Tổng hợp những bài thơ buồn về bản thân tủi nhục buồn đau nhất

Bài thơ buồn về bản thân là một cách để ta thể hiện những suy tư, nỗi lo sợ và cảm xúc sâu thẳm về chính mình. Dưới đầu bút của nhà thơ, từng dòng chữ trở nên như một gương phản chiếu sự đau khổ, những nỗi buồn và nỗi cô đơn mà chúng ta thường cảm thấy.

Khi đọc những dòng thơ này, ta không chỉ nhìn thấy hình ảnh của bản thân mà còn cảm nhận được hồn hương của nó. Đó là những lời thổ lộ sâu lắng về những điều tăm tối, những khúc mắc và những mong muốn không thể nói thành lời.

Bài thơ buồn về bản thân là một hành trình khám phá nội tâm, nơi mà ta có thể đối diện với chính mình và tìm hiểu về bản thân mình hơn.

Nội Dung Chính

Bài thơ buồn về bản thân khó khăn

Trong bức tranh văn học, Bài thơ buồn về bản thân khó khăn là một khám phá tâm hồn sâu thẳm, nơi mà từng dòng thơ là một tiếng kêu gào của tâm trí cùng trái tim. Dưới bàn tay tài năng của nhà thơ, từng câu chữ trở nên như một lời tâm sự chân thành về những gánh nặng, những khó khăn và những thách thức trong cuộc sống.

Khi đọc những dòng thơ này, ta không chỉ nhìn thấy hình ảnh của bản thân mà còn cảm nhận được đau khổ, sự cô đơn và nỗi buồn mà nhà thơ trải qua. Đó là một hành trình khó khăn, nhưng cũng là một cơ hội để ta hiểu rõ hơn về bản thân và về cuộc đời.

Bài thơ buồn về bản thân khó khăn là một cuộc phiêu lưu tinh thần, mời gọi bạn đọc cùng chia sẻ và đồng cảm với những tâm trạng sâu sắc và tận cùng.

TỦI PHẬN

Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau
Thức giấc đêm thâu trao bầu sữa nóng
Mẹ vẫn thường luôn lặng thầm lo lắng
Thân hao mòn chẳng phiền trách oán than
Luôn dõi theo suốt năm tháng cơ hàn
Rộng vòng tay mang bình an hạnh phúc
Lầm lũi thân cò một đời cơ cực
Ôm thiệt thòi cay đắng chỉ riêng mang
Đã bao lần chịu cau có phàn nàn
Nào ai thấy nỗi đau đang nén lại
Lệ ngược trào mà trong lòng tê tái
Nhưng cố ghìm vì con dại ngây khờ
Một mình buồn mẹ ra thẩn vào thơ
Sáng ngóng trông chiều thẫn thờ tủi phận
Gặp chút thôi là thấy lòng phấn chấn
Quên ưu phiền chẳng hờn giận được lâu
Người đàn bà làm bạn với đêm thâu
Đếm trăng sao rồi gục đầu nức nở
Hỏi nơi ấy con khờ kia có nhớ
Ngôi nhà buồn có mẹ nó chờ không?

CUỘC ĐỜI EM

Cuộc đời em như chiếc lá ở bên đời,
Cơn gió cuốn trôi, bay vào nơi bảo tố,
Dòng sông chảy mang theo từng nổi nhớ,
Lòng ngậm ngùi phận gái kiếp long đong!
Cuộc đời em như chiếc bóng trong phòng,
Ngọn đèn vàng soi bóng mờ hiu hắt,
Cơn mưa tới giọt mưa rơi ướt mặt,
Cứ tưỡng rằng giọt lệ đã rơi rồi!
Cuộc đời em như giọt nắng lẽ loi,
Góp cho đời để cây xanh màu lá,
Và cũng để làm cho cây tàn tạ,
Lá rơi đầy vàng úa cũng như em!

HẠNH PHÚC LUÔN CẠNH BÊN

Cũng đôi lần ngốc nghếch
Chẳng biết chọn ngôn từ
Để cho Người thật hiểu
Mà không cần suy tư.
Cũng đôi lần thật hư
Giận hờn không thèm nói
Kệ cho người han hỏi
Mình cứ mãi cúi đầu.
Nếu đã sợ mất nhau
Hãy bỏ đi bạn nhé
Muốn mình được vui vẻ
Hãy chia sẻ thật lòng.
Nói ra những muốn mong
Những nhu cầu hạnh phúc
Nếu nén kìm cảm xúc
Bực bội sẽ trào dâng.
Tôi tin là vạn lần
Hai người cùng thấu hiểu
Hạnh phúc đâu có thiếu
Mà luôn ở cạnh bên.

