Tham khảo ngay những bài thơ xuân buồn lưu luyến nhất

Thơ xuân buồn là một thể loại thơ mang đậm tâm trạng u buồn, nhưng lại ẩn chứa trong đó một vẻ đẹp đầy sức sống và hy vọng. Những bài thơ này thường khắc họa về sự phản ánh của tác giả về mùa xuân, một thời kỳ mà tự nhiên đang tràn ngập sức sống mới nhưng trong lòng tác giả lại vẫn cảm nhận được nỗi buồn tột cùng. Đôi khi, đó có thể là sự nhớ nhung về những kỷ niệm cũ, hoặc là nỗi buồn về những điều không thể nào quay lại được. Thơ xuân buồn mang đến cho người đọc những trải nghiệm đầy sâu sắc và cảm xúc, khơi gợi những suy tư về ý nghĩa sâu xa của cuộc sống và thời gian.

Nội Dung Chính

Thơ xuân buồn nhớ nhung

Thơ xuân buồn nhớ nhung là những tác phẩm thơ mang đậm tâm trạng của mùa xuân, kết hợp với nỗi buồn nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, những người thân yêu đã ra đi hoặc những khoảnh khắc đẹp đã qua. Những bài thơ này thường đưa người đọc vào không gian mơ mộng, hòa mình vào những cảm xúc sâu lắng và ý nghĩa tinh tế. Từng câu thơ đều đượm bóng hình của quá khứ, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Thơ xuân buồn nhớ nhung là sự kết hợp tuyệt vời giữa vẻ đẹp của mùa xuân và nỗi buồn thương nhớ trong lòng người viết, tạo nên những tác phẩm đầy cảm động và sâu lắng, gợi lại trong lòng người đọc những cảm xúc sâu xa về thời gian và cuộc sống.

ĐIỆN VÀNG CUNG OÁN

Những đóa hoa đào mơn mởn xuân,
Sắc hương đày đọa nẻo đường trần¹,
Cung vàng khóa chặt niềm mơ ước,
Điện ngọc chôn vùi cả tuổi xuân!…
Xiêm y lộng lẫy…, lòng tan nát…,
Gác tía lầu son²…, giấu giọt châu…,
Thăm thẳm lòng sầu như biển rộng,
Má hồng phận bạc, nỗi cơ cầu³…
Nương dâu, đồng lúa mong về lại⁴,
Làng quê an lạc phận dân cày⁴,
Tơ duyên vừa lứa, vui chồng vợ⁴,
Không cảnh đêm dài ngậm đắng cay!!!…⁴
Xuân khứ⁵, xuân lai⁶, hoa lại nở,
Tuổi xuân vời vợi chẳng quay về,
Nghiêng mái lầu tây, vầng nguyệt khuyết,
Mây tần khắc khoải.., lạnh cơn mê!!!…

CÓ LẼ NÀO TA ĐÃ QUÊN NHAU

Có lẽ nào… Yêu dấu đã quên anh
Như cơn gió… lướt qua nhanh lạnh lạnh
Cứ từng giọt… mưa Xuân rơi tí tách
Khẽ xao lòng… chắc chỉ chạnh chút thôi
Có lẽ nào…bao kỷ niệm đẹp tươi
Đã lặng lẽ…tràn trôi về vô tận
Đã sạch sẽ…trong lòng không vướng bận
Dấu chân xưa…xóa mất trên đường tình
Có lẽ nào… ngày qua ngày lặng thinh
Áy là lúc… duyên mình đang hấp hối
Tình đã chết… chẳng thể nào cứu rỗi
Thôi thì đành… chấp nhận -phải thế thôi
Thật là buồn… khi mình phải chia phôi
Chẳng thể khác… ta đôi đường…đỡ mệt
Em yêu nhớ… đến đây chưa là hết
Quả đất tròn… tình còn quện vào nhau

THƠ…

Đêm qua thơ trốn chơi đâu
Trắng đêm thức với nỗi sầu ngổn ngang
Bóng trăng rơi xuống bẽ bàng
Gió lay lá rụng… sương loang kín trời…
Nỗi lòng trống trải chơi vơi
Tìm vần thơ lạc phương trời ngẩn ngơ
Thương ai khắc khoải đợi chờ
Dấu lòng mộng mị trong mơ âm thầm…
Tiết Xuân lòng sắt se Đông
Tim côi giá lạnh đêm lồng trắng sương
Cùng Thơ tâm sự đỡ buồn
Thơ chơi đâu mất… đêm vương vấn sầu…

