Xem ngay những bài thơ buồn số phận hẩm hiu đáng thương nhất

Trong những dòng thơ buồn về số phận, chúng ta bước vào một thế giới đầy bi ai và phức tạp, nơi mà những cảm xúc đau khổ và tuyệt vọng được thể hiện qua từng câu chữ. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành những bức tranh tâm trạng, làm nổi bật sự khốn khổ và bất lực của con người trước số phận.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, ta sẽ khám phá những khía cạnh khác nhau của số phận, từ những niềm vui đến những đau thương, từ sự thành công đến thất bại. Thơ buồn về số phận không chỉ là sự phản ánh của cuộc sống mà còn là lời nhắc nhở cho chúng ta về sự phù phiếm của hiện thực và ý nghĩa sâu xa của sự tồn tại.

Nội Dung Chính

Thơ buồn số phận không tốt

Trong thế giới của thơ, những dòng thơ buồn về số phận không tốt là những bức tranh tâm trạng về sự thất vọng và khốn khổ. Dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, làm nổi bật sự đau khổ và tuyệt vọng trước số phận không đẹp.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, chúng ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà những suy tư về cuộc sống trở nên u ám và mịt mờ. Thơ buồn về số phận không tốt là một lời nhắc nhở về sự hấp tấp và không chắc chắn của cuộc sống, cũng như về ý nghĩa của sự kiên nhẫn và bản lĩnh trong mọi hoàn cảnh.

BUỒN CHO SỐ PHẬN

Tự mình khóc
Tự mình lau
Tự mình đau
Tự mình cố
Hay là số
Đã an bày
Đến một ngày
Hết duyên nợ
Tự mình buông
Tự mình bỏ
Không gì khó
Bởi do trời
Hãy tin rằng
Do duyên số
Nên đừng cố
Thuận tự nhiên
Sống an yên
Không muộn phiền
Bởi người làm
Trời nhìn đó
Gieo nhân nào
Gặp quả nấy
Khuyên người ấy
Đừng tổn thương
Người ta nữa
Kiệt sức rồi
Hỡi người ơi
Người ơi hỡi.

NIỀM ĐAU

Phía sau mỗi người là số phận khác nhau
Và niềm đau cũng mỗi người một vẻ
Người mạnh mẽ họ luôn cười khẽ
Giấu tổn thương vào ngay cả nụ cười.
Có những người dù nước mắt có rơi
Họ cũng thứ tha không buông lời cay đắng
Có những người giấu vào sự cố gắng
Che nỗi niềm sâu lắng đến hanh hao.
Có những người giấu vào sự thanh cao
Cả niềm đau vẫn không hề chia sẻ
Có những người lại tỏ ra vui vẻ
Nhưng đêm về mới tự kể tự nghe.
Có những người luôn giỏi sự đậy che
Không kể ai nghe mà tự mình gậm nhấm
Phía sau họ là nỗi đau càng thấm
Nhưng vẫn rạng ngời bởi đâu có giống ai.
Phía sau mỗi người…Tuỳ hoàn cảnh sắm vai

TRẮC TRỞ

Buồn cho số phận cảnh cơ hàn
Úa nụ hoa đời lệ chứa chan
Lặng lẽ niềm đau hồn xót trở
Trầm ngâm nỗi khổ mắt cay tràn
Bao ngày dạ vững thêu lời phúc
Những buổi tâm bền dệt chữ an
Chẳng biết vì đâu tình đổ vỡ
Giờ đây gánh tủi giữa canh tàn.

CÕI TẠM

Cuộc đời là cõi tạm ?
Giữa quán trọ trần gian ?
Danh vọng ai không màng ?
Nhưng tùy vào số phận !
Sinh ra thời ” Lận đận ” ?
Vất vả để hơn thua ?
Nghĩ lại những buổi trưa ?
Khi mồ hôi rơi xuống !
Đôi tay này ” Luống cuống “
lau vội để khỏi cay ?
Giờ trải qua những ngày !
Bình yên ngồi ngẫm lại ?
Nửa đời kia tồn tại !
Cũng chỉ là hư vô ?
Những thứ ta tôn thờ !
Nay chìm trong mây khói ?
Quán trọ ơi, Ta gói !
Cõi tạm chẳng mang tên !

