Tổng hợp những bài thơ về trăng buồn một mình hay nhất

Thơ về trăng buồn thường là một cách để tìm hiểu sâu hơn về tâm trạng của con người trong những khoảnh khắc đầy cảm xúc. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ truyền tải những cảm xúc u buồn, đau khổ hay sự hoài niệm.

Trăng, với vẻ đẹp huyền bí và sự lạnh lùng của nó, thường trở thành đề tài không thể phổ biến trong thơ ca. Trong thơ về trăng buồn, nó thường được mô tả như là một người bạn đồng hành, một người đồng sự chia sẻ nỗi buồn, nỗi cô đơn của con người.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ về trăng buồn mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

Nội Dung Chính

Thơ về trăng buồn cô đơn

Trăng, với vẻ đẹp mộc mạc và sự lạnh lùng của nó, thường trở thành đề tài không thể phổ biến trong thơ ca. Trong thơ về trăng buồn cô đơn, ánh sáng lạnh lẽo của trăng thường làm nổi bật nỗi cô đơn và tuyệt vọng trong tâm hồn con người.

Những dòng thơ về trăng buồn cô đơn thường kể lể về những cảm xúc u buồn, hoài niệm về những thời khắc mất mát, hay những mối tình đã qua. Trăng buồn làm nền cho sự luyến tiếc và hối tiếc, như là một người bạn đồng hành chia sẻ nỗi đau của con người.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ về trăng buồn cô đơn mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

TRĂNG KHUYẾT

Trăng hờn khuyết bóng xẻ làm đôi
Chợt thấy buồn vương phận lỡ rồi
Ngả lối sương rơi nhìn quạnh quẽ
Phương nào nắng lụi thấy đơn côi
Người thân một thuở rời xa mãi
Bạn hữu ngày xưa ngoảnh mặt hồi
Ngẫm cuộc đời kia đầy sóng gió
Đêm trường lạnh lẽo một mình thôi.

NUỐI TIẾC

Cảnh hợp tình mang đầy sắc thái
Như suối ngàn mãi mãi tuôn reo
Tiếng nước róch rách nghe như ai đẩy mái chèo
Từng nhịp từng nhịp càng theo nhau xa mãi
Để lại sự yên lặng núi rừng êm ái
Một niềm khát khao được hái trái đào tiên
Ôi cảnh sắc nên thơ tốt đẹp tự nhiên
Làm trái tim tôi càng thêm e ấp
Một thiên đàng mơ hoang chưa từng gặp
Một bầy mỹ nữ ca múa thật gợi tình
Muôn hoa khoe sắc toã hương trinh
Nghe lòng rung động trước cảnh tình tiên giới
Tôi bâng khuâng ngập ngừng bước tới
Muốn hoà cùng khúc nhạc trỗi du dương
Tay trong tay cùng ca khúc Nghê thường
Mình cảm thấy thiên đường ngay trước mắt
Ôi tình Yêu có phải đây là sự thật
Không thấy đau buồn hay bắt nạt, rất vô ưu
Lã lướt chìm trong những vũ điệu vô tư
Trên môi luôn giử nụ cười rất ư là hạnh phúc
Cuộc sống nầy còn gì diễm phúc
Khi mọi khổ đau không có chút in hằn
Vẫn hồn nhiên trong sáng như vầng trăng
Tôi chợt giấc bao lần còn nuối tiếc

