BST những bài thơ buồn về sự cô đơn khiến người cảm động

Những bài thơ buồn về sự cô đơn đưa chúng ta vào một thế giới của nỗi lẻ loi, nỗi trống trải đầy đau thương và nỗi nhớ nhung. Những dòng thơ ấy như những bức tranh tâm hồn, vẽ lên hình ảnh của một người đang lang thang giữa dòng đời, cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau. Sự cô đơn trong những bài thơ này không chỉ là một cảm xúc, mà còn là một phần của bản chất con người. Nó làm cho chúng ta nhìn thấy cuộc sống từ một góc nhìn mới, đôi khi làm chúng ta cảm thấy mình hiểu biết hơn về bản thân và về những người xung quanh. Những bài thơ này không chỉ là những dòng chữ, mà còn là những tia sáng soi đường cho những trái tim mệt mỏi tìm kiếm sự đồng cảm và hiểu biết.

Nội Dung Chính

Những bài thơ buồn về sự cô đơn một mình

Trong thế giới thơ, sự cô đơn thường được thể hiện một cách sâu lắng và đầy tình cảm. Những bài thơ buồn về sự cô đơn một mình không chỉ là biểu hiện của nỗi đau và trống trải, mà còn là sự thấu hiểu về bản thân và mối quan hệ với thế giới xung quanh. Những dòng thơ ấy đưa ta vào những trạng thái tâm trạng sâu thẳm, khi mà một mình lắng nghe tiếng đời, cảm nhận những xúc cảm vỡ vụn. Sự cô đơn không chỉ là một cảm giác, mà còn là một phần của cuộc sống, và trong đó, ta thường tìm thấy những giọt nước mắt của sự đau khổ và hy vọng. Những bài thơ này là nguồn cảm hứng cho những ai muốn dừng lại và suy ngẫm về bản thân và thế giới xung quanh.

GỞI LẠI CHÚT TÌNH SI

Người xưa hỡi hạnh phúc nhiều em nhé
Phút tình si quạnh quẻ chỉ mình anh
Chim vẫn ca nắng vẫn buông mành
Sao trống vắng trong anh đầy đến thế
Bước vào yêu trọn duyên nào có dễ
Em theo chồng chỉ để lại niềm đau
Bao yêu thương xa vắng cũng úa nhàu
Sân ga vắng con tàu rời bến cũ
Góc yêu xưa chỉ kín màu rêu phủ
Cớ sao lòng vẫn còn đủ tơ vương
Ta viết thêm phút cuối đoạn tình trường
Ừ thôi nhé nẻo đường chia hai lối…

LẶNG LẼ RA ĐI

Kể từ giờ tôi lặng lẽ buông xuôi
Vì không muốn nỗi đau ghì thêm nữa
Buông tay đi cách cuối cùng chọn lựa
Để cho mình yên ổn nửa đời sau
Dù biết rằng đường còn lắm chênh chao
Nhưng vẫn phải nói lời chào từ tạ
Vì cảm thấy bản thân mòn mõi quá
Nên âm thầm tự xoa dịu vết thương
Bởi cuộc đời đầy dối trá điêu hoa
Người chân thật vẫn thường hay nhận lấy
Vì cứ nghĩa ai cũng như mình vậy
Sống chân tình bằng hết thẩy con tim
Có đâu ngờ lời mật ngọt dịu êm
Lại gieo rắc những niềm đau vô tận
Chẳng oán than dẫu cõi lòng hụt hẫng
Chỉ thoáng buồn và giận bản thân thôi
Mùa thu về lá vàng rụng tả tơi
Nắng sẽ lên sau ngày trời mưa bão
Lệ ngưng tuôn khi niềm đau đã đủ
Mộng không tròn ấp ủ nữa mà chi

