Tuyển tập thơ nỗi buồn không tên hay và ý nghĩa nhất

Thơ nỗi buồn không tên là một hành trình vào tâm trí, nơi mà từng từ ngữ là một cung bậc của cảm xúc và suy tư. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ truyền tải những cảm xúc u buồn, đau đớn và sự lạc lõng của con người trong cuộc sống.

Trong tiếng xao động của cánh cây, gió đêm thổi nhẹ nhàng, tạo nên âm nhạc u buồn cho đêm tối. Thơ nỗi buồn không tên là cuộc phiêu lưu vào tâm hồn, nơi mà từng dòng thơ là một phản ánh của tâm trạng và trải nghiệm của con người.

Và dưới bức tranh của những dòng thơ về nỗi buồn không tên, chúng ta cảm nhận được sự kết nối giữa con người và vũ trụ, giữa nỗi buồn và bình yên. Thơ nỗi buồn không tên đã làm cho cuộc sống của chúng ta thêm phần đậm chất và ý nghĩa hơn.

Nội Dung Chính

Thơ nỗi buồn không tên vì ai

Thơ nỗi buồn không tên vì ai mở ra một cảm xúc sâu lắng và phong phú, đưa ta vào một cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa của tình yêu và sự đau khổ. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ này truyền tải những cảm xúc u buồn và nỗi nhớ về người thân, người yêu hoặc những mối quan hệ đã qua.

Trong từng từng câu thơ, chúng ta cảm nhận được vẻ đẹp và sức mạnh của tình yêu, cũng như nỗi đau khi mất đi người mình yêu thương. Thơ nỗi buồn không tên vì ai là một cuộc trải nghiệm đầy cảm xúc, là lời tri ân và nhớ mãi về những người đã ở bên cạnh và làm thay đổi cuộc đời của chúng ta.

MẮT BUỒN

Mắt buồn vời vợi trong mưa
Có ai gợi những ngày xưa trở về
Có hình xa đó nơi quê
Như có con bướm vụng về lòng em!
Bướm đời chỉ mãi đường quen
Chăm hoa đồng nội, chẳng thèm nhớ ai
Gái xuân nào mãi đợi dài
Nên đành rời bến, theo ai bên này
Mãi còn trong trí tới nay
Thanh mai – Trúc mã tủi ngày ấu thơ
Biết yêu ai đã biết chờ
Nhưng duyên không nợ, sao nhờ phận son
Héo mòn, sắc chẳng còn son
Ong chê, bướm lãng chẳng còn thấy nhau
Là xong cho trái tim đầu!
Sắc son chung thuỷ có đâu nghĩa gì!
Xuân nào còn mãi mấy khi
Nên duyên mai mối kịp thì cuối son
Dẫu tim nứt vỡ chẳng còn
“Không duyên – mà nợ” lại tròn thành đôi!
Ôm chặt sâu kín một thời
Gối chăn, khăn áo trọn đời người “xa”
Nghĩ lòng cũng tội kẻ “xa”
Nâng hoa chiều nguyệt thật là uổng công
Gái thời dẫu gái có chồng
Tình đầu có mấy dễ không quên đời
Mặt cười cố chút nữa vời
Tim sâu máu đổ, lòng vơi nét hồn
Tội cho “ai” kẻ hợp hôn
Xác thân chắc có, nhưng hồn thì không!
Trời đày thân lắm kẻ “chồng”
Ngắm hoa, ngắm sắc lại không hương còn
Dạ mòn nên dạ nhỏ con
Lắm khi gai sắc đâm mòn tay ai
Tình đâu giết tận tình dài
Sống bên tình mới là sai đôi đường
Vô tình giết hại kẻ thương
Vô tình giết cả đoạn đường đang đi
Ước gì ta chỉ ước gì
Quên đi quá khứ, quên đi tình đầu
Để lòng còn chút bể sâu
Thương yêu vun đắp tình sau trọn bề!

TÌNH LỠ!!!

