Đọc ngay những câu thơ thành phố buồn cho người cô đơn

Trong cuộc sống hối hả và xô bồ của thành phố, thơ thành phố buồn là một phản ánh chân thực về sự cô đơn, mất mát và những khao khát không tìm thấy lối ra. Nó là những dòng thơ lặng lẽ nhưng sâu lắng, mang trong đó một góc nhìn nhạy cảm về cuộc sống hàng ngày. Thơ này khám phá vẻ đẹp u buồn của các góc phố, những con hẻm nhỏ đầy bóng tối và những con đường vắng lặng. Nó kể lại câu chuyện về những con người mất mát và cảm giác xa lạ trong thành phố đang chao đảo. Thơ thành phố buồn không chỉ là một sự tưởng tượng mà còn là một phần của cuộc sống đô thị, nơi mà cảm xúc và suy tư luôn đong đầy.

Nội Dung Chính

Thơ thành phố buồn hiu quạnh

Trong nhịp sống vội vã và đôi khi lạnh lùng của thành phố, thơ thành phố buồn hiu quạnh là một tiếng nói của những trái tim cô đơn và mất mát. Nó không chỉ là những dòng thơ mà còn là những hình ảnh lặng lẽ về những góc phố vắng vẻ, những ánh đèn vàng lờ mờ chiếu sáng lên những bước chân lạc lối. Thơ này kể về những đêm dài cô đơn, về những khát khao không tìm thấy lối đi. Nó là một lời kể về sự hiu quạnh trong đô thị, nơi mà con người đều cảm thấy mình bị lạc trong cuộc sống vội vã và đông đúc. Thơ thành phố buồn hiu quạnh là một tác phẩm nghệ thuật thú vị, làm cho người đọc cảm thấy đồng cảm và suy tư về ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống hiện đại.

 MÙA HẠ XƯA

 Lâu lắm rồi ta bỗng nhớ ngày xưa
 Con phố nhỏ nép dưới hàng phượng đỏ
 Chiều mùa hạ gió về khe khẽ thổi
 Tuổi học trò đầy mơ mộng mộng mơ.
 Con đường xưa em còn nhớ không em
 Hàng phượng đỏ đã xen vào nỗi nhớ
 Ly cà phê nơi có con phố nhỏ
 Chén chè ngon để ngỏ những câu nguyền.
 Những trưa cùng sánh bước nói huyên thuyên
 Cười vui vẻ quên cả trời và đất
 Tiếng ve rã đưa ta vào giấc mộng
 Của cuộc tình còn gì mất đâu em.
 Tuổi học trò với ánh mắt thân quen
 Đầy e thẹn nấp sau vành nón nhỏ
 Rồi năm tháng chia ta thành hai ngã
 Anh ở nhà – Em đi mãi trời Tây.
 Lá phượng rụng đầy đường chiều cuối hạ
 Tiễn em đi trong buồn bã… lá rơi
 Mùa thu chớm… em thành người xa lạ
 Một cuộc tình chấm hết ở trong tôi.
 Lá phượng rơi rơi đầy vào nỗi nhớ
 Tuổi học trò.. con phố nhỏ.. hàng cây
 Đến bây giờ anh vẫn đứng nơi đây
 Con phố nhỏ đã trở thành phố lớn
 Em mãi đi rồi em không trở lại
 Để biết bao mùa hạ ở nơi này
 Lá phượng vẫn rơi rơi ngày cuối hạ
 Như muôn đời nước mắt của ai rơi.

 THU NÀY MÌNH YÊU XA

Phố vắng ai sao đìu hiu đến thế
Để trời buồn mây khóc lệ tuôn rơi
Và nơi đây em cũng nhớ một người
Ở xa lắm hai phuong trời xa thẳm
Mình biết nhau qua hàng ngàn tin nhắn
Hẹn xuân về tay sẽ nắm bàn tay
Bao yêu thương lẫn nhung nhớ đọa đày
Sẽ trao trả cho những ngày xuân tới
Biết không anh nơi này em vẫn đợi
Dẫu biết rằng rất vời vợi mong manh
Nếu mai sau tình như lá xa cành
Nguyện khắc mãi tình anh trong tiềm thức.

