Tổng hợp những bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước tươi đẹp

Trong bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước, những dòng văn của nhà thơ không chỉ là sự kỳ công biểu đạt vẻ đẹp của tự nhiên mà còn là cảm xúc sâu lắng về tình yêu đất nước, về sự gắn kết mạnh mẽ của con người với môi trường xung quanh. Những đoạn thơ này thường kể về sự hòa quyện hài hòa giữa con người và tự nhiên, như một biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu và tương ái. Bằng những hình ảnh mộc mạc, tinh tế, nhà thơ đã mang lại cho độc giả không chỉ là hình ảnh mà còn là sự rung động, sự kích thích tinh thần và lòng yêu nước mãnh liệt.

Nội Dung Chính

Bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước tươi đẹp

Trong bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước tươi đẹp, nhà thơ đã khéo léo tái hiện những hình ảnh phong cảnh hùng vĩ, trữ tình của tự nhiên Việt Nam. Những dòng thơ tươi sáng, hân hoan của những cánh đồng lúa xanh mướt, những dải sông uốn quanh vùng đất, cùng với hình ảnh những dãy núi non hiên ngang, đã tạo nên bức tranh tuyệt vời về vẻ đẹp của quê hương. Nhà thơ cũng không quên kể về tình yêu mãnh liệt của nhân dân với đất nước, với biển xanh, núi non, vàng đỏ của lá cờ quốc gia. Đây không chỉ là bài thơ về tình yêu thiên nhiên, mà còn là biểu tượng cho tình yêu sâu đậm đối với quê hương.

TA VỀ

Ta vê ôn lại ngày xưa,
Thủa thời niên thiếu vui đùa hồn nhiên.
Ta về dưới mái tây hiên,
Đu đưa cánh võng mẹ hiền hát ru.
Ta về trong nắng mùa thu,
Gió heo may với vi vu sáo diều.
Ta về nhớ mái nhà xiêu,
Đèn dầu đọc sách lửa thiêu cháy màn.
Ta về vào tiết đông sang,
Mưa phùn giá rét, bếp than cháy hồng.
Ta về giữa vụ thu đông,
Đường thơm rơm mới, nhà đong thóc vàng.
Ta về thăm lại trường làng,
Đâu rồi bạn học cười vang nô đùa!?!
Ta về vãng cảnh lại chùa,
Xưa dưới bệ tượng ngủ trưa ngày hè.
Ta về nơi khúc sông quê,
Hắt hiu vắng lặng, thuyền chê bến chờ.
Ta về thăm bạn tuổi thơ,
Đâu trò bi khẳng, đâu thời cá cua,
Ta vê ôn lại nghề xưa,
Bên khung cửi dệt thoi đưa rộn ràng.
Ta về giữa độ xuân sang
Gần xa náo nức hội làng về chơi.
Quê hương yêu dấu trong tôi,
Là nơi điểm tựa trường đời tiến lên.

QUÊ MÌNH

Quê mình vùng trũng ngoài đê,
Những năm bão lụt cá về ngoài sân.
Ruộng sâu bùn ngập ống chân,
Cua đồng, ốc vặn món ăn thường ngày.
Cánh đồng thẳng cánh cò bay,
Đường thơm rơm mới, trâu cày mùa sang.
Quê mình sông lượn quanh làng,
Phù xa bồi đắp, dọc ngang thuyền bè.
Chiều về trên bến sông quê,
Vui chơi tắm mát, thả bè, nhảy cây,
Te tôm, bắt cá hàng ngày,
Bãi bồi xanh mướt đó đây ngô chè.
Quê mình có những đêm hè,
Nghe Bố kể chuyện tiếng ve đệm lời.
Quê mình rộn rã tiếng thoi,
Nghề riêng canh cửi màn phơi trắng đường.
Quê mình yêu lắm mái trường,
Dạy ta nét chữ nết người lớn lên.
Quê mình nhộn nhịp chợ phiên,
Đủ đầy hàng hóa mọi miền bán mua.
Quê mình rêu phủ mái chùa,
Cây đa, bến nước, cổ xưa Đình làng.
Quê mình mỗi độ xuân sang,
Gần xa vẫn nhớ Hội làng về vui.
Dân gian là mấy trò chơi,
Kéo co, bắt vịt, cờ người, đánh đu.
Quê mình ấm áp lời ru
À ơi cánh võng đung đưa nhẹ nhàng,
Cánh diều dưới nắng thu sang,
Ước mơ chắp cánh vững vàng bay xa.
Quê mình nơi ấy mẹ già,
Dáng mai gầy guộc nuôi ta trưởng thành.
Quê mình tựa một bức tranh,
Dù xa tình vẫn riêng giành QUÊ HƯƠNG.

