Những bài thơ đêm buồn khóc một mình hay nhất

Trong bóng tối của đêm, khi mọi vật trở nên im lìm và lặng lẽ, thơ đêm buồn như là một giọt sương lạnh lẽo, rơi xuống từ trái tim của nhà thơ. Dưới ánh trăng tròn, những dòng thơ trở thành những bức tranh tĩnh lặng, chứa đựng những cảm xúc sâu thẳm và đắm chìm.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, ta được dẫn đi qua những con đường tăm tối của tâm hồn, khám phá những nỗi buồn và nỗi nhớ đong đầy. Thơ đêm buồn không chỉ là những dòng chữ mà còn là những tiếng thở dài của trái tim, khắc sâu vào đêm đen u tối.

Hãy cùng lang thang trong thế giới của thơ, để khám phá và trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đầy mênh mông và phong phú.

Nội Dung Chính

Thơ đêm buồn cô đơn

Trong thế giới của văn chương, thơ đêm buồn cô đơn là một biểu hiện tinh tế về sự lẻ loi và cô đơn trong đêm tối. Dưới ánh trăng nhỏ và bóng đêm lặng lẽ, những dòng thơ trở thành những phản ánh của tâm trạng buồn bã, hoang mang và mất mát.

Bắt đầu hành trình qua thế giới của thơ, chúng ta bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi những cảm xúc sâu thẳm được thể hiện qua từng từ ngữ. Thơ đêm buồn cô đơn không chỉ là sự kết hợp của các từ ngữ mà còn là những lời thổ lộ chân thành về sự cô đơn và hoài niệm.

Hãy cùng nhau khám phá và tận hưởng những dòng thơ này, để ta hiểu rõ hơn về bản chất phức tạp của tâm trạng con người trong đêm tối cô đơn.

TÌNH YÊU VÔ VỌNG

Như sóng biển dâng trào xô bờ cát
Bước chân buồn rời rạc biết về đâu
Gió nhẹ ru giảm bớt nỗi u sầu
Nghe nhạc nhẹ vơi niềm đau trắc ẩn
Thời tuổi trẻ hẹn hò yêu mùi mẫn
Tưởng duyên mình hợp cẩn đẹp làm sao
Hàng dừa xanh niềm nở vẫy tay chào
Ôm kỷ niệm đã trao chờ ngày cưới
Tuổi xuân sắc qua đi buồn rười rượi
Mong kết tình duyên mới dạ vấn vương
Em chờ anh đêm khó ngủ chán chường
Lòng khắc khoải nhớ thương dài vô tận
Anh không lại giọt lệ sầu ngân ngấn
Bởi lâu rồi mà vẫn cách xa nhau
Để đêm khuya em chờ đợi âu sầu
Ôm kỉ niệm xót đau rên khe khẽ
Duyên kỳ ngộ tưởng đâu là suôn sẻ
Gần nhau rồi thực tế mới hiểu anh
Tình thuở xưa lãng mạn đã không thành
Ngóng đợi mãi như mành treo chuông nặng.

VÌ SAO ĐÔNG..ĐẾN GIỮA CHIỀU THU

Ai biết vì sao lá cứ vàng.
Và tình cứ thế nhạt nhòa tan.
Lối về phố nhỏ ai còn nhớ.
Nỗi sầu thấm đẫm ngập hồn hoang.
Từ ngày em cất bước sang ngang.
Con tim đau đớn đến võ vàng.
Tôi như chiếc lá chiều Thu úa.
Hụt hẫng bên đời mộng vỡ toang.
Bên ấy bây giờ lạnh lắm không.
Không anh ai ủ ấm đêm nồng
Đường về xa lắm ai chung lối.
Lạc lỏng mình em giữa phố đông.
Lá vàng rụng cánh ở bên song.
Giọt nắng chiều qua nhạt sắc hồng.
Em có bao giờ nghe tiếc nuối.
Tình ta thuở ấy có còn không???
Người ấy yêu em có thật lòng.
Có làm em hạnh phúc hay không.
Có lau nước mắt khi em khóc.
Để mỗi ngày qua rực nắng hồng.
Đã biết bao ngày vẫn đợi mong.
Nỗi đau giằng xé tái tê lòng.
Kỷ niệm đong đầy trong ký ức.
Vụn vỡ tim hồng ngập giá Đông..
Vì sao Thu vẫn ở ngoài song.
Mùa Đông lại đến ngập trong lòng.
Lá vàng run rẫy nằm xơ xác.
Người ấy bây giờ có biết không..