HƯ VÔ

Tháng Ba về rồi đó em ơi
Bình minh rạng rỡ phía chân trời
Trong vầng nắng hửng làn sương mỏng
Lối nhỏ mình anh…giữa nhịp đời
Tháng Ba…lời hứa của năm xưa
Người đi buổi đó…nói sao vừa
Bao mùa Xoan tím trong nỗi nhớ
Tôi vẫn đợi đây…em về chưa?
Tháng Ba phong cảnh thật huyền mơ
Nỗi nhớ…trong anh đến dại khờ
Mộng ước đan cài hư và thực
Cô đơn! Quạnh quẽ…chỉ có thơ…
Tháng Ba đã về…một nửa Xuân
Hoa trắng hàng cau rụng đầy sân
Gió theo lối gió…mây buồn tủi
Lời hứa năm xưa…ước một lần

CHO AI

Hôm qua tôi viết cho ai
Bài thơ chưa đọc mưa rơi cuối tuần
Nét xuân.cành liễu hết rồi
Mưa xuân rơi rả ngồi buồn viết thơ
Bây giờ đâu nữa còn mơ
Cành đào rã rụng để chờ xuân sau
60 năm đã phải màu gió sương
Người ta má phấn môi hường
Còn mình tần tảo sớm hôm một mình
Các con khôn lớn bình sinh
Có vợ có chồng làm việc nơi xã
Một mình thui thủi vườn nhà
Lương hưu ít ỏi gọi là hộ thân
Vui vẻ tình cảm bốn bên
Bạn bè FB ta nên chia đều
Trái tim bé nhỏ thân yêu
Vẫn chia hai nữa bắc nam một nhà
Vui buồn ta hoạ thơ ca
Chúc cho các bạn dù xa vẫn gần…?

NGƯỜI ĐẾN NHÉ …!

Người đến nhé …như mặt trời đã đến
Tan giá băng bằng những ngọn lửa tình
Em đợi người gửi một lời hò hẹn
Đến với em như tia nắng bình minh
Người thấy đó cành khô đang hé nụ
Tuyết sắp đi vào cõi nhớ mênh mông
Một chút nắng vàng thôi mà cũng đủ
Làm chồi non vươn sắc thắm vô cùng
Em cũng thế dù chờ mong vô vọng
Cũng mơ hoài chút hơi ấm thương yêu
Như giọt nước làm mát hồn sa mạc
Như hạt sương làm dịu nhẹ nắng chiều
Cứ chầm chậm…từ từ …đừng có vội
Bước nhẹ thôi như mây trắng lưng trời
Như chim bay tìm về khi cánh mỏi
Như em vẫn chờ vẫn đợi đấy thôi
Người đến nhé …thế nào cũng phải đến
Vì ngày xuân ngắn ngủi biết bao nhiêu
Em vẫn ngồi như lần đầu hò hẹn
Như lần đầu giấu vội nụ hôn yêu …
Người có đến …nhớ đừng đi nữa nhé
Để bài thơ vẫn đẹp thưở trăng rằm
Và tình ta không buồn như trăng khuyết
Để em và người …yêu đến ngàn năm………….

MÙA XUÂN YÊU THƯƠNG

Chúc đến bạn mặn mà xuân thắm
Trái lộc ngọt mềm thơm lắm và ngon
Xuân chúc mọi người tình yêu sắt son
Nụ cười tươi trên môi còn thoang thoảng
Tương lai đạt nhiều mỹ mãn
Hạnh phúc tình yêu trong sáng như gương
Nói năng lời dịu êm như những giọt sương
Còn đọng lại trên môi thơm mùi sửa
Ngất ngây tình xuân hương lửa
Ôm trọn tình người mở cửa trái tim
Đón tình yêu mùa xuân đến thật êm
Như muôn sắc hoa đêm vừa nẫy lộc
Xuân hé nụ cho bướm tình hút mật
Xuân tràn dâng môi mắt nụ cười tươi
Gió mùa xuân cũng nhởn nhơ với đời
Nuôi khát vọng trên cây mời xuân đến
Tôi cảm thấy mình tràn đầy yêu mến
Khi mùa xuân vừa đến dưới chân em
Những say mê những nuối tiếc dịu êm
Ôm trọn vẹn tình yêu em mùa xuân thắm
Ngọc ngà trên tay cho tôi mê đắm
Nụ hoa tình giọt nắng ấm mùa xuân
Ngủ vùi trên cánh lá lạnh mùa Đông
Chưa vướng bụi phong trần đôi môi nóng
Đượm sắc mầu tình yêu luôn trông ngóng
Lỡ yêu người hình bóng đẹp khó quên
Tình yêu ơi! Mùa xuân hiện hữu không tên
Cho tôi say đắm tuyệt vời bên hoa nắng
Tôi yêu lắm xuân nồng trên má thắm
Em vui đùa giọt nắng ấm mùa xuân
Tôi mê say một nhan sắc ru hồn
Cho anh hôn vội trên môi hồng khát vọng
Để một đời miên man xao động
Xuân vẫn là giấc mộng anh ấp yêu
Ý nghỉa mùa xuân còn biết được bao nhiêu
Cho anh hạnh phúc ít nhiều mùa xuân đến