TÌNH QUÊ

Ta về dạo bước đường đê
Bây giờ đê đã đổ bê tông rồi,
Triền đê thơ bé một thời,
Đàn trâu gặm cỏ, mình chơi cỏ gà.
Ta về bến nước cây đa
Bây giờ tiếng gọi đò qua chẳng còn,
Sông trăng, sông lụa héo hon
Nước đen ô nhiễm ai còn tắm bơi.
Ta về lại nhớ tiếng thoi
Nhà ai dệt cửi nay thời im re,
Thời đại mai một làng nghề
Thưa dần màn sợi đường về giăng phơi.
Ta về đình sửa lại rồi,
Chùa làng tu bổ nhiều người tới lui.
Nhớ xưa bệ tượng ngủ vùi
Những ngày thơ bé chơi vui ngày hè.
Ta về ấm áp tình quê
Bố mẹ già thấy con về vui sao,
Họ hàng làng xóm đón chào
Lòng ta lại thấy nao nao rộn ràng.
Nửa đời về với tình làng
Nhịp sống đã khác khang trang quê nhà,
Nguyên sơ tình cảm trong ta,
Quê hương yêu dấu đi xa nhớ nhiều.

MÙA XOAN

Sao lưu luyến về những mùa đã cũ?
Tuổi trẻ đi qua tất cả gió đồi
Hàng cây đó vẫn rất nhiều bịn rịn
Nhớ về mùa Xoan nỗi nhớ xa xôi
Tháng Ba thì cũng vẫn như xưa vậy
Chỉ có buổi chiều thưa vắng tím hoa
Mùa trên phố lại hoài thương thuở ấy
Muốn gửi về chút vương vấn trong ta
Ta thì nhớ sao tím Xoan lảng tránh?
Để lòng ta se sắt một lối về
Có phải vì thương cho ta mây tạnh
Một ấm yên không sóng gió tứ bề!?
Ừ ta hiểu…không níu ghì chi nữa
Mùa Xoan ơi! Cứ xinh tím khung Trời
Khung Trời ấy là của riêng mùa đấy
Ta rời đi và sẽ biệt tăm hơi.!
Mùa Xoan tím ơi… Thôi ta phải xa rời…!!!

ANH ĐÀO NỞ MUỘN

Tháng Ba đang kết và mùa Xuân sắp hết
Nắng mùa Hè đến gõ cửa đợi mưa
Anh đào ngoài hiên đã nở rộ chưa?
Những cánh hoa buồn năm nay nở muộn
Cả một năm dài tích tụ bao nhiêu ước muốn
Mong một lần được tỏa sáng ở mùa Xuân
Nhưng năm nay trời nhiều thay đổi xoay vần
Nên những mầm nụ đến hôm nay mới nở
Dường như em cũng một năm dài mắc nợ
Nợ cuộc đời này những chuỗi cười hạnh phúc
Nợ gia đình khi em giam mình trong tù ngục
Nợ mẹ cha những hỏi han chăm sóc thường ngày
Em cứ mỏi mòn chìm trong những cơn say
Say một phút khi ngắm vầng trăng treo ngọn trúc
Say cánh Phượng đỏ đầu Hè như thúc dục
Say nhìn giọt sương Thu trong một sáng chuyển mùa
Em lang thang ngày Đông khi gió lạnh trêu đùa
Xuân đến lâu rồi em đã gặp Hạnh Phúc chưa?
Đừng để Hè sang em lại buồn như những cơn mưa
Em thấy không dù nở muộn nhưng Anh đào đang thắp lửa
Em đến gặp Hạnh Phúc đi, dũng cảm bước thêm bước nữa!

HOÀI VỌNG LÀM CHI

Tháng Ba đã xa và mùa hoa Bưởi đã xa
Trong kí ức ta vẫn còn nguyên mùa cũ
Người ta nói hãy buông đừng lụy lòng ủ rủ
Nhưng những điều tưởng đã lâu lại như mới bắt đầu
Ta vẫn quẩn quanh đào bới giấc mộng sâu
Tháng Ba chỉ chừng ấy ngày mà tìm bao năm vậy
Vẫn thấp thoáng bóng một người con gái ấy
Bên một mùa hoa Bưởi trắng tinh khôi
Vẫn biết xưa đã từ rất xưa rồi
Em đã có bên mình một mùa hoa đầm ấm
Và cũng có một bảng đề tên vườn cấm
Nhưng ta vẫn kiếm tìm mà không biết để làm gì?
Có phải là lưu luyến mối tình sy,
Hay bởi muốn nói lời xưa chưa nói tới?
Em có biết em bây giờ đã ngoài tầm với
Chỉ còn ta mang nỗi nhớ với lòng ta.!
Hoài vọng làm chi … Mùa hoa Bưởi đã đi xa…!!!

