BST những bài thơ buông bỏ tình yêu đau khổ lứa đôi

Thơ buông bỏ tình yêu là những tác phẩm nghệ thuật đậm chất triết lý, đượm đắm trong những cung bậc cảm xúc sâu lắng của con người khi đối diện với sự thay đổi và chấp nhận. Những dòng thơ này không chỉ là nơi thể hiện sự đau đớn và tiếc nuối khi phải chia tay người yêu, mà còn là lời tâm sự của trái tim đang trải qua những cảm xúc phức tạp. Thông qua những từ ngữ tinh tế, thơ buông bỏ tình yêu thường khắc họa một hành trình trưởng thành, sự thấu hiểu về bản thân và tình yêu, cũng như khả năng chấp nhận sự thay đổi và tiếp tục sống mạnh mẽ hơn sau mỗi đợt sóng gió.

Nội Dung Chính

Thơ buông bỏ tình yêu đau khổ

Trong những dòng thơ buông bỏ tình yêu đau khổ, nhà thơ thường lấp đầy từng câu văn bằng những cảm xúc sâu lắng và đắng cay. Những lời thơ không chỉ là biểu hiện của nỗi đau trong lòng, mà còn là tiếng gọi thấu hiểu và chia sẻ với những ai từng trải qua cảm giác tương tự. Trái tim tan vỡ, những kỷ niệm đẹp nhưng cũng đầy đau thương được tái hiện một cách chân thực qua từng câu từ. Thơ buông bỏ tình yêu đau khổ là một cuộc hành trình tâm linh, là sự giải thoát cho những người vương vấn trong cuộc tình đã kết thúc. Đây không chỉ là những dòng thơ, mà còn là lời an ủi, sự chia sẻ và hy vọng cho những con tim tan vỡ.

THƯƠNG ANH

Thương anh em chẳng cần chi
Chỉ cần anh nhớ mỗi khi buồn lòng
Có em luôn ước luôn mong
Anh luôn vui vẻ sống trong an lành
Thương anh không thể bên anh
Nhưng em luôn có chân thành gửi trao
Tình em như ánh trăng sao
Ngọt ngào ấm áp dạt dào nồng say
Trái đất dẫu có ngừng quay
Tâm tình em vẫn đong đầy yêu thương
Ước làm ánh sáng vầng dương
Anh là ngọn gió chung đường có đôi
Cùng đi đến tận chân trời
Bên nhau tay nắm muôn đời không xa
Dù cho bão tố phong ba
Dù có tận thế vượt qua nhẹ nhàng
Giờ đây trong cảnh trái ngang
Nhưng tình luôn mãi dâng tràn trong tim
Dẫu rằng yêu trong lặng im
Nhưng tình sẽ đậm sâu thêm nhé người

DUYÊN PHẬN

Ta gặp nhau là do duyên người ạ
Từ hai người xa lạ thành quen thân
Một tiếng yêu đêm sóng vỗ bao lần
Giữa dâu bể chỉ cần tay nắm chặt
Dù bão tố hay mưa giông cũng mặc
Chỉ cần mình luôn được ở bên nhau
Rồi nắng lên khoe muôn sắc vạn màu
Hoa nở thắm đón chào một ngày mới
Hai chúng ta thuyền tình neo bến đợi
Chờ trăng lên vai kề tựa gối đầu
Dĩ vãng nào thao thức suốt canh thâu
Ôn chuyện xưa càng thêm yêu cuộc sống
Lối phía trước con đường luôn mở rộng
Hai con tim với tất cả chân thành
Khó khăn nào rồi cũng sẽ qua nhanh
Nắm chặt tay đời cho nhau em nhé.