Trời đêm thanh vắng
Yên lặng tứ bề
Chập chờn trong giấc ngủ mê
Kỉ niệm yêu dấu tìm về nôn nao!
Lời hẹn hôm nào
Thề trao niềm ước
Dù cho dòng đời xuôi ngược
Nguyện mãi bên nhau chung bước đường tình!
Cuộc sống mưu sinh
Một mình lẻ bóng
Lòng ôm khát khao hy vọng
Ngày không xa thôi mong ngóng đợi chờ!
Tỉnh giấc đêm mơ
Đôi bờ ngăn cách
Chúng ta hai miền xa lắc
Biết đến khi nào mới gặp được nhau!
Năm tháng úa màu
Tim đau rạn vỡ
Lệ tràn khoé mi nức nở
Anh khóc thương duyên tình lỡ đôi mình!!!

MỘT MÌNH

Mưa rơi trắng xoá đất trời
Lưới Đan từng đợt lả lơi lưng trời
Nhập nhoà muôn đợt mưa rơi
Dưới mưa Chầm chậm Em tôi một mình …

Thu tàn

Ngày Thu đến mênh mang, khơi lòng người man mác
Lá rơi lời xào xạc, mưa rả rít đêm thâu
Mưa vờn gió cùng nhau, hỏi cảnh đời ai khổ
Lá lê đầy ngập phố, mưa ngập lối sầu giăng
Rồi một ngày bước mỏi, Thu đến tàn ngày đi
Mưa nỗi nhớ ít khi, vàng lá khô thưa thớt
Gió heo may bất chợt, èo uột nắng nhạt buông
Chiều mau tối đêm buông, hoàng hôn buồn ngủ sớm
Có đi rồi sẽ đến, có đến rồi sẽ qua
Thu mới ở với ta, lại giận hờn đòi bước
Nỗi buồn mới quen được, lại vội vã tìm quên
Rồi ai đến cạnh bên, những ngày Thu đi mất.

CHỐN XƯA _ TÌNH CŨ!!!

Chốn xưa người cũ đâu rồi
Ghế buồn nằm đó chờ đôi nhân tình
Bức tường rêu phủ lặng thinh
Cơn mưa chợt đến tim mình xót xa
Kỉ niệm xưa dẫu nhạt nhoà
Người thương ngày ấy giờ qua sông rồi
Dấu yêu còn lại trong tôi
Tình đầu mãi đẹp một thời thơ ngây
Tiếng chim tu hú gọi bầy
Ve râm ran dưới tán cây Phượng già
Gió buồn lơ đãng thổi qua
Mưa rào nặng hạt xót xa tim khờ
Liễu già rủ lá xác xơ
Mình tôi với những đợi chờ đơn côi
Em theo người mới đi rồi
Bỏ lại chốn cũ chỗ ngồi năm nao
Niềm thương nỗi nhớ dâng trào
Hỏi rằng ngày ấy em sao phụ tình
Để tôi lưu luyến dáng hình
Ôm hoài vương vấn chuyện mình yêu xưa!!!

Đắng

Bình minh nắng sớm, trưa cũng qua rồi
Chiều thưa thớt nắng, bóng đêm buông dần
Một bóng âm thầm, một mình ly đắng
Chợt thấy quanh mình, một màu yên ắng
Giọt đắng rớt nhanh, lạnh đá tan tành
Đời vốn quá nhanh, một thoáng qua rồi
Từng giọt đắng môi, nghiệm đời thế thôi
Như gió mây trôi, con nước không lời
Giọt đắng hết rồi, vị nhạt trên môi
Người vẫn cứ ngồi, nghiệm đời đang trôi
Rồi đắng sẽ qua, đời sẽ nhạt đi
Nên có lắm khi, vẫn đời mơ đắng?
Mây trôi quên cảnh, gió thổi vô tình
Mấy ai hiểu mình, như cà phê đắng

Thơ nỗi buồn không tên nhớ nhung

Thơ nỗi buồn không tên nhớ nhung là hành trình sâu lắng vào tâm trí và trái tim của con người, nơi mà từng dòng thơ là một dấu ấn của cảm xúc và ký ức. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ này truyền tải những cảm xúc u buồn và nhớ nhung về quá khứ, về những kỷ niệm đẹp đã qua.

Trong tiếng xao động của cánh cây, gió đêm thổi nhẹ nhàng, tạo nên âm nhạc u buồn cho đêm tối. Thơ nỗi buồn không tên nhớ nhung là một cuộc phiêu lưu vào tâm trí, nơi mà từng từ ngữ là một phần của tâm hồn.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ nỗi buồn không tên nhớ nhung mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

ĐÔNG VỀ!!!