MẢNH TRĂNG BUỒN

Trần gian ai hiểu lòng ta?
Hồn đau, trống vắng tình xa mất rồi;
Sao trời bắt tội lứa đôi
Ông Tơ, bà Nguyệt bỏ rơi Trăng tròn
Bao ngày thân Cuội héo hon
Tương tư nhìn bóng Trăng non buồn rầu;
Hằng Nga nàng ở nơi đâu?
Dẫu tròn hay khuyết, đêm thâu đợi nàng.
Đời này, kiếp trước trái ngang
Hằng Nga có thấu, Cuội đang đau lòng;
Trăng hờn lạnh lẽo sầu đong,
Nỗi niềm hoang hoải nhớ mong từng giờ.
Ở cùng một mảnh trăng thơ
Hằng Nga với Cuội, vương tơ tình buồn
Đêm ngồi đếm giọt sầu tuôn
Vì đâu nên nỗi cầu hôn không thành.
Phải chăng Cuội ở lều tranh?
Xuất thân hạ giới lại ganh với đời.
Số trời định đoạt nàng ơi,
Ôm sầu duyên lỡ lẻ loi một mình.

ĐÊM VÔ TẬN

Đêm vô tận, bâng khuâng lòng chợt nhớ
Một mối tình, của thuở ấy qua đi;
Vương con tim, ngấm lệ chảy tuôn dài
Bởi ký ức của một thời xa vắng.
Người yêu hỡi, câu chuyện tình sâu lắng
Khi đêm về thức trắng ở bên nhau;
Trong vòng tay, lời hẹn ước nguyện cầu
Với khát vọng duyên đầu trao gửi gắm.
Nhìn trăng mộng, yêu ngây thơ say đắm
Khẽ thì thầm mình ngẫm chuyện lứa đôi;
Phải không anh, tình đã chín thật rồi,
Cùng lặng lẽ mắt môi chìm đắm đuối.
Đầu trăng khuyết, nhờ ông tơ bà mối,
Phận duyên kia sao nói chẳng nên lời;
Để tình hồng, trôi dạt tận biển khơi
Cuốn theo gió một nơi rồi quên lãng.
Còn đâu nữa, giờ chỉ là dĩ vãng
Trời đổ mưa đêm vắng lặng vô bờ;
Kỷ niệm buồn, hồn cứ mãi ngẩn ngơ
Duyên đã lỡ…. mảnh sầu kia khép lại.

SỢI TƠ LÒNG

Vầng trăng khuyết, đêm nay chờ đợi
Tình vấn vương, như sợi tơ lòng;
Người xưa một thuở chờ mong
Đan từng sợi nhớ, dệt trong tâm hồn.
Mây lững thững, vùng thôn quê vắng
Gió buồn lây, bóng lặng trăng gầy;
Tâm thư muốn gửi về đây
Bao nhiêu tâm sự, tràn đầy nhớ nhung.
Tại duyên phận, không chung lối mộng
Lòng bâng khuâng sao động bồi hồi;
Tình đầu nỡ sẻ làm đôi
Mỗi người một ngả, chia phôi thêm buồn.
Bến sông vắng, hoàng hôn tắt nắng
Cảnh đìu hiu, chĩu nặng then cài;
Nỗi niềm biết ngỏ cùng ai
Trăng kia khuyết bóng, sao mai tắt dần.
Đêm hoang hoải, ngàn lần nỗi nhớ
Buồn mênh mang, duyên nợ cuộc đời;
Bây giờ mỗi đứa một nơi
Phương trời cách biệt, lệ rơi tuôn dòng.
Trách bà nguyệt, sao không mai mối?
Sợi tơ hồng, chẳng nối nhân duyên!
Yêu nhau sao chẳng được yên
Tuột tình xa mãi, lãng quên câu thề.

EM VÀ TRĂNG

Trăng vào cửa sổ đòi thơ,
Em đòi – anh bắt ra chờ cầu ao.
Ngoài trời gió thổi lao xao…
Mỏi lưng em ngả chìm vào giấc mơ.
Cũng là mong được bài thơ,
Trăng – em hai phận, chia bờ xa xôi.
Bất công thì đã rõ rồi!
Hỏi anh chẳng nói một lời phân minh.
Ước trăng hoán đổi cho mình,
Gần chàng khó quá; chữ “tình” chơi vơi.
Nay em lại cầu ao ngồi…
Tiết đông giá rét; mồ hôi đầm đìa.
Ước là một ánh trăng kia,
Tự do đòi hỏi canh khuya cùng chàng.
Cũng nữ tính – cũng dịu dàng,
Cớ sao phân biệt hỡi chàng – chàng ơi?
Hôm nay em quyết định rồi!
Đợi khi trăng sáng thưa lời biết đâu.
Chấp nhận cọc vào lùa trâu…
Cầu ao mà đợi còn lâu mới thành!