MIỀN CỰC BẮC

Em hãy về, miền Cực Bắc Hà Giang
Cao Nguyên Đá là quê hương anh đó;
Núi trùng điệp, đại ngàn xanh lộng gió
Khung trời kia hoa nở khắp nẻo đường.
Mã Pì Lèng sắc ảo ảnh trong sương
Hẻm Tu Sản soi dòng sông Nho Quế;
Rừng, Biển Đá, hùng vĩ đẹp là thế
Một vùng quê nghe kể thấy yên bình.
Anh vẫn chờ, mỗi buổi sớm bình minh
Đem tiếng Sáo gọi bạn tình xa cách;
Rồi hẹn ước, đợi mùa Tam Giác Mạch
Đến Khâu Vai sử sách xưa lưu truyền.
Múa điệu Khèn, Khẽ tỏ tình giao duyên
Nơi Tiên cảnh bồng lai nhường tri kỷ;
Để bà Nguyệt, ông Tơ cùng dẫn mối
Vào mùa xuân nên nghĩa vợ thành chồng.
Đón em về, làng bản của người Mông
Lòng khao khát chờ đêm trăng đẹp nhất
Thắp ngọn lửa, trao tình say ngây ngất
Nơi biên cương xây tổ ấm trọn đời.

TỰ HIỂU MÌNH

Xuân hình như rơi lệ
Làm nắng trốn mất rồi
Chiều ngồi nhìn lá vàng rơi
Trong lòng nhẹ nhõm lạ
Từ lâu nhủ tình đã
Như những cánh phu du
Nên” không” đành cho đủ
An nhiên chẳng vướng sầu
Mỉm cười trong thẳm sâu
Ta tự ta không biết
Trái tim còn tha thiết
Hay lạnh giá bao giờ?
Không ghen tuông, hững hờ
Không níu nèo, da diết
Mắt không nhìn,tai điếc
Kệ thiên hạ ra sao
Cứ nhởn nhơ ngọt ngào
Vui vui cùng đám bạn
Không buồn, không ca thán
Thiếu,đủ.. tự hiểu mình

CÂY NGHIẾN CÔ ĐƠN

Ôi Quản Bạ…Nơi Cao Nguyên hùng vĩ
Đường trên mây, Cán Tỷ dốc đá mòn
Bao năm rồi cây Nghiến ở triền non?
Vẫn lặng lẽ âm thầm chờ đứng đó.
Cây Nghiến cổ, cô đơn trên đèo gió
Tán lá xanh khẽ mở đón hương trời,
Giữa đại ngàn cây thổn thức lá rơi
Ai thấu hiểu dòng đời tưởng vô thức.
Một số phận, cây cô đơn thuở trước
Bên vực sâu mòn mỏi nghiêng đợi chờ,
Một dáng hình, hòa lẫn cảnh trong mơ
Tiếng gió hú vang xa vọng vách đá.
Như than thở, trách sao đời nghiệt Ngã
Hỏi tình xưa từng kết mối duyên đầu,
Núi rừng thiêng vạn vật, cổ thụ đâu?
Vài trăm tuổi Nghiến sầu tuôn lẻ bóng.
Cây Nghiến cổ, cũng biết yêu mơ mộng
Đón mùa xuân gieo giống nẩy đâm trồi,
Khắp núi rừng cuốn lấy hồn Nghiến côi
Thành bất tử giao thoa cùng trời đất.
Cao Nguyên Đá, làm bao người ngây ngất
Lòng bâng khuâng xen cảm xúc lạ thường,
Giữa khoảng trời, cây nhắc gợi niềm thương
Cây Nghiến cổ… Hà Giang chờ đợi mãi.