Đông về chở gió mùa sang
Sương giăng lối nhỏ lá vàng lả lơi
Đông về nắng sớm ngủ vùi
Lạnh đôi má phấn em tôi trong chiều
Đông về thương mẹ liêu xiêu
Nặng đôi quang gánh chợ chiều vừa tan
Đông về kí ức ngập tràn
Nhớ ngày đói khổ gian nan thủa nào
Đông về én nhạn lao xao
Tìm nơi tránh rét bay vào phương nam
Đông về hoa cải nở vàng
Hoạ mi cúc trắng điểm trang tú cầu
Đông về đôi lứa trao nhau
Tình nồng duyên thắm bạc đầu trăm năm
Đông về mờ ánh trăng rằm
Đêm dài thao thức đợi mong một người
Đông về thu tạm xa thôi
Luyến lưu cả một vùng trời dịu êm
Đông về gió lạnh qua rèm
Bài thơ viết vội mang tên ĐÔNG VỀ !!!

Đến – Đi

Có đến, có đi… tức là duyên cũng có
Đoạn ngắn, đường dài… chăng bởi nợ không?
Chốn hồng trần… một bể đắm mênh mông
Đến đi, đi đến… lòng không muốn dừng.
Có bước đến… lòng bồi hồi vồn vã
Rồi bước xa… vội vã chẳng một lời
Sóng nào… mãi động chốn trùng khơi
Thì duyên nào… không đến lúc… phải rời, phải xa
Đến… là đã rời nơi đi… để đến
Thì xa là… rời nơi đến… vội đi
Đường đời… duyên cùng bước… lắm mấy khi
Đến đi…, đi đến… vậy có chi nặng lòng
Đời người mãi vội vòng vòng… đi…, đến…
Tiều tuỵ thân theo năm tháng héo mòn
Chẳng được gì… ngoài thân xác héo hon
Đến đi, đi đến… bước giày mòn tấm thân
Bởi Trời nghịch vẽ tô nhiều duyên nợ
Khiến người tham đuổi bắt… đến… rồi đi
Kiếp người thêm duyên nợ lắm những gì?
Để cho bao kiếp đến… đi… chẳng dừng?

Đến – Đi

Có đến, có đi… tức là duyên cũng có
Đoạn ngắn, đường dài… chăng bởi nợ không?
Chốn hồng trần… một bể đắm mênh mông
Đến đi, đi đến… lòng không muốn dừng.
Có bước đến… lòng bồi hồi vồn vã
Rồi bước xa… vội vã chẳng một lời
Sóng nào… mãi động chốn trùng khơi
Thì duyên nào… không đến lúc… phải rời, phải xa
Đến… là đã rời nơi đi… để đến
Thì xa là… rời nơi đến… vội đi
Đường đời… duyên cùng bước… lắm mấy khi
Đến đi…, đi đến… vậy có chi nặng lòng
Đời người mãi vội vòng vòng… đi…, đến…
Tiều tuỵ thân theo năm tháng héo mòn
Chẳng được gì… ngoài thân xác héo hon
Đến đi, đi đến… bước giày mòn tấm thân
Bởi Trời nghịch vẽ tô nhiều duyên nợ
Khiến người tham đuổi bắt… đến… rồi đi
Kiếp người thêm duyên nợ lắm những gì?
Để cho bao kiếp đến… đi… chẳng dừng?

Đời…

Đời người phong ba, bởi chăng định mệnh?
Cuộc đời ta đến, ai bảo ta đi?
Năm tháng thêm gì, mà đời vơi mất
Bôn ba tất bật, cuối cõi nằm im
Chẳng tưởng cơ duyên, chỉ là vô ý
Nghĩ thành tri kỷ, thoáng đã lìa xa
Quen khắp bao la, cô đơn một lối
Một đời sống vội, chẳng biết về đâu
Mơ ước sang giàu, bán-cho sức khoẻ
Qua thời son trẻ, lá úa vàng đau
Nghĩ để mai sau, bỏ bê hiện tại
Đời người mới mãi, lối cũ đi mòn
Đầu nghĩ cho tròn, tay làm cho méo!

NGẮM HOA QUỲNH NỞ!!!