TÌNH GIỮA ĐÊM NGÀY

Đêm ở bên này-ngày ở bên kia.
Trời và đất ngăn chia thành hai nửa.
Trao gởi trái tim, chung lời hẹn hứa…
Lâu lắm rồi hai đứa chửa gặp nhau!
Kết nối chuyện trò những lúc canh thâu.
Bao thương nhớ, buồn đau đem kể lể…
Kẻ hối việc làm, người lo ngủ trễ
Nên thường khi chẳng thể nói hết lời.
Khoảng cách đêm ngày hai ngả xa xôi
Nhưng ghép lại thành đôi thì tròn trịa.
Không bóng tối, ánh sáng nào có nghĩa?!
Không có em nơi phía ấy vui gì!
Giữ trong lòng một ngọn lửa tình si.
Sáng hay tối có gì còn lo sợ?
Vũ trụ dịch xoay, Thiên Đường rộng mở…
Em trong ta và ta ở trong em.
Nghe giữa làn hơi giọng nói êm đềm;
Thơm hương mật, ngọt mềm từng cảm xúc.
Ôm mộng mị, vật vờ dòng thao thức
Đón chào em, tia nắng rực đằng Đông.
Cách mấy bờ, mấy biển, mấy núi sông…
Xin em nhớ, đừng cách lòng nhau nhé!
Chỉ một vạch ngăn đêm ngày mở hé,
Biết dung hòa tất sẽ được tự nhiên.

NHỚ LẮM

Mối tình đầu giành tặng bưởi tinh khôi
Tuổi bồng bột cả một thời nông nổi
Đồng lúa xanh lũy tre làng mỗi tối
Dịu ngọt ngào bưởi theo tới giấc mơ
Tháng ba ơi sao ta mãi ngẩn ngơ
Người con gái ngây thơ như hoa bưởi
Đôi mắt bồ câu nhìn ta đắm đuối
Say nắng rồi chới với tiết nàng bân
Cũng từ ấy lòng sao mãi bâng khuâng
Cứ hồi hộp thất thần trong nhung nhớ
Tình ào đến có phải là duyên nợ
Mà đời này sao nhớ mãi chẳng quên
Muốn hóa nhành bông xoan tím tặng em
Chẳng phôi pha thủy chung bên giấc ngủ
Vẫn lặng thầm như nhựa cây tích tụ
Để tháng ba bưởi nở nụ ngọc ngà
Tháng ba về gạo rực đỏ trời hoa
Tim giành trọn nét kiêu sa bưởi trắng
Tình đầu ơi nghĩa liệu còn sâu nặng
Với một người nhớ màu trắng bưởi ơi.

TA VỚI MÌNH

Ta với mình trong mơ đã gặp nhau
Có duyên mà trớ trêu không có phận
Để bây giờ vướng ưu tư phiền muộn
Thương lắm người ơi đau đớn thiệt thòi.
Dẫu biết rằng ngày cũ chẳng phôi phai
Ta vẫn yêu đến tan tành vụn vỡ
Đêm từng đêm xót xa câu duyên nợ
Ta lại gọi mình về giữa cô đơn.
Góc tim buồn vẫn mang bóng hình em
Dẫu muộn màng để được hờn được giận
Để được nhớ đến người không duyên phận
Mỗi khi đau vết xước lúc giao mùa.
Ta yêu người yêu cả những giấc mơ
Dù duyên nợ cứ cản đường ngăn lối
Hai nửa hai nơi suốt đời chờ đợi
Xin mỗi ngày một xíu nhớ nhau thôi.

TRỞ LẠI NGƯỜI DƯNG..!

Nói buông rồi sao mước mắt cứ rơi
Quên được không?… một vùng trời kỹ niệm!
Khi nhớ quá em lục tung tìm kiếm
Những ngọt ngào chiếm ngập cả… con tim
Giở từng trang nhật ký cũ ra tìm
Những phút giây êm đềm… đâu dễ gì phai nhạt
Có một thời em- anh cùng khao khát
Một mái nhà cùng đón… những mùa sang..!
Giấc mơ kia giờ đã bị sang trang
Duyên phận ấy lỡ làng còn đâu nữa
Khi buông tay, em mắt sầu lệ ứa
Xa thật rồi, giờ… mỗi đứa một nơi
Có khi nào anh cảm thấy chơi vơi?
Nhớ đến em một thời yêu say đắm?
Còn riêng em vẫn nhớ anh nhiều lắm!
Nhớ bờ vai vòng tay ấm ngày nào!
Đã bao lần hỏi Nguyệt Lão tại sao
Se duyên chi mà không cho tròn nợ?
Dấu dòng lệ… sau cuộc tình vụn vỡ
Giờ chúng mình đã trở lại…người dưng..!