NHỚ LÀM GÌ

Nhớ làm gì khi tình ta đã cạn
Kỷ niệm buồn ta chẳng nhớ làm chi
Kể tù ngày em cất bước ra đi
Nhớ làm chi cho bờ mi đẫm lệ
Như cánh chim bay về nơi xa lắm
Biệt phương trời êm ấm chốn bình yên
Ngày giã từ em chẳng nói câu chi
Cứ quay lưng lên thuyền sang bến khác
Em nào hay cõi lòng anh tan nát
Nhìn em cười anh đắng chát bờ môi
Em ra đi anh không oán nửa lời
Chỉ trách mình sinh ra đời ngang trái
Anh mong sao cho thuyền em xuôi lái
Sống bên người được êm ái yên vui
Mất em rồi anh lạc lỏng chơi vơi
Theo tháng năm cuộc đời luôn trôi nỗi
Có những lần nhớ em anh tự hỏi
Cũng kiếp người sao quá đổi đắng cay
Biết tìm đâu của ánh nắng ban mai
Để con tim đêm đông tàn ấm lại
Tại yêu em…hay tại anh khờ dại
Yêu em nhiều..nhưng mãi mãi mất em.

ĐÊM MUỘN

Đêm muộn rồi sao trăng không ngủ ?
Cứ lung linh mắt tỏ nhìn tôi
Thế rồi trăng khẽ cất lời
Người chưa ngủ được hỏi tôi làm gì ?
Trăng đang độ tuổi xuân thì
Được cô nàng gió rủ đi xem trời
Người sao buồn thế người ơi,
Tôi cho mượn ánh trăng soi đi cùng.
Trăng vui có gió đi chung
Tôi cô đơn biết đi cùng ai đây ?
Chỉ mong sớm trở lại ngày,
Để tôi thoát khỏi cảnh này trăng ơi.
Trăng cho mượn ánh trăng soi
Hằng Nga giữ lại vẫn tôi một mình.
Thôi thì chờ ánh bình minh.
Còn hơn đi với bóng mình dưới trăng.

SẦU TƯƠNG TƯ

Đà lạt xưa, trăng mờ bên suối vắng
Liễu rũ xanh, lẳng lặng nép bên hồ
Chút si tình, lãng tử ghép vần thơ
Nghiêng nghiêng bóng,  dáng em gầy soi lối
Đã bao năm tình này luôn lắng đợi
Trái tim sầu thao thức bởi vì yêu
Em thoảng qua như nắng ấm ban chiều
Cho đêm xuống nghe lòng ta quạnh vắng
Lỡ thầm yêu, nên lòng ta sầu nặng
Phút bên người, ta lặng xót trăm năm…

CHỮ YÊU THẬT KHÓ!

Ôi định nghĩa tình yêu sao thật khó!
Chỉ biết rằng tim đỏ ngóng về ai
Rồi ngày đêm dòng mi lệ ngắn dài
Cứ chảy mãi, thành hai hàng không ngớt
Những se thắt nghẹn ngào dâng bất chợt
Vì quá thương rơi rớt giọt mưa sầu
Biết cuộc tình sẽ trôi dạt nơi đâu?
Hay chỉ có chiếc cầu không lối thoát?
Dòng tình cảm mãi bùng lên dào dạt
Khắc trong lòng tiếng hát thật vang xa
Khiến nhịp tim lay động biển giao hoà
Trong tiếng thở bài ca miền ân ái
Nhớ đến nỗi tâm tư hoài khắc khoải
Vẽ riêng mình ngàn trái đắng buồn vương
Chỉ ước mong bàn tay nắm thiên đường
Tròn hạnh phúc đắm hương nồng trao mãi.

Những bài thơ buồn về sự cô đơn hiu quạnh

Trong vũ trụ của thơ, những bài thơ buồn về sự cô đơn hiu quạnh như những đám mây u ám lặng lẽ nằm trong tâm trí của người đọc. Những từ ngữ đầy ý nghĩa và hình ảnh tĩnh lặng làm nổi bật nỗi đau của trái tim, khiến cho những ai đọc được chìm đắm trong một cảm xúc khó tả. Sự cô đơn hiu quạnh không chỉ là một trạng thái tâm lý, mà còn là một phần của sự hiện hữu, khiến cho con người trầm mình vào hư không của tâm trí. Những bài thơ này không chỉ là sự thể hiện của sự cô đơn, mà còn là một lời nhắc nhở về sự mong chờ, hy vọng và kiên nhẫn trong cuộc sống.