CUỘC ĐỜI KỸ NỮ

Đêm buồn nhấp rượu vài ly
Đời ta cát bụi còn gì nữa đâu
Cô đơn ôm mối tình sầu
Ba vòng rõ rệt từ lâu căng phồng
Tìm người mỏi mắt ngóng trông
Lòng sao đau xót tìm chồng khó ghê
Buôn hương bán phấn ê chề
Ta bà kiếp sống, đam mê phập phù
Vô thường cõi tạm phù du
Dáng xuân nẩy nhú hình thù dễ coi
Như hoa sắc đẹp mặn mòi
Chỉ loài ong bướm săm soi đêm ngày
Chán đời tủi phận đắng cay
Nâng ly rượu nhấp, mặt mày buồn hiu
Thân ta rồi cũng về chiều
Cuộc đời kỹ nữ … liêu xiêu lối mòn.

ANH CÒN NỢ EM

Xa nhau rồi buồn cứ mãi gọi tên
Tình hai đứa không bền luôn dậy sóng
Đêm giấc ngủ chập chờn ôm thất vọng
Tiếc tình yêu cháy bỏng lệ dâng trào
Ngồi một mình nghe tiếng gió lao xao
Tưởng nhịp thở kêu gào lên nỗi nhớ
Khó quên được mối tình đầu tan vỡ
Gần gũi nhau một thuở bỗng ùa về
Tình đôi mình lãng mạn sướng đê mê
Yêu say đắm chưa hề làm phai nhạt
Buồn khắc khoải nhớ em hồn ngơ ngác
Bao năm qua phiêu bạt khắp nơi tìm
Lệ nghẹn ngào uất nghẹn chẳng lặng im
Đau xót phải cố ghìm thôi mộng mị
Dù người đã cách xa nhau vạn lý
Biết chọn ai tri kỷ hiểu mình nhiều
Anh nguyện cầu sớm tối gặp em yêu
Tựa ánh nắng ban chiều vàng rực rỡ
Con đường cũ dìu nhau đi vẫn nhớ
Dưới trần gian …anh nợ “ nhỏ” phải đền.

YÊU RỒI MỚI BIẾT

Chữ tình hiểu được khó nha!
Đàn ông ai có thật thà yêu thương
Lắm khi họ chỉ qua đường
Ngậm ngùi chẳng biết yêu đương có còn
Buồn lòng phận nữ héo hon
Mấy ai hạnh phúc vuông tròn trăm năm
Gần nhau họ sống âm thầm
Nhưng nào trong dạ yên tâm hỡi người
Cuộc tình đón nhận chơi vơi
Mấy ai hiểu rõ chuyện đời đàn ông
Thân ta trôi nổi bềnh bồng
Chán chường họ bảo rằng không yêu mình
Tình đầu mộng ảo lung linh
Sống lâu mới lộ tính tình bướng ngang
Xưa yêu hai quả tim vàng
Nhưng là bài hát cao sang một thời
Hoa đẹp ong bướm lả lơi
Tàn phai nhan sắc nói lời chia tay
Xót xa tủi phận đêm ngày
Yêu rồi mới biết… đắng cay bội phần.

GIỜ EM Ở NƠI ĐÂU?

Anh trở về đêm tối lạnh mưa ngâu
Nhà đóng cửa âu sầu buồn hiu hắt
Ngồi lặng lẽ giọt lệ rơi khuôn mặt
Quả tim đau se thắt đứng ngoài trời
Sao cuộc tình hai đứa mãi chơi vơi
Anh mơ mãi khung trời xanh mơ ước
Dẫu vẫn biết xa nhau buồn chết được
Dưới trần gian lặng bước dáng thẫn thờ
Anh trở về không gặp mặt ngẩn ngơ
Hay em đã đợi chờ anh lâu lắm
Lòng rất ngại đôi mắt sâu thăm thẳm
Em chờ anh ướt đẫm lệ nghi ngờ
Ngồi một mình nhìn trăng sáng lắm cơ
Luôn tự hỏi em giờ đâu trên lối
Trời mưa mãi rồi tan nhanh thật vội
Em về khuya bối rối sợ lạc đường
Anh trở về không gặp nhớ em thương
Âm thầm bước trên đường im lìm lạ
Anh đã hỏi từng hàng cây khóm lá
Chẳng có ai biết cả… chỉ lắc đầu.