Thơ buông bỏ tình yêu nhớ nhung

Trong những bản thơ buông bỏ tình yêu nhớ nhung, những dòng văn thơ thường mang đậm tâm trạng buồn bã, lắng đọng. Chúng là những bản tình ca của những trái tim đang chịu đựng nỗi nhớ đầy ấn tượng, khiến họ không thể quên đi những kỷ niệm đẹp và những khoảnh khắc ngọt ngào đã trải qua. Từng câu thơ như là một cách thể hiện sự tiếc nuối, hy vọng và đau khổ của tâm hồn. Những lời thơ này thường làm cho người đọc cảm nhận được sự sâu lắng của tình cảm và ý nghĩa của việc buông bỏ. Chúng không chỉ làm cho người viết thoả lòng mà còn chạm đến lòng người, đem lại sự động viên và hiểu biết về tình yêu và sự luyến tiếc.

EM CÓ VỀ GOM HẠT NẮNG THÁNG BA

Em có về gom hạt nắng tháng ba
Để nỗi nhớ vỡ oà vào nỗi nhớ
Hoa Gạo rơi đường đê buồn trăn trở
Góc quê nghèo duyên nợ thoáng chênh chao.
Em có về nối lại những khát khao
Tà áo trắng hôm nào bay trong gió
Vành nón lá cánh Mộc Miên cháy đỏ
Tóc buông xoà để ngỏ mắt long lanh.
Em có về thời gian thoáng trôi nhanh
Cuối tháng ba giăng mành xuân sắp cạn
Câu tình thơ lỡ nào đem rao bán
Sợ hạ về chán nản rét Nàng Bân.
Em có về níu lại phút tàn xuân
Lời hẹn ước bần thần ai trao gửi
Mối tình xa câu thơ tình an ủi
Sao trong lòng cứ hờn tủi vấn vương.

ƯỚC MỘT LẦN

Ước một lần..được “người ấy” đến bên
Khẽ vào tai lời yêu thương nồng cháy
Và nói rằng nhớ em nhiều biết mấy
Chưa đêm nào mà không mơ thấy em
Ước một lần..được “người ấy” siết ôm
Rồi bất ngờ hôn lên vành tai nhỏ
Chắc khi đó con tim nồng chín đỏ
Sẽ vỡ tan mạch máu cuộn rần rần
Ước một lần..cùng “người ấy” lâng lâng
Phiêu cảm xúc khi bình minh thức giấc
Trao cho nhau những kỳ ngôn nhựa mật
Khúc nhạc tình cuốn mình đến ái ân
Đẹp nào bằng cùng sánh bước cuối xuân
Mới ước thôi mà thấy lòng hạnh phúc
Nếu là thật chắc dạt dào cảm xúc
Người ấy ơi..hiện đang ở nơi nào ???

TÌNH KHÚC HẠ THƯƠNG

Cơn gió lạnh đưa tôi về quá khứ
Lòng bồi hồi nhớ đến tuổi mộng mơ
Mong tìm về năm tháng của tuổi thơ
Được sống lại cùng niềm mơ tuổi trẻ
Muốn níu giữ nửa mùa Xuân thật nhẹ
Gạt nỗi buồn cho gió cuốn trôi đi
Đưa tình yêu về độ tuổi xuân thì
Được trao lại nụ hôn nồng cháy bỏng
Tuổi thơ mộng dâng trào như con sóng
Giữ trong tim luôn chứa một bóng hình
Hỏi lại người sao cứ mãi lặng thinh
Đêm trăn trở rồi chìm trong giấc mộng
Bên gốc phượng giờ chỉ là khoảng trống
Kỷ niệm buồn theo cánh gió miên man
Tuổi mới yêu như sóng biển vượt ngàn
Hồn tĩnh lặng lần tìm trong nỗi nhớ
Mong gìn giữ mối tình nồng duyên nợ
Đem theo cùng phận số của tình yêu
Ôm vào lòng nỗi nhớ mỗi buổi chiều
Niềm mong mỏi mỗi ngày khi thức dậy
Em trở lại lưu hình mình trên giấy
Cánh phượng hồng ép giữ gửi hồn thơ
Mỗi chiều về dem hong lại giấc mơ
Đợi sang Hạ khi vào mùa phượng nở
Cùng nhớ lại mối tình đầu lỡ dở
Dành tặng người một thuở đã từng yêu.

