Đọc ngay những bài thơ tình yêu buồn về mùa đông băng giá

Trên con đường của tình yêu, mùa đông mang đến những cảm xúc đặc biệt, khiến trái tim người yêu nhưng cũng nặng trĩu bởi những nỗi buồn và lạnh giá. Thơ tình yêu buồn về mùa đông là những dòng thơ tươi trẻ hay những bài thơ cổ điển, đều mang trong mình hơi thở của tình yêu và nỗi đau. Mùa đông là thời kỳ của sự lặng thinh và cô đơn, khi cây cỏ héo úa dần, vàng rơi trên lối đi, cảm giác buồn thương về một tình yêu đã qua lại hiện hữu rõ ràng. Những bài thơ này như những bản hòa âm cảm xúc, vẽ lên bức tranh đầy lãng mạn và u buồn của mùa đông trong tình yêu.

Nội Dung Chính

Thơ tình yêu buồn về mùa đông lạnh

Những dòng thơ về tình yêu trong mùa đông lạnh làm tan chảy không khí băng giá bằng những cảm xúc sâu lắng và u buồn. Mùa đông đem lại không chỉ lành lạnh mà còn là nỗi buồn về những mối tình đã qua hay những người yêu xa xôi. Thơ tình yêu buồn về mùa đông lạnh làm dậy lên trong lòng người đọc những cảm xúc chân thành và thấm đẫm tình yêu, đồng thời khơi gợi những kỷ niệm đẹp và nhớ nhung. Cùng với đó, hình ảnh của mùa đông cô đơn, vắng vẻ càng làm cho những dòng thơ trở nên đặc biệt, làm cho tình yêu trong lòng độc giả ngày càng ấm áp và gần gũi hơn.

MÙA ĐÔNG KHÔNG EM

Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông
Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá
Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ
Chẳng đến được người đã quá xa xôi?
Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời
Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng
Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng
Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư
Đông đã về se sắt những trang thơ
Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc
Còn lại thôi chút ân tình cách biệt
Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi
Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi
Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước
Đến nơi nao nếu người em thấy được
Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao
Tôi vẫn yêu em như những ngày nào
Nghe ký ức thường dâng trào khao khát
Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt?
Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe?
Từ độ em đi tâm trí nặng nề
Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến
Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển
Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi.

ĐÔNG VỀ RỒI…

Đông về rồi em có thấy không em
Khi ngoài kia phố giăng đầy tuyết phủ
Lòng hỏi lòng có đôi khi thầm nhủ
Có bao giờ em nhớ đến anh không
Đông về rồi thương nhớ cũng mênh mông
Gởi về đâu chút tuyết buồn trắng xoá
Em chợt đến chợt đi trong vội vã
Để đông về buốt giá chỉ mình anh
Đông về rồi gởi chút nhớ mong manh
Nơi xa ấy miền yêu nào xa thẳm
Em trao tôi chút duyên buồn chưa thắm
Đông đã về thương lắm một người xa

CHIẾC ÁO MÙA ĐÔNG

Hỡi người đan áo mùa đông
Sao em không đến người trông kẻ chờ
Để lòng anh rối như tơ
Đêm đông trở giấc ngẩn ngơ chạnh lòng.
Tình như chiếc lá chiều đông
Vấn vương theo gió ngược dòng miên man
Đêm qua canh vắng mơ màng
Em về trở giấc ngỡ ngàng đắm say.
Đông sang mưa gió lạnh gầy
Áo chưa khoác ấm thân này giá băng
Từ ngày em gửi chiếc khăn
Hẹn mùa đông đến đôi chăn ấm nồng.
Hay là cứ để anh mong
Để thương để nhớ để trông để chờ
Đợi em cho đến bao giờ
Bên căn gác nhỏ thẩn thờ bóng đêm.
Mưa buồn phố vắng không tên
Bao lời ước hẹn môi mềm đắng cay
Lối về hẹn ước còn đây
Sao em lỗi hẹn những ngày đông sang.
Áo xưa bỏ lại bên đàng
Chắc là em đã sang ngang theo chồng
Anh nay quặn thắt nặng lòng
Bên khung cửa sổ chờ mong áo nàng ?

