Bộ sưu tập những bài thơ về mùa thu buồn thương nhớ

Bài thơ về mùa thu buồn mở đầu với những hình ảnh đầy lãng mạn và u buồn của một trong những mùa trong năm. Trong bức tranh thơ, mùa thu không chỉ là sắc vàng rực rỡ của lá cây, mà còn là thời điểm của những cảm xúc sâu lắng và tiếc nuối.

Mỗi câu thơ đều khắc họa hình ảnh một cách tinh tế, từng làn gió lạnh thổi qua, từng lá rơi ru trong cơn gió, hay cảm giác cô đơn của những bước chân trên con đường hoang vắng. Mùa thu buồn như một lời nhắc nhở về sự trôi qua của thời gian và những kỷ niệm đã qua, đồng thời làm dấy lên trong lòng động lòng trí, những suy tư về cuộc sống và ý nghĩa của tồn tại.

Nội Dung Chính

Bài thơ về mùa thu buồn đau

Trong bài thơ về mùa thu buồn đau, nhà thơ đã khắc họa một cách tinh tế những cảm xúc sâu lắng và đau đớn của mùa thu. Mỗi từ, mỗi hình ảnh đều mang trong mình một tia nỗi buồn, một sự chấn thương của trái tim.

Mùa thu buồn đau như một hình ảnh của sự phai nhạt và tàn phai, khi lá cây bắt đầu rụng và thi nhau bay theo cơn gió. Trong bài thơ, mùa thu không chỉ là một thời điểm của sắc màu rực rỡ, mà còn là khoảnh khắc của cô đơn, hoài niệm và luyến tiếc về những điều đã qua. Nó thổi bay đi những nỗi buồn cũ nhưng cũng mang đến cho ta nhiều cảm xúc mới, đẩy ta suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống và thời gian.

LỮ KHÁCH MONG CHỜ

Vắng bóng mây…
….. nắng vàng thêm rực rỡ
Vắng bóng người…
….. tôi hờ hững với thiên thai
Hỏi nắng vàng…
….. có làm dịu cơn say
Cho lữ khách…
….. ngủ dài trong mộng mị.
Vắng bóng em…
….. anh lê từng bước nhỏ
Vắng thu buồn…
….. lá vàng có trông mong
Em xa cách…
….. bước chân trong hờ hững
Lá vàng ngân…
…… những điệp khúc say lòng.

CHỜ EM KIẾP SAU

Ngàn hoa khoe sắc gợi tình
Hương bay ngào ngạt cho mình nhớ thêm
Nụ hoa khép nép bên thềm
Trộm nhìn bổng thấy bồng bềnh như say
Dịu dàng nét ngọc mày ngài
Tình si ai đó đứng hoài không lay
Yêu em tha thướt hoa cài
Xinh như Tiên nữ không ai sánh bằng
Yêu em Thu đến bao lần
Vẫn là cứ mãi âm thầm nhớ thôi
Mùa Thu thay lá đổi ngôi
Cho Đông đến vội đứng ngồi không yên
Tình ơi có phải nợ duyên
Sao mình cứ phải đảo điên tâm hồn
Hôm nay ngày lễ Tân hôn
Tình câm một kiếp vùi chôn đáy mồ
Mong em đạt nguyện ước mơ
Anh về ôm mối tình thơ một đời
Tâm tư khắc khoải bồi hồi
Cho anh giữ mãi những lời ước giao
Kiếp nầy không thể lấy nhau
Hẹn nàng chờ đợi kiếp sau kết tình
Bây giờ em có gia đình
Chúc em hạnh phúc chữ tình vẹn đôi.

