BST những bài thơ buồn khóc một mình cô đơn nhất

Trong những dòng thơ buồn khóc, chúng ta bước vào một thế giới của nỗi đau và nước mắt, nơi mà cảm xúc lẻ loi và sâu sắc được thể hiện qua từng câu từ, từng điệu bộ. Dưới ánh sáng lung linh của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, làm nổi bật những nỗi đau không thể nào lãng quên.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, chúng ta sẽ khám phá những góc khuất tối tăm của lòng người, những cảm xúc đầy rẫy và phức tạp. Thơ buồn khóc không chỉ là những dòng chữ mà còn là những giọt lệ mà trái tim của nhà thơ đã rơi xuống giấy, làm tan chảy mọi góc khuất trong lòng người đọc.

Nội Dung Chính

Thơ buồn khóc cô đơn

Trong thế giới của thơ, thơ buồn khóc cô đơn là biểu hiện của sự lẻ loi và hoang mang trong tâm trí của một tâm hồn cô đơn. Dưới ánh trăng lung linh và bóng đêm tĩnh lặng, những dòng thơ trở thành những tiếng khóc thầm lặng, lan tỏa từ trái tim của nhà thơ ra khắp vũ trụ vô tận.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi những suy tư và cảm xúc cô đơn được thể hiện một cách sâu lắng và chân thành. Thơ buồn khóc cô đơn không chỉ là sự tương tác của những từ ngữ mà còn là những lời thổ lộ chân thành về sự lẻ loi và hoài niệm.

Hãy cùng nhau khám phá và tận hưởng những dòng thơ này, để ta hiểu rõ hơn về bản chất phức tạp của cảm xúc cô đơn trong lòng con người.

NỢ MỘT CHỮ TÌNH

Tôi còn nhớ, lúc vừa lên đôi chín
Tuổi mộng mơ và sẵn tính tự cao
Quê tôi, quê anh ngăn cách bởi con sông
Anh nói lời yêu, hỏi tôi nghĩ gì không
Tôi thách thức, được liền bờ mới tính
Con sông lớn cách chia hai bờ bến
Tôi ngại đò sóng gió lúc sang sông
Vì không yêu nên hờ hững, chẳng để tâm
Bảo anh đợi, biết đâu…bờ sẽ nối
Tuổi ngây thơ, lời hứa suông nông nổi
Rồi lãng quên theo năm tháng dần trôi
Hơn bốn mươi năm, biết bao cảnh đổi thay
Hai bờ nối bằng chiếc cầu vàm cống
Anh tìm tôi…bảo nhớ chăng…lời hứa
Dù chúng tôi đã gần tuổi bãy mươi
Tôi ngở ngàng lở khóc,lở cười
Chuyện không thể, giờ đã thành có thể
Thôi anh hởi,từ lâu tình đã lở
Đừng chờ mong,tôi còn có gia đình
Xin lỗi anh,tôi đành nợ chữ tình
Vẫn hai lối, cho dù bờ đã nối
Tôi xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi
Bởi vô tâm hại anh đã đợi chờ
Lở kiếp này tôi thật sự không ngon
Thôi xin hẹn kiếp sau tình sẽ trả

VÔ ĐỀ

Nhiều đêm em nằm đều thầm nghĩ
Cuộc đời sao chán thế này sao
Ai từng ngã sẽ hiểu lòng người đã ngã
Người chưa ngã đừng vội mừng người ơi
Hôm nay trời mưa mai lại nắng
Hôm nay cười ngày mai lại khóc
Đừng bao giờ nghĩ mình là nhất
Đừng vội cười người ơi
Nếu một mai tôi sẽ là bạn
Tôi sẽ k bao giờ suy nghĩ zay đâu
Hãy yêu thương những người đã ngã
Đừng bao giờ chà đạp người đã ngã người ơi

XA RỒI

Hạnh phúc nào bỗng hoá đơn côi
Ta tỉnh thức trong cồn cào nỗi nhớ
Khóc đi em, vầng trăng thành hai nửa
Còn lại gì chất chứa những niềm đau
Ta van xin cơn sóng hãy qua mau
Đừng phủ sầu lên đôi bờ cát trắng
Giấu cho em niềm yêu riêng thầm lặng
Ta một mình gặm nhấm nỗi cô đơn
Mong ước thật nhiều cũng chỉ thế thôi
Khi tình hồng ta không còn chung lối
Oan tình này không ai người có lỗi
Do ông trời xe rối chỉ tơ duyên…