Ta hẹn bạn thân lúc nửa đêm
Khi ánh trăng khuya rọi xuống thềm
Rung rinh trong gió Quỳnh xoè cánh
Nhuỵ vàng chúm chím nụ cười duyên
Chậu cây nho nhỏ dưới mái hiên
Vài nhánh Giao xanh tựa bạn hiền
Cặp đôi thường đợi sang canh mới
Chờ tới giao thừa mới ngả nghiêng
Cùng nhau ta đón ánh trăng lên
Ngắm nụ Quỳnh non hé môi mềm
Thưởng thức trà ngon xem hoa nở
Chầm chậm cánh xoè tựa múa tiên
Quỳnh thường bung rộ giữa trời đêm
Qua sớm hôm sau đã héo mềm
Cánh trắng trang đài không còn thẹn
Cây buồn ủ rũ thấy sầu thêm
Tạm chia tay nhé nhớ đừng quên
Trà ngon hoa nở chẳng ưu phiền
Hẹn gặp mùa sau chờ trăng sáng
Ta mình trà đạo… ngắm Quỳnh đêm!!!

Nhạt nắng

Có những ngày cuối thu nhạt nắng
Lặng lẽ khô vàng buông rụng ngỗn ngang
Gió lay mưa, khơi nỗi nhớ lan tràn
Lòng chợt tiếc nắng hạ vàng ngày cũ
Thuở xưa nắng, sức tràn trề nhựa sống
Lửa lòng khơi nhiệt huyết thênh thang
Nay thu, mưa đốm lửa rực hoá tàn
Mây đen che nắng tắt ngang nửa chừng
Đời ta cũng đến tầm thu cuối độ
Vương mãi nắng hè thời trẻ trong ta
Lạnh trời thu, thèm hơi ấm hè qua
Mơ con nắng ngày xưa quay trở lại
Tiếc thì tiếc, nhưng ích gì mà tiếc mãi
Được mà chi, cho thu gió lạnh nay
Ngắm heo may, thêm hư vị nếm chốn này
Rồi đông đến, để đủ đầy một kiếp

Thơ nỗi buồn không tên yêu thương

Thơ nỗi buồn không tên yêu thương là một cuộc hành trình sâu lắng vào tâm hồn con người, nơi mà từng dòng thơ là biểu hiện của tình yêu và nỗi đau. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ này truyền tải những cảm xúc u buồn và yêu thương về những người thân, người yêu hoặc những mối quan hệ đã qua.

Trong từng từng câu thơ, chúng ta cảm nhận được vẻ đẹp và sức mạnh của tình yêu, cũng như nỗi đau khi mất đi người mình yêu thương. Thơ nỗi buồn không tên yêu thương là một cuộc trải nghiệm đầy cảm xúc, là lời tri ân và nhớ mãi về những người đã làm thay đổi cuộc đời của chúng ta.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ nỗi buồn không tên yêu thương mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

Đường ta đi…

Ta đi đã lắm xa, đường còn gần chăng nữa?
Gắng cố thêm bước nữa, sao đường vẫn dường xa?
Nào nẻo đường ta qua, nào những đường ta bước
Làm sao ta hiểu được, mòn mỏi những vòng quanh
Rồi một thời xuân xanh, lại một phần vàng úa
Một sinh linh giãy giụa, tham sống thêm từng ngày
Thân xác hao đoạ đày, sức tàn đường dốc xuống
Trong hố đen phiền muộn, bơi mãi chẳng thấy bờ
Một côi cút bơ vơ, giữa ngập tràn nhân thế
Ôi thế gian đẫm lệ, nỗi khổ ai cũng nhiều
“Hồng trần kiếp” bao nhiêu (???), trả khi nào mới hết?
Khách ghé thăm bước mệt, hỏi đâu chốn quay về?

LẤY CHỒNG XA!!!

Lấy chồng rồi con mới hiểu vì sao
Mẹ hay khóc mỗi khi chào năm mới
Nhớ nhà lắm nhưng dằn lòng đừng gọi
Lo cha buồn sợ mẹ hỏi “về chưa “
Là đàn bà thời gian chẳng dư thừa
Chuyện bếp núc hết sáng trưa lại tối
Việc nhà cửa luôn tay mà vẫn vội
Con chưa ngoan bị mang tội nuông chiều
Đêm giao thừa nhớ nhà biết bao nhiêu
Phận làm dâu con hiểu điều mẹ chịu
Bên nhà chồng mọi người vui líu ríu
Tủi thân mình phải lo liệu tròn vuông
Lệ lăn dài làm ướt nhẹp mi con
Năm mới sang pháo nổ giòn khắp ngả
Cánh hoa đào rung rinh khoe sắc lá
Mưa bay bay làm ướt đóa hải đường
Tết sum vầy mà trĩu nặng nhớ thương
Lấy chồng xa nên lẽ thường là thế
Thầm nguyện cầu mẹ cha luôn mạnh khỏe
Hẹn xuân sau con gái sẽ… thăm nhà
Nấc nghẹn ngào… thương… phận lấy chồng xa!!!