PHỤ NỮ & NỖI ĐAU

Bài thơ ni tôi viết về ai đó.
Lòng xót xa…nhưng thật khó tỏ bày.
Một nỗi buồn cho số phận không may.
Là Phụ nữ không ai mong muốn thế.
Đời Phụ Nữ, phận làm dâu không dễ.
Khi người chồng luôn câu nệ vô tâm.
Mê rượu chè, và bài bạc…quanh năm.
Bỏ mặc vợ âm thầm…lo tần tảo.
Xem tiền bạc…là vô cùng quý báu.
Còn nghĩa nhân như hư ảo tầm thường.
Có nhiều tiền là có lắm yêu thương.
Chồng như thế chỉ là phường…sâu bọ.
Đời Phụ nữ…sao quá nhiều gian khó.
Khi cuộc đời giao phó…kẻ…u mê.
Chẳng biết sẻ chia…sớm tối lè nhè.
Bỏ mặc vợ…bạn bè là tất cả.
Đời Phụ Nữ…sao lắm người vất vả.
Việc không tên…mệt lã mắt tối mờ.
Thế mà chồng cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
Đời Phụ Nữ bây giờ như cái máy.
Có ai cảm thương…phận là con gái.
Lấy chồng rồi…còn lại những nỗi đau.
Khi đàn ông…thời phong kiến hồi trào.
Đời Phụ Nữ…thời nào đều thua thiệt.

SỐ… NGHÈO

Trời sinh số phận mãi là nghèo
Vất vưởng bao ngày vẫn cứ eo
Lận đận duyên tình chưa có nẻo
Lang thang sự nghiệp cảnh trôi bèo
Xuân xanh mỏi mệt như dưa héo
Đứng số hoa tàn nhụy rữa teo
Muốn lắm mong sao mau thoát hẻo
Đời buồn chẳng đổi khổ còn đeo !

Thơ buồn số phận cô đơn

Trong thế giới của thơ, những dòng thơ buồn về số phận cô đơn là những tác phẩm tư duy về sự tách biệt và cô đơn của con người. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành những điềm báo về sự tương phản giữa cái đẹp và cái xấu, niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, chúng ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà những cảm xúc cô đơn và lạc lõng được thể hiện một cách chân thành và sâu sắc. Thơ buồn về số phận cô đơn không chỉ là sự tương tác của từ ngữ mà còn là một cách để chia sẻ và hiểu rõ hơn về bản chất phức tạp của tâm hồn con người.

NỖI BUỒN MỖI LỚN

phía sau một người là số phận khác nhau
Nỗi đau thương cũng mỗi người một vẻ
Người mạnh mẽ,họ mỉm cười nhẹ,
Giấu nỗi đau vào ngay cả nụ cười.
Có những người giấu vào sự cố gắng
Che nỗi niềm sâu lặng đến hanh hao,
Có những người giấu vào sự thanh cao
Cả buồn đau vẫn không lời chia sẻ,
Có những người cố tỏ ra vui vẻ
Nhưng đêm về họ tự sự lặng lẽ.
Có những người luôn giỏi sự đậy che
Trong lòng họ là nỗi buồn càng thấm
Không kể ai nghe, chỉ tự mình gặm nhấm…..

HÃY SỐNG CHO NGÀY MAI!!!

Dù cuộc sống có trăm bề cơ cực
Cười thật tươi ôm buồn bực mà chi
Ta nặng lòng cũng chẳng thể làm gì
Vui vẻ sống để quên đi buồn khổ
Dù đường đời gặp bao lần giông tố
Hãy kiên trì tìm bến đỗ bình an
Không than thân hay trách cứ phàn nàn
Ánh mặt trời sẽ xua tan giá lạnh
Dù người thân sống thờ ơ xa lánh
Mỗi con người tùy hoàn cảnh khác nhau
Đừng phân chia khốn khó với sang giàu
Giữ đẹp đạo tích đức sau mình hưởng
Dù sinh ra trong lụa là sung sướng
Chớ phụ công dạy dưỡng của Mẹ Thầy
Phải luyện rèn nuôi mơ ước xa bay
Lúc thành danh chớ quên ngày u tối
Dù đôi khi bước chân đi quá vội
Ngoảnh lại nhìn bao lầm lỗi vương mang
Sự thật mà sao tránh khỏi phũ phàng
Vững niềm tin trước trái ngang sóng gió
Thế gian còn biết bao điều bỏ ngỏ
Chẳng rạch ròi đâu cần rõ đúng sai
Được làm người phần số đã an bài
Hãy sống tốt để ngày mai không thẹn !!!