TRÁI ĐẮNG

Từ giọt máu trong trái tim em luân lưu chảy,
Mạch sống nầy em dành hết cho anh,
Hơi thở buồn nảo ruột suốt năm canh,
Em mới chợt nhận tình yêu là trái đắng!
Giữ trong tim một mối tình thầm lặng,
Những yêu thương như cơn gió thoảng qua,
Cuộn tròn theo với từng nổi xót xa,
Em muốn quên hết đi, những giận hờn gian dối!
Men ngọt tình càng làm em thêm buồn tủi,
Khi một mình đang đứng giửa chơ vơ,
Hồn chìm trong nổi xa vắng hững hờ,
Giọt lệ rơi trên bờ môi mằn mặn!

TỰ NHỦ

Cũng nhiều lần tự nhủ
Phải yêu lấy bản thân
Nhưng thời gian chẳng đủ
Nên thanh xuân qua dần.
Cũng nhiều lần tự nhủ
Yêu bản thân mình hơn
Rồi công việc bao phủ
Chỉ biết tự giận hờn.
Tuổi thì chẳng còn son
Lúc nào cũng tất bật
Như một con lật đật
Giữa thế giới Ta bà.
Cũng thèm được đi xa
Ngắm mây trời đâu đó
Nhâm nhi ly trà nhỏ
Cho đời bớt ưu phiền.
Thèm một chút bình yên
Giữa muôn vàn bão tố
Tâm chỉ muốn lãng quên
Những gập ghềnh trắc trở.
Rồi lại thầm tự nhủ
Cần cố gắng nhiều hơn
Đời mỗi người mỗi nghiệp
Chẳng mấy ai vẹn toàn.

VÔ ĐỀ

Ta lặng lẽ bên đời nhau anh nhé
Chỉ chút thôi đủ khẽ làm tim nồng
Chỉ chút thôi lấp vào khoảng hư không
Một cảm xúc trong lòng sao khó tả.
Ta cần nhau sau những gì vất vả
Những đam mê nghiệt ngã của đời người
Ở cạnh nhau thấy cuộc đời thật tươi
Niềm hạnh phúc rạng ngời nơi tim nhỏ…
Ta lặng lẽ không cần lời bày tỏ
Ánh mắt trao cùng nỗi nhớ dạt dào
Tim loạn nhịp khi mỗi lần đổi trao
Ôi cảm xúc sao ngọt ngào đến thế…
Cũng chỉ cần những nỗi niềm lặng lẽ
Tự trao đi sẽ nhận trái ngọt về
Một đời người còn lắm nỗi đam mê
Và cuộc sống vẫn tràn trề mộng ước
Ta lặng lẽ đâu cần những trói buộc
Những nỗi niềm có được chẳng cao xa
Chỉ chút thôi mối duyên nhỏ mặn mà
Để tâm trí thăng hoa thêm một xíu
Một cảm xúc làm cho mình dễ chịu…
Chỉ mình mình thấu hiểu một mình thôi..

Bài thơ buồn về bản thân thử thách

Bài thơ buồn về bản thân thử thách là một tác phẩm văn học sâu sắc, thể hiện sự phản ánh chân thực về cuộc sống và những thách thức mà con người phải đối mặt. Dưới bàn tay tài hoa của nhà thơ, từng dòng thơ trở thành một lời thú tội, một lời tâm sự chân thành về những khó khăn và trở ngại trong cuộc sống.

Trong bài thơ này, người đọc sẽ cảm nhận được sự đau đớn, nỗi buồn và nỗi lo sợ của nhà thơ khi đối diện với những thử thách của cuộc đời. Đây là một cuộc hành trình tìm kiếm sự tự nhìn nhận, sức mạnh bên trong và hy vọng cho tương lai.

Bài thơ buồn về bản thân thử thách là một mảnh ghép quý giá trong văn học, mở ra cánh cửa cho sự đồng cảm và suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống.