THU CUỐI

Thu tàn đông đến thật nhanh
Nàng vội đi mất tim lành đơn côi
Tìm nàng khắp bốn phương trời
Ngao du thiên hạ duyên này vậy sao
Quán trọ nơi chốn hồng trần
Hai vò hảo hạng một mình ta say
Bán đao gác kiếm từ nay
Tại hạ ở ẩn ko màng lợi danh

GIÓ MÙA…

Hôm nay trở lại gió mùa
Sao cơn lạnh tới chẳng xua nỗi lòng
Mình em dưới phố đợi mong
Bóng người xưa ấy đã vòng nắm tay
Biết bao cảm xúc tháng ngày
Bao Đông lạnh tới nhớ ngay về người
Nhớ sao cảm xúc thật tươi
Dưới Đông lạnh đó nụ cười trao nhau
Vậy mà mọi thứ thay màu
Nay người vắng bóng đem đau cứa mình
Hôm nay trở lại lặng thinh
Trời về gió lạnh chữ tình xa xăm
Giá như Đông lạnh gió nằm
Giá như ai đó cùng năm tháng này
Thì bao Đông tới lạnh tay
Nhưng lòng vẫn ấm tháng ngày bên anh
Ước mong như gió trên cành
Vì giờ đã lạnh thật nhanh mất rồi
Em đành để gió về thôi
Dù em lạnh lắm cứ ngồi đợi mong.

TỰ MÌNH EM XEM..

Tay cầm bông lúa màu vàng
Biết bao cảm xúc lại sang tới mình
Cầm về bông lúa thật xinh
Nhìn vào lại nhớ người tình thủa xưa
Gió về tiến tới đồng xa
Làm cho lay chuyển lúa mà tôi yêu
Cũng như người ấy thật nhiều
Tình xưa khi ấy cô liêu tặng nàng
Thật là cảm xúc lúa vàng
Khi cầm lại đến gió ngang lúc này
Biết bao cảm xúc chuyển lay
Vui thì ít lắm buồn dày tháng năm
Mong sao sớm đến hôm rằm
Người xa ổn nhé đừng về thăm em
Gặp người nỗi buốt đau kèm
Nên em gắng chịu đứng xem mỗi mình.

ĐÊM RƯỢU CÙNG ANH

Một đêm này em bỏ rượu tâm tình
Anh uống nhé và nghe lời em nói
Đêm rượu cuối tất cả em sẽ gói
Buộc chặt lại và sẽ kể nghe anh
Anh hãy uống và nhớ sống an lành
Cạn ly này ta không đường chung nữa
Uống thật cạn ly rượu người mỗi nửa
Của tình duyên đôi ta chẳng chung gì
Anh uống nhé say rồi đường ai đi
Đi con đường của riêng nhau là vậy
Còn tình duyên đôi ta đã hết đấy
Khi nhận ra tất cả quá hoang vu
Cạn ly này cuống cạn vào thật mau
Em không muốn nỗi đau thương giằng xé
Nên em sẽ uống cạn nhanh anh nhé
Cố lên nào uống hết thật cạn nhanh
Sau đêm nay em chúc anh an lành
Và hạnh phúc đón chào bình minh mới
Đừng quan tâm và trở đi tìm lại
Quên nhau nhé ly cuối cùng của đêm.

Thơ nỗi buồn không tên tình cảm

Thơ nỗi buồn không tên tình cảm là hành trình sâu lắng vào tâm trí và trái tim của con người, nơi mà từng dòng thơ là một phản ánh của cảm xúc và suy tư. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ này truyền tải những cảm xúc u buồn và sâu thẳm về tình yêu, sự đau khổ và cảm nhận về mất mát.

