BST những bài thơ về mưa buồn cô đơn trong lòng cảm động

Thơ về mưa buồn là một hành trình sâu lắng vào tâm trạng và cảm xúc của con người trước vẻ đẹp u buồn của mưa. Dưới những hạt mưa nhẹ nhàng rơi, từng dòng thơ trở thành những giai điệu dễ thương, mang đến sự lưu luyến và nhớ nhung.

Dưới bức tranh tĩnh lặng của trời mưa, những dòng thơ này không chỉ là một sự tưởng tượng, mà còn là cảm xúc chân thật của tâm hồn. Thơ về mưa buồn là một cách để ta kết nối với những cảm xúc sâu thẳm bên trong, để ta nhận ra rằng trong những khoảnh khắc u ám nhất, vẫn có sự đẹp đẽ và hy vọng. Hãy cùng nhau bước vào thế giới của thơ về mưa buồn, nơi mà tâm trạng được thăng hoa và tinh thần được làm mới.

Nội Dung Chính

Thơ về mưa buồn mùa đông

Trong bức tranh văn học, thơ về mưa buồn mùa đông là một bức tranh tĩnh lặng, nơi mà cảm xúc và tâm trạng chìm đắm trong vẻ đẹp u buồn của mùa đông và những giọt mưa rơi nhẹ nhàng. Dưới ánh sáng dịu dàng của đèn đường, từng dòng thơ trở thành những nhịp nhàng nhẹ nhàng, kể về những cảm xúc sâu thẳm và lời kể về những khoảnh khắc đầy ý nghĩa.

Trong thơ về mưa buồn mùa đông, chúng ta được đưa vào một thế giới lãng mạn và u buồn của mùa lạnh. Đó là một cuộc phiêu lưu vào những tâm trạng u tịch và đong đầy, nơi mà từng câu thơ là một cảm xúc chân thành và sâu sắc về cuộc sống.

TƠ HỒNG

Cách biệt lòng rồi em nhớ không
Tình buồn thổi mộng gió qua sông
Duyên lành đoạn tuyệt trong chiều ấy
Để lại chút tình mấy nhớ mong !
Đã thắm yêu thương một chữ đồng
Sao tình tàn tạ gió chiều Đông
Hồn yêu buộc chặt bông lau trắng
Man mác mưa bay đắng cõi lòng ?!
Em ạ, còn gì để mà mong
Tình ta tan mộng cõi phiêu bồng
Thôi đừng nấn ná trong chia biệt
Yêu nhớ từ đây hết chờ trông !
Trút ái ân theo nước xuôi dòng
Ta về người ở mảnh tình không
Tơ hồng bay mãi trong mây gió
Để mối duyên xưa khỏi tủi lòng !

MÙA ĐÔNG CÔ ĐƠN

Trời se lạnh gió vờn len lỏi
Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn
Mưa chiều xối xả…mưa tuôn
Đìu hiu quán nhỏ…cõi hồn chênh chao !
Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt
Cách dặm trường da diết khôn nguôi
Ước gì cơn gió lả lơi
Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng
Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ
Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau
Lòng anh một nỗi âu sầu
Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình.
Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ
Trái tim hồng một thuở khát khao
Giờ đây thấp thỏm thét gào
Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề.
Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở
Ở hai đầu nổi nhớ xót xa
Tình duyên nguyện thắm mặn mà
Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn

MÙA ĐÔNG CÔ ĐƠN

Đông lại về nơi ngõ vắng hiên nhà
Như nhắc nhở ta già thêm một tuổi
Tiếc thời gian sao trôi đi quá vội
Bởi cuộc đời ta vẫn kiếp đơn côi
Tuyết rơi đầy lạnh buốt giá đầu môi
Thầm hỏi khẽ bao giờ niềm vui tới
Để mỗi khi đông về mang hờn dỗi
Buớc chân buồn trong hoang vắng lẻ loi
Khi đông về lòng lại thấy chơi vơi
Tim tái tê không một người sởi ấm
Hay hạnh phúc còn ở nơi xa lắm
Chưa kịp về nên hơi chậm đấy thôi
Mỗi đông về cứ mong ngóng xa xôi
Tuổi xuân qua bởi cuộc đời ngắn lại
Chợt suy tư miên man hồn ngây dại
Có lẽ mình vẫn mãi bước chênh vênh