PHỐ NHỎ NGÀY XƯA

Em về đây thăm đường xưa lối cũ
Nơi một thời hai đứa đã từng thương
Đã bao năm anh phiêu bạt gió sương
Không trở lại,để chiều nay em nhớ
Phố nhỏ còn đây mà sao cứ ngỡ
Thấy dáng ai qua tưởng bóng anh về
Chợt nhận ra chỉ là một cơn mê
Em bước bơ vơ giữa chiều hoang lạnh
Từ lâu rồi anh không còn bên cạnh
Ai làm trò vui mỗi lúc em hờn
Ai ôm em khi gió rét từng cơn
Ai đưa em về dưới mưa mùa hạ
Để chiều nay giữa bao người xa lạ
Chợt thấy lòng nghe quá đỗi chông chênh
Hàng cây ven đường xơ xác buồn tênh
Phố nhỏ mình em nhuộm màu thương nhớ
Anh giờ đâu đã mấy mùa cách trở
Chắc đã quên rồi phố nhỏ ngày xưa..

CÒN GÌ ĐÂU EM !

Em ơi, phố nhỏ chiều nay.
Đường xưa lá rụng heo may gió về.
Phố buồn, lòng cũng não nề.
Người đi xa mãi, có về nữa đâu !
Để cho ai nhớ, ai sầu.
Để cho kí ức nhuộm mầu thời gian.
Chiều thu buồn đến mênh mang.
Trời buông tia nắng hanh vàng mà chi.
Không duyên tình, đến làm gì.
Gặp nhau rồi để chia ly vội vàng.
Người đi, phố nhỏ chiều hoang.
Để người ở lại muôn vàn nỗi đau !
Giờ này em ở nơi đâu ?
Cần thơ, Đà lạt, Vũng tầu, Nha trang ?
Quán bar, khách san, nhà hàng.
Bên em biết có bao chàng đón đưa.
Chắc là hạnh phúc hơn xưa.
Nhà to, phố lớn, xe đưa đón về.
Em giờ quên hẳn phố quê.
Phố nhỏ, ngõ hẹp em về làm chi.
Em vui, em cứ bước đi.
Tình xưa nghĩa cũ còn gì đâu em !

CHIỀU QUA PHỐ

Chiều qua phố dỗi hờn lên màu mắt
Bước lang thang chẳng định hướng vì ai
Nghe bơ vơ lạc lõng một vòng tay
Lòng tràn ngập nỗi hờn ghen khắc khoải.
Muốn giận em bây giờ và mãi mãi
Xóa yêu thương quên kỷ niệm năm nào
Muốn vùi chôn bao mật ngọt em trao
Và tất cả những lời em gian dối.
Một trái tim em chia thành hai lối
Nửa bên anh nửa dâng tặng cho người
Từng ngày qua em chót lưỡi đầu môi
Anh khờ dại đặt niềm tin sai chỗ.
Anh ngu ngơ trao niềm thương nỗi nhớ
Cho một người luôn dối gạt tình anh
Bao xót xa cay đắng bủa vây anh#**””
Khi sự thật phơi bày ra trước mắt
Anh với người ai được và ai mất
Sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa đâu em
Khi niềm tin và cả tấm chân tình
Bị che đậy bằng lọc lừa dối trá.
Cảm ơn em! Anh hiểu rồi tất cả
Nên không buồn không óan hận nữa đâu
Em cứ vui đi cưới chồng sang giàu
Anh xin trả hết về em tình yêu ấy.
Giữa đôi ta em chẳng cần ái ngại
Bởi anh là người chọn cách rút lui
Cầu chúc em hạnh phúc đến cuối đời
Đừng làm khổ người mà em đã chọn.

Thơ thành phố buồn cô đơn

Trong cuộc sống hối hả và ồn ào của thành phố, thơ thành phố buồn cô đơn là một lời thốt nên lên từ những trái tim lạc lối giữa những đám đông. Nó không chỉ là những câu thơ, mà còn là những hình ảnh u ám về những con phố vắng vẻ, những ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng lên những bước chân lẻ loi. Thơ này kể về những đêm dài cô đơn, những cảm xúc trống trải trong lòng người, khi họ đối mặt với sự lạc lõng và xa cách trong một thành phố đông đúc. Nó là tiếng kêu gọi của những linh hồn cô đơn, tìm kiếm ánh sáng giữa bóng tối và cảm nhận sâu sắc về nỗi đau của cuộc sống hiện đại.

