Tổng hợp những bài thơ hôm nay tôi buồn rơi nước mắt

Bài thơ hôm nay tôi buồn đưa ta vào một không gian tâm trạng, nơi cảm xúc trỗi dậy và lan tỏa qua từng dòng chữ. Trong bản thơ này, tác giả không chỉ đơn thuần mô tả nỗi buồn của mình mà còn chạm vào những đau thương, những lo lắng sâu thẳm trong tâm hồn.

Nỗi buồn trong bài thơ không chỉ là cảm xúc cá nhân mà còn là một phần của cuộc sống, là điều không thể tránh khỏi. Bằng những từ ngữ sắc bén, tác giả lồng ghép nỗi buồn vào mỗi câu thơ, tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh về tâm trạng và suy tư.

Những dòng chữ đan xen nhau, gợi lên hình ảnh một trái tim đang khao khát được chia sẻ, được lắng nghe. Bài thơ hôm nay tôi buồn là một điểm dừng chân tâm hồn, nơi mà ta có thể chia sẻ, đồng cảm và tìm thấy sự an ủi.

Nội Dung Chính

Bài thơ hôm nay tôi buồn chán

Bài thơ hôm nay tôi buồn chán là một cảm xúc mạnh mẽ, đưa ta vào một không gian tĩnh lặng của trái tim. Tâm trạng chán chường và u buồn được tác giả lồng ghép vào từng câu thơ, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc của cuộc sống.

Nhìn nhận thế giới xung quanh với ánh mắt u buồn, tác giả khám phá những khía cạnh tiêu cực và những khó khăn trong cuộc sống. Bằng những từ ngữ đẹp và sâu lắng, bài thơ này là một lời than phiền, một lời kêu gọi sự chia sẻ và đồng cảm.

Từng câu thơ là những tia sáng nhỏ giữa bóng tối, là niềm hy vọng trong cuộc sống u ám. Bài thơ hôm nay tôi buồn chán là một lời tựa vào, là một điểm tựa cho những ai đang trải qua những cảm xúc tương tự.

HƯƠNG ĐẦU MÙA

Đã xa rồi bao luyến nhớ hoài mong
Trả Mây về phiêu bồng cùng với Gió
Trăng hạ tuần khuyết vòm mây mờ tỏ
Em nơi này vò võ một nhành yêu
Tình là gì ? Hạnh phúc có bao nhiêu ?
Duyên chẳng nợ khó chiều theo ước định
Dầu vẫn biết đã yêu không toan tính
Chuốc dại khờ vẫn bướng bỉnh.. thương anh
Nhịp đêm trôi muôn nỗi nhớ chòng chành
Đếm từng khắc.. tàn canh chờ trời sáng
Anh như gió ruổi yêu thương lảng bảng
Giữa bến đời ngàn vạn bướm ong theo
Em chỉ bông hoa dại ngõ quê nghèo
Chân tình nhỏ vẫn với neo hoài vọng
Đằm tim ngoan những giọt hờn sánh sóng
Người thương giờ khuất bóng phía mùa xa
Gom dịu dàng bên rét ngọt tháng ba
Thương nàng Bân trời giao hòa xoay chuyển
Giữa dòng xoáy vạn sự luôn suy biến
Vẫn một lòng.. nguyện gửi dấu yêu ơi
Gom thời gian khơi thắm sắc hương đời
Tầm xuân nở như lời mời gọi Hạ
Con bướm xinh giật mình nghiêng mắt lá
Nắng đầu mùa ai thả gót.. mơ phai…

GÓC PHỐ…

Trời đã xế chiều trong cái lạnh tháng Ba
Làn sương trắng cũng la đà trên phố
Hoàng hôn buồn…lòng rưng rưng nỗi nhớ
Lặng gió chiều…sao vẫn thấy chênh chao
Tháng Ba – hoa Gạo – tình chúng mình thuở nào
Giờ đây…lặng lẽ lúc nào chẳng hay
Tháng Ba sắp qua chỉ còn đếm từng ngày
Mà người vẫn nơi đâu say sưa cùng với…gió
Góc phố thân quen…chiếc ghế kia còn đó
Một kẻ ngồi sao cứ thấy chông chênh
Kỷ niệm ngày xưa…theo con nước lênh đênh
Tựa bèo trôi bồng bềnh nơi đầu sóng
Tháng Ba sẽ đi qua nhưng nỗi buồn còn đọng
Chút nắng chiều…sao hong nổi nhớ nhung

