Bộ sưu tập những bài thơ chiều thu buồn hay và ý nghĩa nhất

Thơ chiều thu buồn là một dòng thơ lãng mạn, nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng, thường lồng ghép những cảm xúc tương phản như nỗi buồn, nỗi nhớ, và nỗi luyến tiếc vào bức tranh thơ mùa thu. Trong ánh hoàng hôn dịu dàng của chiều thu, từng câu thơ như là những giai điệu buồn thảm vào không gian yên bình.

Những tia nắng cuối ngày buông dần, cùng với bóng chiều dài rủ xuống, tạo nên không gian u buồn và huyền bí. Thơ chiều thu buồn thường là nơi tác giả tìm kiếm và thể hiện những suy tư sâu lắng về cuộc sống, tình yêu và những quan niệm về thế giới xung quanh.

Những bài thơ về chiều thu buồn thường làm dậy lên trong ta những cảm xúc lẻ loi, thân thuộc, và đong đầy nỗi nhớ.

Nội Dung Chính

Thơ chiều thu buồn nhớ thương

Những dòng thơ về chiều thu buồn nhớ thương thường là những tác phẩm lãng mạn và sâu lắng, nơi tác giả dành những suy tư và cảm xúc sâu xa về những kỷ niệm buồn về mùa thu. Chiều thu đang đến, ánh nắng vàng rơi êm đềm, nhưng trong lòng bỗng nhớ về những ngày qua, những kỷ niệm đã xa.

Những bài thơ này thường miêu tả về cảnh đẹp của mùa thu nhưng cũng mang theo một tia buồn bên trong, khiến người đọc cảm thấy nhớ thương và hoài niệm về những điều đã qua. Những cung bậc cảm xúc trong thơ chiều thu buồn nhớ thương làm cho những dòng thơ này trở nên đặc biệt và gần gũi với độc giả.

ĐỒI XƯA THƯƠNG NHỚ

Lối mộng ngày nao hoa tím rộ.
Bóng người xưa ấy vẫn xa xăm.
Lời hứa hôm nào ai còn nhớ ?
Mà cánh chim trời mãi biệt tăm…
Ta về thăm lại đồi hoa cũ.
Màu tím hoa xưa vẫn đậm màu.
Thuở ấy tình ta như hoa tím.
Như màu chung thủy chẳng phai mau.
Nhưng rồi một buổi chiều thu ấy.
Người đã ra đi chẳng trở về.
Người theo tiếng gọi tình non nước.
Bỏ lại đồi hoa tím não nề.
Cứ ngở tình kia luôn tươi thắm.
Sắt son vẹn giữ chẳng phôi phai.
Đâu biết tình yêu nhiều ngang trái.
Giây phút chia ly… mắt lệ đầy…
Nay trở về thăm vùng kỷ niệm.
Vẫn một màu hoa tím năm xưa.
Nhưng giữa đồi hoa thêm nấm mộ.
Của người lính chiến giữ quê hương .
Hái những cành hoa tim tím ấy.
Kết thành vòng hoa tím thương yêu.
Ta đặt tình ta lên nấm mộ .
Cho người bằng cả trái tim yêu….

GẶP LẠI ANH NƠI ĐÂY

Thu Đà Lạt se sắt lạnh Anh ơi
Em mải bước ngập ngừng tới thấy Anh
Qua câu chuyện Anh hỏi nhỏ an lành
Trời vào Thu thật lạnh mình nhìn nhau
Thời gian trôi từng phút giây úa màu
Anh vẫn nhìn đằm thắm màu mắt nhớ
Của thời gian mà mình mãi cách trở
Bảo không nhớ … mình gặp gỡ nhau đây
Lướt qua nhau trong khoảnh khắc vơi đầy
Anh còn nhớ tình sum vầy như thơ
Anh cố bước dù biết Em vẫn chờ
Phút bối rối gặp gỡ tưởng trong mơ
Em cứ nghĩ rằng mình chẳng nên thơ
Hè sang Thu đến gặp gỡ tình cờ
Đà Lạt Thu lạnh bờ môi hững hờ
Như chờ đợi tình nhớ thật ngây thơ
Gặp lại Anh Đà Lạt những ước mơ
Khao khát được và mong chờ một thuở
Thật tự nhiên chào hỏi khỏi bỡ ngỡ
Giờ Em về trăn trở những dòng Thơ…
Anh hỏi Em một câu quá bất ngờ
Em yêu hỡi Anh đã chờ bấy lâu
Chỉ mong ước chúng ta cùng với bậu
Mãi trong tay chẳng âu sầu vì nhớ
Vì nghịch cảnh đôi ta chẳng duyên nợ
Nhưng trong tim nhung nhớ từng phút giây
Mình gặp nhau cười ngây ngô chẳng thấy
Chỉ nhìn thôi người ấy cũng mừng rồi
Chẳng bao giờ mình tâm sự được ngồi
Cái nắm tay rồi nụ hôn môi thắm
Nhưng tình yêu mãi luôn chìm đắm
Trong sâu thẳm tình yêu mãi ngàn đời…