Trong tiếng xao động của cánh cây, gió đêm thổi nhẹ nhàng, tạo nên âm nhạc u buồn cho đêm tối. Thơ nỗi buồn không tên tình cảm là một cuộc hành trình vào đáy tâm trí, nơi mà từng từ ngữ là một phần của tâm hồn.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ nỗi buồn không tên tình cảm mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

VÔ ĐỀ

Em về tìm chút tàn tro
Mùa thu năm cũ hẹn hò bên nhau.
Lòng người ai biết nông sâu
Hẹn thề giữ mãi một câu chung tình.
Biết rằng chỉ kiếp ba sinh
Thanh xuân ngắn lắm chỉ mình mà thôi.
Phố xưa thoáng chút bồi hồi
Thoảng mùi hoa sữa lên ngôi hôm nào.
Câu ca cứ mãi tuôn trào
Yêu nhau trải tấm lụa đào trao nhau.
Bây giờ chiếc bóng qua cầu
Người xưa nay cũng lặng sầu nơi nao…
Em về tìm chút chênh chao
Một thời hai đứa ngọt ngào yêu thương…

GIẬN MÌNH…!!!

Giận mình ta lại trách ta
Vì yêu nên mới sa đà lâu nay
Đêm ngày chìm đắm cơn say
Bởi người đâu thấy tình này đơn phương
Giận mình rồi lại thấy thương
Ai kia má phấn môi hường cao sang
Mình như một điếu thuốc tàn
Hỏi sao người ấy chẳng màng ngó nghiêng
Giận mình giận muốn phát điên
Cái nghèo đeo bám không tiền thiếu xe
Nhà nhỏ giữa cánh đồng quê
Tường vây cót ép bão về lung lay
Giận mình ghét cái thân này
Rượu kia làm bạn đắng cay phận đời
Thân nghèo lầm lũi đành thôi
Làm sao dám đến với người mình yêu
Giận mình chẳng dám làm liều
Trong lòng giữ kín lời yêu với nàng
Giận mình sao mãi hoang mang
Thời gian không đợi… đò nàng qua sông
Giờ đây… nàng đã… có chồng
Giận mình… ôm mãi trong lòng… nhớ thương!!!

CHỚM ĐÔNG

Cuối thu rồi em ạ
Nắng cũng đã sắp tàn
Chuẩn bị đón đông sang
Nghe chạnh lòng phố nhỏ.
Cuối thu rồi em ạ
Lá vàng mãi rụng rơi
Thoáng một chút bồi hồi
Giữa cuộc đời sóng gió.
Đã cuối thu rồi đó
Thời gian chẳng chờ ai
Thanh xuân có còn dài
Mà đợi chờ khắc khoải.
Thu tàn nhưng còn mãi
Những ký ức xa xưa
Tưởng chừng như mới vừa
Xảy ra hôm qua vậy.
Trời chớm đông rồi đấy
Chuẩn bị đón mùa sang
Gió lành lạnh miên man
Chờ một làn hơi ấm …
Mong đông đến thật chậm…!

NHẦM TƯỞNG…

Em tưởng mình là thế giới của riêng anh
Nhưng hoá ra là em lầm anh ạ
Dòng đời trôi vẫn ngược xuôi hối hả
Em lạc dòng với tất cả niềm tin…
Chỉ biết rằng giữa cuộc sống ba sinh
Phải tự mình gánh gồng bao trách nhiệm
Thèm một lần được những lời âu yếm
Sao quá xa vời..trước câu chuyện hôn nhân
Phụ nữ mà,thường hay rất tủi thân
Dù mạnh mẽ nhưng vẫn cần an ủi
Và luôn luôn rất cần những lời nói
Tha thiết êm đềm cùng với những sẻ chia
Anh có biết … ở thế giới ngoài kia
Luôn có người muốn chìa bàn tay với
Họ ân cần ,sẻ san và thăm hỏi
Khi thấy em mệt mỏi giữa cuộc đời…
Những lúc ấy em chỉ biết mỉm cười
Và cảm ơn bao lời quan tâm ấy
Nhìn lại mình chợt chạnh lòng quá vậy
Có anh mà…em thấy vẫn buồn tênh…
Anh có hiểu …đôi lúc em chông chênh…