LẠC BƯỚC ĐÊM ĐÔNG

Giũa đêm Đông một mình ta lê bước
Giọt xương đêm rớt xuống kẻ đơn côi
Nghe nuối tiếc lạc loài miền thương nhớ
Hồn cô quạnh mong manh từng nhịp thở
Hai phương trời trăn trở một niềm đau.
Đêm vô cùng quỳ bên đấng tối cao
Xin nước mắt thôi nghẹn ngào cay đắng
Xóa trong nhau những nỗi niềm thầm lặng
Gánh thương sầu còn oằn nặng đời nhau.
Lỡ làng rồi đành hẹn lại kiếp sau
Thiên tình ái còn đậm màu khát vọng
Giữa đêm mơ thèm vòng tay ấm nóng
Lửa ân tình còn rát bỏng buồng tim.
Đông trở sầu cho nổi nhớ dài thêm
Sương đọng giọt làm ướt mềm tâm sự
Đời ngăn cách chữ duyên và chữ nợ

SỚM MÙA ĐÔNG

Sớm mùa đông mưa về nơi phố nhỏ
Ta một mình mong ngó đợi chờ ai
Mua vô tình thấm lạnh buốt bờ vai
Rồi tự hỏi..sao người chưa trở lại
Nhìn cơn mưa bổng nghe lòng hoang dại
Lạc mất rồi có phải vậy không ai..?
Đã hẹn thề chung mộng thắm tương lai
Có còn nhớ..hẹn ngày về tương ngộ
Ta xa nhau thu đông tàn mấy độ
Đợi chờ người mà lệ đổ tràn mi
Nỗi nhớ mong năm tháng cứ đeo ghì
Hay hẹn thề cũng chỉ là cơn gió..?
Để sớm nay mưa lại về qua ngõ
Giờ phương nào ai có hiểu lòng ta
Giọt mưa ngâu hay suối lệ tuôn dài
Cho bờ môi cứ mãi hoài đắng chát
Cơn mưa ngày càng tuôn rơi nặng hạt
Để ta sầu..tan nát cả con tim..!!

VÔ TÌNH

Chiều lang thang một minh anh dạo bước
Anh vô tình nhìn em nơi quán cũ
Mắt mỏi mòn nhìn về nơi xa thẳm
Em nhớ gì những ngày đó không em?…
Bao kỷ niệm thuở ấy tháng ngày xanh
Chợt bùng lên nghe tiếng lòng réo rắt
Những nhớ thương tưởng chừng như đã tắt
Thêm một lần …tim khờ dại nhói đau…
Nếu thuở ấy mình đừng hờn giận nhau
Đừng khắc vào nhau nỗi đau vô cớ
Cho mi ngoan thôi mộng mị nức nở
Thì biết đâu đã chung một con đường…
Có lẽ nào trong lòng còn vấn vương
Dĩ vãng xưa lại vàng vội ùa về
Góc quán nhỏ mình em ngồi lặng lẽ
Ly cà phê,đắng ngắt,bờ môi mềm…

HOÀNG HÔN

Hoàng hôn xuống lăn tròn trong nỗi nhớ
Nắng mỏng manh trăn trở níu đông tàn
Đời người mà ắt sẽ có hợp tan
Se sắt nhớ cung đàn thương nốt nhạc
Ngõ vắng nhỏ lá vàng khô xao xác
Sóng xô bờ xào xạc sợ biển đau
Chiều buông rơi để nỗi nhớ nhạt mầu
Dấu yêu hỡi ở đâu người có thấy
Vần thơ tình viết hoài trên trang giấy
Đợi chờ ai run rẩy những khát khao
Vòng tay ôm bờ môi thắm hôm nào
Giây luyến ái đưa ta vào mộng mị
Với tình yêu xin người đừng suy nghĩ
Kẻo xuân hồng bì tị kém sắc tươi
Đã yêu nhau thì yêu đến trọn đời
Đừng như nắng rong chơi chiều đông giá