LÀ PHỤ NỮ…

Là phụ nữ em sẽ thật mạnh mẽ
Để vượt qua mọi sóng nổi thăng trầm
Không đau khổ khi mất vòng tay ấm
Cứ mạnh mình dù tổn thương đau đớn
Là phụ nữ em sẽ chẳng cần mướn
Lời thề nào lời hứa hẹn chông chênh
Để cuộc đời chẳng đau khổ chênh vênh
Cứ giống thuyền trên dòng sông biển cả
Là phụ nữ em sẽ vì tất cả
Cho gia đình cho người nào thương yêu
Chứ không dành cho người từng làm kiêu
Để cuộc đời luôn đẹp một tim ấy
Là phụ nữ em sẽ để người thấy
Không đau khổ không trằn trọc đêm khuya
Vì trong đời em sẽ mạnh mẽ mà
Để vượt qua cho mọi điều hạnh phúc
Là phụ nữ em nhất định không khóc
Không mất lệ về những gì buồn đau
Vì trái tim em nhất định không sầu
Luôn vui tươi đón nắng hồng cuộc sống.

EM BIẾT

Em biết em đã có nhiều thay đổi,
Có một điều nước mắt chẵng đổi thay,
Bao chờ đợi từng đêm dài mòn mỏi,
Niềm đớn đau làm đau đớn từng ngày !
Em biết em hoài mong điều huyền dịu,
Một ngày nào anh sẽ trỡ lại với em,
Trái tim em mang những điều khó hiểu,
Tối mờ mờ mang khung cảnh bóng đêm !
Em biết giọng hát ngày xưa đã khác,
Bỡi vì em thiếu vắng một cung đàn,
Một mảnh trăng khuya với lòng tan nát,
Lối đi về… em đếm bước lang thang !

CỐ QUÊN ĐỜI

Trên con đường trần, em mãi là một kẻ đi tìm…
Một ánh trăng non thời con gái mà em đánh mất,
Ngọn gió thổi lạnh lùng, ôi cơn gió Bấc,
Một cỏi lòng hiu quạnh giữa đêm khuya!
Giọt nước mắt rơi trong khoé mắt đầm đìa,
Hồn lơ lửng vật vờ trong sâu thẳm,
Tiếng chim kêu thương những lời buồn ảm đạm,
Cơn mưa buồn vừa mới tạnh trong đêm!
Dòng nước phù sa xuôi chảy êm đềm,
Nhưng cuộc đời em lại nằm trong bảo tố,
Em thu mình tựa như con ốc nhỏ,
Cố quên đời, quên hết những đắng cay!

SAO KHÓ VẬY….

Sao khó vậy một tấm lòng chân tình
Cứ lặng lẽ trở nên thật im lặng
Sao khó vậy niềm tin vào bóng hình
Mà tất cả lại trở nên xa vắng
Sao khó vậy muốn mong về một người
Nhưng cứ gọi là người lại tắt máy
Có phải chăng bên họ đang vui tươi
Nên mình đó mắt người chẳng còn thấy
Sao khó vậy đầu em đã gắng quên
Nhưng không thể khi nhìn lại ảnh đó
Tình trong lòng sao em vẫn rực lên
Phải chăng là tình khi xưa luôn có
Sao khó vậy, khó đến tận vô cùng
Muốn tất cả mà dường như rất khó..

DẶN LÒNG

Ngoài hiên rơi giọt mưa Ngâu,
Tiếng đàn mang đến nổi sầu trong em.
Nổi đau ngâm ngấm buồng tim,
Dặn lòng mình hãy cố quên cho rồi.
Nhưng làm sao được anh ơi ?
Hồn em đã gữi theo người từ lâu.
Nhân duyên định bởi trời cao,
Biệt ly vì bỡi tình đầu dỡ dang.
Đời em như đoá hoa tàn,
Yêu thương gom góp nặng mang trong lòng.
Trong cơn giông tố bảo bùng,
Thuyền trôi lạc bến chập chùng biển khơi.