ĐÔNG VỀ

Em có nghe mùa đông về rồi đó
Gió lạnh gào anh trăn trở nhớ ai
Trời cứ mưa mưa giăng suốt cả ngày
Lòng trĩu nặng mong em hoài chẳng thấy.
Anh nghe nói ở nơi em nắng đấy
Hoa trái thơm ngầy ngậy khắp phố phường
Mà ai qua cũng phải thấy vấn vương
Muốn gửi trao chút má hường môi thắm
Em biết không mùa đông này rét lắm
Một mình anh lòng thăm thẳm ngóng trông
Chút hơi ấm từ nơi có nắng Hồng
Gửi cho anh chút nồng say nữa nhé
Anh già rồi nhưng muốn làm cậu bé
Được bên ai nghe thỏ thẻ lời yêu
Được bên ai mỗi buổi sớm buổi chiều
Cùng gom nhặt những lời yêu thơ phú.
Ở nơi này anh vẫn luôn niệm chú
Để hai ta cùng được ủ men tình
Để đông về anh sẽ vẫn lung linh
Bởi có nắng cùng với tình em gửi

ĐÔNG LẠI VỀ

Đông lại về ta lặng lẽ trầm ngâm
Chẳng muốn nhớ mà trong tâm vẫn gọi
Trời se lạnh luồn vào tim đau nhói
Bởi tình mình như sợi khói mong manh
Một tiếng yêu dù nói cũng không thành
Cũng có thể chẳng dành cho ta nữa
Nghe cô quạnh niềm đau vừa bị cứa
Cho vết thương mục rữa đến tê lòng
Đông lại về nhưng dạ chẳng hoài mong
Vì ta đã xa rời vòng tình ái
Câu chuyện cũ cầu xin đừng nhắc lại
Chỉ thêm đau và tím tái ruột mềm
Đông lại về nỗi buồn cứ nhân thêm
Khi lá đổ bên thềm nghe chua chát
Chuyện xưa ấy giờ trở nên phai nhạt
Nhắc thêm đau và bỏng rát tâm hồn.

CHẾNH CHOÁNG MEN ĐỜI

Phố thị ta ngồi chếnh choáng say
Đầu đau ê ẩm tối tăm mày
Chân đi chẳng vững buồn tê tái
Lối cũ ngày nào lá rụng bay
Tức giận điên cuồng ngồi trách mãi
Lòng đau chán nản đứng than này
Yêu người chẳng trọn trong tình ái
Tỉnh ngộ men nồng mắt lệ cay
Chờ nàng chẳng tới nói gì đây
Gió lộng đêm khuya lạnh mấy ngày
Bởi nợ vì tình mơ được lấy
Giờ buồn thất vọng mặt khờ ngây
Kiếp người hữu hạn nào ai thấy
Chớ trách thì giờ lặng lẽ quay
Chợt tỉnh cơn mê lòng chán ngấy
Đời ta tủi nhục khổ như vầy
Nghiêng ngả ra về mặt đỏ gay
Trái tim giá lạnh lệ đong đầy
Giờ mình chán nản nên ngần ngại
Bởi đã yêu người mới trắng tay
Tiễn Hạ,Thu về lá lại bay
Chào Đông, Xuân đến vẫn say hoài
Cuộc tình nghiệt ngã vì ngang trái
Nhỏ đã lấy chồng… tớ lại say.

THỔN THỨC

Nơi quán nhỏ một mình chờ lặng lẽ
Mùa Đông về chạm nhẹ trái tim đau
Trời xuôi chi hai đứa gặp buổi đầu
Khó quên được những câu hò hẹn ấy
Dù vẫn biết lời thương yêu đưa đẩy
Bao năm rồi nhận thấy số long đong
Lúc gặp anh xao xuyến tận cõi lòng
Chút hy vọng cầu mong người che chở
Đêm khắc khoải trái tim này nhung nhớ
Có phải là mắc nợ đã từ lâu
Em thầm mơ quay lại thuở ban đầu
Thời tuổi ngọc yêu nhau thật tha thiết
Đông đã đến tin về anh biền biệt
Ở phương xa anh biết có em chờ
Đã từ lâu không gặp mắt ngẩn ngơ
Lòng đau xót thẫn thờ trong cô độc
Đông se lạnh nhiều ngày qua buồn khóc
Tháng ngày dài mệt nhọc ngóng đợi anh
Trái tim em vẫn một dạ chân thành
Đêm khó ngủ năm canh ngồi thổn thức.