Thơ về trăng buồn lạnh giá

Trăng, với vẻ đẹp mộc mạc và sự lạnh lùng của nó, thường trở thành đề tài không thể phổ biến trong thơ ca. Trong thơ về trăng buồn lạnh giá, ánh sáng nhạt nhòa của trăng thường làm nổi bật nỗi lạnh lùng, cô đơn và u buồn trong tâm hồn con người.

Những dòng thơ về trăng buồn lạnh giá thường kể lể về những cảm xúc u buồn, những hoài niệm về những thời khắc mất mát, hay những mối tình đã qua. Trăng buồn làm nền cho sự luyến tiếc và hối tiếc, như là một người bạn đồng hành chia sẻ nỗi đau của con người.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ về trăng buồn lạnh giá mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

BẾN ĐÒ XƯA

Tân mùi ngày ấy ,tôi mười sáu
Chập chững thơ ngây, bước vào đời
Tiết thu buổi đó trời se lạnh
Mẹ tiễn tôi đi _ buồn cô đơn
Bến đò vắng, phù xa đỏ lặng
Sóng nhấp nhô, đẩy con thuyền trôi
Bóng mẹ nhòa dần, hoàng hôn xuống
Mẹ tiễn tôi đi, một buổi chiều
Tuổi trăng tròn, Tân Mùi ngày ấy
Bến đò xưa đi hết cuộc đời
Cánh buồm tơi tả, trôi mãi trôi
Nước mắt nhòa, mẹ tiễn đưa tôi

GỬI TRĂNG !

Đêm khuya rồi nơi ấy đã ngủ chưa ?
Có còn thức hay chìm trong giấc mộng
Vầng trăng non treo giữa trời gió lộng
Khuyết nửa rồi để một nửa bơ vơ
Trăng ơi trăng ! Cho ta gửi vần thơ
Về nơi ấy chắc người đang chờ đó
Nhắn giùm ta lời thì thầm trong gió
Rằng nơi này ta nhớ lắm người ơi
Trăng cho ta gửi nhé chỉ một lời
Trong sâu thẳm ta mơ về nơi ấy
Hỏi giùm ta rằng nơi người có thấy
Một tình yêu như sóng dậy biển khơi
Đêm khuya về ta cảm thấy chơi vơi
Một nỗi nhớ không thơ nào tả nổi
Ước chi ta được bên người chung lối
Để không còn nỗi nhớ mãi trong tôi

NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU

Đêm nay dưới ánh trăng thâu
Ta mời trăng cạn chén sầu cùng ta
Ánh trăng ánh mắt giao hòa
Kết tình tri kỷ , Hằng Nga mỉm cười
Nàng cười soi dịu thế gian
Nụ cười Người ấy bẽ bàng tim côi
Nàng cười ấm áp lòng tôi
Nụ cười Người ấy hồn tôi lịm sầu.
Đêm nay dưới ánh trăng thâu
Nguyệt ơi , hãy giũ mối sầu giùm tôi
Chiều nao mây phủ lưng đồi
Mưa rưng rức khóc tiễn người tình xa.
Ta ngồi chết lặng hiên nhà
Nhìn nàng khuất lối lệ nhoà cùng mưa
Trách ta phận bạc duyên thưa
Bất tài không giữ người xưa bên mình.
Ai xui mượn rượu quên tình
Rượu bình đã cạn , nợ tình không buông
Thế gian có vạn nỗi buồn
Buồn nào day dứt hơn buồn tình si.
Nửa hồn theo bóng người đi
Nửa hồn ở lại níu ghì niềm đau
Những gì ta trót gửi trao
Nửa rơi dưới gót nửa cào buồng tim
Trăng ơi soi lối ta tìm
Nửa hồn ta đã đắm chìm phương nao
Mang về ráp trọn niềm đau
Người đi bỏ lại…Trái sầu…Vỡ đôi