KHI NÀO THẤY

Khi nào thấy trên đường dài mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi phút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng
Khi nào thấy buồn phiền gặm nhấm
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ con sóng ngân nga
Lúc nào đó lòng mang thương tích
Em hãy đến bên tôi chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em
Nếu cần nữa tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến, chim thiên nga, cánh mỏi
Đậu yên lành trên gương mặt hồ tôi

TÌNH CÂY VÀ ĐÁ

Em sống quá lãng mạn
Còn anh thì khô khan
Như cây bên cạnh đá
Nên ta thấy ngỡ ngàng
Cây gồng mình trong gió
Thân gầy guộc xác xơ
Đá cuộn tròn yên giấc
Cứ nằm mãi đợi chờ
Rồi qua ngày giông bão
Cây vẫn đứng lặng yên
Nhưng từ trong sâu thẳm
Chất chứa bao muộn phiền
Đá mãi như ngày cũ
Phơi mình dưới nắng mai
Ôm gốc cây nằm ngủ
Lệ đắng, cây nuốt hoài…

DẪU ĐƯỜNG ĐỜI CÁCH TRỞ

Trên đường đời bao trắc trở gian nan
Đừng một mình cúi đầu đi lặng lẽ
Hãy đưa tay mình cùng dắt nhau đi
Những buồn vui ta cùng nhau san sẻ
Chút cơ hàn bớt nặng gánh đôi vai.
Vì cuộc sống đâu biết trước ngày mai
Nên hôm nay hãy cùng nhau cố gắng
Mình chia nhau những ngọt bùi cay đắng
Để dìu nhau mạnh mẽ bước vào đời.
Cùng sát cánh nhé bạn của tôi ơi
Những người bạn bên đời tôi thân mến
Nếu như cho tôi vạn lời ước nguyện
Tôi chỉ mong tình bạn mãi chân thành.
Hãy lưu giữ tình bạn của chúng ta.
Trong thâm tâm và sâu nơi tiềm thức
Dù mai đây nơi trời xa cách biệt
Phút chạnh lòng lấy kỷ niệm tìm vui.

Những bài thơ buồn về sự cô đơn rơi lệ

Những bài thơ buồn về sự cô đơn rơi lệ là những tác phẩm mang trong mình những cảm xúc sâu lắng và đắn đo. Chúng khắc họa hình ảnh của người đọc với những đêm dài cô đơn, nơi mà những giọt lệ nhỏ nhưng ẩn chứa bao nỗi buồn thầm kín. Những từ ngữ màu mè không còn, thay vào đó là những dòng thơ đau đớn, u buồn nhưng vô cùng chân thành. Sự cô đơn rơi lệ trong những bài thơ này không chỉ là nỗi đau của riêng tác giả, mà còn là sự chia sẻ, đồng cảm với mọi người trong cuộc sống. Chúng khơi gợi những cảm xúc chân thành và sâu sắc về tình yêu, hi vọng, và đôi khi là sự hy vọng trong bản thân.

NGƯỜI XƯA

Bỗng tình cờ ta gặp lại nhau
Em cúi đầu, anh lặng thầm không nói
Mùi hương xưa nhẹ nhàng thương quá đỗi
Ánh mắt buồn, anh nhè nhẹ lướt qua
Thời gian hỡi, sao chẳng chịu phôi pha
Đem dấu yêu chôn vùi vào dĩ vãng
Em cô đơn trong chiều vàng nắng nhạt
Trái tim buồn, chua sót nỗi niềm riêng
Rồi một ngày ta lại gặp nhau
Trái tim khô bỗng nhuộm màu thương nhớ
Thẩm sâu trong lòng em đang nức nở
Mối duyên đầu dang dỡ…mộng còn nguyên