ĐÔNG VỀ RỒI….

Đông về rồi em có thấy không em
Khi ngoài kia phố giăng đầy tuyết phủ
Lòng hỏi lòng có đôi khi thầm nhủ
Có bao giờ em nhớ đến anh không
Đông về rồi thương nhớ cũng mênh mông
Gởi về đâu chút tuyết buồn trắng xoá
Em chợt đến chợt đi trong vội vã
Để đông về buốt giá chỉ mình anh
Đông về rồi gởi chút nhớ mong manh
Nơi xa ấy miền yêu nào xa thẳm
Em trao tôi chút duyên buồn chưa thắm
Đông đã về thương lắm một người xa

SẦU ĐÔNG

Bắc Ninh đông lạnh đến rồi
Nắng vàng buông nhẹ lá rơi rụng nhiều
Thu buồn buồn biết bao nhiêu
Từng cơn gió lạnh .. Về nhiều đuổi thu
Tối , Đêm lại có sương mù
Mình em dạo bước tiễn thu nhớ chàng
Chỉ vì lỡ chuyến đò ngang
Đến giờ chưa gặp em càng nhớ anh
Ra đi chẳng nói ngọn nghành
Quê nhà em đợi về nhanh nhé chàng
Đông này em rất hoang mang
Chờ anh chờ mãi chẳng sang bến nào…!

Thơ tình yêu buồn về mùa đông cô đơn

Những bài thơ về tình yêu trong mùa đông cô đơn đề cao những trăn trở, nỗi buồn, và những suy tư sâu lắng về tình yêu trong hoàn cảnh lạnh giá và cô đơn của mùa đông. Đây là những bản tình ca của những trái tim lạc lối, bị mất mát hoặc chịu đựng sự xa cách, trong khi bầu không khí se lạnh và cảnh vật đổ nát của mùa đông chỉ làm nổi bật thêm cảm giác cô đơn. Những dòng thơ này thường mang đậm nét u buồn, nhớ nhung và hoài niệm, tạo nên một không gian tĩnh lặng nhưng sâu thẳm trong lòng người đọc. Bằng những từ ngữ tinh tế và hình ảnh sắc nét, thơ tình yêu về mùa đông cô đơn đem lại một trải nghiệm tinh thần đầy ý nghĩa và cảm động.

ĐÊM ĐÔNG

Sáng thức giấc thấy trời se se lạnh
Mới hay thu đã tránh để đông về
Chợt giận mình sao nửa tỉnh nửa mê
Thời gian qua mà chẳng hề nhìn lại !
Chỉ mải miết đắm chìm trong hoang hoải
Ngắm mùa thu vàng lá trải trên đường
Thả tâm hồn phiêu lãng với mùa thương
Mà đâu biết má hường em nhạt nắng !
Ngồi nơi đây một mình nơi quán vắng
Ly cà fe từng giọt đắng rơi rơi
Góc thân quen giờ đây vắng một người
Lại nuối tiếc thưở đôi mươi khờ dại !
Phố ngày xưa khắc đậm sâu tim mãi
Nhìn dòng người qua lại dáng thân quen
Từ sáng mai cho tới lúc lên đèn
Lại lê gót tìm chút men cay đắng !
Ta tìm mãi một bến bờ phẳng lặng
Nơi ngọt ngào không đắng mặn bờ môi!

ĐÔNG CÔ ĐƠN

Đông sang khắc khoải tiếng than dài
Phòng đơn ôm mộng biết cùng ai
Ông tơ bà Nguyệt xe đâu nhỉ
Sao để thân em ngóng miệt mài
Đông này qua nữa đã bao đông
Em vẫn còn đây vẫn đợi” chồng “
Ai thương giá lạnh cùng em với
Đừng mãi vô tình chiếc gối không

VƯƠNG VẤN MÙA ĐÔNG !