LẠC QUAN…

Bệnh mệt mà nhưng em luôn cố gắng
Lạc quan nhiều đơn giản vì tình yêu
Dù bệnh mệt nhưng em không im lặng
Luôn cười vui nụ cười tươi thật nhiều
Em không nghĩ về bệnh tật gì đó
Mặc dù em không được khoẻ mạnh gì
Nhưng em vẫn chỉ nghĩ về người đó
Những người mà bên cạnh cùng em vui
Cuộc đời mà ai cũng có bệnh tật
Dù em đây bệnh nặng và khổ đau
Nhưng cứ sống không nghĩ gì chữ mất
Mỗi phút đến không để lại nỗi sầu
Dù đau đớn và muôn điều khó nói
Nhưng lạc quan vui vẻ nụ cười tươi
Em vẫn thấy những ngày đẹp tươi mới
Người bên mình em hạnh phúc biết bao
Dù bệnh đó nhưng tai còn nghe thấy
Là vẫn sống có phải không nào em
Trái tim em câu hỏi ấy trỗi dậy
Mắt vẫn nhìn thì hãy sống thật êm
Từ tim em trả lời lên rất nhiều
Có bệnh nặng em càng hiểu tình thương
Có bệnh nặng thời gian càng đáng yêu
Mỗi phút qua hãy yêu người thân nhất
Hãy yêu đi và đừng để đánh mất
Thời gian trôi trong lạnh lẽo không màu
Hãy yêu mình và đừng để âu sầu
Mắt nhìn, tai nghe là mình đang sống mà.

Vô Đề

Tấm thân nhỏ bé, giữa cuộc đời rộng lớn
Nhìn nơi đâu cũng thấy bể sầu
Ngoi ngóp bao năm vẫn không gì thay đổi
Dẫu ước mơ bình dị đến thanh cao.
Tìm nơi đâu anh, cùng khóc, cùng cười
Cùng cho e những bình yên và nhẹ nhõm
Cùng nắm tay nhau dạo qua con phố nhỏ
Hay đồng cỏ xanh nghe cái nắng rì rào.
Tìm nơi đâu anh đã quá muộn rồi chăng?
Ta mất nhau khi chưa gặp nhau lần nào nữa
Bởi anh là sương khói mờ hư ảo
Là 1 ng em xây dựng ở trong mơ.
Thế giới ngoài này vốn chẳng nên thơ
Chẳng có a như em hằng mong đợi
Cứ ngỡ tìm được anh rồi mỉm cười quá vội
Để rồi người bên e bây giờ cũng chẳng thể yêu e.
Trái tim này nhiều vết nứt quá a ơi
Nhiều những tổn thương do tình yêu mang lại
K dũng mãnh 1 mình giữa cuộc đời bão tố
Nhưng rồi 2 mình, bão tố cũng riêng e…

NHỚ BÓNG MƯA

Biển xanh kia, như mắt buồn vô tận
Sóng vỗ bờ, cứ dập dờn trong mộng
Mây bồng bềnh, như thể tóc em bay
Say nắng vàng, lấp lánh xoã đôi vai
Nay sớm mai, sương ướt lệ hoen mi
Mà đôi khi bất chợt, thầm trộm nhớ
Dây tơ hồng, sao vẫn còn hờ hững
Những ký ức buồn, đau khổ trong tim
Mắt lim dim, soi bóng ánh trăng tan
Lòng thở than, bên rặng liễu phất phơ
Vấn vương tơ, trên gò má yếu mềm
Nụ cười hiền, êm dịu mà thương nhớ.
Tình lỡ cách xa, còn mặt trời lơ lững
Hai phương trời, với những nỗi chia ly
Để muôn kiếp, sầu bi buồn trăm ngã
Anh lại về… viết tiếp những bóng mưa.

Thơ nỗi buồn không tên là một cuộc hành trình sâu lắng vào tâm hồn con người, nơi mà từng dòng thơ là một cung bậc của cảm xúc và suy tư. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ này truyền tải những cảm xúc u buồn, đau đớn và sự lạc lõng của con người trong cuộc sống.

Kết thúc hành trình, chúng ta không thể không để lại những dòng thơ về nỗi buồn không tên, như một kỷ vật của quá khứ, nhưng cũng là nguồn động viên cho tương lai. Dưới bóng đêm tĩnh lặng, những dòng thơ vẫn lưu luyến trong tâm trí, làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên phong phú và ý nghĩa hơn.

Với tâm trạng sâu lắng và ý nghĩa phong phú, thơ nỗi buồn không tên đã làm cho cuộc sống của chúng ta thêm phần đặc biệt và đáng nhớ.

Thơ Hay -