LẶNG LẼ THU VỀ

Lặng lẽ Thu về buổi tối nay.
Chừng như ngọn gió khỏa sương dày.
Đìu hiu bến nhỏ con thuyền đỗ.
Lạc lõng trăng mờ bóng cỏ lay.
Thoảng tiếng ông tiều đêm lạnh xõa.
Nghe hò bạn lái thưở nồng say.
Người ơi rảnh rỗi về đây ngắm.
Lặng lẽ Thu về buổi tối nay.

THU NGÀY ẤY…BÂY GIỜ

Núi nhấp nhô thập thõm rỉ tai ta…
Hình như mùa thu sắp về rồi đấy.
Sớm tinh mơ nhìn sương giăng lá cỏ..
Chút lạnh lòng nhơ nhớ những ngày xưa..
Lá còn xanh khắc khoải mãi chửa vàng..
Tiếng ve thưa dần gói vào trong kén…
Lòng đất ủ đợi mùa sau gặp lại…
Em có phải lòng..và nhớ tới ta…?!
Hạ sắp buông neo…lại tiếng trống trường..
Gõ nhộn nhịp vô tư vào miền ký ức..
Áo mỏng mảnh tiếng cười ròn khúc khích..
Ngày ấy hôm qua ta nhớ..em quên ?!
Thu sẽ về..ta biết sẽ về thôi…!
Thu cuộc đời ta sắp tàn …Đông đến !
Lá sẽ rụng heo may về em biết..
Nửa nỗi nhọc nhằn Ngày ấy…hôm nay !

TIẾC XUÂN

Xuân đến muôn hoa tìm đua nở
Thu về hoa lá rụng vàng rơi
Kiếp người sinh lão rồi như thế
Tạo hóa muôn đời mãi vậy thôi
Biết rồi buồn chi cho nông nỗi
Thời gian qua mãi chẵng ngừng trôi
Xuân còn đâu nữa mà mong tiếc
Quá khứ qua rồi cứ để trôi

Thơ chiều thu buồn nhớ nhung

Những bài thơ về chiều thu buồn nhớ nhung thường mang đậm bản sắc lãng mạn và đầy cảm xúc, là điểm sáng trong thế giới thơ văn. Chiều thu, với bầu không khí se lạnh và ánh nắng ấm áp, là thời điểm gợi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào và những mối tình êm đềm.

Những dòng thơ này thường tả lại hình ảnh của chiều thu, cùng với những cảm xúc nhẹ nhàng và sâu lắng về những người yêu thương đã qua. Cảnh đẹp của mùa thu lại làm nổi bật cảm giác nhớ nhung, tạo nên một không gian thơ mộng và dịu dàng.

Thơ về chiều thu buồn nhớ nhung không chỉ là sự kể chuyện về một mùa thu buồn, mà còn là một lời tri ân, một lời ngợi ca đến vẻ đẹp tinh khôi và sức hút đặc biệt của mùa thu.