MUỐN MỘT LẦN GẶP LẠI MỐI TÌNH XƯA

Thành phố của mình rộng quá phải không anh?
Từ lúc xa nhau chưa một lần gặp lại
Góc phố thân quen, con đường xưa vẫn vậy
Sao chẳng vô tình chạm phải ánh mắt quen
Em tự hỏi lòng đã thực sự lãng quên
Hay vẫn xót xa về mối tình xưa cũ
Không biết bây giờ anh ấm êm đầy đủ
Hay vẫn một mình kể từ lúc chia xa
Em vẫn mãi là cô gái thích thơ ca
Vẫn ngắm hạt mưa bên ngoài ô cửa sổ
Người đi bên em lâu rồi không còn nữa
Vẫn khắc khoải hoài một thủa đã thương nhau
Mình yêu thật nhiều mà tan vỡ vì đâu
Tại em? Tại anh? Hay tại vì duyên nợ
Cứ ngỡ chúng mình sẽ trở thành chồng vợ
Ai có ngờ đâu xa mãi suốt một đời
Nỗi nhớ ùa về khiến tâm trạng chơi vơi
Đây góc quán quen giữa cơn mưa mùa hạ
Đường phố tan tầm dòng người đang hối hả
Muốn gặp một lần người chưa thể nào quên

CHỈ có ANH thôi!!

Đã dặn lòng thôi nhung nhớ… chẳng bâng khuâng
Vậy mà tim vẫn không ngừng thổn thức
Xoá được không..? những kỹ niệm trong ký ức..!
Vẫn ắp đầy trong lồng ngực… chẵng hề vơi!
Hàng cây kia, chiếc ghế đá… chúng ta ngồi
Vẫn vẹn nguyên… mùa vẫn trôi anh ạ!
Mình đã từng xem nhau là tất cả
Vắng chút là trong dạ nhớ quắt quay!
Tình chúng mình… như con tạo vần xoay
Phố bỗng điều hiu, dù ngày ngày biết bao người… qua lai..?
Thấy nghèn nghẹn ở trong lòng ngực trái
Chếnh choáng, nghẹn ngào… có phải vậy không anh?
Nắng vẫn vàng và trời vẫn trong xanh
Chỉ tình mình đã trở thành dĩ vãng
Cùng bên nhau qua biết bao năm tháng
Muốn một lần, quên hết… có được không..?
Hết thật rồi còn gì nữa mà mong
Sao vẫn thấy trong lòng… chênh chao quá!?
Bỗng thoáng chóc đẫ trở thành người lạ
Vừa rất gần vừa quá đỗi xa xôi
Trong tim em chỉ có mỗi… anh thôi..!

LỖI HẸN THÁNG BA

Em chưa về đành lỗi hẹn tháng ba
Lời hẹn ước chia xa chiều xuân muộn
Cánh Mộc Miên bay vờn cơn gió cuốn
Sóng xô bờ cuồn cuộn cuối trời xa.
Em chưa về đành lỗi hẹn tháng ba
Mùi hương Bưởi la đà bay trong gió
Triền đê xưa cánh Mộc Miên cháy đỏ
Câu thơ tình để ngỏ lỗi vần gieo.
Có phải rằng xuân hờn dỗi hắt heo
Hoa Xoan tím góc quê nghèo vương vấn
Hay là do ai đó còn vướng bận
Để ai chờ lận đận ngóng trông ai.
Xin một lần được bẻ một thành hai
Gom sợi nắng đan cài vào trăn trở
Câu tình thơ vẫn muôn đời viết dở
Con chữ nào nặng nợ với tình si.