ĐÊM ĐÔNG

Trời đêm lạnh bước chân tôi đơn độc
Gió đông về lất phất hạt mưa rơi
Giọt mưa tuôn hay giọt nước mắt đời
Khóc chua xót cho lòng người đen bạc
Em phụ tôi vui vầy bên người khác
Tôi âm thầm lẻ bạn 1 mình ên
Nghe tim mình rỉ máu đớn đau thêm
Tôi lạc lõng giữa trời đêm băng giá
Con đường này ngày xưa 2 dứa
Đưa nhau về trong mưa bụi trời đông
Mình bên nhau nghe ấm áp cỏi lòng
Cho dù gió, dù mưa ,dù giá rét
Giờ em đâu… Để mình tôi thương nhớ
Đêm đông buồn, đếm nhịp bước bơ vơ
Gió đông ơi… Sao lạnh lẽo hửng hờ
Còn gì nữa đợi chờ… Tình đã phụ

TRỌN KIẾP NÀY HẠNH PHÚC NGHE EM

Biết rằng lâu nay anh rất muốn đến bên em
Và em vẫn đợi chờ những vần thơ cháy bỏng
Tình yêu em đã làm trái tim anh ran nóng
Phá tan lớp băng bao nhiêu năm đông cứng rã rời
Anh đã không tin vào cuộc sống này có màu hồng
Một tình yêu đối với anh là quá ảo mộng
Ánh bình minh chợt đến bất thình lình
Em là người con gái đã làm hồi sinh trở lại
Để nhân thế này đem lại mối tình của hai ta
Bởi cửa trái tim anh, em là người đã mở ra
Với khát khao tuôn trào như núi lửa
Anh sẽ bên em như mùa xuân về tựa cửa
Màu của tìm em, anh lạc giữa giấc mơ hoa
Anh sẽ cùng em hát mãi khúc tình ca
Để kỉ niệm ngày hai ta thành tri kỉ
Để tình yêu ta một đời trọn vẹn chung thủy
Em cũng hiểu trước đây anh chỉ được tự tình
Khi màn đêm trở mình sang màu đen bóng tối
Nhưng bây giờ anh không còn đơn côi
Lỗi nhịp tim và phủ lối cả đường duyên
Bởi đã có em mang đến những an nhiên
Mang cho anh cả mối duyên từ kiếp trước
Sau bao năm xuôi ngược giờ ta mới gặp được nhau
Anh bây giờ không phải nén những nỗi đau
Mà anh sẽ gối đầu lên ngực em để khóc
Xóa đi nỗi cô đơn khó nhọc ngấm ngầm
Anh sẽ bên em trong nghĩa nặng tình thâm
Em hãy cùng anh nắm giữ niềm hạnh phúc
Là khát khao về mái nhà chung mộng ước
Em sinh cho anh ba đứa con như em hằng mơ ước
Để trọn kiếp này hạnh phúc ta mãi mãi nghe em

TỦI PHẬN

Giọt lệ tuôn hoài khổ lắm cơ
Do tin hứa hẹn mới khù khờ
Âm thầm kết bạn ta thường ngỡ
Lặng lẽ quen chàng tớ cứ mơ
Lạc phím cung đàn tình lỡ dở
Sai âm tiếng hát phận lờ đờ
Về khuya thổn thức ngồi nhung nhớ
Dĩ vãng qua rồi tiếc ngẩn ngơ.

Thơ buồn khóc đau khổ

Trong thế giới của thơ, những dòng thơ buồn khóc đau khổ là những dấu vết của nỗi đau và khó khăn trong cuộc sống. Dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, làm nổi bật những nỗi đau không thể nào quên đi.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi những cảm xúc đau khổ và tuyệt vọng được thể hiện một cách sâu lắng và chân thành. Thơ buồn khóc đau khổ không chỉ là những dòng chữ mà còn là những dấu vết của một trái tim tan nát và đau đớn.

Hãy cùng nhau khám phá và tận hưởng những dòng thơ này, để ta hiểu rõ hơn về sức mạnh của từng giọt nước mắt và khao khát giải thoát từ nỗi đau trong lòng con người.