THẤY TRỐNG VẮNG

Thu sớm biệt mời đông về lối nhỏ
Bao thắm nồng bỏ đó hết trò chơi
Lòng xé đau khó nói với ngàn lời
Thấy trống vắng tình vơi cùng buốt lạnh
Tiếng chuông vọng nhà thờ bài ca thánh
Tiễn gót hài đỏng đảnh biệt vùng quê
Nơi thành đô đèn đỏ rực nát thề
Người khơi nhịp đam mê nơi đất hứa
Thẩy trống vắng tàn tro thời hương lửa
Ai bán rồi vai tựa tiếng thề non
Lời đầu môi tình phải thế héo mòn
Giờ trôi mất sắt son lời ngọt mật
Thẩy trống vắng bóng đơn lê lây lất
Rạn mảnh hồn sầu chật cố nhét vô
Nồng đùa trêu một dạo đợi xây mồ
Nhưng không nỡ dùng tô trong giấc mộng
Thấy trống vắng lẻ loi cùng cháy bỏng
Nồng lẩp vùi lắng đọng nỗi cô đơn
Cho chùng dây lệch phím trỗi cung đờn
Nhạt thăng khúc cũng hơn bao mùa lỡ
Thấy trống vắng khi duyên tàn hết nợ
Trên lối xưa chợt nhớ một vai kề
Phồn hoa nồng kẻ lạ chọn phu thê
Cơ hàn kiếp đường về nay bóng lẻ

THU RẤT THẬT THU

Có nghe thấy không anh?
Thu nhẹ về trong gió
Lá thu nghiêng chao lặng
Như lòng em nhớ anh
Muốn được nắm tay anh
Giữa trời thu trong vắt
Nắng thu ngọt như mật
Môi chưa chạm đã say
Ước được tìm thấy anh
Giữa phố phường ồn ã
Em vì anh mà đến
Hà Nội giờ chênh vênh
Giá được tựa vai anh
Oà khóc như đứa trẻ
Giá thầm thì anh hỏi:
Mệt lắm phải không em?
Thu rất thật là thu
Em là em một thuở
Tim bồi hồi trong ngực
Đêm thu đừng lao xao.

MÙA THU RỰC RỠ

Lá vàng phơi lối
Tim cỗi nhẹ ngân
Bên em sầu nhạt mất dần
Bóng đâu còn phải bâng khuâng tìm hình
Sắc lá lung linh
Mảnh tình say đắm
Dáng ngời si lậm lử cô
Xuân về che lấp cơ hồ đông tan
Nồng nàn thảm trải
Ngây dại tựa kề
Bây giờ có lại đam mê
Tưởng là phai nhạt lời thề bỏ quên
Kêu tên dáng ngọc
Si ngốc trở về
Cho tròn vẹn ước phu thê
Để cho lối tựa vai kề bóng đôi
Phai rồi ngóng đợi
Đã tới nơi dừng
Phiêu bồng gót mỏi tạm ngưng
Mùa thu rực rỡ sáng bừng tình ta
Đâu là bến đổ
Mỗi độ nhìn em
Ấm nồng ở đó khát thèm
Cởi sầu hồn rạng lấm lem bao ngày
Ta say nụ gởi
Chỉ đợi môi nồng
Trầu cau dạm hỏi được không
Phòng loan bước đến pháo hồng lót chân

LỜI HỨA THÁNG MƯỜI

Thu rụng lá đã nửa hơn cây trụi
Ai nhớ lời lần cuối trước khi đi
Nay vắng xa cho bóng ảo cứ ghì
Tương giang gợn tình si nhồi theo sóng
Lời hứa tháng mười còn như vang vọng
Thấu lòng ta trông ngóng cứ đêm ngày
Thu úa vàng hồn mục rửa nhớ ai
Nhạt thi hứng sao cài dòng kêu gọi
Tháng mười nhuộm vết hài xa một cõi
Chén tương tư làm nhói cả mảnh hồn
Phải hững hờ quên lối cũ về thôn
Túi sầu chứa đọng tồn bao chờ đợi
Tháng mười vẫn mờ xa người chưa tới
Say đèn màu vì bởi lậm phồn hoa
Nên tình xưa lem ố hết mặn mà
Để phương viễn tình ca đang hòa hợp
Vang sóng chạm gọi thuyền va từng lớp
Ai có nghe nhịp ngợp của tim nhàu
Trong tình trường nồng lạc có thấy đau
Tháng mười cũng chờ chào một dáng ngọc
Mong về lại cho ta niềm si ngốc
Mà níu chân cô độc gót dặm trường
Cho luôn còn chẳng thể nhạt chữ thương
Tháng mười mãi như dường màu vẫn đẹp