Thơ xuân buồn tình yêu

Thơ xuân buồn tình yêu là những tác phẩm thơ sâu lắng, thấm đượm tâm trạng của mùa xuân kết hợp với những cung bậc cảm xúc của tình yêu. Những bài thơ này thường mang đậm hơi thở của sự chờ đợi, nhưng cũng không thiếu những nỗi buồn, những mất mát. Mùa xuân với sự tươi mới, sự hồi sinh của thiên nhiên thường gợi lên trong tâm trí những kỷ niệm, những ước mơ và hy vọng về tình yêu. Tuy nhiên, đôi khi nó cũng là nơi chứa đựng những nỗi đau, những thất vọng trong tình yêu. Thơ xuân buồn tình yêu là một dạng thơ đầy tính chất nhân văn, là cách để tác giả thể hiện và chia sẻ những trải nghiệm, suy tư về tình yêu và cuộc sống.

ĐỢI ANH VỀ

Giữa tháng ba, Gạo nở khắp chân trời
Màu hoa đỏ nhắc người yêu một thuở;
Thầm gọi khẽ, trong tim đan sợi nhớ
Mối tình đầu bỡ ngỡ thẹn thùng ghê.
Người yêu ơi, nắng đã hửng xuân về
Em vẫn đợi câu thề đêm buông xuống;
Bên gốc Gạo đầu làng chuông ngân vọng
Con tim này rung động ngàn lần yêu.
Chuyện trăm năm, hạnh phúc đến thật nhiều
Tình đã chín duyên thêu thành hiện thực;
Lòng ngây ngất, vội trao trong thổn thức
Bờ vai gầy, khẽ nép vội lòng anh.
Ngày chia tay, hoa Gạo đỏ trên cành
Mưa ướt đẫm tuôn thành dòng nức nở;
Lòng trống trải, cô đơn đầy trắc trở
Những nỗi niềm biết ngỏ cùng với ai?
Vì chiến tranh, suốt những tháng năm dài
Quyết một dạ người trai vì Tổ Quốc;
Ra chiến trận, giữ biên cương đất nước
Hận căm thù khiến giặc tầu phải thua.
Những hy sinh, đâu phải chuyện trò đùa
Giữa bom đạn hoa Mua ghìm tiếng súng;
Và người lính, xả thân mình đuổi chúng
Đâu biết rằng người con gái làng quê.
Bao tháng năm, mòn mỏi đợi anh về
Khi tỉnh giấc cơn mê hồn hoang vắng;
Lệ nhuốm máu, chờ thâu đêm thức trắng
Mong anh về như đợi giọt mưa xuân!
Nỗi buồn đau, tưởng sụp đổ tinh thần
Còn đầu nữa thời xuân hương đua sắc;
Tóc điểm bạc, pha sương giờ ai nhắc
Có lẽ nào đạn lạc vùi người thân?
Chờ đợi anh, cầu nguyện, khóc ngàn lần
Trong tâm khảm vẫn thầm nuôi hy vọng;
Yêu nhau mãi, đời như hình với bóng
Rồi một ngày chợt nhận thấy đầu thôn.
Đúng là anh, trong ánh mắt đượm buồn
Thân tàn phế chân in tròn trên cát;
Vòng tay ấm, nghẹn ngào trào nước mắt
Ôi nụ cười khuôn mặt người chiến binh!
Và giờ đây, đất nước được thanh bình
Mình viết tiếp chuyện tình duyên đối lứa;
Thời hoa đỏ, bầu trời thương, Lính hứa
Dẫu muộn màng thắp lửa sáng duyên xưa.