ĐỪNG DẠI KHỜ TIN LỜI AI

Thu vừa sang phiến lá xanh đổi màu
Bầu trời xám mưa lâu buồn đáy dạ
Cơn gió mát làm vơi hè oi ả
Ánh chiều tà nghiêng ngã khuất sau lưng
Đã từ lâu không gặp nhớ quá chừng
Em đâu phải người dưng mà không đến
Đã nguyện ước đôi mình luôn gắn bện
Tim mệt nhiều hổn hển thở ra hơi
Còn nữa đâu tình xả láng cuộc đời
Chẳng kiềm chế ăn chơi cho thỏa mãn
Rơi giọt lệ đợi chờ lâu chán nản
Đêm khuya rồi ngao ngán bởi tin anh
Buồn cô đơn nghe gió động lay mành
Thương phận hẩm qua nhanh tàn xuân sắc
Ngồi lặng lẽ nhìn mưa rơi trầm mặc
Thất vọng tình đôi mắt ngó xa xăm
Bởi lỡ yêu dễ dãi mới sai lầm
Đâu ngờ họ hiểm thâm đầy xảo trá
Hoen mi mắt khi cuộc đời sa ngã
An ủi mình… đừng quá dại tin ai.

Thơ đêm buồn một mình

Trong bóng đêm tĩnh lặng, thơ đêm buồn một mình như là một dấu vết của tâm hồn lạc lõng trong vũ trụ vô hình. Dưới ánh trăng vắng, những dòng thơ trở thành những cánh cửa mở ra tâm trí, cho phép ta khám phá những cảm xúc sâu thẳm và tận cùng của bản thân.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi những tiếng thở dài của một tâm hồn cô đơn được thể hiện qua từng câu từ. Thơ đêm buồn một mình không chỉ là sự tương tác của những từ ngữ mà còn là những lời thổ lộ chân thành về sự lẻ loi và hoài niệm.

Hãy cùng lang thang trong thế giới của thơ, để tận hưởng và hiểu rõ hơn về cảm xúc và suy tư của một tâm hồn một mình trong đêm đen tĩnh lặng.

NỖI ĐAU THẦM LẶNG

Nhớ làm gì hứa hẹn đã bay xa
Đàn lỗi nhịp thân ngà buồn mặc cảm
Giờ lặng lẽ mang nỗi đau ảm đạm
Ân tình kia nhuộm xám cả bầu trời
Vòng tay nào đã ghì chặt thân tôi
Mà nay bỗng xa rời ôm tuyệt vọng
Tan ước mộng yêu thương hoài hình bóng
Hết nợ duyên xúc động tủi phận mình
Lối em về cô quạnh bước lặng thinh
Cố tìm lại an bình đêm trở gió
Tim quặn thắt như xé rời mảnh nhỏ
Nỗi nhớ anh vò võ mãi trong lòng
Em đâu ngờ duyên phận lại long đong
Tuổi vừa lớn tình nồng đầy lãng mạn
Cười vui sáng rồi chiều buồn chán nản
Tình không thành ngao ngán bước độc hành
Cầm tay mình mà ngỡ nắm tay anh
Hương vị cũ tan tành theo sương khói
Chỉ tự trách sao mình yêu họ vội
Để niềm đau sớm tối… lệ rơi thầm.

CHỈ LÀ ẢO ẢNH

Tình yêu cũ chỉ còn là ảo ảnh
Là sương mù đêm lạnh lúc cô đơn
Nhớ làm chi ta cũng chẳng giận hờn
Kỷ niệm hiện chập chờn trong đôi mắt
Người tình cũ làm ta đau bẽ mặt
Tuổi học trò se thắt dạ ngẩn ngơ
Lòng bâng khuâng dĩ vãng hiện lờ mờ
Đêm lặng lẽ bơ vơ buồn vời vợi
Quên tất cả xa rời nhau không tới
Hết yêu rồi, hết đợi, chẳng hoang mang
Bởi người ta lấy vợ đẹp huy hoàng
Ta cô độc lang thang chiều lá đổ
Lòng tê tái khi tình yêu tan vỡ
Mối tình đầu một thuở đã dở dang
Chuyện ngày xưa tựa ảo ảnh bàng hoàng
Buồn duyên phận sang ngang… hồn lịm chết.