CÔ ĐƠN GIỮA THÀNH PHỐ

Người đâu rồi, nhớ thành phố này không
Hay đã đi về nơi xa nào đó
Mình tôi nơi đây những ngày mưa gió
Bước cô đơn qua mấy nẻo đường buồn
Thành phố này, đâu rồi những chiều buông
Mình đón đưa nhau mỗi lần tan sở
Lối nhỏ thân quen một thời để nhớ
Giờ còn đây trong ký ức nhạt màu
Để rồi bây giờ chẳng biết về đâu
Khi mọi thứ xung quanh đều xa lạ
Thành phố bây giờ khác xưa nhiều quá
Chốn đông người mà vẫn thấy cô đơn.

PHỐ MỘNG ĐÊM VỀ

Anh ơi..chốn đó vui không.!
Nơi đây phố núi, lâm đồng mình em.
Gôm bao.. nỗi nhớ vào tim.?
Thời gian trôi mãi, nặng thêm nỗi sầu.
Anh nơi.. phương ấy đã lâu.!
Chắc là quên hết thuở nào tình quê
Chốn xa có nhớ ngày về?
Đừng quên lời hứa phu thê ngọt ngào
Anh về.. hạnh phúc biết bao.!
Mơ tình muôn thuở bạc đầu anh ơi.
Mong sao, phía trước đường đời
Yêu xin trọn giữ đầy cơi.? nghĩa tình.!

PHỐ GIAO MÙA

Ngày anh đi.. Thu nhẹ hôn vạt áo
Em thẹn thùng sa mắt biếc vào mưa
Con phố cũ vàng trong màu lá úa
Nhẹ dưới chân ngơ ngác mảnh hoa thừa…!
Nơi ấy bây giờ thu đã về chưa
Mà nhớ nhung.. Vẫn nhớ nhung nhiều quá
Đã hết rồi xôn xao ngày nắng hạ
Chỉ Hoàng hôn tím cả một góc trời…!
Mùa gửi về một khoảng lá thu rơi
Nên chiều nay vắng cả em với nắng
Phố chầm chậm như ly cà phê đắng
Chiều qua nhanh.. Như em xa anh…!
Cây bàng già tháng này chẳng còn xanh
Đứng lặng lẽ chờ thu may áo đỏ
Hàng cột điện bóng ngả dài trên phố
Người lưa thưa chìm khuất dưới sương mờ…!
Ta đã già để viết những niềm mơ
Câu đợi chờ cũng không còn thương nữa
Rồi mai đây trên bến đời ngập ngụa
Biết có còn.. Gặp lại nữa không em…!

PHỐ CHỜ ANH !

Về anh nhé… thăm Đà Lạt tháng ba.
Ngắm anh đào khi mùa hoa đang nở.
Tháng ba ngất ngây nắng vàng rực rỡ.
Mai anh đào đang nở phố mộng mơ.
Rồi cùng em ra quán cạnh bờ hồ.
Lơ đãng ngắm khói sương mờ than thở.
Hay hoà chung trong dòng người đi bộ.
Lên đồi Cù bên lối nhỏ thông reo.

HƯƠNG MƠ

Phố vẫn nồng nàn phố
Đêm vẫn nồng hương mơ
Em thơm như hoa cỏ
Anh một quầng ngẩn ngơ…!
Em vẫn như lối cũ
Mềm trên thảm rêu rong
Vẫn yêu loài đêm vắng
Dấu anh ở bên lòng…!
Em vẫn ngày xưa ấy
Nhỏ nhoi một vòng tay
Như phố giờ vẫn vậy
Ru anh những đêm gầy…!
Em xuôi về bến hạ
Anh con nước ngược dòng
Bến đời xa xa quá
Biết có gặp nhau không…!
Gió bao đời vẫn thế
Mãi hoài kiếp lang thang
Anh bây giờ vẫn thế
Một nỗi buồn riêng mang…!
Đêm vẫn đi chầm chậm
Sóng vẫn mải ru bờ
Em hát bài tình lỡ
Để anh giờ bơ vơ..!
Ta vẫn quên vẫn nhớ
Gió cuốn quanh đời nhau
Thôi đành ru mình vậy
Vào đêm vắng không màu…!
Dòng đời trôi đi mãi
Đêm mòn mỏi hao gầy
Phố vẫn nồng nàn phố
Em vẫn nồng hương say…!