BẾN HẠ XƯA

Đêm trở gió mưa rồi trời sẽ tạnh
Sóng vượt ngàn bão nổi cũng qua nhanh
Những nỗi đau sẽ dịu bớt chòng chành
Ngày trở lại màu xanh tươi rạng rỡ
Người đâu biết do duyên tình lỡ dở
Để mỗi chiều ra đứng đợi bến sông
Mắt thẫn thờ ngồi lặng lẽ ngóng trông
Lòng mong mỏi muốn tìm trong hình bóng
Để thấy rõ người tình xưa trong mộng
Vào mỗi đêm trong giấc ngủ chập chờn
Lòng bồi hồi xao xuyến nhớ nhiều hơn
Mong mỏi được dỗi hờn bên người cũ
Đêm trở gió tiếng nghe như thác lũ
Muốn được về bến Hạ cũ tìm em
Giọt mưa rơi lặng lẽ rớt bên thềm
Lòng khao khát mong ngày em trở lại
Mình sẽ sống những ngày thương nhớ mãi
Vào mỗi đêm trong cảm xúc ngọt ngào
Ngồi lặng nghe tiếng sóng biển dạt dào
Niềm ao ước thấm môi hồng cháy bỏng
Mỗi buổi sáng bên sông trời gió lộng
Thả hồn vào trong giấc mộng yêu thương
Nắm chặt tay cùng bước tiếp đoạn đường
Nơi bến Hạ mơ niềm vui hạnh phúc
Nỗi khao khát nhịp tim hồng thúc dục
Mong anh về cùng bến đợi chờ em
Và mỗi đêm trao gửi thắm môi mềm
Ngôi nhà cũ ấm thêm mùa thương mới.

VỜI XA

Đêm mang nỗi nhớ về đâu.
Mà dài bất tận mà sầu khôn nguôi
Vòng tay đã trót trao người
Vẫn không trói buộc một đời vì nhau.
Nửa chừng đánh thức cơn đau.
Nghe tim ứa lệ thuở nào còn thương
Xa xăm biền biệt trùng dương
Tiếng yêu ai nỡ đành vương vấn hoài.
Trở trăn suốt tháng năm dài.
Khát khao từng giấc mơ ngoài tầm tay
Trĩu buồn ngọn gió lắt lay
Thổi vào tận cõi hồn đầy vết đau.
Càng thêm chua sót lao đao
Càng thêm quặn thắt nát nhàu người ơi
Tìm trong nỗi nhớ chơi vơi
Chỉ nghe khắc khoải một trời tiểc thương.

Bài thơ hôm nay tôi buồn đau

Trong bài thơ hôm nay, tôi buồn đau, tác giả đã chạm đến những đau thương sâu lắng trong tâm hồn, đem lại cho người đọc cảm giác hòa mình vào không gian u tối của nỗi buồn.

Những dòng thơ mang dấu ấn của nỗi đau, từng từ ngữ được xây dựng một cách tế nhị và sâu sắc. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ mạnh mẽ để diễn tả những cảm xúc khó tả, những khúc mắc trong cuộc sống.

Bằng những hình ảnh chân thực và tận mắt chứng kiến, bài thơ hôm nay, tôi buồn đau là một lời kêu gọi sự chia sẻ và đồng cảm từ độc giả. Đó là một lời nhắn nhủ đầy ý nghĩa về sự quan tâm và sẻ chia trong xã hội ngày nay.

TÌM NGƯỜI BƯỚC NGƯỢC

Gánh hoàng hôn về tìm em trả nợ
Tại hôm nào mình mắc nợ bên nhau
Bao yêu thương chừng khỏa lấp nỗi đau
Cả hai đứa đã một thời dang dở.
Thương đằng ấy bao năm rồi vất vả
Hạnh phúc chúng mình đứt nửa đường tơ
Duyên phận trớ trêu chia cách đôi bờ
Dẫu muộn màng vẫn cầu mong hạnh phúc.
Có một người ta yêu trong chua chát
Giữ trọn lòng biết là khổ là đau
Mà vẫn yêu như thuở ấy tình đầu
Đành im lặng dõi theo nhau từng bước.
Gánh hoàng hôn về tìm người lối ngược
Giấu u hoài vào mái tóc hoa râm
Để trong mơ mình gặp mãi nhé em
Thế là đủ là bình yên hạnh phúc.
Nhớ mình nhiều nên ngày nào cũng nhắc
Để cho lòng bớt sầu nặng ưu tư.