THÁNG CHÍN VỀ

Tháng chín về sao nghe lòng trống vắng
Gió Thu mênh mang những chiếc lá nắng ươm vàng
Từng ký ức như đang tìm hương thoảng
Cánh lá bay cũng chập choạng đón Thu sang
Tháng chín về bước chân đan mộng ão
Cần một vòng tay sao lảo hoá mất rồi
Thời gian trôi không bao giờ trở lại
Chỉ một lần nhìn lại giấc mơ say
Tháng chín về ôm những ngày đơn vắng
Chỉ muốn ngủ vùi trong lá chắn vàng khô
Chỉ muốn đơn sơ ũ mộng đợi chờ
Cơn gió mới mập mờ rơi trong nắng
Tháng chín về có tiếng ai văng vẳng
Có phải là mơ hay chiều tắt nắng bên đồi
Có phải em về cho anh hết đơn côi
Người tấp nập sao tình tôi xa vắng
Tháng chín về một mình tôi gọi nắng
Ấm áp đời tôi quên hẳn tiếng ru hời
Từ sâu thẫm đáy tim lời mật đắng
Những tâm sự người lắng đọng mãi không vơi
Tháng chín về ướt môi lời trăn trối
Người xa rồi mất lối mất niềm tin
Có nhớ chăng còn kỹ niệm riêng mình
Cũng còn chút ân tình người để lại
Ũ hương đời cho tình mãi còn vương

NGÂU

Hình như ngâu về sớm
Thả những giọt ngắn dài
Nức nở bao nhung nhớ
Ô cách cầu chờ ai
Vui mừng ngày tao ngộ
Ngưu, Chức nữ xum vầy
Trần gian tràn nước mắt
Vui mừng tay trong tay
Ta cũng thấy lòng say
Thu về bên ngõ nhỏ
Nàng thu cười rực rỡ
Chiếc áo vàng ban mai
Muốn cùng ai đêm nay
Dạo hồ Tây lộng gió
Nghe thu về nói nhỏ
Ngâu cũng đã về rồi
Yêu thương ngập đất trời
Vui trong niềm hạnh phúc
Gửi muôn vàn câu chúc
Cho đời mãi xanh tươi……

TÌNH THU

Mai Thu rồi…mình không còn buồn nữa
Ta cùng nhau… hò hẹn dưới triền sông
Ngắm Cải vàng…dưới nắng trải mênh mông
Cùng vui đùa…chơi mục đồng lượm trái
Mai Thu rồi…lòng không còn trống trải
Bởi em về…mình ân ái tình xưa
Vai kề vai…ngây ngất mấy cho vừa
Trong cơn mưa… thỏa lòng bao khao khát
Thu sang rồi…dào dạt lời Thu hát
Đôi tay trần…ngột ngạt níu bờ vai
Cùng say sưa…cuống quýt nụ hôn dài
Rồi đắm chìm…mặc ánh trăng hờn dỗi
Nắng Thu gọi…nhưng mình đâu có vội
Vẫn rạo rực…trong lửa cháy tình yêu
Vẫn trao nhau…để vợi nhớ bao chiều
Vẫn phiêu diêu …cùng áng mây lơi lả
Thu đang sang …xào xạc vàng sắc lá
Ngưu Chức về… tình vội vã…trong mưa.

KHUNG TRỜI KỶ NIỆM

Khung trời kỷ niệm ngày xưa
Đêm sương ướt lạnh say sưa chuyện trò
Rả rích đủ chuyện nhỏ to
Không trăng không điện tối mò vẫn đi
Khung trời hè đến vui ri
Áo thanh trăng sáng kể chi tiếng gà
Gốc đa chỉ có hai ta
Ngồi bên tâm sự tiếng gà gáy khuya
Trời xuân hoa thắm nụ xoè
Cầm tay đi dạo tới khuya chưa về
Dế gun gọi mãi tái tê
Cầm tay nhau mãi đi về nhớ đâu
Trời thu sương ướt mái đầu
Bên nhau ngồi mãi nói câu chân tình
Chân cầu rồi dưới mái đình
Đã hai giờ sáng mắt tinh chưa về
Khung trời kỷ niệm trên quê
Nay còn nhớ mãi khi về tuổi cao
Khung trời kỷ niệm ngọt ngào
Mãi là nỗi nhớ dạt dào trong tôi.