VÔ ĐỀ

Mùa thu về nghe heo may xào xạc
Tia nắng vàng cứ nhàn nhạt buông lơi
Biển dịu ngọt với con sóng đầy vơi
Xa xa lắm…cánh chim trời hoang hoải…
Đời con người nào ai tồn tại mãi
Thoáng chạnh lòng vì mê mải chút bâng khuâng
Tiếng hát ai chợt tha thiết trong ngần
Đầy hạnh phúc nghe từng vần,từng chữ…
Kỷ niệm nào còn được người lưu giữ
Chút mặn nồng như thủa mới quen nhau
Đừng như ai để áo bay qua cầu
Rồi tiếc nuối,rồi âu sầu không dứt
Thế cho nên hãy giữ gìn hạnh phúc
Và trân trọng từng giây phút bên nhau
Sống làm sao để lưu giữ mai sau
Một cuộc sống đầy sắc màu tươi thắm…

Bài thơ buồn về bản thân cố gắng

Bài thơ buồn về bản thân cố gắng là một tác phẩm văn học đậm chất tâm trạng, thể hiện sự phản ánh chân thực về nỗi đau và cố gắng của con người trong cuộc sống. Dưới ngòi bút tài hoa của nhà thơ, từng dòng thơ trở thành một tiếng gọi tinh thần, một lời tự biểu hiện về những nỗ lực không ngừng nghỉ.

Trong bài thơ này, người đọc sẽ cảm nhận được sự đấu tranh, nỗi buồn và lòng quyết tâm của nhà thơ khi đối diện với những khó khăn và thách thức. Đây là một cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa và ý chí mạnh mẽ, mở ra cánh cửa cho hy vọng và sự kiên trì trong cuộc sống.

Bài thơ buồn về bản thân cố gắng là một tác phẩm sâu sắc, là nguồn cảm hứng và động viên cho những ai đang chiến đấu với cuộc sống.

CỬA SỔ NHỚ…

Bên mình cửa sổ trong đêm
Nhìn xa cứ thấy bậc thềm khi xưa
Biết bao cảm xúc cho vừa
Vào tim trái nhỏ nhớ mưa có người
Nhớ sao cửa sổ luôn tươi
Một đôi rả rích vui cười trọc trêu
Vậy mà mọi thứ mất đều
Để giờ đây có tiếng kêu là nàng
Nhìn mưa bên cửa đa mang
Sao mà nỗi nhớ đến chàng lại đong
Một nhà từng hạnh phúc lòng
Giờ đây mất hết chỉ mong tháng ngày
Một nơi ngồi nắm bàn tay
Thề lên hẹn xuống không đày em đau
Vậy mà cuộc sống lắm màu
Chữ ngờ kia đó đến mau thật buồn
Thôi đành mặc kệ lệ tuôn
Nhưng lòng em vẫn trôi luồn qua khung
Gửi bên nhà nhỏ đang cùng
Nỗi niềm cô gái mông lung tháng ngày.

CÒN AI

Chìm trong lặng lẽ bên đời,
Nhớ tình yêu cũ thương người dấu yêu.
Tình rơi tan nát buồn hiu,
Như từng chiếc lá những chiều cuối Thu
Dốc cao đầy ấp sương mù,
Lưng trời hiu quạnh sầu như chất đầy.
Lòng còn ngây ngất men say,
Tình xưa đã chết lòng nầy còn vương.
Khăn tay thắm giọt lệ buồn,
Đường đời muôn nẻo sầu thương trong lòng.
Còn ai trao nổi nhớ mong?
Hay là một kiếp lạnh lùng cô đơn?

MƯA NGÂU NHỚ NGƯỜI…

Vậy là tháng bảy mưa ngâu
Biết bao nỗi nhớ âu sầu trở sang
Một mình lòng cứ gợi chàng
Nhìn mưa lại nhớ lúc đang ở thôn
Tháng này là tháng cô hồn
Làm cho hình bóng nụ hôn nhớ người
Nhìn trời chẳng thấy nắng tươi
Giống em đang dấu nụ cười che đau
Thời gian tháng bảy muôn màu
Tự thân ngồi đó chẳng lau được mà
Bởi giờ mọi thứ thật xa
Trời mưa luôn đến tận nhà trái tim.

CHÔN DẤU

Anh tự mình chôn dấu những niềm đau,
Gọi tên em ngàn lần sao vẩn nhớ?
Ừ phải rồi chắc tại tình dang dỡ,
Mộng không thành tiếc nuối mãi khôn nguôi!
Gữi nụ hôn trao đến tận bên người,
Lời hẹn ước bây giờ thành lổi hẹn,
Lòng nghẹn ngào cuộc tình không trọn vẹn,
Tâm tư buồn trãi rộng lối đi xưa!
Từng dấu chân theo cơn gió thay mùa,
Dấu kỷ niệm làm hồn đau rưng rức,
Trang giấy trắng hoen mờ bao dấu mực?
Mảnh đời buồn tan vỡ với tháng năm!