ĐI TÌM MỘT NỬA KIA

Mãi đi tìm một nửa của riêng tôi
Tìm đỏ mắt nhưng rồi không thấy được
Nửa còn lại của mình mang vết xước
Đi lang thang bạc nhược cả tâm hồn
Chiều buông dần đâu tỉnh ngộ trí khôn
Nhìn cúc dại bồn chồn tim se thắt
Kém may mắn lệ buồn rơi ướt mặt
Nửa của tôi héo hắt đợi nửa chàng
Tôi đi tìm một nửa dạ hoang mang
Đi mỏi mệt ngỡ ngàng không tìm thấy
Đời thiếu anh nên đành lòng sống vậy
Thà cô đơn chẳng lấy nửa khác vào
Ôi cuộc tình khó định nghĩa làm sao
Nhưng đích thực đường vào xa tít tắp
Đôi lúc tưởng rằng mình hên mới gặp
Tìm nửa anh đi khắp chốn mịt mù
Tôi bây giờ rối trí bệnh mộng du
Mong trời đất đừng thù dai hành hạ
Chắc anh cũng như tôi tìm khắp cả
Điều không may… phép lạ chẳng đến mình.

TAN VỠ

Thôi nàng quyết bỏ mệt làm sao
Thất vọng vì ta chẳng giữ nào
Đã thích an bình lưu dạ gửi
Chưa tìm hạnh phúc thỏa hồn trao
Ngày thương ý mở âm thầm vẫy
Buổi nhớ tình khơi mạnh mẽ chào
Giấu những buồn vui lần khổ dại
Bây giờ kỷ niệm nhỡ thời nao.

ĐỊNH MỆNH

Vắng nhỏ nắng hay mưa
Cứ đổ thừa định mệnh
Yêu nàng không để sểnh
Dù mang bệnh khổ đời
Ngày nào thấy lá rơi
Lại nghĩ trời mưa gió
Chờ em về lối nhỏ
Lòng vò võ đợi hoài
Dù chẳng biết tương lai
Mộng mơ ngày đám cưới
Vắng nhỏ buồn rười rượi
Xa tầm với thở dài
Hôm nhìn cặp mắt nai
Anh cười hoài thoải mái
Chỉ một ngày không lại
Hồn tê tái thẫn thờ
Yêu nhỏ biết làm thơ
Tự bao giờ chẳng rõ
Giờ gặp nhau rồi đó
Định mệnh có phũ phàng.

XIN ĐỪNG NHÉ ANH!

Xin đừng bẻ gẫy tình yêu
Nửa đem phía ấy, nửa chiều bên em
Để cho giọt lệ ướt nhèm
Tim hồng đau nhói luốc lem nỗi lòng
Xin đừng gạn đục tìm trong
Bên thương, bên ghét rơi vòng khổ đau
Đừng gây tình cảm úa nhàu
Vô tình như thế mai sau thẫn thờ
Xin đừng hất hủi gái tơ
Vì yêu anh đó dại khờ trao thân
Mong anh ghét bỏ mười phần
Để tình đằm thắm ái ân nồng nàn
Xin đừng vội nói ly tan
Chia tay buồn bã lệ tràn ướt mi
Hãy quên nhỏ nhặt so bì
Hết lòng chung thủy…vần thi ngọt ngào.

MÌNH XA NHAU RỒI

Cuối cùng rồi hai đứa cũng chia tay
Bởi duyên số an bày theo trời định
Bao kỷ niệm trôi dần sai toan tính
Tiễn anh đi em bịnh mấy ngày liền
Hai đứa mình mơ cuộc sống bình yên
Bến vẫn đợi con thuyền chiều nghiêng nắng
Bởi chồng chất tình yêu còn sâu nặng
Những khát khao mà chẳng toại nguyện lòng
Anh đi về có hiểu nỗi nhớ mong
Em tủi phận má hồng sao ngang trái
Không đủ sức níu ghì anh quay lại
Lòng xót đau giờ phải ngó anh về
Biết nói gì khi mình tỉnh cơn mê
Đã đón nhận ê chề chia lối rẽ
Em giống tựa sân ga tàu nhỏ bé
Tiễn tàu đi lặng lẽ thúc còi buồn
Vắng anh rồi ngơ ngẩn giọt lệ tuôn
Đầu nhức nhối quay cuồng trong chiều lạnh
Ga trống rỗng nhìn con tàu lăn bánh
Mình xa nhau lòng chạnh thấy lạnh lùng.