THẦM LẶNG MỘT TÌNH YÊU

Nắng chiều nghiêng nghiêng bóng
Bên ngày tháng mộng mơ
Ai còn dệt vần thơ
Trong ngày thương tháng nhớ
Dẫu rằng duyên đã lỡ
Nhưng chưa từng hết yêu
Lòng vẫn thương em nhiều
Dù rằng trong nỗi nhớ
Gió bao mùa trăn trở
Vọng đến từ miền xa
Khơi nỗi niềm thiết tha
Qua cửa hồn sâu lắng
Một tình yêu thầm lặng
Vẫn âm ỉ trong lòng
Bến vẫn đợi vẫn mong
Thương con đò xa khuất.

YÊU ANH ĐẬM SÂU

Hẹn em sao mãi để em chờ.
Đã giận anh rồi đấy biết chưa
Buổi sáng trời trong em thấy xám
Ngăn ngắt một màu ngỡ sắp mưa.
Hờn anh tóc rối bời vai nhỏ.
Hàng lá cũng buồn đến thẩn thơ
Ghét anh rồi đấy anh có biết
Lúc gặp nhau …. em sẽ ngó lơ.
Sẽ vạn lý do anh biện minh.
Trăm câu đều nhận lỗi về mình
Chỉ vì công việc nên chậm trễ
Chứ lòng mong muốn tới thật nhanh.
Anh sợ mắt em vướng lệ nhoà.
Áo nhăn vì dỗi lúc anh xa
Đôi tay vò nát quên chẳng nhớ
Còn đâu tà áo đẹp thướt tha.
Anh sẽ vuốt ve giận dỗi em.
Bằng ngàn câu nói thật dịu êm
Lau khô mắt lệ bằng môi ấm
Dỗ dành đan kín vòng tay thêm.
Anh biết là em chẳng hờn lâu.
Em sẽ vui cười quên giận mau
Thứ tha mọi lỗi cho anh đó
Có phải yêu anh quá đậm sâu.

HÃY ĐỂ ANH YÊU EM

Từ một dạo anh gặp em lần ấy
Trái tim mình sao bỗng thấy bâng khuâng
Mỗi ngày qua tình yêu ấy lớn dần
Niềm vui thỏa luôn trào dâng thôi thúc
Nghe em kể đời mình men bến đục
Hẩm tình đầu nên hạnh phúc vụt bay
Vết thương xưa còn mưng mủ từng ngày
Em chấp nhận ôm đắng cay bầu bạn
Làm sao thể khi thuyền tình đóng ván
Biết lấy gì khảm vết rạn tim em
Muốn bờ môi thôi mím chặt từng đêm
Anh lặng lẽ mang êm đềm vun vén
Ngày xưa ấy nếu đôi mình thề hẹn
Có lẽ đời đã tròn vẹn trúc mai
Để giờ đây đôi mắt ngọc không cay
Yêu lần nữa vẫn dạn dày đón nhận
Quên em nhé mối duyên đầu nhầm lẫn
Trái tim non đã bất cẩn say tình
Sẽ mang về màu nắng mới lung linh
Anh trang trải lên tình mình sắc biếc
Trong quá khứ ai lạnh lùng tống biệt
Nỡ dập vùi vầng minh nguyệt thướt tha
Dẫu ngàn năm hay đến tuổi trăng già
Anh vẫn quý như món quà thiên tặng
Em nhìn nhé…trong mắt anh rực nắng
Chứa một trời bất tận cả hình em.

ƯỚT MI

Em nào có nhớ anh đâu.
Chỉ tại ngọn gió từ đâu uà về
Làm cho mắt lệ uớt mi
Khiến con tim bỗng tái tê ngóng chờ.
Tình xa…xa đến bao giờ..
Đêm thênh thang quá ơ thờ nét môi
Ngỡ ngàng phòng vắng đơn côi
Đan tay lặng đếm lá rơi lạnh lùng.
Qua rồi những đợi những mong.
Hắt hiu tiểng gió mênh mông cõi sầu
Nhủ thầm chẳng nhớ anh đâu
Chỉ là tại gió bay vào khóe mi.