ANH ĐÀO NỞ MUỘN

Tháng Ba đang kết và mùa Xuân sắp hết
Nắng mùa Hè đến gõ cửa đợi mưa
Anh đào ngoài hiên đã nở rộ chưa?
Những cánh hoa buồn năm nay nở muộn
Cả một năm dài tích tụ bao nhiêu ước muốn
Mong một lần được tỏa sáng ở mùa Xuân
Nhưng năm nay trời nhiều thay đổi xoay vần
Nên những mầm nụ đến hôm nay mới nở
Dường như em cũng một năm dài mắc nợ
Nợ cuộc đời này những chuỗi cười hạnh phúc
Nợ gia đình khi em giam mình trong tù ngục
Nợ mẹ cha những hỏi han chăm sóc thường ngày
Em cứ mỏi mòn chìm trong những cơn say
Say một phút khi ngắm vầng trăng treo ngọn trúc
Say cánh Phượng đỏ đầu Hè như thúc dục
Say nhìn giọt sương Thu trong một sáng chuyển mùa
Em lang thang ngày Đông khi gió lạnh trêu đùa
Xuân đến lâu rồi em đã gặp Hạnh Phúc chưa?
Đừng để Hè sang em lại buồn như những cơn mưa
Em thấy không dù nở muộn nhưng Anh đào đang thắp lửa
Em đến gặp Hạnh Phúc đi, dũng cảm bước thêm bước nữa!

NỤ CƯỜI

Nhìn nhau mãn nguyện nụ cười
Chén trà thơm ngát bồi hồi chuyện xưa…
Bây giờ tóc đã lưa thưa
Mái đầu bạc trắng những mùa thu qua…
Giờ đây chỉ có hai ta
Sớm hôm,chiều tối tôi bà bên nhau
Buồn vui hay lúc ốm đau
Bát cơm,chén thuốc,xoa dầu bóp tay…
Ngôi nhà xóm núi mưa bay
Đêm nghe suối chảy kề ngay ven rừng
Sáng nghe chim hót tưng bừng
Chiều về ngắm nắng lưng chừng non xa…
Cuộc đời tuổi đã xế tà
Tình yêu vẫn mãi mặn mà không phai
Nếp nhăn khóe mắt thêm dài
Nụ cười vẫn đẹp như ngày mới yêu.

KHÔNG ĐỘ NÀNG!

Hai đứa trẻ một thời hoa niên
Thanh mai trúc mã đẹp như tiên
Thầm hẹn cùng nhau xây mộng ước
Nắm chặt đôi tay của bạn hiền
Chàng trai xuất gia đến Thiền môn
Tình yêu chớm nở giấu vào hồn
Cô nàng mười sáu trăng tròn ấy
Vô tư thăm chàng mỗi hoàng hôn
Ngày kia không giấu được tình yêu
Nàng tiên thổ lộ hết mọi điều
Trái tim sư trẻ đau quặn thắt
Chiếc áo cà sa bóng liêu xiêu
Bỗng một chiều thu chuông réo vang
Báo tin nàng đã đến Thiên đàng
Trái tim trinh nữ nay lịm tắt
Bỡi một mối tình quá trái ngang
Chí nam nhi đứng giữa cuộc đời
Phải gào một tiếng hỡi Trời ơi
Trên kia Đức Phật cao xa quá
Không độ cho nàng thắng cuộc chơi
Mấy mùa Xuân Thu đã đi qua
Hồng trần đã mấy độ đơm hoa
Một tay chàng ngày đêm gõ mõ
Như muốn xé toang bầu trời xa…

VỀ THÔI EM

Nếu đã mệt rồi đừng yêu nữa em ơi
Hãy cho trái tim bình yên một lúc
Không để người ta gây thêm vết xước
Xát muối vào em bằng những nụ cười..
Nếu đã mệt rồi em phải về thôi
Ngủ một giấc sâu phục hồi nghị lực
Giấu những ưu tư vào trong góc khuất
Kẻo dung nhan phủ kín nét ưu tình..
Thu xếp ngổn ngang, lắng lại lòng mình
Trút hết vào thơ những lời ủy mị
Cứ viết ra đi những điều suy nghĩ
Cho những vết thương sẽ tự chữa lành…
Ở lại làm gì với kẻ nhẫn tâm
Xem nhẹ chân tình, nâng niu phù phiếm
Vứt hết thật xa những gì không đáng
Rồi một ngày kia em sẽ mỉm cười..
Nếu đã mệt rồi em hãy về thôi…

Bài thơ về mùa thu buồn cô đơn

Trong bài thơ về mùa thu buồn cô đơn, nhà thơ đã sử dụng ngôn từ tinh tế để diễn đạt những cảm xúc sâu lắng của mình. Mỗi từ, mỗi hình ảnh đều tươi sáng nhưng cũng đầy xót xa, khiến người đọc cảm nhận được vẻ đẹp đồng thời cảm thấy sự lạc lõng và cô đơn của mùa thu.