BỖNG CHỢT NHỚ CỐ NHÂN

Mong một ngày…Được gặp lại cố nhân
Nhưng người đi không một lần trở lại
Người buông tay và thế rồi xa mãi
Chuyên tình duyên hai ngả quá lâu rồi
Người đã xa…Ôm hoài vọng mà thôi
Bóng thời gian đã nhòa theo kỷ niệm
Cố nhân ơi dĩ vãng buồn lưu luyến
Cho tâm tư gieo cảm xúc vần thơ
Ta ngồi đây…với kỷ niêm phai mờ
Trăng vàng úa gieo hư vô hoài niệm
Để hạ về gợi nỗi nhớ trong đêm
Cái nắm tay sao tha thiết nồng nàn
Đã vụt bay…Theo năm tháng thời gian
Và mãi mãi sau một lần bỏ lỡ
Chỉ có duyên nhưng đời không mắc nợ
Rời xa nhau như số phận an bài
Hạ đang về kỷ niệm cũng nguôi ngoai
Nhớ cố nhân nên lòng hoài vương mãi.!

GIEO LÒNG VÀO THƠ

Phận buồn nên cảnh éo le
Nửa đêm vẫn thức gieo lòng vào thơ
Gieo bao nhiêu nỗi mong chờ
Gieo bao hy vọng,gieo niềm thương đau
Gieo than số phận má hồng
Long đong lận đận nửa đời đơn thân
Gieo nhiều nước mắt canh thâu
Gieo nhiêu vẫn vậy thơ là thơ thôi
Ngậm ngùi ôm phận đắng cay
Đi vào giấc ngủ sáng mai đi làm

ĐÂY RỒI CÁI NỤ TẦM XUÂN

Biết rằng trong cõi nhân gian
Cứ vui, cứ sống, cứ ăn, cứ làm
Khi thành đạt, lúc hoang tàn
Vui, buồn, số phận hợp tan tự mình
Đời ai không lụy tử sinh
Xin vô ưu giữ an bình nhẹ trôi !
Hơn nhau hơi thở mà thôi ?
Tỉnh say tôi tự tìm tôi…. Vô thường ?

BUỒN

Chẳng thể nào vui được nữa rồi !
Thân này trời đất sẻ làm đôi.
Văn chương chữ nghĩa mùa lá rụng.
Tình tan lũ cuốn lặng lẽ trôi
Còn đâu tâm huyết cho tình đọng.
Nghĩa khí trăm năm cũng muộn rồi.
Số phận cuộc đời ngươi là thế
Làm sao vui được cảnh đơn côi.

TÌNH KHÚC HẠ THƯƠNG

Cơn gió lạnh đưa tôi về quá khứ
Lòng bồi hồi nhớ đến tuổi mộng mơ
Mong tìm về năm tháng của tuổi thơ
Được sống lại cùng niềm mơ tuổi trẻ
Muốn níu giữ nửa mùa Xuân thật nhẹ
Gạt nỗi buồn cho gió cuốn trôi đi
Đưa tình yêu về độ tuổi xuân thì
Được trao lại nụ hôn nồng cháy bỏng
Tuổi thơ mộng dâng trào như con sóng
Giữ trong tim luôn chứa một bóng hình
Hỏi lại người sao cứ mãi lặng thinh
Đêm trăn trở rồi chìm trong giấc mộng
Bên gốc phượng giờ chỉ là khoảng trống
Kỷ niệm buồn theo cánh gió miên man
Tuổi mới yêu như sóng biển vượt ngàn
Hồn tĩnh lặng lần tìm trong nỗi nhớ
Mong gìn giữ mối tình nồng duyên nợ
Đem theo cùng phận số của tình yêu
Ôm vào lòng nỗi nhớ mỗi buổi chiều
Niềm mong mỏi mỗi ngày khi thức dậy
Em trở lại lưu hình mình trên giấy
Cánh phượng hồng ép giữ gửi hồn thơ
Mỗi chiều về dem hong lại giấc mơ
Đợi sang Hạ khi vào mùa phượng nở
Cùng nhớ lại mối tình đầu lỡ dở
Dành tặng người một thuở đã từng yêu.