NỖI SẦU AI MANG

Thả hồn theo gió phiêu diêu
Cánh chim lãng vãng mây chiều thẫn thơ
Hoàng hôn nhuộm tím giấc mơ
Bơ vơ thương nhớ câu thơ ngập ngừng
Nhớ người lữ khách xa dần
Bước đi một bước bâng khuâng trong lòng
Đêm tàn uống ánh trăng suông
Nhớ ai nước mắt sầu tuôn ướt nhoà
Thời gian mải miết trôi mau
Người đi để lại nỗi sầu cho ai

THÁNG BA THINH LẶNG

❤Người đi thinh lặng
Sương trắng dệt tơ
Bóng ai dần khuất tỏ mờ
Bản đàn lòng vẳng chơ vơ nỗi niềm
❤Vàng niêm đáy dạ
Tao nhã đượm tình
Với nhiều kỷ niệm lung linh
Tim hồng cùng sánh xập xình dáng hoa
❤Thân ngà lộng lẫy
Nhớ mấy cho vừa
Cuối mùa trăng tỏ sao thưa
Áng thơ lòng dạt tình thừa vấn vương
❤Ai thường đồng vọng
Nhịp sóng ôm bờ
Môi mềm thoả khát bến mơ
Chợt nghe khoảng lặng như giờ chia xa
❤Nhạt nhoà nhung nhớ
Cách trở do đâu
Đắp tô sao chẳng đậm màu
Trái tim khát bỏng tình đau thấm đầy
❤Đắng cay chẳng dịu
Cứ nhiễu tơ lòng
Sống cùng cảm xúc nhớ mong
Nồng yêu nhạt úa tim hồng giá băng !
❤Tim hằng xa hóng
Mây mọng ướm mưa
Bóng câu cửa sổ hương thừa
Tháng ba thinh lặng sưởi mưa đáy hồn!

VÔ ĐỀ

Đêm nay cảnh lặng như tờ
Làn hương khói tỏa mập mờ bay bay
Ngắm cây cùng với thưởng trà
Tâm hồn thanh thản thật là an nhiên.
Ngồi đây ngắm cảnh nên thơ
Đêm ngày mong nhớ ta mơ về nàng
Trăng kia lúc tỏa lúc mờ
Mà sao ta cứ thẩn thờ nơi đây
Trăng ơi chiếu sáng lại đây
Cùng ta ngắm cảnh ngắm cây đêm này
Dù cho trăng khuyết trăng mờ
Lòng ta vẫn nhớ vẫn chờ đợi trăng.

VÔ ĐỀ

Buồn buồn ngồi ngắm lá vàng
Càng rơi nhiều lá anh càng nhớ em
Điện thoại anh lấy ra xem
Vẫn hình bóng cũ lại đem cất vào
Nhớ em anh nhớ biết bao
Nhưng giờ hai đứa trăng sao đôi đường
Lòng thầm biết vẫn còn thương
Nhưng sao trọn vẹn song phương hỡi người.

Thơ về trăng buồn nhớ ai

Trong thế giới thơ, ánh sáng của trăng thường làm nổi bật nỗi buồn và nỗi nhớ trong tâm trí con người. Thơ về trăng buồn nhớ ai là một loại hình thơ đặc biệt, trong đó trăng trở thành người bạn đồng hành, một người đồng cảm với nỗi nhớ và nỗi buồn của người viết.