TUỔI THƠ TRONG GIẤC CHIÊM BAO

Có lần trong giấc chiêm bao
Một thời thơ ấu bay vào trong mơ
Cái thời nhí nhảnh ngây thơ
Trưa hè nắng gắt đi mò cá cua.
Được quay về thuở xa xưa
Ra vườn đổ dế về đua tranh tài
Có lần đuổi bướm miệt mài
Quên cả sách vở quên bài cô giao.
Có lần ra tắm cầu ao
Áo quần cởi hết mà nào ngại đâu
Có lần bơi vượt sông sâu
Sang bờ chơi chán thi nhau bơi về.
Có chiều lộng gió chân đê
Thả diều tiếng sáo như mê hoặc lòng
Có chiều đi lấy tơ hồng
Chơi trò đan áo ma không đan thành.
Có lần chơi trò chiến tranh
Tàu chuối giả súng đoành đoành miệng kêu
Trò chơi xưa chẳng có nhiều
Dăm ba trò cũ sớm chiều vẫn mê.
Giấc mơ đã chở ta về
Tuổi thơ sôi động trên quê thanh bình
Giấc mơ gợi lại nghĩa tình
Quê nghèo rau cháo nuôi mình lớn khôn.
Giấc mơ mộng mị chập chờn
Giá còn quay lại dài hơn trong đời
Được nghe tiếng mẹ ru hời…
Trong vòng tay mẹ như thời ấu thơ.

TÍM THÁNG BA 2

Góc quê nghèo vương mầu tím hoa Xoan
Cuối tháng ba xuân vẫn còn dang dở
Mùi hương Bưởi bay vào trong nỗi nhớ
Câu thơ tình trĩu duyên nợ trả vay.
Tháng ba này mưa nhè nhẹ bay bay
Hội làng bên ba ngày em ngóng đợi
Lời hẹn ước sao mà xa vời vợi
Để xuân hồng vương từng sợi chênh chao.
Anh bảo rằng mầu tím ấy khát khao
Vương mái tóc hôm nào em buông xoả
Để tim anh thêm một lần nghiêng ngả
Vần thơ tình chờ dấu ngã vấn vương.
Xuân cạn rồi liệu ai đó còn thương
Tím hoa Xoan trên quãng đường xưa cũ
Như lời ai từng thì thầm nhắn nhủ
“Đêm muộn rồi ngủ ngon nhé dấu yêu “.
Hoàng hôn rơi nhè nhẹ rớt xuống chiều
Hoa xoan tím…..Tím cả điều…..Mong mỏi!

CHÀO THÁNG BA

Tháng ba xuân đã sắp qua
Trời cao gọi nắng mây là đà bay
Hoa gạo đỏ cháy trên cây
Đung đưa trong gió rơi đầy bến sông
Đồng xanh cây lúa trổ đòng
Chờ mong ngậm hạt kết bông mùa vàng
Tháng ba hoa cải hết vàng
Nhường cho tím ngắt hoa xoan sau hè
Lục bình trôi dạt ven đê
Lung linh hoa tím nhớ về người xưa
Heo may cơn gió gọi mùa
Để bao cô gái thi đua kén chồng
Trăng non liếc trộm bên song
Có cô thiếu nữ nhớ mong một người
Đàn chim ríu rít kiếm mồi
Con ong vui sướng tươi cười với hoa
Bướm vàng bướm trắng hát ca
Đuổi nhau nô giỡn vườn cà đang lên
Hoa cau rụng trắng xuống thềm
Nồng nàn hương bưởi ngoài hiên bay vào
Con cò trốn ở phương nào?
Hôm nay hớn hở bay vào bay ra!
Vui chơi cho đến tháng ba
Hội làng mở dưới gốc đa thưa người
Tháng ba nay đã đến rồi
Mùa xuân đang nở nụ cười chia tay