TIẾNG THU

Nghe như gọi mùa đông đem giá buốt
Nắng còn đâu đã vuột tơ chỉ hồng
Đây dấu hài người biệt để nhớ mong
Chờ quay gót nồng thưa ta lại buột
Hững hờ chi lem luốc tuổi xuân thì
Tiếng thu vọng người đi có nghe thấy
Canh tàn cứ trong lòng giông trỗi dậy
Mối tình đầu được mấy chẳng chia ly
Cho trăn trở tình si luôn vương vấn
Nay gót phiêu còn vẫn mãi độc hành
Đến bao giờ nồng thắm hết mỏng manh
Đèn hoa chúc để dành ta hợp cẩn
Tiếng thu vang còn bận đợi dáng ngà
Như thấm thía mặn mà đầy khát vọng
Hình cô lẻ đợi chờ mong ráp bóng
Ai hiểu là lòng khắc khoải trong ta
Bao chờ đợi như già theo năm tháng
Đâu bàn tay gót lãng muốn kéo ghì
Đôi môi nồng khát lã đợi được mi
Chớ suy nghỉ còn gì nên mạnh dạn
Tiếng thu xô bảng lảng ánh chiều tà
Đem thăng khúc tình ca trên lối tựa
Thiên đàng rực sáng ngời choàng đôi lứa
Cho chúng mình đi giữa rực ngàn hoa

Thơ chiều thu buồn cô đơn

Những bài thơ về chiều thu buồn cô đơn thường đề cập đến sự lặng lẽ và cô đơn của con người giữa bầu không khí u buồn của mùa thu. Chiều thu mang đến một cảm giác huyền bí và sâu lắng, khiến cho những kỷ niệm cũ lại hiện về trong tâm trí, đặc biệt là những khoảnh khắc của sự lẻ loi và đau khổ.

Những bài thơ này thường tập trung vào việc miêu tả cảm xúc của người viết khi đối diện với cảnh vật xung quanh, như lá vàng rơi, gió se lạnh, hoặc những tia nắng cuối ngày. Đây là thời điểm mà sự cô đơn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, khiến cho bản thân cảm thấy như một chiếc lá mùa thu, lẻ loi trên cành.

SÓNG TRÀO

Thu đến chi vàng lá
Cây trụi cả mầm non
Bao nồng thắm có còn
Hay sắt son nay cạn
Tìm trong chiều bảng lảng
Còn một dáng mù khơi
Có sót lại bên đời
Tương giang bơi nước ngược
Niềm vui tước mất rồi
Đây giao bôi chén nứt
Ai xô ta xuống vực
Bao háo hức xa mờ
Giờ dây tơ vuột mối
Cho già cỗi phượng hồng
Đò đợi khách bên sông
Nhưng sổ lồng con sáo
Chìm cơn bão sóng trào
Phiêu bồng chao đếm gót
Than kiếp mang bèo bọt
Đoạn trường chót chốn nao
Đem vụn vỡ tô màu
Nhưng lòng đau bóng ảo
Đã còn đâu một dạo
Trắng thay áo mất rồi

MẢNH TÌNH THU

Gót nghiêng ngả đi tìm mùa thu lạc
Bị lấp vùi ngơ ngát giữa buốt đông
Cho lãng tử phiêu bồng vai sầu vác
Với bao năm lưng lang bạt đã còng
Sao tìm kiếm diêu bông trong huyền thoại
Mảnh tình thu phiền toaí mãi trêu vào
Mà bỏ lại với bao nồng gót thoái
Cùng mong chờ sao toại gót hết chao
Đâu mắt biếc ngày nào ánh cháy bỏng
Mảnh tình thu lay động giữa thiên đàng
Đường vai tựa miên man hình xiết bóng
Nào đảo chao dù lộng gió đông sang
Còn đâu nữa vì nàng đã thất hứa
Hết thu vàng hương lửa sưởi đôi ta
Vùi thảm rực chiều tà mờ vai tựa
Để đi tìm nơi giữa chốn phồn hoa
Ai bỏ lại mặn mà từng nắn nót
Với dòng thơ lịm ngọt tô dáng ngà
Giờ cũng đã cho ta mang bèo bọt
Mảnh tình thu sau chót cũng vội xa
Tóc sương điểm quá già trong gió chướng
Bước phong trần tìm mượn một bờ vai
Sao đến cuối tháng ngày lê vẩt vưởng
Mảnh tình thu cùng hướng gót trang đài