CÓ PHẢI TÌNH YÊU SÉT ĐÁNH

Trái tim em vốn dĩ rất ngoan hiền
Cả thần trí lúc nào cũng minh mẫn
Chưa bao giờ để ai lôi cuốn_dẫn
Rất đề phòng những cám dỗ, lả lơi
Ấy vậy mà..chỉ một nụ cười tươi
Của anh đó đã khiến em điên đảo
Trí thần đây cứ chập chờn mơ ảo
Trái tim ngoan phút chốc hóa hư đần
Hình bóng anh đã ngự trị dần dần
Lấn át hết thứ gọi là minh mẫn
Nhớ nhung anh cả ngày đêm ngơ ngẩn
Anh là ai..gieo rắc ngải bùa gì ?
Trót thương anh chẳng còn biết điều chi
Có những ngày ất ơ đến quá độ
Trái tim em giờ chẳng còn trống chỗ
Năm vách ngăn đầy ắp bóng hình người
Em si mê..si mê quá nụ cười
Đành thú thật yêu mất rồi anh ạ
Em sẵn sàng cho ngày mai trả giá
Riêng hôm nay quyết nghiêng ngả..đã đời..

VẪN NHỚ VẪN MONG

Bấy lâu nay lòng em vẫn chưa nguôi
Vẫn chưa lần buông xuôi niềm nhung nhớ
Vẫn sục sôi..nhớ anh đến khó thở
Vì anh luôn “Đặc Biệt” ở trong lòng
Chưa một lần em ngừng nhớ thôi mong
Đêm tham mơ ngày xót chờ đến lạ
Ước gặp anh thỏa nỗi niềm trong dạ
Môi chạm môi cho rộn rã đất trời
Em muốn nghe âm thanh đẹp nhất đời
Là lời thương lời nhớ nhung tha thiết
Câu “anh yêu em” tràn đầy mãnh liệt
Của chính anh khi hai đứa tương phùng
Bấy lâu nay nỗi nhớ vẫn chưa dừng
Không biết anh có ngừng thương..không ạ
Em chỉ sợ tình yêu sẽ hóa đá
Khi cả hai không nung nấu..vun bồi..!!!

ĐỘNG LÒNG

Gặp anh..
Em đã động lòng
Như quen mấy kiếp như thương lâu rồi
Bờ môi..
Ánh mắt nụ cười
Hình như từng đã mấy đời bên nhau
Phải chăng..
Hẹn anh kiếp nao
Kiếp này vừa gặp đã dào dạt yêu
Đêm về..
Nhớ đến liêu xiêu
Mộng mơ đến độ giấc sâu bất thành
Nguyện mong..
Gặp đúng duyên lành
Cho hoa thương trổ cho tình mãn viên
Động lòng..
Tim bỗng hồi sinh
Nhựa yêu vùng vẫy trỗi tràn..vì anh…

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI NHẶT ÁNH MẶT TRỜI

Người đàn bà đi nhặt ánh mặt trời*
Ôm vọng tưởng tìm được nơi sưởi nắng
Nhưng hỡi ôi đời vô vàn cay đắng
Vẫn lạnh căm trong băng giá mùa đông
Người đàn bà đi nhặt chút nắng hồng
Mong nhen nhóm trái tim côi bất hạnh
Nhặt được gì giữa mênh mông cô quạnh
Ngoài xót xa chua chát mặn bờ môi
Người đàn bà ôm ước mộng lứa đôi
Rưng rức khóc trong đêm dài tăm tối
Bàn tay lơi gạt khóe mi vàng vội
Tự mỉm cười một mình với thinh không
Người đàn bà đi qua những bão giông
Mơ hoang hoải chút nắng hồng le lói
Liệu còn chăng hay mãi xa vợi vợi
Để một đời hoài ấp ủ … kiếm tìm?

ĐẰNG ẤY À

Đằng ấy à bây giờ sống ra sao
Trời trở gió mặc ấm vào đấy nhé
Hãy chú ý và giữ gìn sức khỏe
Đừng gồng mình giấu tất cả vào trong.
Cứ yếu mềm như dáng cỏ thuyền quyên
Như ngày nào bước bên đời hạnh phúc.
Dù lỡ làng vẫn là tình đẹp nhất
Giờ xa rồi vẫn không tắt không nguôi
Hai nẻo nhớ thương cách biệt phương trời
Dù muộn màng vẫn nâng niu trân trọng.
Đêm trở gió mưa vẫn giăng gửi lạnh
Ta nhớ mình thao thức lúc nửa đêm
Mong đằng ấy mạnh giỏi và bình yên
Là đằng này đỡ bần thần lo lắng.
Đằng ấy ơi đừng bận lòng cho lắm
Dẫu tình mình bây giờ vẫn xa xôi
Chỉ mỗi ngày dành một chút vậy thôi
Nghĩ về nhau một lần là quá đủ.