KIẾP TRẦM LUÂN

Chiều sẫm tím bên ngàn con sóng vỗ.
Hàng thùy dương im bóng đổ nghiêng nghiêng.
Thương dã tràng xây cát mãi triền miên.
Như số phận từ muôn đời muôn kiếp.
Từng đợt sóng chợt ùa vào liên tiếp.
Cuốn trôi dòng những hạt cát mỏng manh.
Ôm niềm đau bong bóng vỡ tan nhanh.
Rồi phút chốc hòa vào lòng biển lặng.
Bên dốc đá một thoáng buồn trống vắng.
Chỉ mình ta giữa trời đất bao la.
Tiếng trùng khơi réo gọi tận trời xa.
Cho vương vấn tâm tư nhiều xao động.
Ôi thương cánh hải âu chiều gió lộng.
Soãi cánh buồn bay vô vọng đơn côi.
Đời nhỏ bé trong đất trời trải rộng.
Như cánh bèo theo dòng nước cuốn trôi.
Ta mê mãi bên dòng đời lạc lối.
Giữa muôn trùng như cánh nhạn chơi vơi.
Hoàng hôn đến ngày lùi vào đêm tối.
Biển trầm luân vô tận kiếp con người.

ĐÃ LÂU RỒI

Đã lâu rồi … nguyện hứa chẳng nhớ ai
Chiều nghiêng bóng đường dài đi thong thả
Chút e thẹn lấy chồng trong vội vã
Nên giờ đây mình đã sống lạnh lùng
Đã lâu rồi … đầu óc nghĩ mông lung
Có một chút não nùng ghi tâm khảm
Buổi ly biệt nhìn nhau buồn u ám
Chiều mùa Thu ảm đạm thiếu tiếng cười
Đã lâu rồi… chẳng vui vẻ anh ơi!
Còn tiếc nuối cái thời xưa lãng mạn
Tim đau nhói nhớ anh buồn chán nản
Phố không anh ôm vạn nỗi ê chề
Đã lâu rồi… mình tỉnh táo hay mê
Sao cảm thấy nặng nề khi nhớ lại
Tình không trọn nên cõi lòng tê tái
Bước đi đâu rất ngại gặp người tình
Đã lâu rồi… dưới ánh nắng bình minh
Mong sưởi ấm thân mình đang lạnh lẽo
Đêm quạnh quẽ nhớ anh lòng khô héo
Để con tim… mãi réo… mối tình đầu.

Ngốc Ơi

Ngốc ơi em ở nơi nào
Bao nhiêu nỗi nhớ dâng trào trong tim
Ngốc ơi sương lạnh về đêm
Có nghe hương lửa trong tim mong chờ
Bé ơi mang trái tim khờ
Viết tình thơ nhỏ gửi nhờ gió đưa
Bé ơi đếm những hạt mưa
Mang bao nhớ nhỏ gửi chưa tới người.

ĐÀ LẠT SẦU THƯƠNG

Ngút ngời đại dương yêu thương cách trở,
Đà Lạt thu buồn tưởng nhớ người xưa.
Gió buốt lê thê sau buổi giao mùa,
Xám xịt đen vần mây thưa tản mạn.
Vi vu thoáng đưa sương mờ vây ám,
Hồ Xuân Hương ảm đạm bước sang đông.
Mưa hắt hiu lạnh thấm ướt má hồng,
Gợn sóng lăn tăn kết vòng dao động …
Bên kia núi đồi rừng thông che bóng,
Khuất mái nhà sàn dưới lọng trời cao.
Mùi vị hương yêu kỷ niệm ngọt ngào,
Trìu mến nâng niu tình trao thắm thiết !
Giờ này đó đây chia ly biền biệt…
Khổ đoạn trường thương tiếc vượt trùng xa …!
Phố núi bơ vơ cách trở lệ nhoà,
Đau xót lòng ai đời hoa tan nát..!
Quay lưng nỡ nào chuyện tình mất mác,
Giữa chốn ba đào bội bạc chi nhau …!
Chim trời tung cánh khắc khoải âu sầu,
Mịt mù tha phương mong cầu hội ngộ …?
Căn gác nhỏ trong khuôn viên nhà trọ,
Nơi chúng mình thường gắn bó Uyên Ương.
Âu yếm từng đêm chuốt nắn miên trường,
Nối vòng tay đan tình thương luyến ái …
Thời gian chóng trôi ngày qua tháng lại,
Trông ngóng tin chàng đại hải ngàn khơi.?
Chán quá đi thôi không nói nên lời,
Quốc kêu não nề mưa rơi ngoài ngõ.
Bàng hoàng thức giấc vầng ô lấp ló,
Ưu phiền trăn trở thiếu chỗ nương thân !…?
Biết tỏ cùng ai trên cõi hồng trần,
Nghẹn ngào xót xa tình chân bội phản …!…?