Những dòng thơ về trăng buồn nhớ ai thường mang trong đó những cảm xúc u buồn, những kỷ niệm về người yêu thương đã xa, những nỗi nhớ về những thời khắc đẹp đẽ đã qua. Trong bóng đêm tĩnh lặng, trăng buồn làm nền cho sự thương tiếc và nhớ mong, như là một người tri kỷ luôn ở bên lắng nghe.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ về trăng buồn nhớ ai mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

HOA ĐỜI

Nụ cười tỏa nắng , thơ ngây,
Mặt như trăng sáng tràn đầy ước mơ .
Mắt như ngàn vạn lời thơ ,
Tóc như liễu rủ bên bờ Hương giang .
Em là cô gái đài trang ,
Bên em biết có bao chàng ngẩn ngơ !

BUỒN

Bao đêm lặng lẽ chỉ mình ta
U sầu điếu thuốc với trăng tà
Ồn ào tiếng gió bên khung cửa
Nhớ đến một người đã mãi xa…

KỶ NIỆM LUÔN NHỚ TRONG TIM

Ngày tháng nhung nhớ người thương
Con tim xao xuyến, má hường mến yêu
Trong lòng vương vấn buổi chiều
Dịu dàng tình cảm thương nhiều người ơi
Bao năm xa cách phương trời
Sợi thương sợi nhớ đầy vơi tình nồng
Nhiều đêm ngơ ngẩn tâm hồn
Nhìn trăng sao quyện , hẹn hò gió mây
Khiến lòng quạnh quẽ đong đầy
Bởi thuyền phiêu bạt, tháng ngày bơ vơ
Bốn mùa thay đổi như mơ
Tháng ba hoa nở ngẩn ngơ trong lòng
Bao năm mong đợi dại khờ
Trái tim luyến nhớ giấc mơ mặn nồng

NHỚ NGƯỜI TA

Tôi muốn gửi tình theo gió mây
Vượt biển trèo non với mỗi ngày
Mặc kệ gió mưa hay bão táp
Đến bên người nhé người có hay
Tôi muốn gửi đi một nụ hôn
Thật là bỏng cháy lúc bồn chồn
Đặt nhẹ lên làn môi mọng đỏ
Để vơi nỗi nhớ lúc hoàng hôn
Tôi muốn hét lên nói thật to
Yêu lắm người ơi nhé hẹn hò
Nhớ người tôi vẫn thường mơ ước
Được nắm bàn tay chẳng âu lo
Người nhớ tôi không hỡi người ta
Hay chỉ gió trăng bởi tôi là
Một người nơi xa chưa từng gặp
Chỉ bạn trang thơ thường ghé qua
Chắc chỉ riêng tôi nhớ người ta
Một chút duyên thôi chốn ta bà
Yêu người chỉ biết thầm thương nhớ
Cứ nhớ người xa đến diết da.

TUYỂN CHỒNG THƠ PHÂY

Trông em đẹp nết, đẹp người,
Chồng thì cũng muốn nhưng lười chuyện yêu.
Mẹ, cha khản cổ rất nhiều:
Chạy sang nhà bác thơ điêu mà nhờ.
Bốn mươi nên bớt buôn dưa,
Dăm ba tuổi nữa ai chờ nổi bay.
Ưng ai là cưới liền tay,
Cái xấu ngâm mãi lâu ngày lòi ra.
Suốt ngày tụ tập, lê la,
Ăn xong rồi ngủ ế là như chơi.
Cháu đây nhờ bác mấy lời,
“Tuyển chồng cấp tốc” trọn đời trăm năm.
Yêu cầu bắt buộc trai tân,
To cao khỏe mạnh, sức cân vạn người.
Có chí không được ham chơi,
Rượu, chè, cờ bạc cả đời không dây.
Việc nhà cùng vợ chung tay,
Cấm không tụt tạt chỗ này, chỗ kia.
Siêng năng dậy sớm, thức khuya,
Ra đường gặp gái không tia bưởi bòng.
Vẹn toàn chung thủy sáng trong,
Đối nhân xử thế công bằng phân minh.
Xứng danh trụ cột gia đình,
Anh nào làm được nguyện tình em theo.
Em như một mảnh trăng treo,
Nửa kia em đợi anh theo ghép vào.
Tiêu chuẩn em chẳng thách cao,
Thiên hạ còn có anh nào giơ tay!