Bài thơ hôm nay tôi buồn đời

Trong bài thơ hôm nay, tôi buồn đời, tác giả đã lồng ghép những khát khao, hy vọng và nỗi buồn sâu thẳm vào từng dòng văn. Nhìn nhận cuộc sống một cách chân thực, bài thơ khắc họa hình ảnh những thăng trầm, những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống.

Tác giả đã sử dụng ngôn từ mạnh mẽ, biểu cảm sâu sắc để diễn tả những khao khát, những hối tiếc và nỗi đau của con người. Mỗi câu thơ là một dấu ấn của quãng đời, của những trải nghiệm và hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống.

Với sự chân thành và tri thức sâu rộng, bài thơ hôm nay, tôi buồn đời, là một lời góp nhặt ý nghĩa về sự sống, về những giá trị đích thực mà mỗi người cần trân trọng và gìn giữ.

HẠNH PHÚC NHÉ VỚI NHỮNG GÌ EM ĐANG CÓ

Bình thường thôi em, cần chi phải rực rỡ
Tháng năm nào rồi cũng sẽ qua đi
Em cứ là em – con sóng nhỏ thầm thì
Là bông hoa trước thềm đêm trăng sáng.
Bình thường thôi em, cần chi phải ngời rạng
Con tạo xoay vần, thế sự cuồng quay
Giữ đôi mắt hiền và nụ cười thơ ngây
Em sẽ thấy chân mình luôn nhẹ bước.
Bình thường thôi em, bận tâm chi mất được
Cuộc vô thường, tương ngộ rồi biệt ly
Nào có ai nắm mãi được thứ gì
Cho riêng mình đến tận ngày nhắm mắt.
Bình thường thôi em,
Ánh mặt trời mỗi ngày chiếu sáng rồi lặn tắt
Hãy yêu lấy đời mình như lá xanh một đời xanh
Hãy giữ tâm hồn mình trong sáng và thiện lành
Và yêu đời dạt dào như ngàn con sóng vỗ.
Bình thường thôi em,
Dẫu cuộc tình ấy gây cho em nhiều thương nhớ
Thì đó cũng chỉ là một phần rất nhỏ của tim thôi
Rồi sẽ có một người vì em mà thao thức, bồi hồi
Mà chấp nhận yêu thương em vô điều kiện.
Bình thường thôi em,
Chẳng có con đường nào là dài mải miết
Trân trọng từng đoạn đường em đã, đang và rồi sẽ đi qua
Bởi vốn dĩ được sống đã là một món quà
Hạnh phúc nhé với những gì em đang có./.

ĐÃ GIÀ

Có một ngày bạn nhận ra mình già
Là khi ấy thích lang thang trên phố
Một mình thôi với rêu phong, loang lỗ
Góc tường xưa, quán phủ bụi thời gian.
Có một ngày bạn nhận ra mình già
Là khi ấy thích một mình yên tĩnh
Hoài niệm xưa trong không gian thanh tịnh
Bởi thời gian đã gấp gáp quá rồi.
Có một ngày ai cũng sẽ già thôi
Là khi ấy càng kiệm lời hơn nữa
Giữ thân mình bình yên sau cánh cửa
Tách đời mình ra khỏi những thị phi.
Có một ngày bước chân sẽ yếu đi
Chẳng bận tâm những yêu thương, ghét bỏ
Tha thứ lỗi lẫm, giận hờn buông bỏ
Chỉ riêng mình lặng lẽ một niềm tin.
Có một ngày thân tâm hoá lặng thinh
Sống đủ cho mình, những người thân thiết
Kệ mây của trời bay đi mải miết
Ta tìm về dung dị những buồn vui./.