Đông đã về sao còn vương lá đỏ
Để sắc thu còn đó nét mơ màng
Để sợi thương , sợi nhớ cứ chen ngang
Đông lạnh lẽo … thu thì ấm áp
Đông tràn về mang theo mùa bão táp
Gió và mưa cứ ào ạt phong ba
Để nỗi buồn cứ hiu hắt trong ta
Thương và nhớ quê nhà oằn giông gió
Đông đã về … mà sao thu còn đó
Có phải chăng thu còn những vấn vương
Hay bởi vì thu đã trót yêu thương
Giọt nắng vàng rơi trên làn tóc rối
Dù vẫn biết thu không hề chung lối
Mà sao đông vẫn thấy bồi hồi
Để rồi đông cứ chầm chậm êm trôi
Mặc nỗi buồn đi theo mùa giông bão !

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Mùa đông này mình phải sống xa nhau
Hai đứa ở tận hai đầu nỗi nhớ
Anh vẫn luôn nhớ đến từng hơi thở
Nhớ làn môi.. nhớ đôi má ửng hồng
Anh nhớ hình dáng thắt đáy lưng ong
Nhớ đôi mắt nhớ vòng tay bé nhỏ
Nhớ nụ cười như mới vừa đâu đó
Nhớ lời yêu thỏ thẻ lúc đêm về
Mùa đông này anh thấy lạnh tái tê
Bởi xa em lòng càng thêm băng giá
Mùa đông này là mùa đông anh nhớ
Nhớ về em và nhớ một mùa Đông.

BUÂNG KHUÂNG….

Đông thay áo mới xuân về
Buân khuân..ta thấy say mê cõi lòng
Hỏi người…ngoài ấy..còn mong
Em nay đã mở tim lòng để yêu…!!!!
Nhớ nhau cũng có ít nhiều
Đông mang cái rét..ôm nhiều vào nhau
Người nằm im…một nỗi đau
Em còn sót lại..vì nhau nụ cười…

Thơ tình yêu buồn về mùa đông băng giá

Trong thơ tình yêu về mùa đông băng giá, những cung bậc cảm xúc sâu lắng của tình yêu thường được thể hiện một cách đặc biệt. Mùa đông băng giá là bối cảnh lý tưởng để khắc họa sự cô đơn, xa cách và hiu quạnh của tình yêu. Những bài thơ này thường mang đến cho người đọc một trạng thái tinh thần u tối, buồn bã, và đầy ảm đạm. Hình ảnh về những con đường vắng vẻ, những tảng băng khổng lồ và những cơn gió lạnh buốt đều góp phần làm nổi bật thêm sự lạnh lẽo và xa cách trong tình yêu. Nhưng qua những dòng thơ ấy, ta cũng có thể tìm thấy những tia hy vọng, ý chí và lòng kiên nhẫn, thể hiện sức mạnh của tình yêu trong cảnh khó khăn nhất.

GIÓ ĐÔNG

Gió đông se lạnh bờ môi
Chiều buông tắt nắng tim tôi nghẹn ngào
Cõi lòng cảm thấy chênh chao
Sầu dâng tê tái như bao lá vàng
Đông đi ..xuân lại sắp sang
Lòng buồn chỉ biết lang thang một mình
Chim trời cũng chỉ lặng thinh
Ngoài kia người cũng vô tình lướt qua
Mắt buồn nhìn phía trời xa
Ngồi nghe gió rít tim mà lại đau