Thơ buồn số phận một mình

Trong thế giới của thơ, những dòng thơ buồn về số phận một mình là những cung bậc cảm xúc về sự cô đơn và tuyệt vọng. Dưới ánh sáng lung linh của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, làm nổi bật sự tách biệt và cô đơn của con người giữa dòng đời.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, chúng ta sẽ bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà những suy tư về sự tự do và bất lực trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Thơ buồn về số phận một mình là một lời nhắc nhở về sự quan trọng của sự tự lập và lòng kiên nhẫn trong mọi khó khăn của cuộc sống.

SỰ ĐỜI

Đời không tiền,đời chẳng như tiên.
Cuối năm hết tháng, lại muộn phiền.
Buồn cho số phận, nghèo muôn thủa.
Trắng tay,nghèo mãi chẳng thành tiên.
Bồng lai tiên cảnh, mình chẳng dám.
Chỉ cần một củ sống qua ngày.
Cuộc sống cõi tạm,chẳng đổi thay.
Không tiền, thử hỏi ai chơi mày.
Bạn hữu thương thay cho số phận.
Không tiền,kiết xác mặt buồn thiu.
Đi đường cái mặt,giống tỳ hưu.
Móc bóp,đồng rách còn chẳng có.
Thôi thì giờ đây chẳng nhăn nhó.
Có tiền cũng chẳng được thành tiên.
Vài đồng bạc cắc cứ mỳ gói.
Miễn ngày ba gói,sáng tới chiều.

TỦI PHẬN MÌNH

Ngó lên trời, chim bay có bạn.
Nhìn xuống dưới nước cá lạng có đôi.
Còn ngó về, số phận của tôi.
Sao phải chịu cảnh lẻ loi một mình.
Nhìn bè bạn, vui với nhân tình.
Còn tôi ôm ấp ảnh hình trong mơ.
Sáng đến chiều, làm bạn với thơ.
Đêm thì cô độc bơ vơ thật buồn.
Cuộc đời tôi, như cánh chuồn chuồn.
Khi vui thì đậu khi buồn thì bay.
Tâm sự này, san sẻ cùng ai.
Tôi đành phải chịu đắng cay tủi sầu.
Đời của tôi, rồi sẽ về đâu.
Khi mà mộng ước ban đầu dở dang.
Cớ sao người, vội bước sang ngang.
Để giờ tôi phải vương mang nỗi sầu.

THỨC GIẤC

Nửa đêm tỉnh giấc bàng hoàng
Lặng thinh thả mộng hồn hoang một mình
Mặc cho cuộc sống điêu linh
Cành hoa nở muộn vẫn xinh vẫy chào
Mặc cho sóng dữ ba đào
Thuyền ta vẫn vững nặn nhào ý thơ
Mặc cho nhân thế ơ hờ
Ta đây vẫn viết những lời trên mây
Mặc cho thời thế đổi thay
Tim ta vẫn nghĩ những bài thơ điên
Mặc ai cơm áo gạo tiền
Ta đây vẫn giữ cõi riêng cho mình
Trăng tròn trăng sáng lung linh
Một mình lặng lẽ, tâm tình vào thơ

CÂU HỎI

ĐÃ BAO GIỜ ANH THẬT SỰ THƯƠNG EM?
Đã bao giờ anh thật sự yêu em?
Dẫu chỉ yêu trong thời gian ngắn hạn
Hay chưa từng, chỉ xem em như bạn?
Để giỡn đùa khi cần giết thời gian.
Em thật lòng nên tình em vương mang
Mở lòng tin nên chỉ yêu và nhớ
Chẳng ngại ngần nên cứ thương chẳng sợ
Đinh ninh rằng một nửa đã tìm ra.
Mà phải đâu, anh nửa của người ta
Và là nửa của nhiều người khác nữa
Tim rung động hay do anh chọn lựa?
Chừng ấy người, anh thật có yêu ai?
Em hiểu rồi, tình chẳng có ngày mai
Em không muốn là một phần nho nhỏ
Chỉ khi buồn anh chuyện trò dòm ngó
Còn khi vui em đã chẳng là gì.
Em muốn làm người duy nhất, không nhì
Được anh thương và mình em duy nhất
Nếu không thể, em mang tình đi cất
Trao một người là vũ trụ riêng em.
Đã bao giờ anh thật sự thương em?