Mùa thu buồn cô đơn như một hình ảnh của sự lặng lẽ và xa cách, khiến con tim bị đau đớn trong bức tranh tự nhiên bao la. Trải qua những dòng thơ này, người đọc không chỉ được đắm chìm trong vẻ đẹp của mùa thu mà còn được dìu dắt qua những cung bậc cảm xúc, từ nỗi buồn cô đơn đến sự hiểu biết về bản thân và cuộc sống.

CƠN GIÓ LẠ

Cơn gió lạ từ đâu thổi tới
Sao thẹn thùng bối rối cứ lặng im
Để hàng cây buông rủ lá lim dim
Trên mặt nước in hình đôi mắt biếc
Cơn gió lạ dịu dàng đầy luyến tiếc
Nhìn mùa thu tiễn biệt lá vàng phai
Để đông về buốt lạnh gió heo may
Làn mây trắng nhẹ bay trong nắng sớm
Cơn gió lạ hoà vào con sóng nhỏ
Tắm hoàng hôn,cháy bỏng bãi cát vàng
Theo bước chân,làn tóc xoã mơ màng
Bờ vai trắng ngỡ ngàng cơn gió lạ
Từ đâu tới những cơn mưa mùa hạ
Mưa trắng trời,trắng cả nỗi xót xa
Có phải chăng là vừa mới ghé qua
Cơn gió lạ lùa mang đi nỗi nhớ
Anh không biết có điều gì trăn trở
Mà đêm khuya than thở tiếng gió đưa
Sợ quên đi những ngày nắng,đêm mưa
Cơn gió lạ những trưa dài chờ đợi
Dòng sông vắng,núi đồi xa vời vợi
Cánh rừng đan những sợi nắng lung linh
Bông hoa rừng khẽ chao cánh rung rinh
Cơn gió lạ chung tình đi chẳng lỡ.

CHỜ ANH NHÉ

Nắng hanh vàng tìm mãi áng mây hoang
Đời phiêu lãng bao thu tàn trút lá
Lòng day dứt bởi sầu vương đôi ngả
Nhớ tà dương gởi nắng hạ bên thềm
Hồn suy tư anh thao thức từng đêm
Vàng ánh nguyệt soi êm đềm quạnh quẽ
Buồn gậm nhắm hao gầy thân cô lẻ
Mãi Hoài mong người ấy sẽ quay về
Nhớ một thời nồng cháy lửa đam mê
Lồng trong gió mái tóc thề xinh xắn
Làn sóng biếc cho hồn anh ngụp lặn
Mở miệng cười tỏa nắng cả trời xuân
Ngòi bút nào lưu lại nét truyền thần
Đôi mắt ấy phải trong ngần rực sáng
Để trăm năm tình ta luôn tỏ rạng
Bóng hình em mãi trong sáng hồn nhiên
Em yêu ơi, đừng da diết ưu phiền
Gom gói lại cho lưu miền ký ức
Anh sẽ về cho tim ai rạo rực
Trong vòng tay tràn cảm xúc nồng yêu.

NẾU LỠ LÀNG VẪN ĐỌNG LẠI NIỀM TIN

Em hiểu rằng ở trong trái tim anh
Chỉ chứa riêng bóng hình em nơi đó
Nhưng đôi lúc nghĩ vu vơ bỗng sợ
Biết đâu giờ cũng dành chỗ cho người
Anh biết mà…em thương mỗi anh thôi
Nên hay trách và buông lời hờn dỗi
Bởi đường đời có muôn ngàn vạn lối
Sợ một ngày anh quên mối duyên thừa
Với em thì..em luôn giống như xưa
Vẫn thương anh dù mùa trôi vội vã
Xuân đến hạ đi thu về thay lá
Tình trao anh cũng chẳng nhạt phai màu
Trót yêu rồi hãy thành thật với nhau
Ngày mai đây dẫu thế nào đi nữa
Chuyện hợp tan chẳng do ta chọn lựa
Em mong sao mãi mãi giữa chúng mình
Nếu lỡ làng vẫn đọng lại niềm tin !