KÝ ỨC ĐỒI SIM

Tím biếc hoa sim nhớ một thời
Mười tám hai mươi của đời tôi
Tiên Yên,Ba Chẽ vùng đông bắc
Bình Liêu biên giới chốt xa xôi.
Vẫn nhớ màu hoa tím mộng mơ
Cánh mỏng đong đưa ngọn gió đùa
Nụ hé môi chào tia nắng sớm
Sống tốt trên vùng đất hoang vu.
Ngọt lắm quả sim tím mọng căng
Ba lô khẩu súng ngắm trăng rằm
Một đứa hái sim hai thằng gác
Ăn nhiều ba đứa tím cả răng.
Ôi tím đồi hoang tím niềm thương
Bạt ngàn sim tím mọc ven đường
Đời trai ký ức còn lưu giữ
Tết đến xa nhà nhớ quê hương.
Ôi tím hoàng hôn xuống đồi hoang
Nghe Chế Linh ca bản nhạc vàng
Sao không chết người trai khói lửa
Đau nhói trong tim dạ nát tan.
Ôi tím hoa xưa của tình yêu
Đời lính gian truân vất vả nhiều
Nụ hôn nồng cháy cô sơn nữ
Mấy chục năm rồi nhớ bao nhiêu.
Thấm thoắt thời gian đã bao năm
Hôm nay thất nghiệp ở nhà nằm
Bâng khuâng lại nhớ mùa hoacũ
Màu tím hoa sim thủa xa xăm.

Bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước rộng lớn

Trong bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước rộng lớn, người viết đã mê đắm trong vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ của tự nhiên Việt Nam. Những dòng thơ được sắp xếp tinh tế, kết hợp hài hòa giữa hình ảnh phong cảnh và cảm xúc tác giả. Qua từng câu chữ, ta được dẫn dắt khám phá những cung bậc cảm xúc, từ sự trầm mặc của núi non đến sự hân hoan của dòng sông. Bức tranh thiên nhiên rộng lớn được tái hiện sống động, đầy màu sắc và hấp dẫn. Đồng thời, tác giả cũng truyền đạt thông điệp về tình yêu sâu đậm đối với quê hương, với vẻ đẹp tự nhiên tuyệt vời của đất nước.

HÀ NỘI THÁNG BA

Anh có về hà nội ngắm hoa xưa
Chùm bông trắng cứ đung đưa trong gió
Thơm dịu nhẹ lan ra ngoài phố cổ
Thoang thoảng hương thiếu nữ độ xuân thì
Mùa xuân tươi rộn rã tiếng họa mi
Hót thánh thót như đi vào tình khúc
Én chêng chao phố cổ xưa rêu mục
Vẳng đâu đây mõ lóc cóc chuông chùa
Mây bồng bềnh gió đẩy lá đung đưa
Còi tan tầm vừa vang lên đâu đó
Ngưỡng tây hồ trong một ngày lộng gió
Sóng dập dồi tưởng là đó đại dương
Anh về nhặt hạt nắng tóc còn vương
Đầu em mượt như hàng dương liễu rủ
Nắm tay em thắp nhang chùa thiên mụ
Dạo hà thành thấy thích thú làm sao
Những lâu đài lộng lẫy chọc trời cao
Đêm buông xuống điện sáng sao nhấp nháy
Phố chuyển mình diệu kỳ nhanh đến vậy
Hà nội ơi ôi biết mấy tự hào
Gái tràng an duyên dáng rất thanh cao
Nhưng với anh như ngày nào chân chất
Hương hoa xưa vẫn ngây thơ chân thật
Anh về đi em rất nhớ người ơi.

HOA BƯỞI NGÀY XƯA

Cơn gió nào đưa trở lại tháng ba
Người con gái có làn da trắng muốt
Mái tóc xõa ngang vai đen mượt
Đôi mắt bồ câu theo tôi suốt cuộc đời
Trở lạitháng ba ngày xưa ấy ơi
Vườn nhà ai rợp trời hoa bưởi trắng
Mẹ hái về những bông hoa thơm dặn
Hòa nướcngọt lành tắm nhé gái cưng
Em lớn lên bông hoa bưởi thơm lừng
Mộc mạc như từng luống rau ngọn cỏ
Bao gã si tình cứ thập thò ngoài ngõ
Nhưng lòng nàng đã có chứa tình anh
Mộng uyên ương chẳng đẹp mãi như tranh
Sóng đưa đẩy thuyền đành xabến cũ
Hương nhạt dần bay theo cơn gió rủ
Duyên châu trần chẳng giữ được người ơi
Tháng ba về hoa xoan nở tím trời
Giạo đỏ rực cả một trời thương nhớ
Lựu nhu nhú đang thập thò đầu ngõ
Ta trách một đời mắc nợ bưởi ơi.