TÌNH THU GỞI

THU nay trải lá làm chi
ĐI rồi để lại ai ghì bóng xa
BỎ đây vàng thảm mặn mà
MẢNH trăng một nửa tình ca lệch bài
TÌNH thu gởi dưới mắt nai
THƯA rằng vì đã lưu đày chốn quen
ĐỂ giờ dưới phố không đèn
TA đâu có được hương men rực ngời
CHỜ xuôi dòng nước ta bơi
MÃI luôn cứ ngược một đời tình si
GIỌT nào đọng nhẹ trên mi
MƯA hay lệ mặn vết tì trăm năm
NGÂU ơi nối nhịp tơ tằm
BUỒN chi vương vấn bao năm như vừa
THU ĐI BỎ MẢNH TÌNH THƯA
ĐẾ TA CHỜ MÃI GIỌT MƯA NGÂU BUỒN

KHÔNG CÒN NỮA

Thu ngời rực giờ nào còn lôi cuốn
Em xa rồi sóng cuộn nỗi tương tư
Nghe từ trong nhịp thắt trái tim nhừ
Màu vàng trải cứ như vần thơ ố
Thuyền trôi dạt tìm đâu là bến đổ
Mỗi thu về ta cố để quên đi
Một bờ vai dáng tựa chờ xiết ghì
Không còn nữa tình si ai bỏ lại
Từng lá biệt giống mình xa nhau mãi
Tình một thời thắp cháy chỉ tàn tro
Bến sông quê lơ lửng một con đò
Chờ khách cũ co ro cùng giá lạnh
Nồng tan nát gió đưa rời từng mảnh
Trăng thu soi với ánh trải tủi hờn
Tìm lời thề đánh mất của mớn trơn
Đâu vang vọng cung đờn đang lạc phím
Giờ hết với giấc mơ cùng chìm lỉm
Sóng bạc đầu đã lịm hết hồn say
Kẻ lử cô tìm dĩ vãng tháng ngày
Như đá cuội lăn quay luôn mãi miết

THU LỠ

Bỏ rớt bên cầu ngây dại
Nồng thắm có còn hay cháy từ lâu
Lãng tử mái đầu điểm bạc
Một kiếp phong trần ngơ ngát đi tìm
Người đã cánh chim bạt gió
Cho phượng vĩ tơi cánh đỏ nhạt màu
Ai sướng kẻ đau thấm thía
Tự hỏi có còn tình nghỉa ngày xưa
Hay đến khi mưa nhỏ hạt
Áo rách mong gì đài các bước chung
Hồn rạn một vùng đầy vết
Gót lãng đeo mang những bệt tủi hờn
Ai đã thua hơn đổi hướng
Nhân thế đảo điên khó lượng tình người
Đến chỉ vui chơi nào biết
Cứ tưởng kết tơ bất diệt vai kề
Thu tiễn đam mê theo lá
Còn lại nơi này là cã vùng hoang
Nất nghẹn thiên đàng sao mất
Một thuở chung thuyền nay lật đành thôi
Từ giả bồi hồi từng có
Ai đã bán xong đóng ngỏ thiên đàng
Để phải gót hoang lãng tử
Thu lỡ đi về mãi cứ trắng đêm

Thơ chiều thu buồn tình yêu

Những bài thơ về chiều thu buồn tình yêu thường đậm chất lãng mạn và u buồn, phản ánh sự lặng lẽ và cô đơn của tình yêu giữa hai người. Trong không khí dịu dàng của chiều thu, những cảm xúc đắm chìm trong tình yêu được diễn đạt một cách sâu lắng và đầy xúc cảm.

Những bài thơ này thường miêu tả về những khoảnh khắc lãng mạn giữa hai trái tim, nhưng cũng không thiếu những đau khổ và xa cách. Chiều thu trở thành một phần của cố gắng gắn kết hay làm rõ sự chia xa và mất mát trong tình yêu.

Bằng cách miêu tả ánh nắng vàng rơi qua những tán lá khô, hoặc làn gió se lạnh thổi qua, những bài thơ này chạm đến tận cùng của trái tim, khiến cho người đọc cảm nhận được vẻ đẹp đắng cay của tình yêu và sự buồn thương của chiều thu.