TA VỀ

Ta vê ôn lại ngày xưa,
Thủa thời niên thiếu vui đùa hồn nhiên.
Ta về dưới mái tây hiên,
Đu đưa cánh võng mẹ hiền hát ru.
Ta về trong nắng mùa thu,
Gió heo may với vi vu sáo diều.
Ta về nhớ mái nhà xiêu,
Đèn dầu đọc sách lửa thiêu cháy màn.
Ta về vào tiết đông sang,
Mưa phùn giá rét, bếp than cháy hồng.
Ta về giữa vụ thu đông,
Đường thơm rơm mới, nhà đong thóc vàng.
Ta về thăm lại trường làng,
Đâu rồi bạn học cười vang nô đùa!?!
Ta về vãng cảnh lại chùa,
Xưa dưới bệ tượng ngủ trưa ngày hè.
Ta về nơi khúc sông quê,
Hắt hiu vắng lặng, thuyền chê bến chờ.
Ta về thăm bạn tuổi thơ,
Đâu trò bi khẳng, đâu thời cá cua,
Ta vê ôn lại nghề xưa,
Bên khung cửi dệt thoi đưa rộn ràng.
Ta về giữa độ xuân sang
Gần xa náo nức hội làng về chơi.
Quê hương yêu dấu trong tôi,
Là nơi điểm tựa trường đời tiến lên.

QUÊ MÌNH

Quê mình vùng trũng ngoài đê,
Những năm bão lụt cá về ngoài sân.
Ruộng sâu bùn ngập ống chân,
Cua đồng, ốc vặn món ăn thường ngày.
Cánh đồng thẳng cánh cò bay,
Đường thơm rơm mới, trâu cày mùa sang.
Quê mình sông lượn quanh làng,
Phù xa bồi đắp, dọc ngang thuyền bè.
Chiều về trên bến sông quê,
Vui chơi tắm mát, thả bè, nhảy cây,
Te tôm, bắt cá hàng ngày,
Bãi bồi xanh mướt đó đây ngô chè.
Quê mình có những đêm hè,
Nghe Bố kể chuyện tiếng ve đệm lời.
Quê mình rộn rã tiếng thoi,
Nghề riêng canh cửi màn phơi trắng đường.
Quê mình yêu lắm mái trường,
Dạy ta nét chữ nết người lớn lên.
Quê mình nhộn nhịp chợ phiên,
Đủ đầy hàng hóa mọi miền bán mua.
Quê mình rêu phủ mái chùa,
Cây đa, bến nước, cổ xưa Đình làng.
Quê mình mỗi độ xuân sang,
Gần xa vẫn nhớ Hội làng về vui.
Dân gian là mấy trò chơi,
Kéo co, bắt vịt, cờ người, đánh đu.
Quê mình ấm áp lời ru
À ơi cánh võng đung đưa nhẹ nhàng,
Cánh diều dưới nắng thu sang,
Ước mơ chắp cánh vững vàng bay xa.
Quê mình nơi ấy mẹ già,
Dáng mai gầy guộc nuôi ta trưởng thành.
Quê mình tựa một bức tranh,
Dù xa tình vẫn riêng giành QUÊ HƯƠNG.

NỒNG NÀN TÌNH THU

Hương phảng phất mùa thu xao xuyến
Cõi lòng ta đan bện văn nhân
Chứa chan khúc chiết tảo tần
Bỗng trầm khoan nhặt hoài ân dạt dào
Vi vu gió xạc xào chiều muộn
Chút tình thu sóng cuộn mênh mang
Đắm say hiệu ứng ngỡ ngàng
Ngọt ngào tất thảy thênh thang dễ bề
Có đôi chút đam mê bởi lẽ
Bến trầm kha nhè nhẹ tặng đời
Phun châu nhả ngọc đầy vơi
Trắc bình ẩn dụ rạng ngời thi ca
Cho con tạo đượm đà bỉ thái
Thỏa càn khôn trong trái tim yêu
Ngân vang lộng gió cánh diều
Nồng nàn lắng đọng tình phiêu tâm hồn.!

Bài thơ về mùa thu buồn nhớ thương

Trong bài thơ về mùa thu buồn nhớ thương, tác giả đã vẽ lên bức tranh của một mùa thu lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa. Những dòng thơ mang đậm nỗi nhớ về những kỷ niệm đã qua, về những người thân yêu đã đi xa. Mùa thu với lá vàng rơi rụng là biểu tượng của sự tan vỡ, của những kỷ niệm đẹp ngày xưa.