Thơ thành phố buồn nhớ

Trong nhịp sống hối hả của thành phố, thơ thành phố buồn nhớ là một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động, khắc họa lại những kí ức và hồi ức của những người lữ khách tấp nập trong cuộc sống đô thị. Nhớ những dấu tích của quá khứ, những góc phố quen thuộc nơi từng đong đầy kỷ niệm đẹp, nhớ về những mảnh ghép kí ức đã mất trong dòng người vội vã. Những dòng thơ này không chỉ là nỗi nhớ về quá khứ, mà còn là lời gọi về tình yêu và sự hi vọng trong tương lai. Đằng sau sự buồn nhớ đó là hy vọng rằng, những kỷ niệm sẽ sống mãi và tạo nên một phần không thể thiếu của cuộc sống đô thị.

PHỐ NÚI BUỒN BUỒN!

Lá rụng buồn buồn… phía hoàng hôn
Mây chia mấy lớp gió dập dồn
Cánh chim hun hút mờ mờ bóng
Con suối thì thầm gọi màn đêm…
Phố núi buồn buồn… phố mông mênh
Mưa đông giăng giắc lạnh vây rèm
Nhớ ai ngơ ngẩn vùi ảo ảnh
Rũ tiếng thở dài mộng dài thêm…
Đóm lửa buồn buồn càng buồn hơn
Gió se sắt lạnh…lạnh từng cơn
Người ơi ta nhớ nhiều… nhiều lắm
Khao khát bờ môi ấy dỗi hờn…

ĐÀ LẠT CHIỀU ĐÔNG!

Thành phố mù… trời mưa giăng phủ
Sương khói mờ ấp ủ mộng mơ
Đồi thông hai mộ chơ vơ
Chìm trong giấc ngủ hững hờ vào đông
Thành phố mờ, nằm trông lữ khách
Giọt mưa rơi lách tách trên đường
Ta cùng bước nhẹ vấn vương
Trên từng góc phố vô thường mộng mơ !
Đà lạt buồn! Sương mờ hư ảo
Anh cùng em rảo bước quanh co
Phố phường đọng những âu lo
Buồn dâng theo nước mưa to đổ về
Thành phố buồn, phủ lề lối mộng…
Mưa giăng mờ lắng đọng hồn thơ
Anh dìu em đến giấc mơ…
Mặc cho Đà Lạt hững hờ nhìn ta!

ĐÊM PHỐ THỊ

Đêm nay phố nhỏ đã lên đèn
Ghế đá ngày nao mãi thân quen
Mà nay xao xuyến luôn khó tả
Bởi vì anh đã tỏ tình em
Bối rối cầm tay hẹn ước thề
Vụn về hôn nụ gửi đê mê
Vòng tay ôm ấp trao hơi thở
Vội vã tình sâu thẳm cận kề
Thôi tạm biệt về mai gặp nhau
Đêm nay sao ngắn lại trôi mau
Vẽ đêm thanh vắng hai mình nhớ
Từ nay ta mãi mãi có nhau

PHỐ KHÔNG ANH

Nắng Hạ vàng ngày chậm bước vào đêm
Công viên ấy em về hiu hắt nắng
Phượng tàn rơi góc phố buồn lẳng lặng
Chiều không anh nghe hoang vắng tâm hồn
Trước cuộc đời em mơ ước gì hơn
Một bờ vai – một vòng tay sưởi ấm
Bữa cơm thường giản đơn nhưng nồng đậm
Hương tình yêu tỏa ngát tóc mây chiều