BAO GIỜ EM TRỞ LẠI PHỐ XƯA

Biết bao giờ em trở lại phố xưa
Hàng cây cũng mới vừa rơi hết lá
Giọt sầu cũng nghiêng theo cơn gió thổi
Bay xuống phố bao phủ một mầu vàng.
Mỗi chiều về canh cánh nhớ mong em.
Rồi thờ thẩn dỗ dành đôi chân bước
Bèo cứ theo dòng nước trôi lần lượt
Buồn lệ tuôn mắt ướt đẫm nhạt nhòa.
Anh đâu ngờ…mình đã quá thiết tha
Trao gởi nhớ đậm đà về nơi ấy
Tinh yêu anh luôn đong đầy đến vậy
Chỉ đơn phương em đâu thấy được nào.
Chiếc lá vàng đang đảo lộn trên cao
Con đò cũng cắm sào neo bến vắng
Phía trời xa vầng Trăng xưa sắp lặn
Còn mình anh ngồi bẽn lẽn trông chờ.

TRỞ VỀ TÌM HẠNH PHÚC

Bao nhiêu năm anh lưu lạc xứ người.
Nay trở về trên mảnh đất quê hương
Nay gặp em người con gái tôi yêu
Em còn nhớ lần đầu mình gặp gỡ
Tiếng sét ái tình em trao ánh mắt
Ấm áp dịu dàng trói chặt đời anh
Đầu mùa thu cơn gió cũng mong manh
Những chiếc lá vàng trên cành sắp rớt
Chim vui đùa bên nhau hót líu lo
Ta đã bên nhau hôm ấy hẹn hò
Những chiều thu mộng mơ đầy nắng gió
Nụ hôn ngọt ngào thầm lặng ta trao
Mùa hè qua ta khát khao mộng ước
Sẽ một ngày ta cùng bước chung đôi
Biết nói sao anh xin cám ơn đời
Cho ta gặp nhau đầy vơi thương nhớ
Đã se duyên nên tình chồng nghĩa vợ
Giấc mộng tình ta xây tổ uyên ương

SẦU TƯƠNG TƯ

Trăng cô đơn, trăng hờn ko toả sáng
Nắng u buồn, nắng chẳng kém rèm mây
Sương thướt tha, thả dáng hao gầy
Hoàng hôn xuống trên mặt hồ gợn sóng..
Không có em, đời ta thêm lạc lõng
Gót phong trần, ta dạo bước phiêu linh
Trái tim khô, ta góp nhặt ân tình
Đem thương nhớ vùi chôn miền dĩ vãng

ĐÃ XA RỒI

Đã mấy mùa đông qua
Sao lòng nghe buốt giá
Cơn mưa chiều vội vã
Xoá hết tình đôi ta
E về vui duyên mới
Anh lặng bước đơn côi
Còn đâu ngày xưa ấy
Vai kề vai sóng đôi
Trăng treo trên nhành lá
Gió khẽ hát thầm thì
Kỉ niệm ngày xưa ấy
Ta lặng lẽ giấu đi…

NGANG QUA PHỐ CŨ

Trên phố cũ mỗi ngày ta vẫn bước
Con đường này thuở trước sánh vai nhau
Tiếng cười đùa ôi hạnh phúc biết bao
Đường còn đây mà sao nay buồn bã
Hay thiếu em nên con tim lạnh giá
Khẽ cúi đầu lệ lã chã lăn rơi
Cớ sao mình lại xa cách đôi nơi
Lỗi tại ai hay do duyên không nợ
Giấc mộng tàn chỉ còn là dang dở
Em bây giờ đường bước nở đầy hoa
Anh chốn này ngòi ôm nỗi xót xa
Kỷ niệm xưa chắc gì em còn nhớ
Tình vỡ tan có một người nức nở
Ôm bóng hình muôn thuở chẳng hề quên
Tháng năm dài mang nỗi nhớ không tên
Nên chân bước chong chênh sầu đơn lẻ
Có đôi khi đôi môi trần gọi khẽ
Tên một người mà đau xé tâm can
Khi vô tình trên lối cũng cũ qua ngang
Chắc nhớ em miên man lòng hoang hoải.
Bởi vì em giờ này đanh hạnh phúc
Anh một mình ôm chọi trái tim côi…