TRẢ LỜI EM

Ra vào cứ bảo mặt tôi gian
Chả thế thì sao có được nàng ?
Thuở ấy đêm ngày thơ với nhạc
Hôm nào sớm tối gió rồi trăng
Suy tư ngẫm nghĩ như Hàn Mặc
Nhỏ nhẹ thì thầm tựa Dũng Quang
Chẳng giỏi trêu hoa và ghẹo nguyệt
Thì sao lấy được trái tim vàng ?

Thơ về trăng buồn tình

Trong thế giới thơ, trăng thường được biểu hiện như một biểu tượng của tình yêu và cảm xúc. Thơ về trăng buồn tình là một dạng thơ đặc biệt, nơi mà trăng trở thành nhân chứng cho những mối tình đầy cảm xúc và nỗi buồn.

Những dòng thơ về trăng buồn tình thường lấp đầy trong lòng những cảm xúc u buồn, những nỗi đau của tình yêu đã qua, nhưng cũng đong đầy hy vọng và hồi sinh. Trong bóng đêm tĩnh lặng, trăng buồn như là một người tri kỷ, luôn hiện diện để chia sẻ nỗi buồn và niềm vui của con người.

Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh lãng mạn, thơ về trăng buồn tình mở ra một thế giới của những suy tư sâu sắc và tâm trạng phong phú, mời gọi người đọc bước vào một cuộc phiêu lưu tinh thần không lối thoát.

NHỚ !

Thơ thẫn nhớ ai đứng trên cầu
Thăm thẳm lòng buồn như suối sâu
Đã cố quên đi sầu lại nhớ
Đau đáu lạnh hồn vỡ tim nhau !
Nhớ buổi chia tay trăng bạc đầu
Đêm buồn trời đổ giọt mưa mau
Lối cũ ta về, đầu ướt lạnh
Không biết lòng lành có nhói đau ?!
Thôi nhớ chi em giọt lệ đầu
Chảy dài trên má cả đêm thâu
Đã quyết tình không, sầu rạn vỡ
Thì đừng vấn nợ đến kiếp sau !

NGỦ ĐI EM

Ngủ em hỡi ! mặc cuộc tình cay đắng
Héo làn môi tự thuở vắng tin về
Để ngày dài bớt mộng chút đê mê
Dù hạnh phúc đã bộn bề trăn trở !
Ngủ đi nhé ! để lời thề trăng tỏ
Buồn ra đi, lệ nhỏ lúc phân kỳ
Đời làm sao ngăn nổi cuộc chia ly
Tình dang dỡ thiên di cùng giấc điệp..!
Ngủ quên để tình buồn muôn vạn khiếp
Một đời người đâu hết chuyện phân ly
Buồn làm chi phải hối tiếc Xuân thì
Cũng đừng hỏi mình còn gì để mất !
Đời em vẫn là hoa trên trái đất
Tháng năm trôi cứ trút mật cho đời…
Bướm Ong cười say khướt đến chơi vơi
Tình đang thắm đã ngõ lời ly biệt !
Lời chưa ngủ, ru vàng son tha thiết…
Ngủ rồi lòng mới biết cánh tay êm
Tình cho đi như ngọn nến cháy mềm…
Lửa đốt cạn, hơi tàn, đêm tắt nhớ !
Ngủ cho mặc cảnh thuyền trôi bến lở
Để hồn yêu cứ sầu nhớ say đời
Cuộc tình nào chẳng chờ đợi, chia phôi
Buồn chi lắm để môi cười khép vội ?!