PHỐ BUỒN ĐÊM MƯA

Đêm phố nhỏ đường mưa thêm lạnh vắng
Lối đi về thầm lặng chỉ mình qua
Tiếng mưa rơi ngỡ gót bước ngọc ngà
Từ cõi mộng ngàn xa đang nhẹ trải
Cảm giác ấy bừng lên rồi lịm mãi
Lòng thẩn thờ tê tái nổi đơn cô
Thêm nhớ nhung bóng mộng chốn xa mờ
Ta lạc lõng giữa vòng mơ thức thổn
Nhớ kỷ niệm tim ta hoài đau thốn
Mộng tơ lòng đâu chốn ngụ trăm năm
Ta cô đơn trong chiếc kén nhộng tằm
Ôm nổi nhớ xa xăm người tình cũ
Người thương hỡi thuở nào tình kết nụ
Tháng năm dài ta ấp ủ tình em
Mong người bên ru khúc mộng êm đềm
Nhưng chẳng thể… ngàn đêm lòng nhung nhớ
Đêm buốt lạnh đường khuya in bóng đỗ
Gót chậm buồn lại nhớ bóng em xưa
Ký ức qua cảm giác mới như vừa
Mình bên nhau dạo cơn mưa ngày ấy.

Thơ thành phố buồn thương

Trong vòng xoay náo nhiệt của thành phố, thơ thành phố buồn thương là tiếng nói nhẹ nhàng của những trái tim đang khao khát được chia sẻ và cảm nhận. Đây không chỉ là những dòng thơ, mà còn là những hồi ức về những cuộc gặp gỡ, chia ly và hòa mình vào dòng chảy vội vã của cuộc sống. Những cảm xúc buồn thương, khao khát và hy vọng được thể hiện qua từng câu thơ, như là những góc khuất của thành phố đang kể lại câu chuyện riêng của mình. Thơ thành phố buồn thương là lời than phiền của những người lữ khách trong thành phố, những người mơ về một nơi yên bình, một nơi chốn để đọng lại những nỗi buồn thương và tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối.

PHỐ HOA

Thành phố ấy uốn mình trên cao nguyên
Mùa thông non mọc kín quanh chân đồi
Phố ẩn mình sau vạt đồi đất đỏ
Những bãi dâu mùa hạ cháy lên xanh
Nhìn lưng đồi như bờ vai mẹ hiền
Tảo tần một đời cắm cúi nuôi con
Những lưng đồi miên man miền mây trắng
Róc rách nhẹ ngân vũ khúc dương cầm
Quanh lưng đồi lưu dấu điều huyền thoại
Gắn hồn mình một thuở dịu dàng yêu
Lưu diệu kỳ của tình yêu đôi lứa
Những rung cảm dễ thương động lòng người
In nỗi nhớ bàng bạc người đi xa
Đồi Thông Hai Mộ lưu dấu tình buồn
Chiều giăng mưa ướt trái tim xưa ấy
Lưng đồi làng Cù Lần mịt mù sương
Nhịp cầu chênh vênh qua ba con suối
Mấy ai biết chợ Chồm Hổm mua gì!
Đến tận cùng gửi thân về lưng núi
Bồi đắp tôn cao cho dáng trữ tình
Được sinh ra bên lưng đồi gió nhẹ
Khát vọng sống cũng tĩnh lặng nhẹ nhàng
Người Đà Lạt tắm mình bên hoa đẹp
Và đan xen thoáng đôi chút mộng mơ
Đà Lạt đông – hoa không còn rực rỡ
Nhưng đủ hương cho ký ức bay về
Đà Lạt cà phê ấm lòng se lạnh
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua…

CHIỀU PHỐ THỊ….