Thơ buông bỏ tình yêu đôi lứa

Trong thế giới của thơ, việc buông bỏ tình yêu đôi lứa thường được thể hiện qua những dòng văn chứa đựng sự đau khổ và hy vọng. Những bản thơ này thường nói về sự tàn nhẫn của số phận và sự phản bội trong tình yêu, khiến cho những con tim đã từng quen thuộc phải chịu đau đớn. Tuy nhiên, qua từng câu thơ, người viết thường thể hiện sự mạnh mẽ và quyết tâm vượt qua nỗi đau, tìm kiếm sự giải thoát và tự do tinh thần. Những bài thơ này cũng thường đề cập đến việc trân trọng những kỷ niệm đẹp và nhìn nhận mối quan hệ qua một góc nhìn sâu sắc hơn, giúp người đọc cảm thông và suy ngẫm về ý nghĩa của việc buông bỏ trong tình yêu.

TÌNH NHỚ

Ôi hương tình mùa hạ
Làm ấm áp trái tim
Bao năm đã kiếm tìm
Ngỡ ngàng khi gặp gỡ.
Phải chăng là duyên nợ
Từ kiếp nào đâu hay
Xao xuyến cái nắm tay
Nồng nàn thân quen lắm.
Như yêu rồi say đắm
Mong ước được kề bên
Run rẩy cặp môi mềm
Vấn vương trong tiềm thức.
Nhớ nhung còn trong ngực
Bịn rịn lúc chia xa
Mong ước được chung nhà
Để tròn câu thương nhớ.

HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU

Hương nồng nàn, vị ngọt của nụ hôn
Còn ấm áp, thơm đời tôi kỷ niệm.
Cái khoảnh khắc mà hai luồng sóng điện
Chạm vào nhau, hiển hiện phép nhiệm mầu.
Là lúc hồn đã tìm kiếm được nhau;
Đang quấn quýt, chìm sâu vào tiên cảnh.
Không gian mở, phiêu bồng trên đôi cánh.
Cánh tình yêu-niềm hạnh phúc diệu huyền.
Đóa hoa tình tinh khiết buổi đầu nguyên
Mang hoan lạc nở giữa miền trơ trọi.
Những giao cảm, âm thầm không tiếng nói
Sao vẫn nghe vọng gọi mãi không ngừng?
Tim bồi hồi, lòng nhớ lại…,bâng khuâng!
Vườn da thịt mầm xuân vươn chồi lá…
Vai xuôi mộng, suối tóc mềm êm ả
Chảy một dòng lơi lả, hút hồn theo.
Tình rượt đùa, trỗi dậy tiếng cười reo…
Trong ánh mắt trong veo màu vui sướng.
Nụ hôn ấy như đất trời đổi hướng;
Ngọn triều dâng, cơn sóng cuốn, biển tràn…
Có chút gì mằn mặn tựa muối tan.
Vừa đủ độ nồng nàn, tươi môi thắm.
Chỉ nếm thử một lần mà mê đắm.
Rời xa rồi, lâu lắm vẫn chưa quên!

NỖI NHỚ YÊU XA

Anh phương này em phương đó xa xôi
Để tháng ngày trôi qua từng nỗi nhớ
Dù vẫn biết dòng đời còn cách trở
Nhưng trong lòng vẫn còn mãi hoài thương
Ánh trăng đêm soi sáng muôn dặm đường
Nơi có em có anh cùng lặng lẽ
Đêm gối chiếc bên song thưa nhè nhẹ
Giọt sương rơi như nức nở cuộc tình
Có những lần anh thức đợi bình minh
Nghe yêu thương trong hồn mình tha thiết
Em phương đó chắc cũng buồn ly biệt
Khi sao rơi bên song cửa nhớ nhiều
Hai chúng mình vẫn mãi một tình yêu
Giữ trong tim dù cách xa dịu vợi
Như trăng khuya từng đêm về bến đợi
Một bóng hình trong nỗi nhớ yêu xa.