NHỚ MÙA THU LÁ BAY

Mỗi độ Thu về ngó lá bay
Thương em trẻ đẹp ở làng này
Anh nào có biết yêu chờ đợi
Lúc học cùng trường ở chốn đây
Ngày xưa thuở nhỏ chơi trong xóm
Gặp mặt nhau cười mộng ước chi
Liếc mắt nhìn em như kẻ trộm
Ngày qua tháng lại biết yêu gì
Bỗng một chiều Thu lá rụng đầy
Anh về xứ Quảng ghé nàng đây
Làng quê khói lửa tìm không thấy
Chẳng gặp người xưa tủi dáng gầy
Mưu sinh vất vả chiều về nhớ
Bỗng gặp em đây thật bất ngờ
Cặp mắt buồn hiu ngồi nhắc nhở
Chồng nàng phản bội thích “nai” tơ
Mộng ước không thành cũng đã lâu
Chiều Thu buổi ấy gặp em sầu
Hai người ngó lá mùa Thu rụng
Đoạn cuối tình yêu … hẹn kiếp sau.

Thơ buồn khóc tổn thương

Trong dòng thơ buồn khóc tổn thương, chúng ta sẽ bước vào một thế giới của đau thương và mất mát, nơi mà những dòng thơ trở thành ngôn từ của sự đau đớn và tuyệt vọng. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng và bóng đêm tĩnh lặng, những dòng thơ trở thành những lời kêu gọi sự giải thoát, một cách để thể hiện và chia sẻ những tổn thương trong lòng.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, chúng ta sẽ khám phá những góc khuất tăm tối của tâm hồn con người, những cảm xúc lẻ loi và sâu sắc. Thơ buồn khóc tổn thương không chỉ là sự tương tác của các từ ngữ mà còn là những lời thổ lộ chân thành về nỗi đau và tổn thương.

Hãy cùng nhau chiêm ngưỡng và tận hưởng những dòng thơ này, để ta hiểu rõ hơn về sức mạnh của ngôn từ trong việc thể hiện và chia sẻ những cảm xúc đau thương trong cuộc sống.

TÌNH YÊU THUỞ TÓC MÂY….

Hàng lá me bay rụng cội già.
In từng dấu vết bước chân qua.
Bên nhau sóng bước chiều tan lớp.
Phượng vĩ trên cành vươn cánh xa.
Thuở ấy đôi ta tuổi học trò.
Tình yêu chớm nở đẹp như hoa.
Dòng thơ mực tím thay lời nói.
Tóc rối trong chiều bay thướt tha.
Ai biết rằng mai tuổi ngọc ngà.
Theo dòng thời cuộc mãi trôi xa.
Nét chữ hôm nào trên giấy trắng.
Theo tháng năm phai úa nhạt nhòa.
Phượng vĩ lại về trên cánh hoa.
Đường xưa vẫn ngập lá me già.
Mái ngói sân trường rêu phủ úa.
Gợi lại trong lòng bao xót xa.
Ngày trước chia tay trước cổng trường.
Ngờ đâu ly biệt mãi ngàn phương.
Người đi kẻ ở chia đôi ngã.
Xa cách ngàn trùng những đại dương.
Hàng lá me bay rụng ngập đầy.
Tóc mây một thuở giữa chiều bay.
Giờ đây nhòa nhạt màu sương khói
Nỗi buồn thẫm đẫm có ai hay..

AI GỌI THU TRỞ LẠI..

Ai đã gọi cho mùa Thu trở lại
Để lá vàng xao xác ngậm ngùi bay.
Từng cánh mỏng bẽ bàng nằm dưới cội.
Nắng tàn dần trong giấc ngủ chiều say.
Ai thấu hiểu nỗi niềm bao cánh lá.
Phận mỏng manh nằm khép nép trên cành.
Heo may đến lùa theo làn gió lạnh.
Khiến lá đành rời nhánh cuốn theo nhanh.
Thu mang đến nỗi buồn trên cánh lá.
Úa hanh vàng từng chiếc rụng tả tơi.
Mây sẫm tím từ chân trời xa thẳm.
Nhuộm loang đầy bóng tối giữa chiều rơi.
Nhặt từng cánh Thu vàng rơi đầy lối.
Chợt thấy thương sắc úa nhạt màu phai.
Đời nhỏ bé giữa đất trời rộng trải.
Xác chôn vùi trong giá lạnh đơn côi..
Thu đến chi cho lá vàng bối rối.
Rụng xác xơ trên nấm mộ hoang tàn.
Sầu mênh mang cứ mỗi độ Thu sang.
Từng cánh mỏng bay về nơi vô tận..