ĐÔNG THẮP LỬA

Bao ấp áp dâng trào bên dáng ngọc
Trong hương tình si ngốc mặc gió đông
Ta ngả nghiêng dưới mắt biếc má hồng
Dù buốt lạnh nhưng trong lòng chẳng thấy
Đông thắp lửa nồng say đang trỗi dậy
Khơi nhịp bừng nát bấy của con tim
Mùa giáng sinh có lại bóng hình tìm
Bên em đó lặng im nghe tình rực
Chuông vang vọng nắm tay truyền háo hức
Đem tuôn dòng bút mực vẽ đam mê
Mình tựa vai mãi sánh bước đường về
Bao đông buốt tái tê như vụn vỡ
Môi thắp lửa em làm tan nỗi nhớ
Đông nào còn thẩy ở chốn bóng đôi
Từng phút giây sóng ái cứ đắp bồi
Chờ pháo nổ giao bôi mình uống cạn
Chuông vang vọng chúc tình ta lai láng
Đêm giáng sinh đem vạn nỗi vui mừng
Cùng nụ cười tan chảy để sầu lưng
Nồng vung đắp chưa từng nhiều đến vậy
Đông tan biến vì em ngời lộng lẫy
Ánh sao mờ tại thấy nét kiêu sa
Bao giá băng chôn lấp dưới mặn mà
Tay nắm lấy đôi ta cùng bước mãi
Trong ánh mắt anh chìm trong ngây dại
Mong luôn kề chớ hãy vội rời đi
Chúa mãi luôn chẳng thích sự phân kỳ
Để đôi bóng không chi chia cách được

ĐỢI CHỜ

Đông sang gợi chút hương tình
Nhớ người yêu cũ lúc mình gặp nhau
Chiều đông đổ chút mưa sầu
Lòng thêm se lạnh nhớ câu hẹn thề
Đông về lòng lắm tái tê
Gió đông thổi khẽ chiều về nhớ ai
Ngày trước tình thắm nồng say
Người ơi còn nhớ hay phai mất rồi
Đông này chỉ có mình tôi
Còn em em đã đi rồi nhớ chi
Tình buồn nghe khúc biệt ly
Nhớ người nhớ lắm người đi xa rồi
Đêm đông gió thổi mây trôi
Mây ơi ta gởi đôi lời đến ai
Nói rằng tình chớ nhạc phai
Đừng quên lời hẹn đêm dài lúc xưa
Đông chiều tiếng bước người thưa
Ta ngồi gốc nhỏ mắt đưa xa vời
Cố Hoài mà lệ cứ rơi
Nhớ người người đã một thời bên ta
Mưa buồn lòng thấy xót xa
Đợi chờ chi nữa người ta quên rồi
Trăng đêm bóng ngả dần trôi
Chỉ ta cùng với ta ngồi nhớ ai

SẦU ĐÔNG…

Gió mùa thổi cho lòng ai tê tái
Vạt nắng chiều yếu ớt thẫn thờ rơi
Cánh chim chao nghiêng gợi bao niềm nhớ
Lá cuối thu chờ đông về hối hả..
Khúc giao mùa cũng lã chã rụng rơi….
Nơi xa ấy đông về.. Em có lạnh
Manh áo ấm anh mua chưa kịp tặng
Người vội theo chồng bỏ mối tình si…
Mình xa nhau đã mấy đông rồi nhỉ…
Chỉ thấy rằng nỗi nhớ cứ dài thêm …
Đêm mùa đông gió lùa ô cửa trống
Nhớ môi em thơm.. Dìu ngọt say nồng
Bao đông qua trái tim anh vẫn ngỏ
Gió mùa về man mác một niềm đau
Dẫu biết rằng ta đã cách xa nhau
Bao khổ đau đã chìm sâu giấc mộng…
Gió đông lùa héo úa trái tim côi
Đêm cô đơn bài thơ tình viết vội..
Gửi về em nơi ấy… Một mùa đông..