Thơ đêm buồn nhớ người

Trong dòng thơ đêm buồn nhớ người, một tâm hồn với biết bao kỷ niệm, hoài niệm và nỗi nhớ sẽ được thể hiện một cách tinh tế và sâu sắc. Dưới ánh trăng nhỏ và bóng đêm lặng lẽ, những dòng thơ trở thành những dấu vết của tình yêu và nỗi nhớ, lan tỏa từ trái tim của nhà thơ ra khắp vũ trụ vô tận.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi mọi suy tư và cảm xúc đều được thể hiện một cách sâu lắng và chân thành. Thơ đêm buồn nhớ người không chỉ là những dòng chữ mà còn là những dấu vết của một trái tim đang thổn thức và khao khát.

Hãy cùng nhau khám phá và tận hưởng những dòng thơ này, để ta hiểu rõ hơn về sức mạnh của tình yêu và sức ảnh hưởng của nỗi nhớ trong lòng con người.

BỞI ĐÓ LÀ EM CHỈ THẾ THÔI..

Này người yêu nhỏ của tôi ơi.
Đôi mắt long lanh biết nói cười.
Tim tôi phút chốc như chao đảo.
Rộn ràng như tuổi mới đôi mươi.
Từ dạo em yêu bước vào đời.
Tình tôi như sóng nổi ngàn khơi.
Rộn rã tiếng lòng cung nhạc trỗi.
Vị ngọt tình yêu ngọt thấm môi.
Tôi ước mình là cánh gió bay.
Theo em xuống phố khắp đêm ngày
Đem làn hơi mát ru em ngủ.
Đẹp giấc mơ hồng trong nắng say.
Tôi ước bên em suốt một đời.
Cho nhau ấm áp một bờ môi.
Vòng tay ủ ấm đêm đông lạnh.
Mặc bóng thời gian cứ lặng trôi.
Em là ngọn đuốc của riêng tôi.
Lung linh tỏa sáng ở bên đời..
Yêu em để thấy mình hạnh phúc.
Bởi đó là em..chỉ thế thôi..

MỘT THỜI YÊU NHAU

Vành trăng chiếu thuyền trôi lơ lững,
Bước đầu đời chập chững yêu đương.
Vì ai mơ mộng canh trường,
Thao thức trăn trở vấn vương sau rèm.?
Mù trời thấm lạnh sương đêm,
Vi vu dao động ngoài thềm gió lay.
Lá vàng thấp thoáng tung bay,
Nhìn qua khung cửa tỏa đầy ánh trăng.
Trông ngóng mỏi mòn không sao ngủ,
Hình bóng chàng ấp ủ loanh quanh.
Chiều qua trên bước song hành,
Người nhìn âu yếm ” để dành tối nay ”.?
Dịu dàng ôm siết chia tay,
Môi cười nũng nịu mắt lay láy buồn !
Mịn màng trìu mến trao hôn,
Hoa xuân hé nụ máu dồn lên tim.
Yêu nhau như thể trốn tìm,
Đôi khi chàng hứa hảo huyền lắm thay.!
Bắt em trông đợi đắng cay,
Để rồi o bế giải bày hay ho.
Thân mềm yếu riêng cho phận gái,
Nghe lời ngon ngọt phải lòng ngay.
Ôi thôi đắm đuối đêm ngày,
Nếm mùi trái cấm ngọt ngây mơ màng …!
Chàng nhung nhớ thở than tìm bóng,
Cứ mong hoài lóng dóng cùng trông ?
Làm sao chịu được an lòng,
Thế là đeo riết vào tròng say mê ?
Anh đi mãi miết chẳng về,
Sau cơn biến động bốn bề máu rơi !
Đôi ta cách trở bến đời,
Phong sương chiếc bóng chơi vơi ngút ngàn !
Sầu giọt lệ thương, tàn canh biệt,
Em nức nở gối chiếc đợi chờ !
Sao đành bỏ lại bơ vơ,
Đêm hôm khuya khoắt chơ hơ một mình ?
Biết không, tỏ tình ai làm nũng,
Em bắt đền xửng vững anh luôn.?
Say sưa như thể điên cuồng,
Nay còn đâu nữa, thê lương muộn phiền !
Nỗi u uất buồn riêng lạ rứa,
Bỏ đi rồi sấp ngữa hồn xiêu.
Chiều buông gió chướng tiêu điều,
Mùa đông lạnh buốt người yêu không còn …!