ĐÊM CHĂN GỐI KHÔNG NHAU

Dù ngoài kia xuân ấm nồng đến thế
Nhớ một người mà buốt giá con tim
Đợi chờ nhau như tăm cá bóng chim
Dẫu muộn màng nhưng vẫn là tất cả.
Trời không thương nên bắt mình đôi ngả
Để nửa này cứ ngóng nửa bên kia
Bao lần rồi thức giấc lúc trở khuya
Cứ ngỡ là vòng tay cho nhau ngủ.
Lại trằn trọc với niềm đau trăn trở
Ta thương mình chịu trăm nỗi xót xa
Duyên không tròn ôm một nửa bơ vơ
Cũng vì người ta nát tan dâu bể.
Ghét hay yêu thì bây giờ vẫn thế
Nhớ hay thương cũng chẳng thể bên nhau
Hãy lặng im cho giây phút tình đầu
Ngày một xíu có được không mình nhé.
Độ cuối xuân nắng rót vàng ấm quá
Ta lạnh lùng đêm chăn gối không nhau.

VẪN MONG KIẾP SAU TƯƠNG NGỘ

Nếu có thể cuộc đời ban điều ước
Xin một lần em quay ngược thời gian
Để gặp anh không phải quá muộn màng
Không lặng lẽ gọi thầm khi thấy nhớ
Em vẫn mong kiếp sau mình tương ngộ
Nguyện trọn đời cam cộng khổ cùng anh
Chẳng sang giàu dù chỉ túp lều tranh
Vẫn bên nhau song hành trên một lối
Cũng sẻ san cùng cạnh bên sớm tối
Được ngắm nhìn ngày mỗi đứa già đi
Bấy nhiêu thôi chẳng mong muốn thêm chi
Đơn giản thế là vì thương anh ạ
Dù bây giờ đường đời chia hai ngả
Người vẫn luôn là tất cả trong em
Anh biết không nơi ấy hãy bình yên
Để nơi đây từng đêm vơi trăn trở
Có kiếp sau đủ duyên ta tròn nợ
Kiếp này đành chỉ thương nhớ vậy thôi !

SỢ CHẠM VÀO KÍ ỨC

Sợ chạm vào nỗi nhớ của ngày xưa
Để tim em thêm một lần vụn vỡ
Quá khứ qua sao người còn nhắc nhở
Khơi lên buồn nào vui sướng chi đâu.
Sợ chạm vào kí ức đã chìm sâu
Rồi khơi dậy mối duyên đầu dang dở
Đã từ lâu em chôn sâu miền nhớ
Quá khứ nào cùng hình bóng xa xưa.
Nhưng không biết có lịm chết hay chưa?
Nên rất sợ chạm vào thêm thương tổn
Em yếu đuối cứ tìm nơi lẫn trốn
Khối tình buồn tựa như áng mây trôi.
Đã từ lâu em cứ tưởng quên rồi
Giờ chạm vào mới hay còn âm ỉ
Khối tình xưa vẫn hoài trong suy nghĩ
Bóng dáng người nào đâu có mờ phai!
Sợ chạm vào sẽ thêm những đắng cay
Thôi thì để ngủ yên trong tiềm thức
Chạm làm chi vết thương đau phía ngực
Cứ suốt đời để vậy sẽ lắng sâu.
Và người nhé mãi mãi mối tình đầu
Nằm yên ắng nhưng chưa hề quên lãng
Em sẽ không chạm vào miền dĩ vãng
Cứ âm thầm trong hoài niệm xa xưa.

Thơ buông bỏ tình yêu đau lòng

Những bản thơ về việc buông bỏ tình yêu đau lòng thường là những tác phẩm tâm trạng, đầy nghệ thuật và sâu sắc. Chúng thường khắc họa hình ảnh của những trái tim tan vỡ, những cảm xúc dâng trào trong những giọt nước mắt và những nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Các bài thơ này thường thể hiện sự phản bội, sự mất mát và cảm giác cô đơn trong quá trình buông bỏ mối tình. Tuy nhiên, qua từng dòng thơ, người viết thường thể hiện sự mạnh mẽ, hy vọng và khao khát tìm lại chính mình sau cơn đau. Những tác phẩm này thường mang lại sự động viên và truyền cảm hứng cho những ai đang trải qua những cảm xúc tương tự trong tình yêu.