HẸN BẠN THƠ

Có phải Trăng làm mình ngẩn ngơ ?
Bây chừ đã đến tận không giờ
Thanh cao thả dáng thong dong dạo
Tròn trịa buông hình nhẹ nhõm chờ
Lặng lẽ tìm chi miền lạ lẫm
Âm thầm kiếm của xứ bơ vơ
Hay là Nguyệt vẫn vương nhung nhớ
Chính bữa rằm xuân hẹn bạn thơ

VẪN VẸN THỀ XƯA

VẪN ngọt ngào ước mộng trỗi lòng ta
Xuân khoe áo mượt mà tô nét đậm
Hương sắc tỏa tình say ta gửi gắm
Chân dập dìu nụ ấm dệt đường tơ
VẸN ước mong trăng sáng tỏa đôi bờ
Chèn trong dạ vần thơ hoài lưu luyến
Vườn xưa ấy sắc màu hoa nở quyện
Mắt thầm trao duyên nợ gửi mong thành
THỀ một đời bên lối hẹn tình xanh
Lòng son sắt thề dành không thay đổi
Ươm trái ngọt ta về chung một lối
Ngát hương đời mộng trỗi thỏa tình mong
XƯA ước trao hứa bện khúc tơ lòng
Rằng ấp ủ tim lồng chen vũng nhớ
Nghe lạ lắm vẫn say tình một thuở
Thắm màu yêu…rạng rỡ…trọn hiên đời.

MỘNG ĐÊM TRĂNG

Hương tràn gió lộng chẳng phiền ai
Chỉ có vần thơ gã miệt mài
Ngẫm thấu lời ve buồn tủi Phượng
Nên hờn lũ én dạt rời Mai
Ngàn sao lặng lẽ đêm chờ sáng
Vạn chữ trầm ngâm bút thở dài
Đắm mộng Hằng Nga cười thỏa mãn
Ru hồn ấm quyện cõi bồng lai

GIẤC CHIÊM BAO

Em nằm gối giấc, chiêm bao.
Môi xuân ngát nhuỵ hoa đào ngậm hương.
Rèm tơ thả khói mù sương,
Dìu em vào cõi yêu đương ấm nồng.
Mây trôi gió thổi bềnh bồng
Dặt dìu tiếng sáo…, khoảng không lờ mờ.
Cung đàn gẩy khúc tình thơ,
Nghe xao lượn sóng, nghe bờ nước xô…
Vàng trăng tắm ở trong hồ.
Hằng Nga,-tiên nữ cợt nô nghịch đùa…
Hàng cây liễu rũ lưa thưa
Ngã nghiêng hình bóng, đong đưa dáng mềm.
Dòng trôi lấp loá màn đêm.
Mơ màng suối tóc dịu êm qua hồn.
Chầm ôm, xóa nỗi cô đơn;
Trao nhau ôi những nụ hôn ngọt ngào!
Bừng lên ngọn lửa khát khao!
Vòm trời thắp sáng vì sao-mắt Người!
Trong mơ vọng tiếng vui cười
Môi em sáng đoá hồng tươi thắm màu.
Chìm vào một giấc ngủ sâu,
Tai nghe ai hát ầu ơ… rất tình!

Thơ về trăng buồn là một hành trình sâu lắng vào tâm hồn con người, nơi mà từng dòng thơ là những cung bậc của cảm xúc và suy tư. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ truyền tải những cảm xúc u buồn, đau đớn và sự lạc lõng của con người trong cuộc sống.

Trăng buồn, với vẻ đẹp huyền bí và lạnh lùng, thường làm nền cho những tâm trạng u uất và hoài niệm. Trong những đêm tĩnh lặng, trăng buồn như là một người bạn đồng hành, luôn lắng nghe và chia sẻ nỗi buồn, nỗi nhớ của con người.

Và dưới bức tranh của những dòng thơ về trăng buồn, chúng ta cảm nhận được sự kết nối giữa con người và vũ trụ, giữa nỗi buồn và bình yên. Thơ về trăng buồn đã làm cho cuộc sống của chúng ta thêm phong phú và ý nghĩa.

Thơ Hay -