Thơ về mưa buồn một mình

Trong thế giới của văn chương, thơ về mưa buồn một mình là một cuộc phiêu lưu vào sâu thẳm của tâm trí và trái tim, nơi mà từng dòng thơ là một tiếng hát lẻ loi của cô đơn và hoài niệm. Dưới những giọt mưa rơi nhẹ nhàng, từng câu thơ trở thành những đoạn lời tự kỷ về những cảm xúc u tịch và hồi ức buồn.

Thơ về mưa buồn một mình là một cuộc hành trình vào bên trong của con người, nơi mà từng từ ngữ là một phần của tâm hồn. Đó là những lời thú tội chân thành về cảm xúc cô đơn và nhớ nhung, là lời tâm sự chân thành về những suy tư sâu sắc và tâm trạng u buồn.

ĐỢI CHỜ NGƯỜI YÊU!

Nắng oi nồng, như tính cách em yêu
Lúc nắng gắt, mạnh mẽ má ửng hồng
Lúc mây che, phủ kín ngập tâm khảm
Rồi có lúc đằm thắm, như hạt ngọc kiêu sa.
Để mình ta, lạc lõng giữa rừng hoa
Chuyến xe qua, biết bao là hoài niệm
Những ưu phiền, theo cánh én bay xa
Và ta giữ một bản nhạc du dương.
Một đóa hường, tỏa ngát hương thơm
Buổi sớm hôm, tảo tần từng cơn gió
Như sóng vỗ, dập dìu từng hơi thở
Bao cách trở, nhưng thuyền vẫn đợi chờ.
Lòng bơ phờ, bởi nỗi nhớ bóng mưa
Mà khi xưa, em gieo vào trang giấy
Nơi gốc cây, ta trao lời yêu dấu
Để giờ đây… không còn bóng em đâu.

LỜI CHIA TAY

Chia tay thôi, khi tình yêu đã hết
Kết thúc rồi khi biết rõ về nhau
Trái tim buồn, mãi tới tận mai sau
Lòng kìm nén lệ rơi, hằn khoé mắt
Vết cắt thương đau, sẽ rất khó lành
Bởi chân thành, dâng trao đi tất cả
Chợt nhận ra lòng đã quá khờ dại
Còn lại gì hồn đã chết ở trong tim
Khi yêu nhau, như phim tình lãng mạn
Như biển sâu, có bao giờ cạn nước
Như đôi câu quấn quít trước hiên nhà
Để tình anh, cất cánh được bay xa
Thời gian qua, niềm hạnh phúc vô bờ
Quá khứ đẹp góp nhặt, trong nỗi nhớ
Mà giờ đây, mưa rơi hoài không dứt
Bởi thương yêu tấm tức, tim rạn vỡ
Lòng quặn đau và thể xác bơ phờ
Chia tay nhau mà sao, quá bất ngờ
Bởi nơi anh, bao tâm tình rộng mở
Tình yêu trao chân chất đỗi dại khờ.

MƯA ĐÊM BUỒN

Giọt mưa rơi, nặng hạt lòng quặn thắt
Tâm tình buồn lẻ bóng, bước dưới mưa
Phố hoa lệ, mà sao sầu đến thế
Bởi tim yêu, đau đáu một nhân tình
Đêm ướt mình, dầm dề trong gió rét
Mưa lạnh lẽo buốt giá, môi mấp máy
Tay co quắp, run rẩy khều bóng tối
Chân mệt mỏi tương lai biết làm sao?
Dòng lệ trào, tuôn rơi trên gò má
Đèn le lói, lập loè soi mắt ướt
Cuộc đời khổ, dấu kín sâu tâm trí
Nào mấy ai, thấu hiểu để mà yêu
Mưa ơi mưa, đừng cố níu theo nữa
Đừng ích kỷ, hãy khoan dung, độ lượng
Bởi nơi anh, bao tâm tình rộng mở
Đón nhận em vào mà lòng dạ tổn thương

LÀM SAO?

Giật mình thức giấc nữa khuya,
Hồn còn mơ ngủ chưa về cùng em.
Giọt buồn thánh thoát trong đêm,
Rơi rơi từng giọt trong tim lạnh lùng.
Cơn mưa đến với bảo bùng,
Cỏ cây rợp lá tình chung tan tành.
Vầng trăng nhuốm bịnh mét xanh,
Đám mây làm biếng bềnh bồng không trôi.
Nhìn lên trên khắp khung trời,
Làm sao tìm được bóng người ngày xưa?
Tình bay theo gió đong đưa,
Làm sao quên được những mùa ái ân?