NGỌT NGÀO TÌNH XUÂN

Đẹp biết bao mùa Xuân đã đến
Gió đùa vui hoà quyện cùng mây
Bên vườn hoa ong bướm mê say
Những hạt nắng rơi đầy phố nhỏ.
Trên cành cây chim về hội ngộ
Bản tình ca thương nhớ vọng ngân
Em xinh tươi làn da trắng ngần
Tuổi hồi xuân thêm phần đài các.
Xuân đã về hoa khoe hương sắc
Liễu bên hồ xào xạc làm duyên
Mặt nước trong in bóng con thuyền
Chở hồn ta về miền dĩ vãng.
Xuân quyến rũ, dịu dàng phiêu lãng
Xuân ngọt ngào, duyên dáng ngất ngây
Để thi nhân ngơ ngẩn đắm say
Mượn bút viết lên đây tình khúc.
Trái tim yêu ngập tràn hạnh phúc
Giữa cuộc đời rạo rực hoan ca
Xuân mang theo khát vọng trong ta
Xuân nồng nàn, bao la trời đất.

NỖI NHỚ THÁNG BA

Cơn mưa bỗng chợt về trên con phố chiều qua
Từng chiếc lá giật mình ngơ ngác rời xa cành
Như nhắc nhớ về một kí ức rất mong manh
Tháng ba nắng vàng ươm trên lối nhỏ nhà em.
Hương hoa bưởi thoảng đưa trong gió đến bên thềm
Mang nỗi nhớ miên man về miền xa xa lắm
Ai đã gieo tim em một tin yêu nồng thắm
Để nơi này từng chiều qua khắc khoải mãi gọi tên.
Kỉ niệm dẫu nhạt nhoà sao chẳng thể lãng quên.
Mưa ray rứt âm vang gõ đều trên phiến lá
Như vọng vào hồn bao dấu ái đã vời xa.
Chiều mưa này cũng chiều mưa kỉ niệm tháng ba.
Gió vô tình mang bao xao xuyến bỗng vỡ oà
Cho hạnh phúc chắt chiu về vùng yêu dấu cũ.

MIỀN QUÁ KHỨ

Ta trở về tìm vạt nắng tháng ba
Nơi bãi bồi, cò la đà thêu diệt
Phía sân đình, gạo già vẫn mải miết
Thắp lửa hồng, đuổi cái rét nàng Bân!
Con lại về tìm ngày tháng tảo tần
Phía đồng sâu, cha nhọc nhằn sớm tối
Nơi triền đê, lũ trẻ trâu rong ruổi
Bến đò ngang, mẹ hai buổi đi về!
Ta sẽ tìm, manh áo bạc nón mê
Hỏi khói bếp, quyện lũy tre nơi ấy
Rét tháng ba, xoan tím nào run rẩy
Ngõ nhà bên, trơn đến vậy bùn nâu!
Dặm lúa xong, móng tay còn bám màu
Em đã vội, về làm dâu xứ lạ
Sáo sang sông, chiều mưa rơi nhiều quá
Nhớ hay quên, dạo tát cá, be bờ?
Tôi lại về, gom nhặt những vần thơ
Thuở đi học, ai ngóng chờ lối cũ
Mực tím ơi, mẩu giấy nào lưu giữ
Tuổi thơ ngây, miền quá khứ hanh hao!

Bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước hùng vĩ

Trong bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước hùng vĩ, tác giả đã khắc họa một bức tranh sống động về vẻ đẹp hoang sơ và uy nghi của tự nhiên Việt Nam. Những từng câu thơ được tạo ra với sự sắc sảo, tinh tế, mang lại cho người đọc cảm giác như đang lạc vào một thế giới tuyệt vời và hùng vĩ. Qua từng dòng thơ, chúng ta được dẫn dắt qua những ngọn núi cao, những dòng sông bát ngát và những rừng xanh biếc mát. Từng hình ảnh được tác giả vẽ nên sẽ khiến cho người đọc cảm nhận được sự mênh mông, bao la và mạnh mẽ của quê hương Việt Nam. Đồng thời, tác giả cũng truyền tải thông điệp về tình yêu sâu đậm đối với vẻ đẹp thiên nhiên bao la này.