TÌNH KHÚC HẠ THƯƠNG

Cơn gió lạnh đưa tôi về quá khứ
Lòng bồi hồi nhớ đến tuổi mộng mơ
Mong tìm về năm tháng của tuổi thơ
Được sống lại cùng niềm mơ tuổi trẻ
Muốn níu giữ nửa mùa Xuân thật nhẹ
Gạt nỗi buồn cho gió cuốn trôi đi
Đưa tình yêu về độ tuổi xuân thì
Được trao lại nụ hôn nồng cháy bỏng
Tuổi thơ mộng dâng trào như con sóng
Giữ trong tim luôn chứa một bóng hình
Hỏi lại người sao cứ mãi lặng thinh
Đêm trăn trở rồi chìm trong giấc mộng
Bên gốc phượng giờ chỉ là khoảng trống
Kỷ niệm buồn theo cánh gió miên man
Tuổi mới yêu như sóng biển vượt ngàn
Hồn tĩnh lặng lần tìm trong nỗi nhớ
Mong gìn giữ mối tình nồng duyên nợ
Đem theo cùng phận số của tình yêu
Ôm vào lòng nỗi nhớ mỗi buổi chiều
Niềm mong mỏi mỗi ngày khi thức dậy
Em trở lại lưu hình mình trên giấy
Cánh phượng hồng ép giữ gửi hồn thơ
Mỗi chiều về dem hong lại giấc mơ
Đợi sang Hạ khi vào mùa phượng nở
Cùng nhớ lại mối tình đầu lỡ dở
Dành tặng người một thuở đã từng yêu.

QUÁN TRỌ TRẦN GIAN

Ai cũng trải qua một kiếp người
Nhưng chỉ khác nhau số phận thôi
Kẻ thì thừa thãi ăn không hết
Kẻ lần không ra, đổ tại trời!…
Kiếp sống nhân sinh, ngẫm cũng hay
Vẫn là quanh quẩn trả và vay
Giàu nghèo khác biệt, chi nhiều mấy
Giã biệt cõi đời, lại trắng tay!…
Ta đến nhân gian như cuộc chơi
Nếm đủ hồng trần rồi xa rời
Ngọt bùi đắng cay… đều biết cả
Rồi lại thong thả, nhẹ bước thôi!…
Hãy vững tâm lên nhé bạn ơi
Đời người cũng giống tự nhiên thôi
Tàn Thu,Đông đến rồi Xuân tới
Thanh thản nhẹ vui đến cuối đời!…

CHIA TAY

Nơi phố núi xuân về không còn lạnh
Sao lòng này mãi cô quạnh chờ trông
Giờ người ta vui hạnh phúc bên chồng
Ta lại nhớ nhiều đêm không ngủ được
Duyên không nợ khiến ta đành chậm bước
Bởi tại mình vô phước mới không duyên
Bấy lâu nay bến vắng mãi đợi thuyền
Đời sóng gió muốn bình yên chẳng dễ
Do số phận khiến cho mình đến trễ
Chẳng của mình cứ để gió cuốn đi
Người không thương níu kéo chẳng được gì
Là mệnh số thôi thì đành phải chịu
Lòng của họ giờ đây ta mới hiểu
Không có tiền thì phải thiếu người thương
Họ với ta giờ mở kẻ một đường
Thôi tin nhé đừng vấn vương thêm nữa

LỖI HẸN THÁNG BA

Em chưa về đành lỗi hẹn tháng ba
Lời hẹn ước chia xa chiều xuân muộn
Cánh Mộc Miên bay vờn cơn gió cuốn
Sóng xô bờ cuồn cuộn cuối trời xa.
Em chưa về đành lỗi hẹn tháng ba
Mùi hương Bưởi la đà bay trong gió
Triền đê xưa cánh Mộc Miên cháy đỏ
Câu thơ tình để ngỏ lỗi vần gieo.
Có phải rằng xuân hờn dỗi hắt heo
Hoa Xoan tím góc quê nghèo vương vấn
Hay là do ai đó còn vướng bận
Để ai chờ lận đận ngóng trông ai.
Xin một lần được bẻ một thành hai
Gom sợi nắng đan cài vào trăn trở
Câu tình thơ vẫn muôn đời viết dở
Con chữ nào nặng nợ với tình si.

Thơ xuân buồn vì ai

Thơ xuân buồn vì ai là những bài thơ mang trong mình hình ảnh của một mùa xuân u buồn, nỗi nhớ nhung đối với người mà tác giả yêu thương. Những câu thơ như những lời ca ngợi, nhưng cũng chứa đựng những nỗi đau về sự xa cách, những kỷ niệm đẹp với người ấy trong một mùa xuân buồn. Tình yêu và sự nhớ nhung trong thơ xuân buồn vì ai thường được tác giả diễn đạt qua những hình ảnh tinh tế, những cảm xúc chân thành, và những nỗi niềm sâu thẳm. Điều này tạo nên một không gian thơ mộng, đầy lãng mạn nhưng cũng đầy những nỗi buồn thương và hồi hộp.