Chiều phố thị…nhiều sắc màu rực rở…
Người tan tầm…nhắc nhở…kịp về mau…
Cuối con đường dãy nhà phố thật cao…
Ta lạc lỏng…tự lúc nào không biết…???
Ta ngồi đây..nữa tâm hồn tê liệt…
Nhưng gượng cười…nào ai biết gì đâu…
Bổng nhìn ta…Anh cười gượng gật đầu…
Em gái à…cho anh ngồi cạnh nhé….
Dạ..ngồi đi…em vội cười khe khẽ..
Anh một..mình…bạn bệnh nhé…Không sau
Anh thấy em…ngồi khóc nghẹn cơn đau..
Nên cùng cảnh..thôi nào mình chia sẽ
Nói với tôi..vợ anh vừa chết trẻ…
Tai nạn đường…ở cái tuổi Bốn mươi
Gần chín năm…Anh mới có nụ cười…
Ôi nghịch cảnh…ông trời trêu lần nữa…
Anh ung thư…trực tràng..Không thuốc chữa
Bác sỉ khuyên cắt một nửa..lâu rồi…
Không sau đâu…Anh vẫn sống đây thôi…
Em đừng khóc….hãy nhìn tôi…mà hiểu…
Tôi mỉm cười…lòng nhẹ đi chút xíu…
Cảm ơn anh..thấu hiểu.sẽ chia cùng…
Tôi với anh…có nhiều mẩu chuyện chung…
Và như thế….bắc đầu cùng quan điểm…
Anh..tây ninh…núi bà đen…lịch sử…
Em bạc liêu….danh công tử…hào hoa…
Khi nào…giết chết bệnh k….
Anh em mình gặp….tận nhà…..hàng quyên..!!!

CHÚT HƯ KHÔNG.!

Có ai về.. thăm phố núi ngàn hoa
Nơi điểm hẹn.. nhạt nhòa sương phủ trắng..
Và nơi đây.. có bao điều nhủ nhắn
Rằng thu tàn. đông vẫn tiếp chớp sang
Có ai về.. khi thu vàng phố mộng.
Nghe tiếng lòng.. rạo rực chút gì không
Đà lạt xinh.. với ngàn thông xanh biết
Gió hòa mình.. đang muốn quyện cùng mây
Có ai về.. hò hẹn chốn nơi đây.!
Đường chiều hoang. Nắng đông đầy nỗi nhớ
Phố đèn lên.. đêm khắc khoải mộng mơ!
Và nơi đây.. bao ký ức.! Ta chờ….

PHỐ ĐƠN BÓNG

Chơ vơ giữa ánh đèn đêm hoang vắng
Một mình tôi lẳng lặng đếm bước buồn
Sao cứ ghì một bóng vẫn mãi luôn
Có nghe gọi si cuồng tình dang dở
Giờ phố níu nồng vơi phai duyên nợ
Vì ngày qua gió chở nắng đã rời
Theo thu vàng lá tình đang vội rơi
Phố cũng hỏi đâu lời ai từng hứa
Để giờ phải đi tìm thời hương lửa
Nghe vọng vang chan chứa chốn phương ngàn
Đổi vai kề ai dệt lại tơ đan
Mà thay kiếp cơ hàn nơi phố nhỏ
Đường quen thuộc lối về ai bỏ đó
Cho hoang tàn xanh cỏ sắc nồng chôn
Dưới phố lê như nát cả mảnh hồn
Mi đọng khóe khi ôn về kỷ niệm
Phố đơn bóng người xa rồi lại kiếm
Ngày mộng mơ chết lịm lúc nghỉ về
Bước vô hồn nghiêng ngả vẫn còn lê
Cũng đành để bên lề tình đong đếm
Tình ngày ấy giờ đây đang chìm lỉm
Gót chân hoang đi kiếm bước đi cùng
Con phố buồn như vọng một sầu cung
Lòng trống trải một vùng đầy cay đắng

MƯA TRÊN PHỐ CŨ

Mưa Lại về trên phố cũ ngày xưa
Nỗi nhớ anh nói sao vừa đay nhỉ.
Vẫn còn đó lời hẹn thề chung thủy,
Nhưng bây giờ sao chỉ..một mình em.
Anh đi rồi con phố cũ buồn tênh,
Biết tìm đâu bóng hình ngày xưa đó.
Đả bao mùa mưa về nơi phố nhỏ
Em chạnh lòng mà mắt đỏ môi cay.
Người bây giờ hạnh phúc ở bên ai
Nên đau nhớ những ngày cơn mưa cũ.
Mộng chung đôi giờ thay bằng đau khổ
Trái tim buồn cũng loang lổ tái tê.
Con phố dài em từng bước chân Lê
Bởi vắng anh lối đi về bút giá.
Những giọt mưa não nề,rơi vội vã.
Hay lệ tràn ước lã cả bờ vai….