THU VỀ

Mùa Hạ vội vàng gói gom hành lý
Mang nắng đi để dịu mát Thu về
Mùa Thu ơi mùa dịu vợi đam mê
Gợi nỗi nhớ cứ vơi đầy trong vắt
Gió Thu sang dệt nỗi niềm trong mắt
Hoa Dầu rơi loang loáng cánh xoay xoay
Như tim mình con sóng gợn chiều nay
Nhớ về em ở phương trời xa lắc
Em còn nhớ bao mùa Thu xa cách
Dáng hình xa mà tình có khơi xa
Lá vẫn xanh bao mưa nắng mùa qua
Và nỗi nhớ là biển trời son sắt
Mùa Thu sang chợt lòng anh ngây ngất
Nhận tin em, rất ít nhận lâu rồi
Cám ơn em mang muộn phút bồi hồi
Cám ơn đời để sớm mai thức dậy…
Ta xa nhau kể từ mùa Thu ấy
Ngỡ biệt li như lá úa Thu đi
Hoài niệm xưa đem chôn chặt những gì
Bỗng vỡ òa mùa Thu hoa Cúc mới
Bến Ninh Kiều chiều Thu nay đứng đợi
Gió mơn man vạt tóc điểm vờn bay
Khóm Lục Bình hoa tim tím nghiêng say
Để chào đón con thuyền về bến đợi !!!

BÓNG TỐI CÔ ĐƠN

Mưa buồn giăng khắp chiều nay,
Màn đêm buông xuống, đêm dài dài thêm.
Ngồi trong bóng tối cô đơn,
Nổi buồn len lén qua hồn tái tê.
Lần theo lối mộng tìm về,
Những hình bóng củ đam mê thuở nào.
Lòng em nhung nhớ làm sao.
Lời xưa hẹn ước bạc đầu trăm năm.
Bây giờ một kiếp âm thầm,
Bóng người yêu dấu xa xăm mất rồi.
Hình như nước mắt đang rơi,
Khóc tình yêu củ khóc người tình xưa.

Thơ về mưa buồn trống vắng

Trong tác phẩm văn học, thơ về mưa buồn trống vắng là một cảm xúc sâu lắng và u buồn về cô đơn và hoang vắng. Dưới bầu không khí lạnh lẽo của trời mưa, từng dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, bày tỏ lòng lẻ loi và nỗi nhớ thương.

Trong thơ về mưa buồn trống vắng, chúng ta được đưa vào một không gian huyền bí và tĩnh lặng, nơi mà từng âm vang của giọt mưa làm nổi bật lên sự cô đơn và trống vắng của tâm trí. Đó là một cuộc hành trình vào sâu thẳm của lòng người, nơi mà từng từ ngữ là một phần của cảm xúc và suy tư.

THÁNG 8 VỀ ANH CÓ NHỚ….

Tháng tám về anh có nhớ mùa thu
Vầng trăng gói thôi không còn sáng nữa
Mây kéo gió về đêm lạnh cánh cửa
Con phố nhỏ giờ bỗng lại lưa thưa
Tháng tám về mang theo những cơn mưa
Chiếc ô nhỏ không che kín đôi mắt
Người đàn bà cùng mưa cay mắt ướt
Chiếc đồng hồ từng giây nhích khó nhọc
Biết tựa đâu để quên đi ký ức
Một kỷ niệm mùa thu đã qua ngang
Chú chuồn chuồn bay mỏi cánh đau thương
Đành đứng tựa nương mình nơi cành lá
Tuổi thanh xuân cũng ra đi vội vã
Biết trốn đâu để em quên âu sầu
Tháng tám tới anh đang ở nơi đâu
Có còn nhớ lời thề thu năm ấy

BIẾT BAO GIỜ?