EM CÓ VỀ GOM HẠT NẮNG THÁNG BA

Em có về gom hạt nắng tháng ba
Để nỗi nhớ vỡ oà vào nỗi nhớ
Hoa Gạo rơi đường đê buồn trăn trở
Góc quê nghèo duyên nợ thoáng chênh chao.
Em có về nối lại những khát khao
Tà áo trắng hôm nào bay trong gió
Vành nón lá cánh Mộc Miên cháy đỏ
Tóc buông xoà để ngỏ mắt long lanh.
Em có về thời gian thoáng trôi nhanh
Cuối tháng ba giăng mành xuân sắp cạn
Câu tình thơ lỡ nào đem rao bán
Sợ hạ về chán nản rét Nàng Bân.
Em có về níu lại phút tàn xuân
Lời hẹn ước bần thần ai trao gửi
Mối tình xa câu thơ tình an ủi
Sao trong lòng cứ hờn tủi vấn vương.

ƯỚC MỘT LẦN

Ước một lần..được “người ấy” đến bên
Khẽ vào tai lời yêu thương nồng cháy
Và nói rằng nhớ em nhiều biết mấy
Chưa đêm nào mà không mơ thấy em
Ước một lần..được “người ấy” siết ôm
Rồi bất ngờ hôn lên vành tai nhỏ
Chắc khi đó con tim nồng chín đỏ
Sẽ vỡ tan mạch máu cuộn rần rần
Ước một lần..cùng “người ấy” lâng lâng
Phiêu cảm xúc khi bình minh thức giấc
Trao cho nhau những kỳ ngôn nhựa mật
Khúc nhạc tình cuốn mình đến ái ân
Đẹp nào bằng cùng sánh bước cuối xuân
Mới ước thôi mà thấy lòng hạnh phúc
Nếu là thật chắc dạt dào cảm xúc
Người ấy ơi..hiện đang ở nơi nào ???

TÌNH KHÚC HẠ THƯƠNG

Cơn gió lạnh đưa tôi về quá khứ
Lòng bồi hồi nhớ đến tuổi mộng mơ
Mong tìm về năm tháng của tuổi thơ
Được sống lại cùng niềm mơ tuổi trẻ
Muốn níu giữ nửa mùa Xuân thật nhẹ
Gạt nỗi buồn cho gió cuốn trôi đi
Đưa tình yêu về độ tuổi xuân thì
Được trao lại nụ hôn nồng cháy bỏng
Tuổi thơ mộng dâng trào như con sóng
Giữ trong tim luôn chứa một bóng hình
Hỏi lại người sao cứ mãi lặng thinh
Đêm trăn trở rồi chìm trong giấc mộng
Bên gốc phượng giờ chỉ là khoảng trống
Kỷ niệm buồn theo cánh gió miên man
Tuổi mới yêu như sóng biển vượt ngàn
Hồn tĩnh lặng lần tìm trong nỗi nhớ
Mong gìn giữ mối tình nồng duyên nợ
Đem theo cùng phận số của tình yêu
Ôm vào lòng nỗi nhớ mỗi buổi chiều
Niềm mong mỏi mỗi ngày khi thức dậy
Em trở lại lưu hình mình trên giấy
Cánh phượng hồng ép giữ gửi hồn thơ
Mỗi chiều về dem hong lại giấc mơ
Đợi sang Hạ khi vào mùa phượng nở
Cùng nhớ lại mối tình đầu lỡ dở
Dành tặng người một thuở đã từng yêu.

ĐÊM CHĂN GỐI KHÔNG NHAU

Dù ngoài kia xuân ấm nồng đến thế
Nhớ một người mà buốt giá con tim
Đợi chờ nhau như tăm cá bóng chim
Dẫu muộn màng nhưng vẫn là tất cả.
Trời không thương nên bắt mình đôi ngả
Để nửa này cứ ngóng nửa bên kia
Bao lần rồi thức giấc lúc trở khuya
Cứ ngỡ là vòng tay cho nhau ngủ.
Lại trằn trọc với niềm đau trăn trở
Ta thương mình chịu trăm nỗi xót xa
Duyên không tròn ôm một nửa bơ vơ
Cũng vì người ta nát tan dâu bể.
Ghét hay yêu thì bây giờ vẫn thế
Nhớ hay thương cũng chẳng thể bên nhau
Hãy lặng im cho giây phút tình đầu
Ngày một xíu có được không mình nhé.
Độ cuối xuân nắng rót vàng ấm quá
Ta lạnh lùng đêm chăn gối không nhau.