THẰNG KHỜ LÊN PHỐ

Ước gì có được vài trăm
Đón xe lên phố tung tăng đã đời
Cà phê cho biết dân chơi
Quất luôn xị đế đĩa mồi tiết canh…
Sần sần chơi bát bánh canh
Làm chén đậu hũ no cành hông luôn
Ghé qua ghế đá quảng trường
Ngồi ngắm gái đẹp dễ thương quá chừng…
Uống ly nước mía cho sung
Lượn qua đầu hẻm có thùng cà-rem
Lâu chưa ăn thấy cũng thèm
Vừa mút vừa ngắm mấy em bên đường…
Lâu chưa lên phố lên phường
Quẩn quanh xó núi thấy buồn quá đi
Quanh năm nước suối với mì
Muốn đi một chuyến vu vi đã đời…
Ước thì Khờ ước vậy thôi
Năm hết tết đến nợ đòi trốn quanh…

CÔ ĐƠN NGÀY CHỦ NHẬT

Trời hôm nay phố Sài Gòn ngập nắng
Chủ Nhật về đường trải rộng thênh thang
Bước chân xiêu như níu lại thời gian
Ta chợt thấy niềm cô đơn khắc khoải
Sáng Chủ Nhật chợt thấy lòng trống trải
Ta nhớ người, người có nhớ ta không
Phố bên em xe tấp nập người đông
Chắc đã quên khu phố buồn anh ở ?
Nhớ về em, anh nhớ từng hơi thở
Nhớ con đường ngày đó chúng mình qua
Dấu yêu nào giờ cũng đã trôi xa
Vùng kỷ niệm khi nào em trở lại
Anh lang thang giữa dòng đời mê mãi
Phố chuyển mùa từng cơn gió heo may
Chủ Nhật về cơn mưa nào qua đây
Từng giọt ướt bước chân anh lạnh giá
Chủ Nhật ơi hôm nay sao buồn quá
Người đâu rồi, anh thiếu một vòng tay

PHỐ VẮNG ANH RỒI….

 Đèn đêm thành phố ngập ngừng
 Giọt sương nhỏ ánh chiều buông
 Đêm cô đơn đêm hoang vắng
 Thương ngày nao thương hoàng hôn…
 Khi đèn đêm anh về đâu
 Thành phố buồn Dalat yêu
 Đôi lứa nào đang chờ nhau
 Riêng ta chìm trong cô liêu…
 Nhạc trầm trầm như thông reo
 Tình yêu này ta cho ta
 Giọt đắng sầu xanh phố xa…
 Em thấy mình lạ hôm qua
 Ánh đèn màu lạ hôm nay
 Rồi thấm đời lạ đêm mai
 Mãi mãi rồi lạ tương lai
 Chuyện chúng mình…lạ từ…đây…!!!

TÌNH BUỒN PHỐ NHỎ

Đêm buồn ngấm giọt cà phê
Sao nghe vị đắng tái tê tình đầu
Những lời em nói từ lâu
Mà em quên hết nổi sầu mình anh
Để anh thao thức đêm canh
Đêm buồn tỉnh lặng sau đành hỡi em
Bây giờ đau xót trong đêm
Lại càng thêm nhớ êm đềm vấn vương
Trái tim anh mãi còn thương
Như em vị đắng mặn nồng đắng cay
Bây giờ em đã thổi thay
Để anh thương nhớ đêm nay nhói lòng
Để anh thương nhớ đêm trong
Để câu thơ mãi vấn vương tháng ngày
Anh về phố nhỏ đêm nay
Ngồi buồn chợt nhớ đắng cay duyên tình

CHỦ NHẬT BUỒN

Sáng chủ nhật em lang thang phố vắng…
Đợi anh hoài sao chẳng thấy anh đâu?
Vần thơ tình em viết mãi chẳng thành câu
Bởi nỗi nhớ cứ ùa về trong kí ức.
Anh đâu rồi để vần thơ em đợi
Em viết rồi lại vội xoá đi ngay
Mùa Xuân về cây trái sinh sôi
Sao em vẫn thấy buồn xa vời vợi!
Phải chăng anh? Mình xa nhau quá
Nên cuối tuần em càng thấy cô đơn
Mùa Xuân về mà lòng lại buồn hơn
Cho nỗi nhớ cứ chất chồng nên nỗi nhớ!
Chủ nhật buồn câu thơ còn dang dở
Em đợi em chờ anh viết nốt bài thơ
Để đôi mình dệt mộng bao ước mơ
Em chạnh lòng nhớ người yêu xa nơi ấy!