ĐỪNG BỎ CUỘC

Dù chán nản cũng đừng nên bỏ cuộc
Bởi có ngày sẽ bước khỏi gian nan
Được sinh ra có mặt ở thế gian
Là hạnh phúc muôn vàn loài ao ước
Dù mệt mỏi cũng tự tin cất bước
Nỗi đau nào cũng giải được mã thôi
Bởi ta biết thanh xuân sẽ dần trôi
Không trở lại như hồi đôi mươi nữa.
Không bao giờ đóng hết mọi cánh cửa
Chỉ do mình chưa đủ lửa nhân duyên
Mỗi một ngày được sống là thần tiên
Và cố gắng tâm an yên là được..
Dù cuộc đời không như mình mong ước
Cứ chân tình sau trước vẹn niềm tin.
Tự tin lên và hãy là chính mình
Phải mạnh mẽ ..kiếp ba sinh cần thế.
Dù biết rằng mọi việc không hề dễ
Cứ bền lòng để có thể thành công..

NHỚ NGHE EM

Chiều hôm nay, anh thấy gió bay nhiều lắm,
Trời lạnh về, nhớ giử ấm nghe em ?
Đêm xuống rồi trong giấc ngủ bình yên,
Cơn mộng đến hai đứa mình gặp gỡ!
Hàng dương liểu bên song, đùa với gió,
Biển mênh mông, sóng vổ nhịp âm thầm,
Cây dừa cao, nghiêng bóng đứng lặng căm,
Tình vắng nhau, đời úa vàng như cát!
Dấu tích xưa trong lòng dâng dào dạt,
Tình yêu đang thành sóng nổi chập chùng,
Phố thân quen giờ xa cách nghìn trùng,
Em nơi đó vẫn tháng ngày ngóng đợi!

Bài thơ buồn về bản thân tiến lên

Bài thơ buồn về bản thân tiến lên là một tác phẩm văn học đầy ý nghĩa, thể hiện sự phản ánh chân thực về sự tiến bộ và phát triển của con người. Dưới bàn tay tài hoa của nhà thơ, từng dòng thơ trở thành một lời tự kỷ về những nỗ lực và khát vọng vươn lên.

Trong bài thơ này, người đọc sẽ cảm nhận được sự quyết tâm, lòng kiên nhẫn và niềm tin không ngừng nghỉ của nhà thơ trong hành trình vượt qua khó khăn và thách thức. Đây là một cuộc phiêu lưu tinh thần, một hành trình tìm kiếm ý nghĩa và ý chí mạnh mẽ.

Bài thơ buồn về bản thân tiến lên là một tác phẩm đáng giá, là nguồn động viên và sự khích lệ cho những ai đang nỗ lực vươn lên trong cuộc sống.

RU TÌNH

Ru tình giọng hát à ơi,
Một đêm thức trắng giữa đời bảo giông.
Đưa tay nhóm ngọn lửa hồng,
Cho lòng được ấm khi Đông trở về.
Ngẩn ngơ người phụ câu thề,
Để con chim sáo nảo nề sầu bi.
Gió reo như bước chân đi,
Nhớ về kỷ niệm còn gì nữa đâu?
Ngở ngàng trong giấc chiêm bao,
Tình xưa đã dứt nổi sầu nặng mang.
Từ nay duyên kiếp lỡ làng,
Thôi đừng nhớ mối tình chàng làm chi.

CÔ BÉ HAY HỜN

Anh thường gọi em là cô bé hay hờn,
Hay nũng nịu và cũng thường hay khóc,
Mỗi lần khóc là mỗi lần ngập lụt,
Để lòng anh bị ướt đẩm như mưa.
Biết em rồi, anh đã có sợ chưa?
Hay vẫn cứ với tính nào tật nấy?
Rồi lại trách hẹn rồi sao không lại?
Chỉ vì anh đã chẵng chịu nghe lời.
Em biết rồi… anh chót lưỡi đầu môi,
Để thu phục cảm tình người con gái,
Tặng cho em một tình yêu nồng cháy,
Để rồi em không còn dổi còn hờn.