QUÁN TRỌ TRẦN GIAN

Ai cũng trải qua một kiếp người
Nhưng chỉ khác nhau số phận thôi
Kẻ thì thừa thãi ăn không hết
Kẻ lần không ra, đổ tại trời!…
Kiếp sống nhân sinh, ngẫm cũng hay
Vẫn là quanh quẩn trả và vay
Giàu nghèo khác biệt, chi nhiều mấy
Giã biệt cõi đời, lại trắng tay!…
Ta đến nhân gian như cuộc chơi
Nếm đủ hồng trần rồi xa rời
Ngọt bùi đắng cay… đều biết cả
Rồi lại thong thả, nhẹ bước thôi!…
Hãy vững tâm lên nhé bạn ơi
Đời người cũng giống tự nhiên thôi
Tàn Thu,Đông đến rồi Xuân tới
Thanh thản nhẹ vui đến cuối đời!…

THÂN PHẬN

Vật vã chân trần sống giữa trời
Quẳng lưng còng gối cũng chỉ thế thôi
Bao năm rong rủôi dày thân xế…
Một kiếp long đong …mang số phận người
Đêm buồn đếm mãnh hồn chơi
Qua bóng mây trôi…gần cuối phận đời
Có còn chăng màu bạc tóc…
Trách móc chi trời….phận bạc thế thôi

Thơ buồn số phận hoàn cảnh

Trong thế giới của thơ, những dòng thơ buồn về số phận và hoàn cảnh là những bức tranh tâm trạng về sự bi ai và đau khổ của cuộc sống. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng và bóng đêm u tối, những dòng thơ trở thành những lời than thở của tâm hồn, làm nổi bật sự khốn khổ và bất lực của con người trước số phận và hoàn cảnh không may.

Bắt đầu hành trình vào thế giới của thơ, chúng ta sẽ khám phá những khía cạnh khác nhau của cuộc sống, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ sự thành công đến thất bại. Thơ buồn về số phận và hoàn cảnh là một lời nhắc nhở cho chúng ta về sự phù phiếm của hiện thực và ý nghĩa sâu xa của sự tồn tại.

CHIA TAY

Nơi phố núi xuân về không còn lạnh
Sao lòng này mãi cô quạnh chờ trông
Giờ người ta vui hạnh phúc bên chồng
Ta lại nhớ nhiều đêm không ngủ được
Duyên không nợ khiến ta đành chậm bước
Bởi tại mình vô phước mới không duyên
Bấy lâu nay bến vắng mãi đợi thuyền
Đời sóng gió muốn bình yên chẳng dễ
Do số phận khiến cho mình đến trễ
Chẳng của mình cứ để gió cuốn đi
Người không thương níu kéo chẳng được gì
Là mệnh số thôi thì đành phải chịu
Lòng của họ giờ đây ta mới hiểu
Không có tiền thì phải thiếu người thương
Họ với ta giờ mở kẻ một đường
Thôi tin nhé đừng vấn vương thêm nữa

PHẬN NGHÈO!!!

Ngồi nghĩ mà thương phận bọt bèo
Tháng rộng năm dài mãi gieo neo
Mặc cảm thân mình luôn xúi xó
Ngậm ngùi ai oán kiếp người nghèo
Chăm làm tham việc vẫn đói meo
Dốc sức toàn tâm vững tay chèo
Số phận an bài cho kẻ khó
Tiến lùi thành bại mãi rượt theo
Thiên hạ rảnh rang thích xì xèo
Nhà kia của nả cứ đi teo
Chắc chuyện chi tiêu hơi quá trớn
Họ hàng hễ gặp lại kì kèo
Mua đồ phải lựa mã hàng seo
Vung tay vui mắt tý là tèo
Ai dư đồ cũ cho dùng tạm
Lắm kẻ mỉa mai bảo chí phèo
Cái nghèo sao cứ mãi đuổi đeo
Ra công tích cóp lại bay vèo
Thôi đành an phận chờ may rủi
Đua tranh lực kiệt lại nằm queo!!!