TÌNH ĐÔNG CHO EM

Khúc giao mùa lại trỗi phải không em
Ở nơi ấy Đông về em có lạnh
Chắc xao xuyến tình anh trong tâm cảnh
Dạ mong cầu ở cạnh mãi người thương
Còn bên ni xác lá trải ngập đường
Thu phai nhạt sắc hương tình mê đắm
Anh vẫn thấy tình em nồng sâu đậm
Dẫu Đông về giá lạnh ngấm hồn anh
Tình cho em suốt kiếp nguyện giữ dành
Muốn em được an lành luôn vui sống
Hạnh phúc mãi bên đời em toả rộng
Tình cho nhau cháy bỏng khúc yêu nồng
Giờ cách xa… Giá lạnh phủ đầu Đông
Hai phương nhớ chờ trông ngày tái ngộ
Tình ấm áp gởi em ngày mưa đổ
Hương yêu nồng trải chổ buổi rét lay
Gởi cho em trọn vẹn trái tim này
Đến muôn kiếp chẳng thay lòng đổi dạ
Tình anh gởi về em như biển cả
Mãi muôn đời bia đá khắc tên nhau
Vắng xa em…anh cứ mãi nguyện cầu
Mong em chẳng buồn sâu tình chất chứa
Chờ gặp lại trao nhau tình rực lửa
Sống cuộc đời trọn hai nửa yêu thương .

TIA NẮNG MÙA ĐÔNG

Gió Bắc từng cơn mãi thổi về
Ngoài trời sương trắng phủ…tái tê
Trong làn mưa mỏng…ai lầm lũi
Tìm lại tình xưa…mãi chẳng hề…
Nhớ quá em ơi…thuở ấm nồng
Em là tia nắng giữa mùa Đông
Nhưng giò lỡ nhịp…cầu dang dở
Hai nửa….xen vào giữa tiết Đông
Mơ nào cũng chỉ…ước với ao
Thời gian…bụi phủ…tháng năm nào
Xa rồi một thuở…đâu còn nữa
Chỉ gió mùa Đông…lẫn nghẹn ngào
Ước đời…ước cả tấm thân ta
Gió rét, mưa giăng…chẳng lệ nhòa
Ước được một lần ngang lối cũ
Nỗi nhớ…thời gian…sẽ xóa nhòa

VƯƠNG VẤN MÙA ĐÔNG !

Đông đã về sao còn vương lá đỏ
Để sắc thu còn đó nét mơ màng
Để sợi thương , sợi nhớ cứ chen ngang
Đông lạnh lẽo … thu thì ấm áp
Đông tràn về mang theo mùa bão táp
Gió và mưa cứ ào ạt phong ba
Để nỗi buồn cứ hiu hắt trong ta
Thương và nhớ quê nhà oằn giông gió
Đông đã về … mà sao thu còn đó
Có phải chăng thu còn những vấn vương
Hay bởi vì thu đã trót yêu thương
Giọt nắng vàng rơi trên làn tóc rối
Dù vẫn biết thu không hề chung lối
Mà sao đông vẫn thấy bồi hồi
Để rồi đông cứ chầm chậm êm trôi
Mặc nỗi buồn đi theo mùa giông bão !

ĐÔNG VỀ !

Đông về rồi … nơi ấy lạnh không em ?
Mặc thêm áo khi ra ngoài em nhé
Có tuổi rồi nên em đừng xem nhẹ
Gió đông về hiu hắt buốt lạnh tim
Có tuổi rồi nên phải biết giữ gìn
Đừng quá mong manh với tà áo tím
Cũng không cần những phút giây bịn rịn
Nao nao lòng với tím Huế mọng mơ
Có tuổi rồi nên không đợi không chờ
Cứ tự tại an nhiên mà vui sống
Đừng buồn lòng bởi phút giây mơ mọng
Chợt nhói đau bổng thấy bị tổn thương
Hãy cứ xem mọi chuyện đều bình thường
Mở rộng lòng bao dung em nhé
Như tình thương của tấm lòng người mẹ
Đắp tình người sưởi ấm những ngày đông !

NHẮN NHỦ!