MƯA THÁNG BA

Mưa nhạt nhoà ướt đẫm cả tháng ba
Hoa Xoan tím tím cả điều mơ ước
Có phải chăng vần thơ tình hôm trước
Anh viết hoài sao chẳng được tròn câu.
Tháng ba mà đâu có phải mùa ngâu
Sao mưa gió cứ nhạt mầu trăn trở
Hay là do chúng mình còn dang dở
Để mưa sầu gieo rắc nhớ chênh chao.
Nhớ hôm nào mùi hương Bưởi khát khao
Vương trên tóc ngọt ngào ai trao gửi
Nửa mùa xuân cũng âu sầu hờn tủi
Biết khi nào được gần gũi bên nhau.
Lá Trầu vàng còn lưu luyến hương Cau
Chiếc lá khô bạc mầu thương cành cũ
Lời ai đó hôm nào vừa nhắn nhủ
Trót yêu rồi ấp ủ một niềm tin.
Nửa cuộc đời nào ai thấu cho xin
Mưa tháng ba….Ngước mắt nhìn….. Vương vấn !

NHỚ MÙA HOA BƯỞI

Xuân về bưởi đã ra hoa
Nhà bên thấp thoáng tóc xoà hương bay
Bướm ong vẫn lượn bên này
Chờ mùa Xuân tới mẹ thay cơi trầu
Đón nàng tổ chức rước dâu
Mặc bộ váy cưới diện màu thật xinh
Tối hôm bẽn lẽn tỏ tình
Nhìn vào đôi mắt má xinh rạng ngời
Từ ngày có dậu mồng tơi
Mỗi đêm qua ngõ muốn mời em sang
Đêm trăng soi rõ bóng nàng
Trong lòng thao thức ngó sang bên nhà
Tuy gần khác ngõ nên xa
Mùa hoa bưởi nở bướm xà bay sang
Yêu em ủ giấc mơ vàng
Cau trầu thưa chuyện anh sang đón nàng.

CUỘC ĐỜI

Đời là biển cả, mù khơi.
Ta là một chiếc thuyền trôi giữa dòng.
Muôn trùng sóng nước mênh mông.
Thuyền ta lắm lúc chành chòng, lắc lư…
Hai tay chèo chóng mỏi nhừ,
Toàn thân ê ẩm, mệt đừ, rã đau!
Nhìn quanh chỉ thấy một màu cô đơn.
Bao la-trống vắng tâm hồn
Mong người chia sẻ nỗi buồn sớm hôm.
Xa xa một cánh thuyền buồm.
Phất cờ vẫy gọi tìm nguồn ủi an.
Vui sao chung chí, cùng đàn!
Ngày trời biển đẹp, kết đan nghĩa tình.
Từ nay có bạn bên mình,
Lạc quan nên chẳng sợ chi.
Tình yêu sức mạnh diệu kỳ, vạn năng!
Nhưng qua mùa mật, tuần trăng
Rật rần bão tố, mưa giăng sóng cuồng…
Dây neo bật đứt, xổ tuông;
Tan bè, nẻ lái ai đường, mặc ai!
Tình nào một thoáng đã phai!
Nửa chừng gãy cánh; dặm dài, bờ xa…
Trải đời, nếm đủ phong ba.
Triều lên, triều xuống chỉ là tự nhiên.
Lúc lận đận, lúc bình yên.
Sao cho vững mái, xuôi miền tương lai!

CƠN GIÓ LẠ

Cơn gió lạ từ đâu thổi tới
Sao thẹn thùng bối rối cứ lặng im
Để hàng cây buông rủ lá lim dim
Trên mặt nước in hình đôi mắt biếc
Cơn gió lạ dịu dàng đầy luyến tiếc
Nhìn mùa thu tiễn biệt lá vàng phai
Để đông về buốt lạnh gió heo may
Làn mây trắng nhẹ bay trong nắng sớm
Cơn gió lạ hoà vào con sóng nhỏ
Tắm hoàng hôn,cháy bỏng bãi cát vàng
Theo bước chân,làn tóc xoã mơ màng
Bờ vai trắng ngỡ ngàng cơn gió lạ
Từ đâu tới những cơn mưa mùa hạ
Mưa trắng trời,trắng cả nỗi xót xa
Có phải chăng là vừa mới ghé qua
Cơn gió lạ lùa mang đi nỗi nhớ
Anh không biết có điều gì trăn trở
Mà đêm khuya than thở tiếng gió đưa
Sợ quên đi những ngày nắng,đêm mưa
Cơn gió lạ những trưa dài chờ đợi
Dòng sông vắng,núi đồi xa vời vợi
Cánh rừng đan những sợi nắng lung linh
Bông hoa rừng khẽ chao cánh rung rinh
Cơn gió lạ chung tình đi chẳng lỡ.