TẢN MẠN CHIỀU PHỐ VẮNG

Chiều tản mạn,nơi đây sao yên ắng
Phố lặng im vắng vẻ chỉ riêng ta
Trời mây bay theo gió cuốn nhạt nhòa
Đứng lặng lẽ ôm cả bờ thương…nhớ.
Phố xưa đó lối về luôn rộng mở
Hai tâm hồn hớn hở sánh bên nhau
Thời gian ơi sao lỡ vội qua mau
Để nắng phải chuyển sắc màu lưu luyến.
Phố mơ mộng, hai tâm hồn xao xuyến
Biết mai này có chung chuyến đò ngang
Để trong mơ không thấy phút ngỡ ngàng
Hay tản mạn với…bẽ bàng trần thế.
Dòng đời cuốn, biết bao nhiêu dâu bể
Mỗi lối về bao ngả rẽ quanh co
Rồi mai sau còn nhớ những hẹn hò
Hay tất cả nó chìm vào dĩ vãng.
Ước mai mốt, bầu trời luôn sáng lạng
Mang cho đời những rạng rỡ tương lai
Và sẽ không chịu lắm nỗi nguôi ngoai
Không nếm trải đắng cay buồn cô quạnh.
Chiều dần xuống, phố trở nên se lạnh
Chia tay về chạnh lòng thấy lơ ngơ
Chút bâng khuâng lòng xao xuyến thẫn thờ
Cứ tản mạn vật vờ sao chẳng nói.

PHỐ GIAO MÙA

Em qua phố một chiều thu lá úa
Bước chân buồn ngược gió giữa phố đông
Trời tháng tám dường như cũng mênh mông
Phố ngộ lắm.. cứ rầu rầu anh ạ..
Từ cái dạo chúng mình chia hai ngả
Phố thu về lá cũng rụng nhiều hơn
Chừng thu biết em và phố cô đơn
Nên cả mưa cũng cựa mình thút thít
Có những chuyện dẫu biết rằng xa tít
Sao trong lòng vẫn chưa thể nguôi quên
Nhớ cái thuở ngày chúng mình còn bên
Anh thường nói cả đời yêu không đổi
Dẫu nắng mưa..dẫu gió giông chìm nổi
Ấy vậy mà.. nửa đoạn đường rẽ ngang
Chuyện tình mình từ đó lật sang trang
Ta bỗng chốc hóa thành người quen cũ
Thu bao mùa ghé tìm về trú ngụ
Phố oằn người đón từng chiếc lá rơi
Cây ngậm ngùi khóc giây phút chia phôi
Thương chiếc lá lìa cành bay xa mãi
Quán quen xưa chiều nay em trở lại
Chiếc bàn nhỏ vẫn còn nguyên nơi góc
Ly cà phê viên đá tan lóc cóc
Ai chia cùng em vị đắng cuộc đời..?!
Heo may về giăng nỗi nhớ chơi vơi
Mưa lả lơi như buông lời trách móc
Đóa bằng lăng nở muộn rơi vương tóc
Thảng thốt.. giật mình..xa ngái một bàn tay
Phố giao mùa.. lòng triệu giọt mưa bay..!!

Thơ thành phố buồn là tiếng nói của những người lữ khách lạc lõng trong vùng đất đô thị, nơi mà ánh đèn lung linh nhưng cũng ẩn chứa bao nỗi buồn. Mỗi câu thơ là một cánh cửa mở ra thế giới tâm hồn của họ, là nơi họ có thể thả hồn bay theo những cảm xúc hoài niệm, chia sẻ nỗi buồn thương, hay tìm kiếm những khoảnh khắc yên bình giữa cuộc sống hối hả. Thơ thành phố buồn là hình ảnh của sự đau khổ và nỗi cô đơn, nhưng cũng là hy vọng và khát khao về một ngày mai tươi sáng hơn. Nó là bức tranh đầy màu sắc của cuộc sống, với những nét vẽ chân thực và cảm xúc chân thành, làm xao lạc lòng người và thôi thúc họ suy ngẫm về ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

Thơ Hay -