Những bài thơ buồn về sự cô đơn chạnh lòng

Những bài thơ buồn về sự cô đơn chạnh lòng là những tác phẩm nghệ thuật màu mè những mảng tối u ám, thể hiện cảm xúc sâu sắc của con người khi đối diện với sự cô đơn và hư vô trong cuộc sống. Những từ ngữ u buồn, những hình ảnh u ám, và những dòng thơ cảm động đan xen trong nhau, tạo nên một bức tranh tâm trạng đầy màu sắc và sắc nét. Sự cô đơn chạnh lòng trong những bài thơ này không chỉ là nỗi đau riêng tư của tác giả mà còn là sự phản ánh của một phần nào đó trong tâm hồn của người đọc. Chúng đề cao giá trị của tình cảm, sự hiểu biết và sự chia sẻ, đồng thời khơi gợi những suy tư sâu xa về ý nghĩa của cuộc sống và sự tồn tại.

HỎI NHỎ VẦNG TRĂNG

TRĂNG ơi cho tôi hỏi nhỏ câu này
Sao cứ mãi một mình trên biển cả
Có thấy buồn hay trong dạ bơ vơ?
Nhớ thương ai mà mãi đứng đợi chờ
Đêm hoang hoải bơ phờ vì thức trắng.
Còn ta thì luôn ước ao thầm lặng
Mong người về xoa bớt đắng vành môi
Để thuyền tình không đậu bến sông côi
Để đêm ta không ngồi buồn than thở.
Trăng ơi trăng…! Đời có phải là nợ?
Nên bây giờ ta nhớ họ ngẩn ngơ
Mỗi khi buồn ta lại dỗi vu vơ
Vì thương quá, người bờ bên xa lắc.
Trăng có nghe sóng biển tình khoan nhặt
Khi ồn ào lúc phẳng lặng du dương
Ngọt ái ân say lịm giấc miên trường
Ta yêu mãi người thương đời viễn xứ.

EM NGƯỜI ĐẾN SAU

Em đã đến ươm mầm xuân nho nhỏ
Cho tình anh trẻ lại tuổi đôi mươi
Tô mắt biếc, điểm rạng rỡ nụ cười
Anh biết anh một đời vợ, đàn ông cũ!
Đến bên anh xua màn đêm vần vũ
Rót vào tai, rủ rỉ gọi mùa yêu
Vá tim ta, rách nát cứa trăm chiều
Điều kỳ diệu… cây khô nảy sự sống!
Em đã đến… khua lòng anh xáo động
Tưởng chừng như trống rỗng chẳng bao giờ
Cho anh cháy một lần nữa… giấc mơ!
Thuyền cập bến, duyên thơ chờ hạnh phúc!
Trong ngực anh thêm một lần thôi thúc
Nhịp rộn ràng không cảm giác hoang mang
Mắt nhìn đời bằng tia nắng chứa chan
Hong giá lạnh, lan tràn sau bão lũ.
Anh sẽ đến giang vòng tay ấp ủ
Chở che em, ru ngủ hết đường đời
Cảm ơn nhiều, người sau nhé đó ơi!!!
Em hãy quên… một thời đàn bà ấy!!!