BÓNG THU

Vàng lá về mới biết đã sang Thu
Nơi chốn cũ ngục tù trong đơn lối
Hỏi nắng hạ ra đi sao quá vội
Có phải là hờn dỗi biệt xa em
Cơn mưa đêm hay mi lệ ướt nhèm
Xa cách biệt lấm lem tình một thuở
Cho ta biết mình còn không duyên nợ
Hay cũng tan vụn vỡ dưới gót hài
Đất hứa về đắm sắc với hồn say
Bao gấm lụa trang đài say êm ái
Tình áo trắng vội phai mờ đi mãi
Phải một thời khờ dại mới nồng trao
Bóng thu che cả hạ thuở ngọt ngào
Cây phượng vỹ gió chao cho cánh rụng
Lối vai tựa rời có là phải đúng
Vì nơi kia lắm vũng của bùn sình
Giấc mơ nồng đã ố tuổi học sinh
Ngây thơ đó chính mình làm tan vỡ
Giã hờn dỗi xa nhau cho cái cớ
Để lối kề duyên nợ cũng rẻ phân
Nay bóng thu che khuất nắng trong ngần
Đường vàng rực bâng khuâng lê điên đảo
Lá lót thảm tiễn đưa cho con sáo
Tiếng ru hời ai bảo chọn trèo cao

THU CÓ EM

Chuyện chúng mình cùng lớn dưới dòng sông
Trong nước ngọt rửa lòng cho dịu mát
Gởi hương tóc bay vào mùi ngào ngạt
Với mảnh hồn đắng chát vội rực tươi
Dáng ngà mong níu gót bến đổ ngời
Đúng duyên nợ một thời nay có đó
Tình nhân biết nồng trao nào dám ngõ
Nữa mãnh hồn bóng đó cứ mà mơ
Rồi chìm cùng nỗi nhớ của vẫn vơ
Nào dám nói vần thơ dòng tuôn mãi
Lời ai hứa trở về mùa vàng cải
Để khoát vào đỏ lại nhuộm áo dâu
Nghỉ thế nên không được vướng nặng sầu
Thu mơ mộng nỗi đau vơi tê tái
Xe hoa rướt cuộc tình rồi xa mãi
Cho quê nhà ngây dại với ấp yêu
Dưới hoàng hôn kẻ điên đảo trong chiều
Bình minh nhạt gót phiêu về nơi ấy
Tri âm hỡi chuyện nào còn giữ vậy
Cảnh gợi tình trỗi dậy dáng người xưa

TIẾNG THU VỌNG

Màu rực lá nhớ lời nào về lại
Cho lối kề ta mãi một bóng đôi
Tiếng khua gió sóng bồi hồn bỏng cháy
Đợi bao thu khờ dại trái tim cồi
Ta muốn hỏi giao bôi chờ ai cạn
Lối tựa cùng sao bán lúc ra đi
Màu vàng rực còn gì mà lai láng
Nơi phương ngàn cánh nhạn khó níu ghì
Thôi cứ để tình si ta ôm trọn
Chốn phương hồng che nón có người thay
Đã vơi nợ trang đài đổi người đón
Leo lên xe em chọn nệm êm hoài
Tiếng thu vọng hồn say bay vất vưởng
Từng lá vàng gió chướng lượn phất phơ
Duyên còn giữ xin chờ trao vay mượn
Ta gót lê muôn hướng cõi mịch mờ
Dòng lệ đẫm ai hơ cho khô ráo
Không trợt trơn lối dạo đôi bóng kề
Cho thấy lại đam mê trên độc đạo
Không tủi hờn mặc áo rách chán chê
Tiếng thu vọng não nề gọi đài các
Mang về đây ngào ngạt của một thời
Dù dòng ngược mình bơi trong sóng dạt
Tình mãi bền như bát nước chẳng vơi