NHỚ CHỈ ANH THÔI

Viết vài câu định gửi người nơi ấy
Hỏi anh là có thấy nhớ em không
Giống như em đang ngập cả cõi lòng
Vừa mới nhớ…anh xong, giờ lại nhớ
Nghe xào xạc ngoài hiên từng cơn gió
Em chạnh lòng cứ ngỡ bước người thương
Biết rằng ta còn cách trở đôi đường
Sao vẫn chờ….khi đêm buông dần xuống
Hôm nay nữa chắc anh về lại muộn
Rất nhớ anh.. cũng không muốn làm phiền
Chỉ mong người luôn mãi được an yên
Em sẽ gửi niềm riêng vào đêm vắng
Mình quen nhau mùa tiếp mùa thầm lặng
Vì chữ thương vốn nặng lắm anh à
Em yêu người lời ấy đã nói ra
Thì mãi mãi vương trong làn hơi thở
Nếu phận mỏng mai này mình cách trở
Phương trời nào em cũng nhớ về anh!

CÓ BAO GIỜ ???

Có bao giờ anh nhớ đến em không
Có thấp thỏm cồn cào khi đêm xuống
Và trong lòng nhớ thương có cuồn cuộn
Quay quắt người đến độ..chẳng giống ai
Có bao giờ anh đón nắng ban mai
Mắt lưng tròng..người nổi gai ớn lạnh
Bởi đêm qua thức trắng trời canh cánh
Những nhớ nhung như cơn bão tháng mười
Có bao giờ anh cảm thấy chơi vơi
Khi chiều buông khi đêm về chưa ạ
Có nhớ không những nụ hôn..từng đã
Khiến đôi ta nghiêng ngả mấy vạn lần
Có bao giờ anh bất chợt lâng lâng
Và say sưa trong đắm chìm suy diễn
Và đôi khi run rẩy tràn cơn nghiện
Khiến con tim mấy bận chết lâm sàng
Có bao giờ khi cánh gió lùa sang
Rồi bỗng thèm có làn hơi bên cạnh
Khát vòng tay mỗi khi trời trở lạnh
Khát ái ân trong bất tận nồng nàn..

NHỚ

Tôi nhớ em người đàn bà bên ấy
Đã một thời yêu bỏng cháy cùng nhau
Cứ nghĩ là đẹp mãi mối duyên đầu
Có ngờ đâu hóa ra là dang dở.
Tôi nhớ người cũng trái ngang mùa lỡ
Thương lắm mà chẳng má ấp gối đầu
Nửa này nửa ấy trọn kiếp thương đau
Giấu nỗi buồn để bình yên ngày tháng.
Chẳng hiểu sao cứ bồn chồn lo lắng
Về một người đã mãi mãi xa ta
Bụi thời gian pha mái tóc sương mờ
Thương bên ấy nỗi trân chuyên vất vả.
Chẳng là gì em vẫn là tất cả
Là nỗi buồn năm tháng cứ mãi đeo
Chỉ mong sao bên ấy được xuôi chiều
Thật hạnh phúc với gia đình con cái.
Tôi nhớ em người đàn bà bên ấy
Một xíu thôi len lén lúc se lòng
Bởi chúng mình đâu là vợ là chồng
Nhớ thương kia cất đi làm kỉ niệm.

NGỦ ĐI EM

Đêm muộn rồi…ngủ đi nhé em ơi!
Nhìn bên ấy đèn xanh vẫn ngời sáng
Ngủ đi em.! Chuyện tình buồn chôn vào dĩ vãng
Tháng năm dài tình ấy sẽ phôi pha
Ngủ đi em.!đừng để dạ mãi xót xa
Khi mối lương duyên hai ta như thế
Nén giọt sầu…đừng để lòng rơi lệ
Duyên không nợ…nên mình chẳng thành đôi
Ngủ đi em.!đừng để dạ chơi vơi
Hãy quên đi những gì ta từng hứa
Chuyện vui buồn…bên nhau ngày hai đứa
Sẽ chìm vào theo dĩ vãng mờ xa
Ngủ đi em.! mai về với người ta
Anh ở lại…ôm tình đau muôn thuở
Giận ông trời…xui chi ta gặp gỡ
Yêu nhau rồi…sao nỡ vội chia xa.!
Ngủ đi em.!người anh yêu muôn thuở
Do duyên nợ…trọn đời mãi chia xa.!