LẦN CUỐI CHO NHAU

Lặng nhìn nhau một lần này sau cuối.
Rồi mai này chia cách biệt đôi nơi
Nẻo đường xa về hai phía chân trời
Niềm thương nhớ dần trôi về dĩ vãng
Lời tình buồn đưa em vào quên lãng.
Trách nhau chi khi lòng hết thương yêu
Trả lại nhau những ngày tháng cô liêu
Đời hiu hắt trái tim sầu vụn vỡ.
Luyến tiếc chi khi tình yêu dang dở
Khúc nhạc sầu đã lỗi nhịp thương đau
Dù mai này mình có nhớ về nhau.
Giây phúc cuối xin cùng nhau trân quý
Dù duyên lỡ vẫn đẹp tình đẹp ý.
Vẫn còn đây những kỷ niệm thân thương
Nhớ về nhau dù đã hết vấn vương
Mong vẫn mãi là bạn bè thân thiết.
…Thôi anh nhé ! Mình nói lời ly biệt
Đêm lặng buồn một lần cuối cho nhau…

GIẤC MƠ CỦA BIỂN

Anh ước một lần ta cùng ngắm sao đêm
Và lặng lẽ dạo chân êm trên biển
Nghe con sóng đang thì thầm kể chuyện
Về mối tình ta chưa kịp đặt tên.
Anh ước một lần… ta say đắm kề bên
Như con sóng ngày đêm xô biển biếc
Anh ghé môi trao nụ hôn nồng tha thiết
Và bên em… muôn kiếp chẳng xa rời.
Anh nói mình… yêu em mãi mà thôi
Ta sống trọn một đời bên nhau nhé
Như biển kia dẫu rộng dài đến thế
Vẫn yêu bờ và chẳng thể cách chia.
Em hãy nhìn con sóng ở xa kia
Luôn dào dạt đâu phải vì hờn dỗi
Mà sóng vốn là anh nên nông nổi
Muốn yêu bờ nên vờ dỗi để hôn.
Em dựa vai anh… môi cong tựa dỗi hờn
Anh vụng dại đền môi hôn… say đắm
Nhưng bão tố trào dâng xô tan sóng
Anh chợt bừng tỉnh giấc… mộng vụt tan.
Anh ngồi đây… nhìn trăng sáng xa xăm..
Ôm giấc mộng ngàn năm là biển biếc
Để ta mãi bên nhau… dù muôn kiếp
Như sóng đời đời yêu tha thiết biển xanh.

LỖI HẸN

Hôm qua ngồi rảnh vuốt phay,
Đọc thơ em viết thấy ngày dài ra.
Nói rằng em quá xót xa,
Đêm đêm thức trắng mắt nhòa lệ rơi.
Oan cho anh lắm em ơi !
Định đến chỗ hẹn thì trời đổ mưa.
Nhớ thương biết mấy cho vừa,
Ngồi chờ hai tiếng cơn mưa mới tàn.
Anh đành phải chịu tiếng oan,
Hẹn rồi không đến em tràn lệ mi.
Lâu lâu năm họa mười khi,
Mưa dai dai dẳng sao đi bây giờ.
Đêm về em thức làm thơ,
Đăng trên phây bút rằng chờ đã lâu.
Người gì kỳ cục gì đâu,
Không thương thì nói một câu thôi mà.
Đâu cần đày đọa người ta.
Trong mưa đứng đợi nhạt nhòa lệ rơi.
Anh không có lỗi em ơi !
Định đễn chỗ hẹn thì trời đổ mưa.
Mưa dài dăng dẳng buổi trưa,
Định gọi điện thoại thì vừa hết pin.
Nói ra em cũng chẳng tin,
Đi kiếm cục xạc nhưng tìm không ra.
Thế mà em giận người ta,
Em lên phây bút nói là… đổi thay.
Chắc anh duyên số không may.
Cho anh cơ hội lần này nữa đi.
Thôi em đừng giận mà chi,
Anh đường em nẻo bỏ đi sao đành,

TỰ KHÓC

Ta bật khóc khi biết mình thua cuộc
Vòng tay này không giữ được tình yêu
Buồn là sao với nỗi nhớ chắt chiu
Kẻ ta yêu ngàn đời bên kẻ khác !
Ta trách ai tình yêu sao bội bạc,
Để đêm về ta bỗng thấy cô liêu,
Trăng trong rừng sao vẫn thấy hắt hiu,
Ta soi mặt ta nhìn ta tự khóc !