TÍM THÁNG BA 2

Góc quê nghèo vương mầu tím hoa Xoan
Cuối tháng ba xuân vẫn còn dang dở
Mùi hương Bưởi bay vào trong nỗi nhớ
Câu thơ tình trĩu duyên nợ trả vay.
Tháng ba này mưa nhè nhẹ bay bay
Hội làng bên ba ngày em ngóng đợi
Lời hẹn ước sao mà xa vời vợi
Để xuân hồng vương từng sợi chênh chao.
Anh bảo rằng mầu tím ấy khát khao
Vương mái tóc hôm nào em buông xoả
Để tim anh thêm một lần nghiêng ngả
Vần thơ tình chờ dấu ngã vấn vương.
Xuân cạn rồi liệu ai đó còn thương
Tím hoa Xoan trên quãng đường xưa cũ
Như lời ai từng thì thầm nhắn nhủ
“Đêm muộn rồi ngủ ngon nhé dấu yêu “.
Hoàng hôn rơi nhè nhẹ rớt xuống chiều
Hoa xoan tím…..Tím cả điều…..Mong mỏi!

Thơ xuân buồn cô đơn

Thơ xuân buồn cô đơn là những dòng thơ tương tự như những nhịp điệu của một mùa xuân mơ mộng nhưng lại vương vấn bởi nỗi lẻ loi, cô đơn. Những bài thơ này thường mô tả về cảm giác mất mát, sự trống rỗng trong trái tim và sự tương tư về một mối tình đã qua, hoặc một người yêu thương xa xôi. Mùa xuân, thời điểm của sự tái sinh và hy vọng, lại trở thành thước đo cho sự cô đơn và mất mát. Những dòng thơ này thường sử dụng hình ảnh của thiên nhiên, như hoa nở rộ trong sự yên bình, nhưng đồng thời cũng là biểu tượng của sự cô đơn và hư không. Điều này tạo ra một tác phẩm đầy tinh tế và sâu lắng, làm độc giả lạc vào thế giới tâm trạng của tác giả.

HOA HỒNG TẶNG EM

Anh gửi tặng cho em
Một bông hoa Hồng thắm
Trong buổi sáng ban mai
Long lanh giọt sương đọng
Hoa tượng trưng sức sống
Một tình yêu nồng nàn
Trái tim em rung động
Tỏa hương tình mênh mang
Hôm nay xuân đã sang
Mang theo màu hy vọng
Hòa vào tia nắng ấm
Hạnh phúc ta ngập tràn
Hãy giữ nhé nghe em
Sắc hồng là thương nhớ
Là tình yêu muôn thuở
Anh gửi tặng cho em

NGUỒN SÁNG CUỐI CÙNG

Đời vất vả em mỏng như làn khói
Đứng trước gió mưa dễ vỡ quá thôi
Anh ước mình là thuốc thần và nói
Trao hết về em để thắm lại đôi môi
Em có biết trong thẳm sâu anh nghĩ
Không có em việc anh chẳng ra gì
Không hướng định và nhạt nhoà mơ ước
Không chốn về và chuốc rượu sầu bi
Rồi anh thấy đời cho anh tất cả
Vì có em hoa luôn nở trong lòng
Một tổ ấm vùng bình yên thư thả
Khi ngoài kia đời còn những đục – trong
Anh khao khát lòng như bao lửa cháy
Muốn ráng sức hơn muốn việc nhiều thêm
Để sẻ bớt mưa tháng Ba tháng Bảy
Nửa cuối cùng sông em được êm đềm
Anh mơ ước Trời cho mình cơ hội
Cả bốn mùa tặng em bốn mùa Xuân
Nếu một ngày mình chạm vào ngõ tối
Anh nguyện mình là nguồn sáng cuối cùng…!!!