Đông về rồi, em có thấy lạnh không
Nhớ sưởi ấm cho má hồng đừng nhạt
Mặc thêm áo khi đêm về lạnh ngắt
Quấn thêm khăn cho chắc kẻo lại ho…
Mùa đông rồi, anh cứ thấy lo lo
Mưa gió rét rũ cánh cò xiêu vẹo
Đôi vai nhỏ gió hay lùa trêu ghẹo
Đừng mộng mơ ra ngắm cảnh mưa rơi…
Đông về rồi, giá rét lắm em ơi!
Đêm nhóm lửa nhớ cời than cho ấm
Ôm gối hoa đắp chăn dày cẩn thận
Đừng mơ nhiều vùng vẫy lạnh bàn chân…
Mùa đông rồi, anh cứ thấy bâng khuâng
Mái tranh xiêu vách gió lùa tơi tả
Anh quen rồi nắng mưa đời vất vả
Em giữ gìn đừng buông thả mộng mơ…

VẪN MỘT MÌNH ANH

Đông đã về rồi có phải không
Mình ta vẫn đợi vẫn trông một người
Trông người ở chốn xa xôi
Giờ đây em đã đi rồi còn đâu
Ngày xưa Hai đứa bên nhau
Bây giờ nàng đã đi đâu hỡi nàng
Thuyền Hoa em đã sang ngang
Bỏ anh ở lại lang thang một mình
Ngày xưa em hứa Chung tình
Bên nhau như bóng với hình không xa
Sao giờ còn lại mình ta
Tình xưa Hai đứa chỉ là trong mơ
Còn đâu bến cũ thuyền xưa
Còn đâu đường vắng anh đưa em về
Em đi mang cả câu thề
Để tình anh chết đi về Thiên Thu

Thơ tình yêu buồn về mùa đông một mình

Trong thơ tình yêu buồn về mùa đông một mình, những bức tranh lãng mạn nhưng u tối thường được vẽ nên bởi những tác giả muốn thể hiện sự cô đơn, trống rỗng trong trái tim khi mà mùa đông đến. Một mình giữa không gian lạnh lẽo và hiu quạnh, những người viết thơ thường miêu tả sự thất vọng và bất an của tình yêu, nhưng đồng thời cũng phản ánh sự kiên nhẫn và hy vọng. Những bài thơ này thường là những lời nguyện cầu, mong manh và tiếc nuối, nhưng cũng đầy nghệ thuật và sâu sắc, khiến người đọc cảm nhận được vẻ đẹp đặc biệt của mùa đông cũng như những khao khát và ước muốn trong tình yêu.

TÌNH ĐÔNG

Đông vừa đến tình anh mơ vẫy gọi
Ước gặp người để nói vạn lời yêu
Muốn bên em xây đắp mộng sớm chiều
Trao ấm áp thoả điều anh mong đợi
Anh hy vọng đông nầy em sẽ tới
Đem dịu dàng diệu vợi ủ ngày thu
Ru lòng anh thoát cảnh mộng ngục tù
Đưa anh đến miền phiêu du diễm tuyệt
Anh gìn giữ vầng trăng yêu chẳng khuyết
Đem tình yêu mãnh liệt trải tim người
Dòng suối nguồn hạnh phúc ngọt trào khơi
Tim em mãi suốt đời trong nồng ấm
Vì anh đã yêu em tình sâu đậm
Yêu chân thành mới dám nói lời thương
Nguyện bên em sánh bước trọn con đường
Lòng anh mãi vấn vương người đan mộng
Em đến nhé trao anh tình cháy bỏng
Lạnh đông nầy sưởi nóng mãi lòng nhau
Con tim yêu bừng sáng ánh nhiệm mầu
Tình duyên nợ dài lâu muôn vạn kiếp
Anh luôn mãi ru em tròn giấc điệp
Đời em hoài mộng đẹp giữa tình anh
Mãi cho em cuộc sống tốt an lành
Thiên đường mộng em – anh cùng vui hưởng.