THU CÓ BIẾT

Vang tiếng vọng từ trong sâu thẳm
Chờ từ lâu vòng ấm mỏi mòn
Còn không lời hứa sắt son
Hay là cũng chỉ héo hon lời thề
Thu có biết đam mê vẫn giữ
Câu chờ dòng tình tứ đợi buông
Rực màu vàng lá si cuồng
Nhưng sao bóng ảo mãi luôn trêu đùa
Gọi thu đó để mua hy vọng
Chờ gót hài một bóng mờ xa
Nơi đâu lạc bước dáng ngà
Để nơi chốn cũ còn ta một mình
Gọi thu để ta xin ước nguyện
Của những ngày lưu luyến bờ vai
Hái cành hoa phượng đem cài
Cùng nhau sánh bước thiên thai mặn nồng
Gọi thu chỉ thấy không giống trước
Chẳng còn gì có được tàn tro
Khi nào cạn hết lệ nhòa
Duyên còn nợ vướng chẳng lo đi tìm
Thu se kết đôi tim nồng thắm
Gọi người từ muôn dặm về đây
Cùng nhau tổ ấm đong đầy
Tiếng cười hạnh phúc gió mây tô màu

THU TÊ TÁI

Mùa trút lá mưa rơi như hờn dỗi
Vắng bóng ai trên lối tựa vai kề
Thảm rực ngời nhưng thiếu dáng tái tê
Chờ cánh nhạn nẻo về nay buồn tẻ
Đâu mắt biếc một thời ta trượt té
Mà lưu đày một kẻ mãi lậm si
Bóng mờ xa sao vẫn cứ níu ghì
Đâu người họa vần thi còn ném xó
Thu buồn thế con tim vương vò võ
Để cho người khác họ phải nhớ thương
Cầu không qua sao thấm thía đoạn trường
Trang thơ lỡ sang chương chưa đành đoạn
Hương ngày trước của thu như còn thoảng
Tình thắm nồng ai đoán sớm nhạt phai
Có còn đâu lời hứa của trang đài
Mùa ngâu tới nhạn bay về lại tổ
Gọi quay lại tiếng khàn ta vẫn cố
Bên hiên nhà lá đổ ngập cả sân
Một tình chân trao trọn đã mất dần
Gót cô lẻ bâng khuâng trên đường vắng
Ta đếm lá thu mà nghe lẳng lặng
Biết bao niềm cay đắng vẫn còn vương
Sao tìm ai trên vạn lối dặm trường
Đâu vang vọng cung thương như lệch phím
Này thu hỡi nồng xưa cho lá liệm
Huyền thoại nào ta kiếm nhịp cầu Ô

CÒN LẠI GÌ EM ƠI

Sao em nỡ đem Thu đi vạn nẻo
Cuối con đường chợt héo dạ người trông
Giấc mơ yêu một thuở nhạt phai hồng
Chỉ còn lại mùa Đông tình dang dở
Đường nay vắng em thôi qua lối nhỏ
Cơn Bấc về giữa ngọ rét lòng thêm
Nắng ngày Đông chẳng đủ ấm thân mềm
Ước được sưởi hương đêm mùa Thu trước
Tháng ngày ấy chẳng bao giờ quên được
Nơi biển trời thả mộng giữa chiều Thu
Cùng sóng vai khi nắng tắt sương mù
Nghe tiếng sóng nhẹ ru tình diễm tuyệt
Em cách nẻo còn đâu ngày tha thiết
Lối đi về đã vắng biệt người thương
Chỉ còn anh lặng bước mãi trên đường
Hoài nhung nhớ vấn vương người xưa cũ
Bóng hình vẫn trong tim anh trú ngụ
Cách bến bớ cũng đủ ấm lòng tâm
Tình em xa vẫn dỗ mộng âm thầm
Mong nghe mãi thanh âm tình em vọng
Giờ em đã giấu tình trong cơn sóng
Vỗ xa ngàn xoáy động cả đời anh
Biết thuở nao tình mộng thắm hợp thành
Hay sẽ mãi mong manh mùa Đông giá.