ĐÀN BÀ BÃN LĨNH

Đàn bà sướng hay khổ
Không phụ thuộc tấm chồng
Mà là ở bản lĩnh
Dám đương đầu bão giông!
Đàn bà khôn đau ít
Đàn bà dại khổ nhiều
Áo cùng mặc một số
Tự tin sẽ yêu kiều
Đàn bà dại than vãn
Suốt ngày ngồi kêu ca
Đàn bà khôn bình thản
Xem cô đơn là quà
Đàn bà dại sống chết
Vì một người đàn ông
Nắm mà không buông được
Tự xích mình vào gông
Đàn bà khôn biết nghĩ
Phải thương mình trước tiên
Buồn – vui… Ta tùy ý
Đàn ông không có quyền!
Đàn bà dại gào thét
Tan hoang cho giống người
Đàn bà khôn im lặng
Đau vẫn nở nụ cười
Đàn bà khôn không giỏi
Nhưng biết mình là ai
Đàn bà dại khao khát
Thể hiện và ra oai…
Trước một sự mê hoặc
Đàn bà dại trầm trồ
Đàn bà khôn điềm đạm
Buông đôi câu ỡm ờ
Đàn bà dại ồn ã
Sợ cuộc đời lãng quên
Đàn bà khôn nền nã
Dịu êm hóa lâu bền
Đàn bà khôn lý trí
Yêu vẫn biết đường lùi
Đàn bà dại bi lụy
Chờ người ban niềm vui
Đàn bà khôn lựa chọn
Biết thứ mình thuộc về
Đàn bà dại chờ đợi
Chấp nhận nằm ngủ mê
Đàn bà dù khôn dại
Phải trân quý chính mình
Đừng sống phận tầm gửi
Để cuộc đời miệt khinh
Đàn bà dù trăm kiểu
Vẫn một loại… Đàn Bà
Độc lập và mạnh mẽ
Kiêu hãnh sẽ được quà!

SỐNG ẢO…!!

Đôi khi sống ảo tìm vui…
Nhưng mà không thể niềm vui kéo dài..
Chém cha..cái số đọa đài…
Tai bay họa gió…biết ngày nào yên..!!!
Không ham…lắm bạc nhiều tiền…
Chỉ mong được sống an nhiên mổi ngày…
Không ham. Sắc…chẳng ham tài…
Chỉ mong như đám cỏ may bên đường…!!!
Trời cao…người chẳng xót thương…
Nữa đường gảy gánh can thường..tội không?
Thì thôi…thủ phận thờ chồng…
Cớ gì…ông lại…gieo giông vào nhà…?
Bốn mươi lăm tuổi…chưa già…
Mà sao phải chịu…ngồi nhà..chờ con
Chân tay…đầy đủ vẩn còn
Mà sau sức sống…..mỏi mòn..hụt hơi..!!!
Muốn ăn…muốn làm…muốn chơi..!!!
Sống cho trọn vẹn cuộc đời…Mẹ cho.??
Vậy mà kém phước…lở đò..!!
Khóc cười….số phận…đói no của mình..!!!
Đôi khi ảo….kiếm niềm tin….
Nhưng rồi giật thốt cả mình..tỉnh ra…
Trăm ngàn người…khổ hơn ta…
Thôi thì…hãy sống..đúng ra kiếp người..!!!

BÀI THƠ ĐẦU

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

NỖI LÒNG

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

MỘT NỬA

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu.

Thơ buồn về số phận là những dòng chữ trải lòng về cuộc sống, nơi mà những khao khát và hy vọng thường phải đối mặt với thử thách và khó khăn. Dưới bàn tay tài hoa của nhà thơ, những tâm trạng buồn về số phận trở thành những tác phẩm nghệ thuật đầy cảm xúc.

Kết thúc hành trình qua thế giới của thơ buồn về số phận, ta không thể không nhận ra sự hòa mình của mình trong những dòng chữ, những cảm xúc sâu thẳm được thể hiện một cách chân thành và sâu sắc.

Với thơ buồn về số phận, ta học được rằng cuộc sống không chỉ là những giấc mơ hồng hoang, mà còn là sự đối diện với sự thật đau đớn và không thể kiểm soát. Tuy nhiên, qua thơ, ta có thể tìm thấy sự bình an và ý nghĩa trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của cuộc đời.

Thơ Hay -