LỜI TỰ TÌNH

Thương em nhiều, nhớ em lắm, em ơi!
Chiều ra biển thả trôi niềm tâm sự.
Tôi đã vét cạn khô nguồn ngôn ngữ,
Lòng vẫn còn đầy ứ nỗi nhớ thương.
Đêm tâm ngóng, ngày rã ròng xác đợi…;
Biển đầy tình, tôi gởi hết cho em.
Thơ viết nhiều, em có kịp mở xem?
Dường nét chữ mờ hoen vì dấu lệ.
Dù cố gắng nhưng đôi lần không thể!
Nước mắt rơi-tự nó kể chuyện mình.
Không tranh giành, tôi lặng lẽ làm thinh…
Để cho nó cứ mặc tình tuôn chảy…!
Nó chiếm giữ của tôi nhiều trang giấy.
Em thấy chưa? Tôi cũng vậy, yếu mềm.
Hỡi em là gối mộng, cánh đồng êm;
Dòng suối ngọt giúp đã thèm cơn khát,
Bản giao hưởng du dương từng nốt nhạc;
Nghe rạt rào, man mác những xuyến xao…!
Yêu em nhiều, tôi biết phải làm sao?
Từng nỗi nhớ cấu cào trên da thịt.
Khoá chặt cửa giữa bốn bề bưng bít,
Tai còn nghe thút thít… gọi thầm tên!

TIỀN – BẠC GẮN LIỀN

Nhiều tiền dù ở khơi xa
Vẫn người lui tới, lại qua kết tình
Mặc hàng hiệu, lắm kẻ nhìn
Đi xế xịn sẽ tự tin hơn nhiều.
Không tiền chẳng có ai theo
Nghĩa tình từ đó cũng heo hút tàn
Có tiền họ bảo rằng ngoan
Đồng tiền, đồng bạc xói mòn nghĩa nhân.
Buồn thay thế sự xoay vần
Trắng đen, trong đục khó phân rạch ròi
Nhiều tiền mặt hớn hở cười
Cạn tiền, cạn nghĩa, cạn lời yêu thương.
Có tiền nhận họ, nhận hàng
Làm như thân thiết, nhận quàng nhận vơ
Ta nghèo làm bạn cùng thơ
Thả hồn vào nắng, cùng mơ gió ngàn.
Dẫu cho còn lắm cơ hàn
Vẫn nhìn cuộc sống lạc quan yêu đời
Mua quyền, bán chức mặc ai
Tiền tài, danh lợi thứ thời phù du.
Đừng nên ảo vọng hơn thua
Sống giầu nhân nghĩa ai mua bằng tiền.
Sống đời tự tại, an nhiên
Tâm luôn hướng thiện niềm tin tràn đầy

CÓ MỘT NGƯỜI VẪN NHỚ

Có một người còn trong trái tim tôi
Dù xa xôi nhưng không sao quên được
Mặc thời gian chảy xuôi như dòng nước
Chiều lặng thầm dõi mắt phía trời xa
Có một người còn ôm nỗi thiết tha
Trong lặng lẽ đi qua ngày tháng mộng
Một lời yêu giữa bộn bề cuộc sống
Để từng đêm thao thức đợi trăng về
Có một người dù phai nhạt hẹn thề
Nên giấu kín niềm riêng vào góc nhớ
Để che đi nỗi muộn phiền tan vỡ
Môi khẽ cười mà lệ ướt hoen mi
Có một người vẫn nặng khúc tình si
Với tình yêu cho đi là tất cả
Nào ai biết giữa dòng đời nghiêng ngả
Để một người thương nhớ…một người xa.

LỜI TÌNH CHO EM

Lời tình anh viết cho em
Là yêu thương, là nỗi nhớ
Cho dù dòng đời cách trở
Làm sao ngăn được con tim
Trăng khuya thao thức từng đêm
Như tìm một thời dĩ vãng
Cho dù non mòn biển cạn
Vẫn không phai dấu tình nồng
Bến thì vẫn đợi vẫn trông
Con thuyền mờ xa thăm thẳm
Đếm từng giọt buồn rơi chậm
Vào hồn gợi nhớ tình ơi
Cho dù hai đứa hai nơi
Tình yêu chưa bao giờ cũ
Bóng người trong tim vẫn trú
Còn thương mãi đến trọn đời

Bài thơ hôm nay tôi buồn nhớ

Trong bài thơ hôm nay, tôi buồn nhớ, tác giả đã khơi dậy một cảm xúc sâu lắng về sự nhớ nhung, sự hoài niệm và nỗi buồn của mình. Những dòng thơ chứa đựng những kỷ niệm đẹp, những hình ảnh quen thuộc của quá khứ, nhưng cũng là nơi chứa đựng những vết thương, những hối tiếc về những điều đã qua.