Từ lúc anh đặt một loài Hoa mang tên em,
Sao thương quá những chồi non nụ búp,
Qua kẽ lá như thấy em đang ẩn núp,
Miệng em cười chúm chím tựa đoá hoa!
Những cánh hoa Hồng, tươi thắm mượt mà,
Như môi em với làn môi thơm ngọt!
Sợi tóc dài toả hương thơm ngào ngạt,
Bờ vai em êm ái, để tựa đầu!
Mưa Thu rơi làm ngập lụt tình sầu,
Đưa bàn tay vuốt ve hồng đôi má,
Giọt lệ buồn long lanh rơi hối hả,
Định mạng nầy khắc nghiệt đã chia hai!
Sợi tơ tình giăng mắc cuối chân mây,
Đã cột chặt hai đứa vào nhau mãi!
Biết bao giờ? Ngày nào anh trở lại?
Được yêu em như anh đã từng yêu!!!

TRÔI MÃI

Ngọn gió thổi qua đời,
Mảnh hồn bay tan tac,
Lạc đường lòng ngơ ngác,
Trong giấc mộng hoang đường.
Hiện thực là mù sương,
Quá khứ là ảo ảnh,
Một mình trong mưa lạnh,
Thấm ướt cả tâm hồn.
Nổi buồn với cô đơn,
Bấp bênh theo sóng vổ,
Cuộn tròn bao nổi nhớ,
Trôi mãi vào thiên thu.

ĐÁNH MẤT

Bóng hình em giữa dòng đời trôi nổi,
Một mình ai trên phố vắng đêm khuya,
Kỷ niệm về mang theo giấc mộng xưa,
Đời một bóng u sầu trong cay đắng.
Quê hương mình với hai mùa mưa nắng,
Lục bình trôi theo dòng nước phù sa,
Rặng tre xanh dưới ánh nắng chan hoà,
Cảnh vẫn đẹp sao lòng buồn rũ rượi.
Chắc tại anh vẫn là người luôn chờ đợi,
Nên ước mơ vuột mất khỏi tầm tay,
Nổi cô đơn theo bóng nhỏ đường dài,
Niềm khoắc khoải biết khi nao tìm được?

EM CHIẾM HỒN ANH

Lá me bay trong buổi chiều gió lộng,
Tà áo em phất phới nét trinh nguyên,
Nhớ ngày xưa bao hẹn ước thề nguyền,
Hồn xao xuyến nghe tim mình đập mạnh.
Nhìn lên trời những vì sao lấp lánh,
Tựa là em đôi mắt sáng long lanh,
Dù cho rằng ước mộng trót không thành,
Em chiếm trọn hồn anh từng giây phút.
Gió đổi chiều cơn mưa về bất chợt,
Khiến lòng anh nhung nhớ đến em hơn,
Trên vĩa hè nhìn bóng nước phập phồng,
Bong bóng vỡ như tình mình tan vỡ.

RƯỢU ĐỜI

Chén rượu tình đời mong vơi mau
Say nữa làm chi lệ càng sầu
Duyên xưa đã nhạt màu tự thuở
Chia biệt tình chung nợ cúi
đầu !
Chuốc mãi cho nhau ly rượu đời
Uống quên ngày cũ hận sầu rơi
Đêm khuya gió lạnh trời quạnh quẻ
Duyên nợ từ nay sẽ xa rời !
Ta muốn uống nhiều đến say thôi
Chuốc mãi tình men, gió thay lời
Cho sao rụng xuống, trăng thôi mọc
Để tiễn nhân tình cốc rượu vơi !
Chén rượu chia phôi, lệ cạn rồi
Trách chi tình bạc trắng như vôi
Để hoa quên nở, lời quên nhớ
Tan vỡ thề bồi nợ duyên trôi !
Hãy uống cho say ly rượu đời
Tình hết đợi chờ, mưa cứ rơi
Cuộc vui ngắn ngủi rồi chia biệt
Uống đến tàn canh, biết lẽ đời..!

Thơ về mưa buồn hiu quạnh

Trong thế giới văn học, thơ về mưa buồn hiu quạnh là một cảm xúc sâu lắng và u buồn về cô đơn và trống vắng. Dưới bầu không khí ảm đạm của trời mưa, từng dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, bày tỏ lòng hiu quạnh và nỗi nhớ thương.

Thơ về mưa buồn hiu quạnh mở ra một thế giới tĩnh lặng và u buồn, nơi mà từng giọt mưa trở thành những nốt nhạc buồn của cuộc đời. Trong không gian u ám và đầy bí ẩn của mưa, nhà thơ gợi lên những hình ảnh đẹp mắt nhưng đầy nỗi buồn và hoài niệm.