TỪ DẠO ẤY..

Từ dạo ấy thấy mình như lạc lối.
Bước chân về bối rối đến hoang mang.
Con đường xưa lá đỗ ngập hanh vàng.
Hồn băng giá quặn đau từng nhịp thở.
Anh xa mãi cho đắng môi sầu nhớ.
Biết cùng ai chung bước lối đi về.
Hồn tê tái tưởng chừng như vụn vỡ.
Tiếng lòng đau hụt hẫng giữa cơn mê..
Tình thuở ấy bây chừ xa xôi lắm.
Anh nơi nao cho phố vắng buồn thiu.
Cơn nhức nhối cấu cào từng khoảnh khắc.
Phố chiều qua lạnh lẻo đến cô liêu.
Niềm chua xót rã rời từng khúc ruột.
Nước mắt rơi nhòa nhạt cả khung trời.
Mây tím buồn giăng kín cả muôn nơi.
Ai hiểu được vì sao lòng dâng sóng.
Anh có biết nơi này chừ lạnh lắm.
Cơn mưa phùn lấm tấm ướt bờ vai.
Những kỷ niệm nồng nàn còn vương lại.
Và.. tình em một thuở..vẫn chưa phai.
Và cứ thế đời cô đơn trống vắng.
Cứ loanh quanh trong bể đắm tình yêu.
Trái tim nhỏ bơ vơ chiều giá lạnh.
Lối em về cỏ mọc úa xanh rêu..

BƯỚC CHÂN VỀ LẠC LỐI

Ngày đi học tan trường về lối nhỏ
Áo dài bay theo gió đẹp vô hồn
Nhìn má hồng bờ môi khát nụ hôn
Dạ chợt thấy bồn chồn thương dễ sợ
Thời tuổi trẻ gần nhau mà mắc cỡ
Cầm tay em hơi thở cứ nặng nề
Buổi ban đầu ôm nhỏ thấy lạ ghê
Tóc thơm quyện đường về vui chân sáo
Thời gian vắng bóng em buồn ảo não
Bận mưu sinh hẹn báo nhỏ ngày về
Nơi thôn làng đỏ mắt đợi lê thê
Em chán nản, ê chề theo tình mới
Ngày tháng chín về quê lòng hồ hỡi
Chiều mùa Thu anh tới chẳng gặp nàng
Có lẽ nào em vội bước sang ngang
Bỏ người cũ theo chàng trai xứ lạ
Anh tủi phận tình mình tan nhanh quá
Sợi tơ duyên đã ngã sang ai rồi
Nhớ lời thề hai đứa nguyện chung đôi
Con đường cũ…có người về lạc lối.

MỘNG VỠ

Cứ tưởng tình đầu thỏa mộng mơ
Chàng đi chẳng nói mặt bơ phờ
Âm thầm những buổi hồn ta đớ
Khắc khoải bao ngày dạ tớ trơ
Nguyện cá chung dòng hồ hởi thở
Mơ chim hợp cánh miệt mài chờ
Đau buồn ứa lệ duyên mình lỡ
Bỗng rối tơ lòng đứng ngẩn ngơ.

LẠNH LÙNG

ÂN nghĩa mà KHÔNG đến với mình
TÌNH đời có KHÓC chẳng quang vinh
BẠC đen số phận DÙ tôn kính
BẼO nhẽo làm chi GẶP kẻ bình
NUÔI mộng được BAO khổ cả đời
TÔI buồn CAY cú phận chơi vơi
LỚN lên nhận ĐẮNG buồn vời vợi
SÓNG biển vùi thân BẤT kể người
GIÓ mưa CHẤP nhận đừng ngao ngán
CUỘC sống ĐAU lòng khóc được chi
ĐỜI chẳng THƯƠNG mình sao bất mãn
DẠY khôn bản lĩnh VẪN cười khì
TÔI đã một thời LẠNH lẽo ngôn
KHÔN chi LÙNG kiếm dạ bồn chồn
ÂN TÌNH BẠC BẼO NUÔI TÔI LỚN
SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI DẠY TÔI KHÔN
KHÔNG KHÓC DÙ GẶP BAO CAY ĐẮNG
BẤT CHẤP ĐAU THƯƠNG VẪN LẠNH LÙNG.