Thơ đêm buồn vì ai

Trong thế giới của thơ, hình ảnh của thơ đêm buồn vì ai thường được thể hiện một cách tinh tế và sâu sắc. Dưới ánh trăng nhỏ và bóng đêm lặng lẽ, những dòng thơ trở thành những phản ánh của tâm trạng buồn bã, hoang mang và mất mát vì một người.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi những suy tư và cảm xúc về người yêu đều được thể hiện một cách sâu lắng và chân thành. Thơ đêm buồn vì ai không chỉ là những dòng chữ mà còn là những lời thổ lộ chân thành về sự lẻ loi và hoài niệm.

Hãy cùng nhau khám phá và tận hưởng những dòng thơ này, để ta hiểu rõ hơn về bản chất phức tạp của tình yêu và sức ảnh hưởng của người khác trong cuộc sống của chúng ta.

NHỚ AI

Nhớ ai khắc khoải đợi chờ
Để vần thơ ấy viết mờ hẳn đi
Nhớ ai lệ ướt hàng mi
Đêm đông lạnh giá những khi một mình
Nhớ ai ôm trọn bóng hình
Màn đêm rơi xuống vô tình ai hay
Cô đơn lặng lẽ đêm nay
Nhớ ai cho thỏa cơn say đêm dài
Trăng khuya lạnh lẽo thương hoài
Luồn qua khe cửa rớt ngoài song thưa
Sương mờ gọi gió đung đưa
Con tim loạn nhịp vẫn chưa chút tình
Ngày mai đón ánh bình minh
Nắng vàng trải rộng lung linh sắc màu
Cho hai nỗi nhớ tìm nhau
Vườn trầu đợi để hương cau kết tình.

ĐÃ LÂU RỒI

Đã lâu rồi..em chẳng viết cho anh
Câu tha thiết.. đượm ân tình ngào ngọt
Em đã ngỡ mình quên rồi ánh mắt
Từng khiến em.. say đắm suốt một thời…
Đã lâu rồi…đôi đứa cách đôi nơi
Nên chẳng thể nghe tiếng cười anh nữa
Tình đôi ta tơ nguyệt se dang dở
Nên lâu dần.. thương nhớ hoá mong manh?
Đã lâu rồi… em chẳng nhớ tên anh
Bởi em đã bắt tim mình quên lãng
Vậy mà sao trong giấc mơ đi lạc
Vẫn nhói lòng khi ai nhắc về anh???
Cớ sao duyên thuở ấy chẳng thể thành
Sao rẽ lối sang ngang cho tình lỡ
Lẽ nào xưa trời se duyên không nợ
Để cho mình..trọn kiếp chẳng kề bên…
Để đêm về…khắc khoải mãi một tên

QUÊN…

Em ước một ngày… em quên bóng hình anh
Quên tựa chưa yêu… quên tên anh chưa viết
Quên cả con tim từng yêu anh tha thiết
Hoặc có nhớ chi cũng chẳng biết đã từng.
Em ước một ngày… em gặp anh trên đường
Em trông thấy anh mà dửng dưng xa lạ
Em như bao người bước qua nhau vội vã
Tim chẳng thấy đau… dù đã rất yêu người.
Em ước mỗi lần… em nhìn thấy anh cười
Môi chẳng đắng hay nghẹn lời chua xót
Anh ngọt ngào hay vô tâm lạnh nhạt
Cũng chẳng khiến em chao chát chút nào.
Em ước chi ta gặp gỡ chẳng phải chào
Để mắt ngước cao giống như bao người khác
Tiếng cười giòn thay điệu cười nhạt thếch
Mắt ánh niềm vui chẳng có giọt lệ trào.
Em muốn vô tư như bè bạn biết bao
Được gọi tên anh lẫn vào tên người khác
Được rộn ràng vui khi nghe lời anh hát
Và cả một lần… nâng cạn chén nồng say.
Em chỉ khát khao quên anh dẫu một ngày
Mà sao trong em anh lấp đầy thương nhớ
Bàn tay bơ vơ tìm tay người nâng đỡ
Sao chỉ thấy mình trong dang dở cô đơn.
Em muốn quên anh sao nỗi nhớ dài hơn
Khiến trái tim đau cứ từng cơn nhói buốt
Chỉ ánh trăng khuya trong đêm thâu luôn biết
Tim muốn quên anh càng da diết nhớ người.
Muốn hỏi trời xanh sao quên khó vậy trời…