Từng câu thơ như là những dấu mốc trong cuộc hành trình của tác giả, từng chữ viết lên giấy như là những cảm xúc thầm lặng đượm buồn. Tác giả đã dùng lời thơ để mở lòng mình, để chia sẻ những suy tư, những khát khao và những đau thương.

Bài thơ hôm nay, tôi buồn nhớ, không chỉ là sự thể hiện của một trạng thái tâm hồn cá nhân mà còn là một tấm gương phản ánh sâu sắc về con người và cuộc sống.

DẤU YÊU ƠI!

Dấu yêu ơi! anh nhớ em nhiều lắm,
Biết làm sao khi lòng đã khắc ghi,
Giọng nói, nụ cười, ánh mắt, hàng mi,
Làn môi ấm và vòng tay ghì siết
Dấu yêu ơi! anh yêu em tha thiết,
Nghĩ về em là rạo rực xuyến xao,
Tim thổn thức một cảm xúc dâng trào,
Khao khát đến bên em cho thỏa mộng.
Trời thì cao, thế giới này thì rộng,
Tám tỷ người mà rung động riêng em,
Làm anh mong, anh nhớ với khát thèm,
Em có hiểu và yêu anh như thế?
Nếu một mai trong trường đời dâu bể,
Mà duyên mình phải mãi cách xa nhau,
Anh không thể tưởng tượng nổi tim đau
Anh sẽ sống tồn tại ra sao nữa?
Anh biết mình không là nơi nương tựa
Cho cuộc đời em hạnh phúc an yên,
Nên đành lòng lỗi hẹn mộng thuyền quyên,
Và nghẹn ngào ôm nỗi sầu một kiếp.
Dấu yêu ơi! Anh muốn sau giấc điệp,
Mình quên đi những ký ức về nhau,
Chẳng còn yêu, nhung nhớ, xót xa đau,…
Anh như ngày chưa có em xuất hiện…

TRÁI TIM EM THỔN THỨC VÌ ANH

Anh nói xem.. giờ em phải làm sao
Khi để anh bước vào tim ở trọ
Từ hôm ấy cứ thương thương nhớ nhớ
Rồi nhủ lòng họ trú tạm thôi mà
Vờ lạnh lùng có vẻ chẳng thiết tha
Nhưng trong dạ thật ra yêu người lắm
Vờ chẳng nhớ lơ cả dòng tin nhắn
Nhưng quan tâm và lo lắng rất nhiều
Bởi vì em thương người biết bao nhiêu
Chắc anh cũng hiểu điều này anh ạ
Khiến xui chi giữa hai người xa lạ
Vừa gặp nhau như đã hẹn bao giờ
Vốn dĩ em nào đâu phải thờ ơ
Vẫn biết mong.. vẫn biết chờ biết đợi
Bóng một người mãi còn xa vời vợi
Mùa đi qua.. rồi mùa tới thêm lần
Em biết mình không thể xóa cách ngăn
Đã cố nén trào dâng bao cảm xúc
Nhưng sự thật thì từng giây từng phút
Trái tim mình luôn thốn thức vì anh !

CHỜ ANH NHÉ

Nắng hanh vàng…tìm mãi áng mây hoang
Đời phiêu bạt…bao thu tàn trút lá
Lòng day dứt bởi sầu vương đôi ngả
Nhớ tà dương gởi nắng hạ bên thềm
Hồn suy tư , anh thao thức từng đêm
Vàng ánh nguyệt soi êm đềm quạnh quẽ
Buồn gậm nhắm hao gầy thân cô lẻ
Mãi hoài mong người ấy sẽ quay về
Nhớ một thời nồng cháy lửa đam mê
Lồng trong gió mái tóc thề xinh xắn
Làn sóng biếc cho hồn anh ngụp lặn
Mở miệng cười tỏa nắng cả trời xuân
Ngòi bút nào lưu lại nét truyền thần
Đôi mắt ấy phải trong ngần rực sáng
Để trăm năm tình ta thêm tỏ rạng
Bóng hình em mãi trong sáng hồn nhiên
Em yêu ơi , đừng da diết ưu phiền
Gom gói lại cho lưu miền ký ức
Anh sẽ về cho tim ai rạo rực
Trong vòng tay tràn cảm xúc nồng yêu..