CHÔN SÂU ĐÁY HUYỆT

Cuối cùng thì chẳng giữ được yêu thương
Người đã buông em nắm thêm lạc lõng
Thôi thì đành chôn sâu duyên phận mỏng
Gạt lệ sầu em sẽ cố tìm quên!
Xin chúc người một cuộc sống ấm êm
Còn riêng em nửa mảnh hồn đã chết
Chôn thật sâu mối tình vào đáy huyệt
Rũ xương tàn sẽ tính chuyện tương lai.
Người cứ vui xây mộng tưởng ngày mai
Còn với em đừng bận tâm suy nghĩ
Buông tay rồi còn gì trong tâm trí
Thương hại nhau… chỉ làm khổ thêm thôi!
Buông tay rồi thương yêu tách làm đôi
Nửa hồn em cũng mang đầy vết xước
Buông tay rồi làm sao quay về được
Kỉ niệm xưa chôn đáy huyệt từ đây.
Cuộc tình mới người hãy cứ đắp xây
Em mạnh mẽ… chắc một mình đứng vững?
Có lẽ trái tim từ nay chai cứng
Bởi tình đầu chôn đáy huyệt lạnh băng.

Bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước cảm động

Trong bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước cảm động, tác giả đã tạo ra một không gian tinh thần mênh mông, đầy ấn tượng và sâu lắng. Những từ ngữ tuyệt vời được sắp xếp một cách tỉ mỉ, tạo nên những bức tranh sinh động về vẻ đẹp tự nhiên hoang sơ của quê hương. Từng đoạn thơ như là một lời ca ngợi tôn vinh sự hùng vĩ, uy nghi của núi non, sông nước, và rừng rậm. Đây không chỉ là một bài thơ mà còn là một thông điệp sâu sắc về tình yêu và lòng trung thành với đất nước, với thiên nhiên. Đọc bài thơ, người đọc không chỉ cảm nhận được sự cảm động mà còn đượm trong niềm tự hào về quê hương đẹp đẽ.

NỬA THÁNG BA

Nửa tháng ba xuân vẫn còn dang dở
Tà áo dài nghiêng nỗi nhớ chênh chao
Mưa phùn giăng ướt cả nỗi khát khao
Mùi hương Bưởi ngọt ngào bay thoang thoảng.
Cánh Mộc Miên rớt xuống chiều lơ đãng
Hoàng hôn buông nhập nhoạng góc quê nghèo
Câu thơ tình rụng mất nửa vần gieo
Từng con chữ bay vèo theo nỗi nhớ.
Con Còng Gió cõng cát dài trăn trở
Sóng đẩy xô loang lổ đám mây vờn
Lão thời gian dường như cũng dỗi hờn
Đem ngày tháng nhanh hơn tìm khắc khoải.
Chùm Xoan tím tím cả điều khờ dại
Đêm hội làng tê tái kẻ chờ trông
Cô láng giềng gò má phớt ửng hồng
Từ bữa ấy Sáo sang sông Đò vắng.
Nửa tháng ba ly cà phê chát đắng
Từng giọt sầu… Lẳng lặng……Hững hờ rơi!

BIỂN ĐẢO TIẾNG GỌI THIÊNG LIÊNG

Nghiêng bóng nắng tung cánh chim Hải âu
Hoà trong gió bầu trời xanh cát trắng
Có tình anh nơi ngàn trùng con sóng
Nhớ về em, trong nỗi nhớ quê nhà
Anh lắng nghe thanh âm ốc Tù và
Tiếng cười em ngân nga con sóng vỗ
Dưới gốc bàng đôi câu thơ viết dở
Gửi về em nỗi nhớ lính đảo xa
Biển trời đêm anh lướt sóng tuần tra
Trăng chênh chếch mơn man từng ngọn gió
Ngôi sao nhỏ phải chăng là em đó
Vượt trùng khơi theo anh giữ bầu trời
Nơi Trường Sa lính trẻ luôn yêu đời
Nghe chim hót yêu từng bông hoa dại
Vẫn mộng mơ nhớ về người con gái
Nơi quê nhà bao nồng ấm thiết tha
Anh kiên cường mạnh mẽ như phong ba
Chắc tay súng canh đất trời Tổ Quốc
Giữ yên bình với tình yêu đất nước
Biển đảo yêu thương tiếng gọi thiêng liêng

SẮC MÀU THÁNG BA

Tháng ba đang về yêu quá tháng ba ơi
Hoa gạo nở tung lên trời toàn lửa
Cánh xoan tím bâng khuâng rơi xuống ngõ
Tháng ba bồng bềnh, tháng ba gọi tình yêu
Tháng ba về rồi say biết bao nhiêu
Cứ xao xuyến như phải lòng hoa gạo
Gen với hoa bưởi gửi hương thầm nũng nịu
Để nồng nàn để say đắm tháng ba ơi.