Trải qua từng câu thơ, người đọc không chỉ cảm nhận được sự buồn nhớ nhung mà còn đọng lại trong lòng những cảm xúc sâu lắng về tình yêu và sự mất mát. Bức tranh mùa thu buồn nhớ thương trong bài thơ là một điều tưởng chừng như đơn giản nhưng lại chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống và tình yêu.

MÙA THU VÀNG

Nghe tiếng gọi, Hoàng Su Phì da diết
Mùa thu vàng chan vệt nắng lung linh;
Gió nhẹ đưa, hương lúa chín quê mình
Cảnh thơ mộng bình minh về bản mới.
Những cung bậc, sắc vàng xưa vẫn đợi
Giữa đại ngàn lúa mới tỏa ngát hương;
Ruộng bậc thang, say đắm đến lạ thường
Đẹp ngây ngất, đường treo mây gió lộng.
Tiếng cối nước, ụp xòa bên suối rộng
Những nhà sàn thấp thoáng cảnh bình yên;
Chè Thông Nguyên, nổi tiếng khắp mọi miền
Được hòa quyện vào thu vàng nhung nhớ.
Từng thửa ruộng, sương mờ giăng thác đổ
Chàng trai Nùng, đến chợ hát giao duyên;
Thiếu nữ Dao, e ấp ngóng bạn hiền
Ngắm đỉnh núi Chiêu Lầu Thi xao xuyến.
Để Lữ khách, bâng khuâng lòng lưu luyến.
Quanh bản Phùng thảm lúa trải muôn nơi;
Một vùng quê, thang bắc giữa lưng trời
Thầm mong đợi mùa thu vàng sơn cước.

NỔI NHỚ ĐÊM ĐÔNG

Đông về gió lanh heo mây.
Mang theo chút nhớ sang đây gửi người.
Thu đi mang cả nụ cười
Úa vàng lá rụng rồi rơi lìa cành
Mang theo nổi nhớ về anh
Để em ở lại âm thầm nhớ thương
Đông về se lạnh mù sương
Kèm theo chút nhớ từ phương xa về
Lòng em chổi dậy hương quê
Nhớ người xứ lạ vỗ về tim em
Yêu người phương ấy từng đêm
Khóc thầm đêm vắng mắt hoen lệ buồn
Dù cho cách biệt muôn phương
Trong em vẫn mãi tình thương dâng trào
Đêm nay trong giấc chiêm bao
Nghẹn ngào gọi khẽ anh vào trong mơ
Giật mình tĩnh giấc ngu ngơ
Đôi dòng lệ nhỏ còn rơi má hồng
Tim em vương mãi tình nồng
Đêm về ôm gối chất chồng nhớ thương
Biết rằng tình vẫn còn vương
Nhưng em cứ mãi chín thương mười chờ
Đông về nổi nhớ vô bờ
Ôm vào giấc ngủ nhỏ Khờ trao anh

CẢNH SẮC MÙA THU

Mùa Thu về dịu mát gió heo may
Hết oi ả của những ngày nắng hạ
Rồi thay đổi sắc màu trên cành lá
Khung cảnh nhìn mới lạ thấy nôn nao
Mùa Thu ơi cảm xúc lại dâng trào
Là thi sĩ nên xuyến xao lồng ghép
Bao ngôn ngữ vần câu sao cho đẹp
Viết vào thơ ghi chép lắn lót bài
Mùa Thu vàng dù úa đậm dấu phai
Nhưng quy luật đan cài là điểm nhấn
Đang xen kẽ thiên nhiên mình đón nhận
Một bức tranh dạ phấn chấn dạt dào
Mùa Thu lòng tha thiết bởi gởi trao
Với âm hưởng ngọt ngào men nồng ái
Luôn say đắm niềm vui và hiện tại
Tình yêu thương hoài mãi thật mặn mà.