Đó là một cuộc hành trình vào sâu thẳm của tâm trí, nơi mà từng từ ngữ là một phần của cảm xúc và suy tư. Thơ về mưa buồn hiu quạnh là lời kể về sự lẻ loi và trống vắng trong cuộc sống.

MÙA THU HẸN

Bao lần hẹn mùa thu em sẽ đến.
Để anh chờ anh đợi suốt tàn canh.
Ánh trăng ngà chênh chếch lướt qua mành.
Tim xao xuyến mơ hồ hình bóng nhớ.
Em lỡ hẹn khiến tim anh nức nở.
Khắc khoải chờ vò võ cả mùa ngâu.
Con đường tình đừng lỡ lướt qua nhau.
Để day dứt trong mỏi mòn chờ đợi.
Tình rất gần mà sao xa vời vợi.
Dang rộng tay chẳng nắm nổi yêu thương.
Anh ngược nắng tìm anh chốn vấn vương.
Nơi phố thị dòng đời luôn hối hả.
Em ở đâu giữa hoàng hôn nắng ngả.
Tiếng thu về gõ cửa nỗi niềm yêu.
Bụi thời gian in mái tóc xế chiều.
Cuối con phố chở áng mây vần vũ.
Mong mưa ngâu rửa bụi mờ rêu phủ.
Bước chân quen lại rộn rã trở về.
Đừng lỗi hẹn để mưa trắng lê thê.
Nẻo yêu thương vẫn hồng lên sắc tím.
Hoa bằng lăng cuối mùa hương sắc lịm.
Nhờ gió chiều tìm ánh nắng bến mơ.
Tìm lời hẹn trong năm tháng phủ mờ.
Mùa hạnh phúc đang đến gần em ạ.

THỔN THỨC MỐI TƠ LÒNG

Ta lặng ngắm khuôn tình hai ảnh mộng
Giữa mơ màng lồng lộng ánh trăng thanh
Niềm da diết tràn lan như biển sóng
Vỗ bập bềnh vỡ vụn bóng chiều đang…
Đôi nhung huyền ẩn ngầm chan chứa mật
Suối mây dài đủ lắc rụng vì sao
Nét duyên dáng, ngọt ngào hương đượm chất
Nghiêng nghiêng trầm, phảng phất hạt mưa ngâu
Hình yêu ấy! Thể nào ta quên được
Khi nắng tàn đuổi rượt cánh chơi vơi
Lúc vương vấn ngậm ngùi câu hẹn ước
Buổi lạnh lùng, man mác vọng trùng khơi
Cũng để rồi! Để rồi luôn âm ỉ
Tiếng nghẹn ngào, thủ thỉ sớm chiều trưa
Trời lưa thưa gió lùa mây non nỉ
Mà chừng như băng giá phủ trùm qua
Còn đâu nữa đậm đà men vị ngọt
Thấm tận cùng tấc dạ phút giây mơ
Đâu vần thơ? Vần thơ tình êm ả
Đẩy mây ngàn rệu rã khuất xa lơ
Còn đâu nữa thẫn thờ treo ánh ngọc
Anh tím lòng, sợ khóc, sợ em đau
Cố dỗ dành chiếc cầu kia gãy khúc
Nhưng mai này ngõ khác cũng về nhau…
Bầu nhàn nhạt rầu rầu phơi sắc tím
Con chim buồn lưu luyến buổi hừng đông
Kề bên nhánh đổ, trải lòng mảnh phiến
Đợi giọt sầu nói chuyện áng phù vân…

MƯA SÀI GÒN

Mưa Sài Gòn…chợt đến rồi chợt đi
Mưa bong bóng giận gì mà mưa dữ
Ngồi quán nhỏ chờ lâu buồn lắm chứ
Chẳng biết anh có nhớ buổi hẹn này
Mưa Sài Gòn…làm rụng lá vàng bay
Giọt lệ ướt vương đầy bờ vai lạnh
Mái tóc xõa mang nỗi sầu canh cánh
Chờ đã lâu hồn lạnh suốt ban chiều
Mưa Sài Gòn … gợi nhớ chuyện tình yêu
Thời còn trẻ sớm chiều ta chung bước
Lang thang phố trong mưa chiều gió ngược
Mình hôn nhau mơ ước chuyện cau trầu
Mưa Sài Gòn… đâu có kéo dài lâu
Sao mà thấy tình đầu xa vời vợi
Anh đến muộn hay là anh không tới
Trời vẫn mưa em đợi đã hằng giờ
Mưa Sài gòn… buồn quá viết vần thơ
Gửi người đã hững hờ quên tình nhỏ
Ta cay đắng bao tháng ngày vò võ
Ôm nỗi đau… biết tỏ với ai nào.