XUÂN CHỜ…

Đông tàn đã đến xuân sang
” Em đây mong đợi mà chàng nơi đâu…”
Mùa đông mang nỗi tình sầu
Để em đơn lẻ… lệ trào từng đêm
Trao nhau luyến ái êm đềm
Ngày đi anh hứa về liền bên em
Nhớ anh lời nói dịu êm
Để rồi ôm những nỗi niềm vấn vương
Xuân về mà vẫn hai phương
Em mong xuân đến uyên ương sum vầy
Buồn sao ” người đó ta đây”
Không anh chung rượu để say men tình
Trọn lòng em vững niềm tin
Anh về sum họp chúng mình nên duyên
Sắc son chung một lời nguyền
Xuân Đông Thu Hạ…gắn liền bên nhau.

THƠ TÌNH ĐẦU HẠ

Hết Đông đi..Xuân qua rồi Hạ đến
Nắng lên rồi gió hòa quện cùng mây
Còn với anh vẫn băng giá tim này
Bởi thiếu vắng một vòng tay bé nhỏ
Kể từ khi.. chia tay từ dạo đó
Anh vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn hằng mong
Đợi đến khi hết sóng dội trong lòng
Em sẽ mang chút nắng hồng trở lại
Cho tim anh lại trở nên thắm mãi
Bên đời em như ngày mới bắt đầu
Anh không biết còn chờ đến bao lâu
Nhưng hi vọng vào ngày đầu Hạ đến

HỢP TAN

Đông đến rồi thay áo mới Thu ơi !
Gom hết lá vàng rơi phía cuối trời
Mưa thấm lạnh tay buông lơi tà áo
Nhóm lửa lên hong khô ráo tâm hồn
Thu qua đi sao dạ cứ bồn chồn
Cây trụi lá hoàng hôn về vội vã
Đứng trọi trơ trong hoang dã đợi chờ
Gió mưa giăng ôm lạnh giá bơ vơ..
Sẽ qua nhanh thôi xin chớ hửng hờ
Đêm chanh chao khép đôi bờ mi ướt.
Đợi Xuân về tha thướt liễu vờn bay ,
Lá lại xanh cây vui với tháng ngày .
Cuộc đời ai sống quá một vòng quay
Hợp rồi tan xưa nay đâu biết trước
Được rồi mất đâu nào có xá chi
Thu đi ..Đông lạnh , ánh Xuân lại về…!

ĐÔNG VỀ

Đông về rồi nhớ mặc ấm nghe anh!
Đừng mũ áo phong phanh chân không tất
Dẫu cuộc sống có bao điều được mất
Hãy gắng vui lên đừng mãi buồn lòng.
Đông về rồi anh có thấy lạnh không
Cái rét đầu Đông có khiến lòng tê tái?
Mỗi ngày qua anh có đều ngoảnh lại
Nhớ nắng Thu, tiếc cho chiếc lá vàng.
Đông về rồi anh có thấy xốn xang
Trời mưa lạnh có nhớ bàn tay ấm
Người ấy giờ này anh giữ nơi sâu thẳm
Hay đã xóa rồi hình bóng nơi anh …

Thơ tình yêu buồn về mùa đông là một tác phẩm nghệ thuật đầy sức hút và sâu sắc, nó khắc họa một bức tranh u tối và lãng mạn về tình yêu trong thời gian đầy buồn bã của mùa đông. Những dòng thơ dường như là những tiếng khóc than trong gió lạnh, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, đắm chìm trong nỗi buồn cô đơn và hoài niệm. Tình yêu, trong bài thơ này, trở thành một nguồn cảm hứng không ngừng cho những nghệ sĩ và nhà thơ, khiến họ không ngừng tìm kiếm và sáng tạo trong những tháng ngày đầy giá buốt. Điều này thể hiện rõ ràng trong từng câu chữ, từng hình ảnh mà tác giả tạo ra, làm say đắm và độc đáo trong lòng người đọc.

Thơ Hay -