SÓNG LÒNG…

Ta muốn trả em trọn vẹn mùa hoa nở
Cánh hoa rơi trong gió nhẹ mỗi chiều
Ta trả lại em nhành hoa tim vỡ
Tựa như dòng máu nóng trái tim yêu.
Trả em biết bao ngày lang thang phố
Bàn tay ta đan từng ngón tay mềm
Em bẽn lẽn bên ta trên lối nhỏ
Má em hồng gieo thương nhớ vào đêm.
Ta cứ thế bên em và lặng lẽ
Mỗi ngày qua ta thấy những bình yên
Em xoã mái tóc mềm hương quen thuộc
Ta bồi hồi… lòng chợt xuyến xao thêm.
Rồi một buổi chiều tà dần tắt nắng
Tay đan tay… vẫn những ngón tay mềm
Ta khẽ nói câu tình yêu chân thật:
“Em bằng lòng… về làm vợ anh không?”
Em cúi mặt vân vê tà áo mỏng
Mắt xa xăm nhìn sóng mãi xa bờ
Trời trở gió cho mây đen vần vũ
Hồ Tây chìm trong chớp bể mưa giông.
Từ lâu lắm ta chẳng về lối cũ
Lối xưa giờ có còn nhớ ta không
Ta thấy gió thổi trên nhành tim vỡ
Em ở đâu… sóng có vỗ trong lòng.
Ta dạo bước… gót in trên sỏi đá
Dư âm xưa ta mang trả cho người
Nào ai biết hoa còn rơi lối ấy
Gọi ta về tìm lại thuở yêu em.

TRỌN TÌNH

Tình yêu không thể nào vơi
Như hoa sớm nở dưới trời bình minh!
Đến chiều, chúng úa thình lình!
Em yêu Anh quá, ngắm hình ngày, đêm
Gọi tên, hôn má,…, nhớ thêm
Người mà Em chọn như kềm kẹp đinh!
Anh là gương mẫu tượng hình
Đàn ông hoạt bát, thông minh, thật thà
Có tài ”ứng khẩu thi ca”
Tếu lâm, đại lượng, vị tha, yêu đời!
Anh như trăng sáng giữa trời
Sáo diều vi vút, mưa rơi nhẹ nhàng
Em đưa tay hứng, rộn ràng
Nghe lòng như thể Xuân sang, trữ tình!
Một khi đã chọn cho mình
Người yêu như thế, Gia Đình nên thơ:
Uyên-Ương kết tóc, xe tơ
Đôi lòng nên một: Ước mơ đã thành!

LỠ MỘNG TÌNH ĐẦU

Tan giấc mộng đôi mắt buồn hiu hắt
Yêu chàng trai mà ngặt chẳng mở lời
Người ta giờ có bạn khác hỡi ơi
Nàng ủ rũ chán đời nhìn vô vọng
Không còn cảnh buổi chiều ngồi trông ngóng
Bóng chàng qua lắng đọng trái tim sầu
Màn đêm dần buông xuống nhỏ lệ ngâu
Lòng cay đắng tình đầu sao phai nhạt
Lời thề hẹn ngày xưa em đâu khác
Còn riêng anh đã lạt lẽo cuộc tình
Anh thầm thì đám cưới sẽ lung linh
Miễn em chịu yêu mình anh em nhé
Nhìn chiếc lá vàng rơi sao lặng lẽ
Con đường xưa vắng vẻ bước âm thầm
Mộng tình đầu tan vỡ mắt quầng thâm
Đêm thờ thẫn sai lầm ta gánh chịu.

Thơ đêm buồn là một bức tranh tĩnh lặng về những cảm xúc sâu thẳm trong đêm tối. Dưới bóng đêm u tối và ánh trăng nhẹ nhàng, những dòng thơ trở thành những dấu vết của tâm hồn, phản ánh những suy tư và cảm xúc không lời.

Kết thúc hành trình qua thế giới của thơ, chúng ta không thể không để lại những dòng thơ ấy như một phần của chính bản thân mình. Thơ đêm buồn không chỉ là một loại hình nghệ thuật mà còn là một cách để chúng ta hiểu rõ hơn về lòng nhân ái và sự đồng cảm.

Với thơ đêm buồn, ta học được rằng dù cuộc sống có đầy những khó khăn và thách thức, thì vẫn có những nguồn cảm hứng và hy vọng vô tận mà ta có thể tìm thấy từ thế giới của thơ.

Thơ Hay -