Thơ buồn khóc lạnh giá

Trong thế giới của thơ, những dòng thơ buồn khóc lạnh giá là những đoạn văn bi thảm, phản ánh sự tuyệt vọng và lạnh lẽo của cuộc sống. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng và bóng đêm tĩnh lặng, những dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, làm nổi bật những cảm xúc cô độc và lạnh lẽo.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, chúng ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà những suy tư và cảm xúc buồn bã được thể hiện một cách sâu sắc và chân thành. Thơ buồn khóc lạnh giá không chỉ là sự tương tác của những từ ngữ mà còn là những dấu vết của một trái tim bị đóng băng.

Hãy cùng nhau khám phá và tận hưởng những dòng thơ này, để ta hiểu rõ hơn về bản chất phức tạp của cảm xúc cô độc và lạnh giá trong lòng con người.

TỰ TRÁCH

Lặng lẽ Đông về một sớm mai
Nhiều cây rụng lá tủi hình hài
Thương về kỷ niệm giao mùa trước
Lối nhỏ ngày nào bước cạnh hai
Mấy bận ra ngồi cạnh bến sông
Thời gian ngóng mãi khổ thân hồng
Rêu phong lối cũ chờ người đến
Bỏ lại bên đời mỏi mắt trông
Lạnh lẽo cô đơn một bóng hình
Ngày nào thắm thiết đẹp lung linh
Vàng phai nhạt nắng cần yên tịnh
Gửi tí hương xưa chuyện của mình
Có lẽ duyên tình đã nhạt phai
Cầu chi hạnh phúc khổ trang đài
Lòng người độc ác mau thay đổi
Chán nản mình cười bởi chọn sai
Lạc điệu dây tơ đứng ngỡ ngàng
Tình này thất vọng bởi sang ngang
Ôm sầu tuyệt khúc chưa thành đạt
Trách kẻ tri âm … quá phũ phàng.

MỘNG TÌNH THƠ

Là con gái ở nơi vùng thôn dã ,
Sạm nắng mặt trời nghiệt ngã nóng rang.
Mùa đông rét mướt cấy giống muộn màng ,
Cặm cụi ngoài đồng bấc tràn gió xát …
Theo ai mắt nhìn cô nàng chất phác ,
Về đây quê ngoại nắng rát trưa hè.
Tàn cây reo réo rộn rã tiếng ve ,
Mơ màng trông ra hàng tre oằn oại.
Đằng xa thoáng nghe giọng nàng inh ỏi ,
Đôi chân thoăn thoắt qua khỏi vũng lầy.
Cơn giông ùn ùn bao phủ vần mây ,
Lo lắng mưa sa mặt mày thấm ướt …
Tươi cười bạo gan mở lời giành trước :
Ào ào xối xả ngấm nước lạnh không ?
Mặt em đỏ hây lập bập lồng bồng :
Có…biết chi…mô làm…răng…mà…ấm …?…!
Vừa về đến thấy bơ phờ ê ẩm ,
Ngập ngừng thăm hỏi lẫm …bẫm… có..sao ?
Miệng mồm ấp úng …nói …nói … xin chào ,
Vài câu xã giao đi vào vội vã …
Liếc mắt trộm nhìn hồng lên đôi má ,
Em giật nẩy mình đôi ngã đồng giao …
Thẹn thùng vo ve chéo áo bạc nhàu=,
Cõi lòng xôn xao nhìn nhau lúng túng.
Ngây thơ thật thà làm anh say đắm ,
Môi cười chúm chím lẳng lặng cầm tay.
Ôi chao da thịt tê cóng thế này ,
Bẽn lẽn quay lưng thôi nay về nhé …
Yêu nhau buổi đầu tình thương đáo để ,
Dưới bóng trăng mờ thỏ thẻ thiết tha !
Ngọt ngào ôm trao cơ thể nõn nà ,
Tất cả về anh “ Sơn Hà “gởi gắm …!
Bền lâu ước mơ sông dài núi thẳm ,
Tình quê lai láng thấm dậm dạt dào.
Dù cho bập bùng gió đánh mây chao ,
Mộng đẹp chung đôi tuôn trào dậy sóng…

VÔ ĐỀ

Mai anh đi rồi còn ai đâu hờn dỗi.
Lối xưa bây giờ lê bước một mình em.
Trời đang mưa hay lệ đỗ bên thềm.
Gió se sắt lòng càng thêm triễu nặng.
Mai anh đi rồi cõi lòng thêm trống vắng.
Nắng xuân buồn cũng chẳng đến bên em.
Trời lập đông gió lạnh thổi qua rèm.
Tim giá buốt thèm một vòng tay ấm.