ANH…. NGƯỜI EM THƯƠNG

Anh im lìm.. và em cũng lặng thinh
Không có nghĩa là chúng mình nguôi nhớ
Vẫn âm thầm nghe cõi lòng nhắc nhở
Và con tim luôn gọi khẽ tên người
Đừng cưỡng cầu chi nữa chuyện chung đôi
Bởi tình đẹp khi đời không chung lối
Cần gì đâu phải cạnh bên sớm tối
Chẳng cô đơn vì mỗi bước chân về
Có anh cùng san sẻ những buồn vui
Sớt chia em từng ngọt bùi cay đắng
Cứ như thế dẫu chỉ là thầm lặng
Giữa xô bồ cũng thấy ấm cõi lòng
Có một điều người muốn biết hay không ?
Tình trao anh rất mênh mông người ạ
Chẳng dám sánh bao la như biển cả
Nhưng cuộc đời vốn muôn ngả vạn đường
Chỉ anh là.. người duy nhất em thương!

EM CHỈ CÓ

Em không đẹp để bao người ngưỡng mộ
Nhưng em giờ chỉ có một trái tim
Một trái tim luôn chung thủy dịu hiền
Yêu anh nhất không ai ngoài sánh được
Từ bao lâu sau này hay về trước
Chỉ riêng anh duy nhất một anh thôi
Chỉ mình anh em yêu nhất trên đời
Dành anh tất lời thủy chung son sắt
Đừng bảo em thời gian rồi phai mất
Những hẹn thề trên trang M dấu yêu
Đừng bảo em anh vẫn nhớ thương nhiều
Vì như thế với em là chưa đủ
Nghĩ đến anh dù cả trong giấc ngủ
Vẫn chập chờn thoáng hiện bóng hình anh
Đừng bảo em thi sĩ hay đa tình
Không phải thế bởi tim em bướng bỉnh
Chẳng chịu nghe đâu đành phải làm thinh
Dấu yêu ơi em chỉ ước đôi mình
Luôn hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ bé
Có hoa thơm chim ríu rít hót vang
Đón bình minh hay ngắm ánh trăng vàng
Mình chung bóng tay trong tay từng lúc
Luôn bên nhau không rời xa một phút
Đến cuối đời anh nhé có được không

KHUNG TRỜI KỶ NIỆM

Khung trời kỷ niệm ngày xưa
Đêm sương ướt lạnh say sưa chuyện trò
Rả rích đủ chuyện nhỏ to
Không trăng không điện tối mò vẫn đi
Khung trời hè đến vui ri
Áo thanh trăng sáng kể chi tiếng gà
Gốc đa chỉ có hai ta
Ngồi bên tâm sự tiếng gà gáy khuya
Trời xuân hoa thắm nụ xoè
Cầm tay đi dạo tới khuya chưa về
Dế gun gọi mãi tái tê
Cầm tay nhau mãi đi về nhớ đâu
Trời thu sương ướt mái đầu
Bên nhau ngồi mãi nói câu chân tình
Chân cầu rồi dưới mái đình
Đã hai giờ sáng mắt tinh chưa về
Khung trời kỷ niệm trên quê
Nay còn nhớ mãi khi về tuổi cao
Khung trời kỷ niệm ngọt ngào
Mãi là nỗi nhớ dạt dào trong tôi.

Bài thơ hôm nay, tôi buồn, là một lời tâm sự chân thành về những cảm xúc sâu lắng, những suy tư u hoài, và những nỗi buồn không tên. Những dòng thơ đượm hồn, những từ ngữ đậm chất cảm xúc đã thể hiện rõ sự rung động trong lòng tác giả.

Qua bài thơ này, tác giả đã mở lòng mình, chia sẻ những gì đang diễn ra bên trong tâm hồn. Đó có thể là nỗi buồn về một tình yêu đã qua, nhớ nhung về những kỷ niệm ngọt ngào, hoặc là những suy tư về cuộc sống đầy biến động.

Dù bất cứ cảm xúc nào, bài thơ vẫn là một phần của cuộc sống, là một cách để tác giả thể hiện và giải tỏa những điều trong lòng. Và qua đó, chúng ta cũng cảm nhận và đồng cảm với những điều đó, từng chữ thơ như là một khúc ca tình cảm, sống động và chân thành.

Thơ Hay -