NGƯỜI ĐI RỒI

Người đi rồi bỏ lại trái tim yêu
Bỏ lại em với thật nhiều thương nhớ
Bao ưu tư khi duyên tình đổ vỡ
Dưới mưa thu tiếng nức nở nghẹn lời
Nhiều đêm dài giọt lệ ấy lặng rơi
Để cho em cả bầu trời đau khổ
Trái tim yêu khi đã trao nhầm chỗ
Là đắng cay lòng tan vỡ thật nhiều
Xa ai rồi nhưng dạ vẫn còn yêu
Cứ lặng lẽ trong những chiều lộng gió
Dõi hoài theo ký ức xa xưa đó
Người nơi đâu mà chẳng có bên mình
Ai đi rồi đã nhạt nét môi xinh
Bỏ nỗi nhớ vô hình mà đau mãi
Bước vào yêu đã gặp nhiều ngang trái
Cuộc đời này em biết phải về đâu??

XIN TRẢ LẠI ANH

Trả người những cánh hoa thương
Bông hoa màu tím ta thường ước ao
Tuổi trăng nhung nhớ cồn cào
Thu về lá đổ lao xao mưa chiều
Nặng tình hoa thật đáng yêu
Nhìn hoa tươi thắm mỹ miều làm sao
Nhớ anh cảm xúc dâng trào
Cho dù bão táp ước ao không thành
Yêu người trao cả tuổi xanh
Bao năm vẫn ngóng chòng chành mãi thôi
Trả luôn lời hứa của người
Hẹn thề chung thủy đầu môi đấy mà
Hoa buồn màu tím nhìn xa
Gởi ai giọt lệ ướt nhòa má son
Trả anh đêm thức mỏi mòn
Trả tình bội bạc héo hon thân gầy
Trả rồi món nợ đã vay
Tịnh tâm quên hết những ngày đã qua
Đời vui nghe gió chan hoà
Ngắm vườn hoa tím… lòng ta an bình.

NHÁT GÁI

Gặp em dáng đẹp tuyệt vời
Mắt nhìn say đắm chơi vơi nỗi lòng
Lâu rồi tôi vẫn hoài mong
Là em chưa vội lấy chồng để yêu
Ngẩn ngơ cũng đã bao chiều
Hồn này chết đứng liêu xiêu thân gầy
Tại vì nhát gái mà nay
Trái tim mơ mộng đêm ngày tương tư
Yêu em đôi mắt hiền từ
Nụ cười tỏa nắng ngất ngư tâm hồn
Ngại ngùng nào dám phát ngôn
Mà sao lòng dạ bồn chồn mãi thôi
Thức khuya trằn trọc bồi hồi
Bởi mình nhát gái đơn côi buồn rầu
Bên thềm ngồi ngó mưa ngâu
Mùa Đông trời lạnh nguyện cầu kết đôi
Hôm qua đám cưới nàng rồi
Tôi buồn nhìn mãi lệ rơi thẫn thờ
Tại mình nhát gái ngồi mơ
Nàng đâu chờ đợi… bây giờ buồn hiu.

Thơ về mưa buồn là một hành trình tâm hồn đầy cảm xúc, nơi mà từng dòng thơ là một cảm xúc sâu lắng về cuộc sống và tình yêu. Dưới những giọt mưa nhẹ nhàng, những hình ảnh u buồn và lãng mạn như một bức tranh tĩnh lặng được vẽ lên.

Kết thúc cuộc hành trình, chúng ta không thể không để lại những dòng thơ về mưa buồn, như một dấu ấn của quá khứ, nhưng cũng là nguồn động viên và sức mạnh cho tương lai. Dưới ánh sáng lung linh của trăng, những dòng thơ vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên phong phú và ý nghĩa hơn.

Với tâm trạng sâu lắng và ý nghĩa phong phú, thơ về mưa buồn đã làm cho cuộc sống của chúng ta thêm phần đặc biệt và đáng nhớ.

Thơ Hay -