MỘNG THU

Vàng cây trút lá cho ngời lối tựa
Mộng thu về hương lửa lại chứa chan
Nguyện mãi luôn đôi bóng tựa với nàng
Dù đất hứa giàu sang nào lay động
Sao cần hạ bên ai lui rét cóng
Đem sắt son thu mộng được vẹn tròn
Bên dáng ngà vùi lấp những héo hon
Em đã đến mài mòn bao hờn tủi
Không rẻ ngả cuộc tình đi tận cuối
Khó nhạt mờ những buổi đợi chờ ai
Từ đàng xa dáng ngọc giữ lưu đày
Trong ánh biếc mắt nai nơi tù ngục
Mỗi ngày chỉ cần nhìn em một chút
Thì làm sao rửa mục nỗi khạo khờ
Ta xiết ghì để biết chẳng là mơ
Em là bến nơi bờ cho thuyền đổ
Mộng thu với hè tàn phai mỗi độ
Tiếng lá khua như dỗ giấc ru hời
Mở thiên đàng dìu dáng bước dạo chơi
Nét kiều mị tuyệt vời ta tìm thấy
Ngân hà đó em ngời lên trong dãy
Bao dỗi hờn đốt cháy chỉ tàn tro
Dòng lệ tuôn mừng rở để mi nhòa
Mộng thu rực vì do môi mật chuốc

NHỚ NGƯỜI XA

Thu sẽ tàn trời sẽ chuyển sang Đông…
Trời và đất xoay vòng tròn thay đổi
Chỉ duy nhất trong tim ta một nỗi…
Nhớ thương em một khối vẹn nguyên tình
Đêm dù tàn rồi cũng tới bình minh
Thu có hết nhưng tình thì ở lại
Em có nghe nôn nao nơi ngực trái
Nơi trái tim đọng mãi bóng hình ta
Thu có tàn và Đông có trôi qua…
Thì tình vẫn thiết tha đầy mong nhớ
Ta thầm hỏi có chăng là duyên nợ…
Sao nhớ thương…thương nhớ cứ đong đầy..!
Trời hôm nay sao chợt kéo nhiều mây
Cho mong nhớ về lấp đầy khoảng trống
Cho tim ta một chút gì xao động…
Nhớ thật nhiều …hình bóng một người xa…
Người ơi người … có hiểu được lòng ta..?

NÍU THU

Em nghe đi! Khúc tàn Thu ngoài ngõ
Giọng xạc xào của gió vấn vương cây
Tiếng thiên di vỗ cánh lượn theo bầy
Nhịp tí tách… nắng hong mây trút lệ…
Nắng vô tư mà mây buồn đến thế
Em vô tình sẽ hoang phế tim Anh
Ngày Thu đi… lá từng chiếc lìa cành
Đêm Em vắng… nhớ từng canh về gọi
Trăm ước vọng gửi ngàn sao le lói
Nửa trăng mờ in dấu hỏi nghiêng treo
Có cách nào ngăn Thu cuốn Em theo?
Sao nỡ giục cánh bèo xa mặt nước?
Chậm lại nhé!… Thu ơi!… đừng vội bước
Thu chóng tàn mộng ước sẽ sớm phai
Nhớ liêu xiêu… đêm ngắn cõng tình dài
Bình minh ứa giọt sương mai thành lệ
Dấu yêu hỡi!… đông ngàn năm vẫn thế
Thu khuất rồi bấc lạnh sẽ tràn sang
Hứa đi Em!… giữ chút lửa nắng vàng
Để hơi ấm đừng lang thang ngoài cửa
Thu dẫu đi để lại đây câu hứa
Cho đông sầu chạm lửa nguội giá băng

Thu buồn

Mùa thu ngày ấy tôi cùng ai chung bước
Bước ” cùng ai “trên lối cũ thân quen.!
Ai nhìn tôi ngại ngùng nhưng ko nói
Tôi vô tình làm đau” trái tim ai
Mỗi thu qua rồi mùa đông lại đến
Lá vàng rơi che kín lối Đi về
Và từ đó ko còn ai chung bước
Biết ai còn nhớ tới “Thu xưa.!

Thơ chiều thu buồn là những dòng chảy cảm xúc trong lòng những ai đã từng trải qua cảm giác hoài niệm và luyến tiếc. Ánh hoàng hôn tắt dần, lá vàng rơi rụng trên lối đi, tạo nên bức tranh u tối và ấm áp đồng thời. Những vần thơ buồn về chiều thu như một lời tự kỷ về những kỷ niệm xa xưa, những người yêu thương đã đi qua. Trong chiều thu, bóng tối dần phủ lên mặt đất, nhưng cũng là lúc những hồi ức được khơi lại. Thơ chiều thu buồn là tiếng lòng gọi nhớ, là dấu vết của thời gian, là niềm mong chờ trong sự hiu quạnh.

Thơ Hay -