XUÂN THÁNG BA

Ngọn gió heo may lạc lõng tháng ba.
Khi xuân đã đi vào mùa chín mọng.
Lá cỏ mềm giọt sương đêm còn đọng.
Lấp láy mắt cười chờ đón ban mai.
Gió dịu dàng trên cành lá khoan thai.
Đàn chim nhỏ đùa vui chào nắng mới.
Bầy bướm lượn bên khóm hồng chấp chới.
Gọi bình minh rực rỡ nắng mai hồng.
Cánh mộc miên thắp lửa giữa thinh không.
Mầu hoa đỏ khát khao niềm hy vọng.
Mây trắng bay giữa trời cao gió lộng.
Gửi niềm tin vào khoảng lặng thời gian.
Tháng ba về cùng nỗi nhớ miên man.
Ngày xưa ấy bóng hình ai còn đó.
Lối đi về tóc mây vờn trong gió.
Mầu tinh khôi tà áo trắng bay bay.
Xuân nồng nàn e ấp mộng tình say.
Như cô gái tuổi xuân sang trong trắng.
Bờ môi xinh nụ cười như tỏa nắng.
Đến bên đời say đắm dệt mộng mơ.

KHU VƯỜN ẤM ÁP

Trời ấm áp rộn ràng tim nhỏ
Sợi nắng hồng rạng rỡ ngoài hiên
Tiếng chim ríu rít bay chuyền
Thả hồn lãng đãng du miên chốn nào.
Vài khóm trúc xạc xào lá biếc
Gốc mai già ngủ miết bao năm
Mơ màng mắt ngó xa xăm
Tầng mây lơ lửng lặng thầm nhớ ai.
Nắng gõ cửa hương nhài phảng phất
Giục đàn ong tất bật ngược xuôi
Nụ hồng thắm tựa làn môi
Mong manh cỏ biếc chân đồi xa xa.
Nhẹ tay rót ly trà nồng ấm
Giữa ban mai thấm đẫm hương hoa
Tình nồng nghĩa đượm chẳng nhoà
Bên người tri kỷ đậm đà bao năm.

YÊU TỔ QUỐC

Tôi yêu Tổ Quốc của tôi
Dọc ngang uốn lượn,núi đồi nhấp nhô
Mênh mông biển biếc sóng xô
Tôi yêu Đất Nước thanh bình
Cong hình chữ S lung linh sắc màu
Xanh vàng đồng Lúa nương Dâu
Trải dài xinh đẹp nơi đâu sánh bì
Tôi yêu màu đỏ Quốc Kỳ
Bay bay trong gió uy nghi Sao Vàng
Còn nghe vọng tiếng âm vang
Máu,hồn Dân Tộc nhuộm mang sắc Cờ!
Tôi yêu mãi tuổi ấu thơ
Đánh khăng,đánh đáo ra bờ sông chơi
Thả diều,đá bóng, đi bơi
Vui đùa chạy nhảy khắp nơi rộn ràng…
Tôi yêu những lũy Tre làng
Cây Đa,giếng nước,họ hàng nơi quê
Mái Đình,thôn xóm,bờ đê
Áo nâu với cả Nón Mê mỗi ngày!
Tôi yêu từng luống Cha cày
Sớm khuya tát nước cùng nhau nhọc nhằn…
Ầu ơ…năm tháng khó khăn
Cỏ May bám víu in hằn trong tôi
Tôi yêu cái thuở nằm nôi
Lời ru của Mẹ xa rồi vẫn yêu !.

Trong bài thơ về tình yêu thiên nhiên đất nước, tác giả đã khéo léo tạo ra một bức tranh tinh tế về vẻ đẹp và sức sống của tự nhiên. Những dòng thơ như những dải sáng lung linh vẽ nên bức tranh hùng vĩ của núi rừng, sông nước, và bãi biển. Tình yêu của tác giả dành cho quê hương được thể hiện rõ nét qua từng cung bậc cảm xúc, từ sự kính trọng đến sự kỳ vọng và hy vọng. Đọc xong bài thơ, ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên mà còn nhận ra tình yêu sâu đậm của con người dành cho mảnh đất này. Đó là một tình yêu vĩnh cửu, không ngừng trỗi dậy và lung linh như ánh sáng bình minh.

Thơ Hay -