MỘT THỜI…VẪN NHỚ

Trăng nhạt nhòa, phố lạnh lẽo…không em
Ánh đèn đường hắt hiu sương mắc rèm… lệ ướt
Khóc cho duyên chúng mình giờ đây hai hướng ngược
Bóng…ngả nghiêng anh đơn lẻ bước lặng thầm
Tháng Ba về…cũng đã quá nửa Xuân
Lời hẹn ước ngày xưa em thì thầm khe khẽ
Nhẹ bên tai em nói đừng quên nhau người nhé
Nụ hôn nồng sẽ minh chứng…dấu “yêu”
Đêm đã trở khuya sương buông xuống càng nhiều
Khung trời ngày xưa…biết bao điều bị màn sương che phủ
Nhưng anh vẫn nhớ…dù đây tình hai ta đã cũ
Một bước chân trượt ngã…tình đã mãi trôi xa
Lời hứa nhạt nhòa nhưng vẫn tới tháng Ba
Và ở giữa hai ta là nỗi buồn chia cắt
Về đi em để lần cuối…xin một lần gặp mặt
Dẫu rất buồn nhưng anh không giận đâu em.

HÈ VỀ

Chớm hè trời vẫn chưa oi
Đâu đây sót lại khí trời mùa xuân
Nên ve còn những tần ngần
Náu mình e thẹn chưa ngân đón hè
Góc vườn chanh nở hoa khoe
Lộc vừng thay lá tán che kín đầu
Hè rồi đom đóm trốn đâu
Để anh tìm bắt cài đầu cho em
Vẫn còn đang ngủ hay quên
Mà sao im tiếng dế mèn gọi nhau
Ấm trà pha để đã lâu
Hạ vừa chớm ngõ lấy đâu hoa nhài
Đồng xa vàng nắng trải dài
Lúa đang chắc hạt cho khoai giận hờn
Bờ sông nhạt ánh hoàng hôn
Cuốc chưa tìm bạn để buồn lòng ai
Ao sen tiếng ếch thở dài
Nhớ mùa mưa đổ lòng ai bồn chồn
Trường xưa tiếng trống dập dồn
Ngày chia tay bạn phượng buồn tiễn đưa
Vẳng nghe chuông đổ cửa chùa
Như lời vạn vật đón mùa hạ sang….

CHÀO THÁNG BA

Tháng ba xuân đã sắp qua
Trời cao gọi nắng mây là đà bay
Hoa gạo đỏ cháy trên cây
Đung đưa trong gió rơi đầy bến sông
Đồng xanh cây lúa trổ đòng
Chờ mong ngậm hạt kết bông mùa vàng
Tháng ba hoa cải hết vàng
Nhường cho tím ngắt hoa xoan sau hè
Lục bình trôi dạt ven đê
Lung linh hoa tím nhớ về người xưa
Heo may cơn gió gọi mùa
Để bao cô gái thi đua kén chồng
Trăng non liếc trộm bên song
Có cô thiếu nữ nhớ mong một người
Đàn chim ríu rít kiếm mồi
Con ong vui sướng tươi cười với hoa
Bướm vàng bướm trắng hát ca
Đuổi nhau nô giỡn vườn cà đang lên
Hoa cau rụng trắng xuống thềm
Nồng nàn hương bưởi ngoài hiên bay vào
Con cò trốn ở phương nào?
Hôm nay hớn hở bay vào bay ra!
Vui chơi cho đến tháng ba
Hội làng mở dưới gốc đa thưa người
Tháng ba nay đã đến rồi
Mùa xuân đang nở nụ cười chia tay

Thơ xuân buồn là những bức tranh tâm trạng màu sắc của cuộc sống, nơi mà sự lẻ loi và cô đơn được thể hiện trong bức tranh rực rỡ của mùa xuân. Những dòng thơ này thường mang lại một cảm giác sâu lắng, khiến người đọc bị hút vào không gian tĩnh lặng, nghẹt thở của tâm hồn. Mỗi từ ngữ, mỗi hình ảnh đều rất tinh tế, mang lại sự ấn tượng sâu sắc và đong đầy ý nghĩa. Mùa xuân, mặc dù rực rỡ và tươi mới, nhưng cũng có thể là nơi của nỗi buồn, nỗi luyến tiếc và nhớ nhung. Và trong thơ xuân buồn, chúng ta tìm thấy một cái gì đó đẹp đẽ và đặc biệt, đó là vẻ đẹp của sự hoài niệm và sự phản ánh sâu sắc về cuộc sống.

Thơ Hay -