CHỜ ANH NHÉ

Nắng hanh vàng…tìm mãi áng mây hoang
Đời phiêu bạt…bao thu tàn trút lá
Lòng day dứt bởi sầu vương đôi ngả
Nhớ tà dương gởi nắng hạ bên thềm
Hồn suy tư, anh thao thức từng đêm
Vàng ánh nguyệt soi êm đềm quạnh quẽ
Buồn gậm nhắm hao gầy thân cô lẻ
Mãi hoài mong người ấy sẽ quay về
Nhớ một thời nồng cháy lửa đam mê
Lồng trong gió mái tóc thề xinh xắn
Làn sóng biếc cho hồn anh ngụp lặn
Mở miệng cười tỏa nắng cả trời xuân
Ngòi bút nào lưu lại nét truyền thần
Đôi mắt ấy phải trong ngần rực sáng
Để trăm năm tình ta thêm tỏ rạng
Bóng hình em mãi trong sáng hồn nhiên
Em yêu ơi, đừng da diết ưu phiền
Gom gói lại cho lưu miền ký ức
Anh sẽ về cho tim ai rạo rực
Trong vòng tay tràn cảm xúc nồng yêu..

ANH CÓ NHỚ ?

Anh có nhớ lần đầu tiên gặp gỡ
Em ngây thơ trong sáng đầy mộng mơ
Lòng cứ ngỡ anh đây là thi sĩ
Sẽ yêu em như yêu một nàng thơ
Anh có nhớ bông hoa vàng trên cỏ
Mùa thu về lá đổ lối em qua
Ta dạo bước bên nhau thật thong thả
Đêm em về có một giấc mơ hoa
Mà giờ đây hết thảy đã chia xa
Anh đào hoa quên người em nhỏ bé
Xung quanh anh bóng hồng vô số kể
Anh chỉ là con bướm giỡn đùa hoa
Anh có biết yêu là trọn đời nhớ
Đến bây giờ đau đớn mãi xót xa
Bởi sắp già tất cả đã phôi pha
Mà tha thiết vẫn nhớ về quá khứ…

Bài thơ về mùa thu buồn tình yêu

Trong bài thơ về mùa thu buồn tình yêu, tác giả lồng ghép hình ảnh của mùa thu buồn với những dòng thơ về tình yêu vượt qua thời gian và khoảng cách. Mùa thu trong bài thơ không chỉ là cảm nhận về sự tĩnh lặng của thiên nhiên mà còn là biểu tượng của tình cảm lãng mạn và những kỷ niệm đẹp.

Dòng thơ nhẹ nhàng nhưng sâu lắng mang đến cho độc giả cảm giác lẻ loi, nhớ nhung và ngọt ngào của tình yêu trong mùa thu. Những hình ảnh về lá vàng rơi, gió se lạnh, và ánh nắng ấm áp tạo nên một bức tranh tinh tế về mối quan hệ tình yêu. Bài thơ khắc họa một cảm xúc sâu sắc và lãng mạn, khiến người đọc lạc vào không gian của tình yêu và mùa thu buồn.

NẾU…THÌ

“Nếu một ngày em gửi nhớ về anh”
Thì Đông đến chẳng còn sương giá lạnh
Gió cõng Hạ bồng mây trời tung cánh
Trở mùa sang sao lấp lánh nhịp cầu
“Nếu ngày mai hạt nắng chợt loang màu”
Thì Xuân mãi muôn đời sau sưởi ấm
Dấu son tím dặn lòng còn in đậm
Vui một ngày đủ thấm chốn bình an
” Nếu niềm tin theo đuổi tận non ngàn”
Thì Thu đợi vòng tay đan hương cũ
Mùa vương vấn chẳng bao giờ là đủ
Lặng lẽ trao thầm nhủ với tâm mình
” Nếu một ngày mưa đón gọi bình minh”
Thì năm tháng nghĩa tình mình chung thủy
Tâm nhiệt huyết khơi dòng thêm ý trí
Trái tim hồng tri kỷ nhịp rung ngân.