MỘNG ƯỚC RIÊNG EM

Người yêu hỡi anh nào đâu có biết
Trái tim buồn da diết nhớ thương ai
Đêm cô đơn mộng ước dáng trai tài
Và mơ đến chốn bồng lai tiên cảnh
Nhưng xa cách cho hồn thêm giá lạnh
Sương mịt mờ che khuất lối tình xưa
Dẫu thiết tha mình cũng chỉ dư thừa
Vì duyên nợ không vừa tầm tay với
Mưa lất phất riêng mình em đứng đợi
Tấm thiệp hồng người đã gởi hôm nay
Miệng cười tươi sao mặn đắng lòng này
Còn đâu nữa vòng tay xưa nồng ấm.

HÃY NGHỈ NGƠI EM NHÉ

Nếu thấy mệt em hãy nghỉ ngơi đi.
Đừng cố gắng bon chen đời dài lắm
Nghỉ đi em cho môi hồng thêm thắm
Ngả vào anh say đắm một vòng tay
Thu qua đi thì đông sẽ chàm về
Em có thấy hôm nay trời se lạnh
Nghỉ đi em cho quên đời cô quạnh
Vòng tay ôm sóng sánh những ân tình
Cuộc đời em đã nếm đủ mùi đời
Giờ đến lúc giành cho mình em nhé
Đừng cố nữa gió thu lay nhè nhẹ
Chiếc lá khô đơn lẻ giữa dòng đời
Nghỉ đi em nay đã có anh rồi
Đời em sẽ không chơi vơi nhiều nữa
Anh nguyện sẽ bên em là chỗ dựa
Cho cuộc đời chất chứa những yêu thương
Mệt thật rồi xin em chớ vấn vương
Bao tươi đẹp trên đời chờ em đó

NGƯỜI DƯNG ƠI.

Em chờ ai đứng lâu chưa ?
Heo may gió đã chuyển mùa em ơi.
Trời buông cái lạnh xuống rồi.
Về đi kẻo ốm, khổ người yêu em.
Đời người sao khéo đa đoan,
Giữa heo may hỏi thế gian mấy người ?
Nhìn tôi thẹn lẹn em cười.
ôm cây cứ mặc ,kệ người buông câu.
“Vọng phu mòn mỏi , dãi dầu,
Thiên thu vẫn đợi, em đâu sánh bằng.
Cám ơn anh đã hỏi thăm.
Trời buông se lạnh đâu bằng cô đơn”.
Hai mắt em sáng niềm tin.
Làm tôi bối rối ,nhìn em bẽ bàng.
Cầu trời cho chút nắng vàng,
Xua đi cái lạnh cho nàng chiều nay.
Tôi ngồi nhặt gió heo may.
Bớt đi cái lạnh chiều nay cho người.
Vô duyên, chuyện của mình tôi.
Heo may nhặt gió cho người dửng dưng.

Thơ buồn khóc là một bức tranh tâm trạng về nỗi đau và tuyệt vọng, nơi mà những dòng chữ trở thành những giọt lệ của tâm hồn. Dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành lời than thở cuối cùng của những trái tim tan nát.

Kết thúc hành trình qua thế giới của thơ, chúng ta không thể không để lại những dòng thơ ấy như một phần của chính bản thân mình. Thơ buồn khóc không chỉ là một loại hình nghệ thuật mà còn là một cách để chúng ta hiểu rõ hơn về lòng nhân ái và sự đồng cảm.

Với thơ buồn khóc, ta học được rằng dù cuộc sống có đầy những khó khăn và thách thức, thì vẫn có những nguồn cảm hứng và hy vọng vô tận mà ta có thể tìm thấy từ thế giới của thơ.

Thơ Hay -