BÓNG XƯA

Em nức nở nghẹn ngào,
Trong vòng tay tình lạ,
Giờ hai người hai ngã,
Vương vấn nữa làm chi ?
Anh nào có còn gì ?
Ngoài trái tim khô héo ?
Lá vàng rơi kín nẻo,
Trên đường đến nhà em.
Mong giấc ngủ từng đêm,
Để mình đừng thức dậy,
Bóng xưa nào đâu thấy ?
Hương củ đã phai rồi.

TÔI VÀ… CẢM XÚC!!!

Chẳng hiểu sao cảm xúc cứ dần vơi
Ghép câu chữ mà rụng rời lay lắt
Tôi vẫn cố kiếm tìm rồi ghép nhặt
Đến nửa chừng… lại xoá sạch bỏ đi
Bao ngày qua đâu viết được bài gì
Hai ba dòng nào nghĩ chi được nữa
Phải chăng là duyên Thơ nay dang dở
Lòng vương sầu… cảm xúc lỡ buông lơi
Tủi hờn sao? Buồn bực chỉ chút thôi
Nào dám quên đâu mải chơi mà giận
Chỉ là mấy ngày nay tôi rất bận
Việc bộn bề… đành phải khất vài hôm
Cảm xúc à! Tôi không muốn cô đơn
Hãy bên nhau ta khơi nguồn Thơ nhé
Mình nối vần viết những điều chia sẻ
Tặng cuộc đời… Tôi… Bạn sẽ cùng vui !!!

KHÔNG NHƯ MƠ ƯỚC

Bao nhiêu người đã đi qua đời anh?
Anh không nói em đoán chừng cũng biết,
Bởi vì em, tại sao mình lại chết?
Trong cuộc tình chới với giữa tay anh!
Bám víu vào một cái gi rất mong manh,
Khi cho anh một tình yêu chân thật,
Em nhìn anh tất cả gì cũng nhất,
Và ước mơ một giấc mộng thiên đàng!
Gót chân buồn trên những bước lang thang,
Em đã hiểu đời không như mơ ước,
Hơn nữa đời vẫn từng đêm thổn thức,
Cũng chĩ vì đặt sai chổ con tim.

ANH BỎ LẠI

Anh bỏ lại nơi đây một vùng trời biển mênh mông,
Từng ghềnh đá, đụn cát dài ngun ngút,
Con chim trời mỏi cánh bay, dừng lại đây vài giây phút,
Rồi lại bay tung cánh phía trời xa!
Trong bầu trời cao rộng quá bao la,
Tình của em cũng chập chùng cao chất ngất,
Chỉ riêng anh để lòng nào đánh mất?
Cho sóng buồn lặng lẽ vổ từng đêm?
Em nguyện cầu cho ai đó được bình yên,
Riêng thân em mãi vẫn là con dã tràng xe cát,
Khi mõi mệt nằm lắng nghe biển hát,
Rồi ngậm ngùi chua xót mối tình tan!

LÀM SAO?

Đêm nay nghe gió lạnh nhiều,
Một mình trăn trở quạnh hiu cỏi lòng.
Mong tình tha thiết như không,
Chĩ còn một chút than hồng trong tim.
Vòng tay ôm kín nổi niềm,
Trên cành hoa nở tiếng chim đón chào.
Hồn em ũ rũ làm sao,
Nổi buồn chôn kìn chìm sâu trong đời.
Tâm tư xao xuyến bồi hồi,
Làm sao quên được những lời thề xưa?
Em về bóng nhỏ đường khuya,
Vầng trăng vẫn sáng, cách chia vẫn còn.

Bài thơ buồn về bản thân là một hành trình sâu lắng vào tâm hồn con người, nơi mà từng dòng thơ là một dấu ấn của cảm xúc và suy tư. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, những dòng thơ này truyền tải những cảm xúc u buồn, đau đớn và sự lạc lõng của con người trong cuộc sống.

Kết thúc hành trình, chúng ta không thể không để lại những dòng thơ về bản thân, như một kỷ vật của quá khứ, nhưng cũng là nguồn động viên cho tương lai. Dưới bóng đêm tĩnh lặng, những dòng thơ vẫn lưu luyến trong tâm trí, làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên phong phú và ý nghĩa hơn.

Với tâm trạng sâu lắng và ý nghĩa phong phú, bài thơ buồn về bản thân đã làm cho cuộc sống của chúng ta thêm phần đặc biệt và đáng nhớ.

Thơ Hay -