LỖI HẸN

Anh vẫn biết thu này em buồn lắm
Không cùng anh sánh bước ngắm nắng vàng
Nhớ thuở xưa… cứ mỗi độ thu sang
Anh vẫn về…như lời anh đã hứa
Nhưng thu này…anh không kịp về nữa
Như lời hứa… trước lúc anh đi xa
Nhìn những chiếc lá vàng rơi lã chã
Nỗi nhớ em…dạ xót xa ngậm ngùi
Anh và em thu này mình chẵng vui
Bởi hai đứa…ở hai đầu nỗi nhớ
Để đêm nay…anh mãi luôn trăn trở
Chẵng chợp mắt vì nỗi nhớ người xa
Gởi vào thơ…lời xin lỗi thiết tha
Ở nơi xa anh mong em thấu hiểu
Tình của em lúc nào cũng chẵng thiếu
Mãi đong đầy trong tâm tưởng anh mang
Thu đã sang… bao sắc lá úa vàng
Rồi lìa cành theo làn gió heo mây
Nỗi nhớ em như mãi luôn đong đầy
Xin lỗi em…thu này anh LỖI HẸN

ĐỒI XƯA THƯƠNG NHỚ

Lối mộng ngày nao hoa tím rộ.
Bóng người xưa ấy vẫn xa xăm.
Lời hứa hôm nào ai còn nhớ ?
Mà cánh chim trời mãi biệt tăm…
Ta về thăm lại đồi hoa cũ.
Màu tím hoa xưa vẫn đậm màu.
Thuở ấy tình ta như hoa tím.
Như màu chung thủy chẳng phai mau.
Nhưng rồi một buổi chiều thu ấy.
Người đã ra đi chẳng trở về.
Người theo tiếng gọi tình non nước.
Bỏ lại đồi hoa tím não nề.
Cứ ngở tình kia luôn tươi thắm.
Sắt son vẹn giữ chẳng phôi phai.
Đâu biết tình yêu nhiều ngang trái.
Giây phút chia ly… mắt lệ đầy…
Nay trở về thăm vùng kỷ niệm.
Vẫn một màu hoa tím năm xưa.
Nhưng giữa đồi hoa thêm nấm mộ.
Của người lính chiến giữ quê hương .
Hái những cành hoa tim tím ấy.
Kết thành vòng hoa tím thương yêu.
Ta đặt tình ta lên nấm mộ .
Cho người bằng cả trái tim yêu….

SÓNG VÔ TÌNH

Thu đã chết từ hôm xe hoa đến
Rước cô dâu xinh đẹp khỏi làng
Tình yêu chết trái tim thành sỏi đá
Những mùa đau theo lá úa phai vàng
Hương mơ mộng tan như sương buổi sớm
Đắng lòng ghen vô cớ giận dỗi mình
Đêm trầm cảm sắt se buồn chim vạc
Vời vợi đau trong tiếng bấc… réo gào
Mưa thổn thức, gió cồn cào rục rã
Hồn tương tư uống cạn chén nghi ngờ
Em đào vội nấm mồ chôn tình cũ
Ta gom mùa chưng ký ức thành thơ
Tình đã lỡ hai mình không duyên nợ
Biết tìm đâu phiên chợ để mua tình
Ta kết bạn Lưu linh thành tri kỷ
Đáy sông tim âm ỉ sóng… bất bình

TIẾC THU

Vội vàng chi thế hởi thu ơi ?
Sao lại quay đi chẳng một lời ?
Âm thầm chưa nói câu từ biệt .
Mỗi bước thu xa dạ bồi hồi .
Sương khuya ướt đẳm hồn lử khách .
Ngỏ tối Thu về tim tái tê .
Đếm lá Thu rơi lòng đẵm lệ .
Ngắm ánh Trăng tàn dạ ủ ê .
Vẫn biết Thu đi rồi Thu tới .
Mà sao lưu luyến mãi không nguôi.
Thu đi mang cả khung trời nhớ.
Để lại lòng đêm một bóng người…

Bài thơ về mùa thu buồn kết thúc như là một lời nhắn gửi từ tác giả đến độc giả, mang theo những cảm xúc sâu lắng và nỗi buồn không tên. Những dòng thơ cuối cùng vẫn giữ nguyên vẻ buồn của mùa thu, như là một hình ảnh lặng lẽ và cô đơn. Mùa thu buồn không chỉ là cảm nhận về sự tiếc nuối của thời gian trôi qua mà còn là biểu tượng của những nỗi đau và những kỷ niệm khó quên.

Dù đôi khi mùa thu mang đến những giọt nước mắt, nhưng nó cũng là thời gian để ta nhìn lại, rút kinh nghiệm và trưởng thành. Bài thơ về mùa thu buồn là một lời tri ân cho sự hiện diện của những cảm xúc trong cuộc sống, đồng thời là lời chúc phúc và hy vọng cho tương lai.

Thơ Hay -