NGÀY MAI KHÔNG CÓ ANH

Ngày mai không có anh bên đời
Trần gian riêng em quá chơi vơi
Yêu thương nhung nhớ và tha thiết
Cũng đã theo anh về cuối trời
Ngày mai không có anh bên đời
Mình em đau thương buồn tả tơi
Những ngày tươi mới đầy ánh sáng
Cũng sẽ theo người mà phai phôi
Ngày mai không có anh bên đời
Tình yêu thương cũng sẽ xa rời
Trái tim đam mê đầy khao khát
Sẽ theo người về chốn xa xôi
Ngày mai không có anh bên đời
Niềm tin, tín ngưỡng cũng buông lơi
Tình như mây khói trôi xa mãi
Thề non hẹn biển cũng cuộc chơi
Ngày mai không có anh bên đời
Xác thân nhân thế cũng rã rời
Trần gian này âm u lạnh lẽo
Giấc mộng tình yêu đã buông xuôi
Ngày mai không có anh bên đời
Thiên Đàng cũng im vắng tiếng cười
Chiều nghiêng bóng nắng buồn tê tái
Khát khao hạnh phúc cũng xa rời
Ngày mai không có anh bên đời
Bản nhạc tình yêu đã ngừng chơi
Bờ vai rung nhẹ từng tiếng nấc
Nỗi sầu chia cắt đau nhân đôi
Ngày mai không có anh bên đời
Cung đàn kỷ niệm cũng xa trôi
Hồn em lạc bước trong đêm vắng
Bóng trăng bên thềm đã chia đôi…

XIN NHẬN LẤY NIỀM ĐAU

Rồi một ngày em lặng lẽ rời xa
Trả cho anh êm đềm bên mái ấm
Ôm nỗi đau với tháng ngày thầm lặng
Điêu đứng giữa đời khi cố quên anh.
Em chợt thèm một chút nhớ mong manh
Một chút yêu mong rằng anh còn giữ
Xin đừng cho tất cả vào quá khứ
Bởi lòng em…. chưa nguôi những yêu thương.
Em rời xa nhưng tim vẫn vấn vương
Tình yêu ấy không thể nào bôi xóa
Nhưng gặp lại chắc thành người xa lạ
Vì em giờ chỉ là…kẻ thứ ba!!!
Thôi thì đành cất hết những xót xa
Cầu mong anh được êm đềm hạnh phúc
Dặn lòng mình giấu đi bao cảm xúc
Nếu tình cờ…ta có gặp lại nhau.
Em sẽ thầm lặng ôm lấy nỗi đau
Như ngày đầu rời xa không từ giã
Có gặp lại ta trở thành xa lạ
Chấp nhận đau để anh được ấm êm.
Tình đầu ơi! Em sẽ cố tìm quên.

Trong thế giới của thơ, việc buông bỏ tình yêu là một chủ đề sâu sắc và phức tạp, đem lại nhiều cảm xúc khác nhau. Những bản thơ về việc buông bỏ tình yêu thường là những tác phẩm đầy xúc động, lấp lánh bởi sự thăng trầm của cuộc sống và tâm trạng của con người. Nhìn nhận khái niệm này qua góc nhìn của nghệ thuật, chúng ta thấy rằng việc buông bỏ có thể đồng nghĩa với việc giải thoát bản thân, tìm lại bình yên và tự do trong lòng. Mặc dù đau khổ và khó khăn, nhưng trong việc buông bỏ, cũng có sự đẹp đẽ và sức mạnh của sự tái sinh và tiến bước mới. Những bài thơ này không chỉ là về việc chấp nhận sự kết thúc, mà còn về việc khám phá bản thân và tìm thấy ý nghĩa mới trong cuộc sống.

Thơ Hay -