TÔI ĐÃ YÊU EM

Những dòng tâm sự em viết cho đời
Rất dung dị không vẽ vời hoa mĩ
Mang nỗi niềm em vào từng câu, từng ý
Nhẹ nhàng, đằm thắm làm xao xuyến trái tim tôi
Đọc lời em với bao bồi hồi
Rất đắm say và cũng nhiều chan chứa
Em cũng như tôi thấy hồn mình khuyết đi một nửa
Đến tận bây giờ mới gặp lại như trong mơ
Rồi cả hai đều thấy nỗi niềm duyên tơ
Tha thiết trong mênh mang như làn gió
Vào một chiều Xuân, tôi trao lời ngõ
Và dĩ nhiên, em hạnh phúc gật đầu
Mây của trời, sông núi của đất và chúng tôi là của nhau
Cũng có khi cười giòn và nhiều khi giận dỗi
Nhưng sau chót đều là sự thứ lỗi
Để còn có nhau giữa chốn nhân thời
Tôi kể về cuộc đời cay đắng của tôi
Em sẻ chia đời em nhiều nước mắt
Rồi mỗi đêm tôi chúc em tròn giấc
Em cũng mong tôi mơ thật an lành
Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
Bấm đốt tay cũng không nhiều hơn nhung nhớ
Tôi nhớ em nhiều khi ngạt thở
Nhớ cả ngày mưa, ngày gió và những lúc bình thường
Cũng có lúc tôi làm lòng em tổn thương
Nhưng nếu so với tình yêu tôi dành cho em thì điều này bé lắm
Nên trái tim tôi vẫn cứ hoài say đắm
Một người đàn bà luôn sùng sục yêu thương
Hết hoàng hôn rồi đến đêm trường
Tôi đều mong đến phút giây hò hẹn
Tôi sợ nhất là khi sóng yêu thương bị nghẽn
Cảm giác mất nhau trong giây lát cũng khiến tôi chạnh lòng
Em phận em, tôi phận tôi
Ấy vậy mà tôi mãi cứ mong….hoài sao…chưa tới????

ANH VIẾT TẶNG DÒNG THƠ TÌNH CUỐI

Tôi viết tặng em bài thơ tình cuối
Khi nỗi buỗn gặn nhẫm trái tim tôi
Trái tim ấy luôn mong chờ thổn thức
Kể từ chiều thứ bẩy anh gặp em
Em xa lạ sao thấy quá thân quen
Cứ như thể có duyên từ kiếp trước
Anh cứ tưởng tự anh dừng bước
Trên con đường tìm mảnh ghép trái tim
Anh sững sờ câm nín, rồi lặng im
Khi em nói với anh lời từ chôi
Em ơi có phải anh quá vội
Quá vội vàng em chưa hiểu tình anh
Tim anh lạnh khi còn chưa kịp nóng
Lại ngủ quên như chưa tỉnh bao giờ
Liệu có phải anh đã quá ngu ngơ
Khi vội vã tin vào tình sét đánh
Anh sẽ không nói những lời có cánh
Từ đáy lòng anh chỉ biết yêu em
Rất có thể anh phải xa em mãi
Suốt đời này anh chúc phúc cho em
Yêu một người là mong người hạnh phúc
Đâu phải tìm mọi cách dữ bên ta
Và giờ đây khi em đã cách xa
Anh viết tặng em bài thơ tình cuối

KẺ LẠ TÌNH XA

Mai gặp nhé! Hỡi người tình xa lạ
Dù mới quen vội vã nhớ thật nhiều
Đôi mắt huyền lay láy thật đáng yêu
Hay cười cợt mỗi chiều cùng dạo phố
Chân anh bước theo em mà sợ lộ
Bởi yêu thầm nên khó nói người ơi!
Sao bỗng dưng lòng dạ lại rối bời
Nhìn bóng dáng em thôi tim ngừng đập
Dẫu tự nhủ trong lòng đừng hấp tấp
Dù tâm hồn tràn ngập lắm ước mơ
Bước theo em lẳng lặng đếm từng giờ
“Kẻ lạ” hỡi! Đừng ngó lơ anh đấy!
Muốn bày tỏ tình yêu mình ngần ngại
Mấy năm rồi tim khắc khoải hoài thương
Đời rong rêu cuộc sống quá chán chường
Không gặp mặt lòng vấn vương vò võ
Mai gặp nhé! Hỡi cô nàng bé nhỏ
Nói thật tình anh sợ mất em thôi
Đời thiếu nhau lòng thổn thức bồi hồi
Yêu em lắm đừng để tôi hụt hẫng.

CHIỀU BUỒN CÔ ĐƠN

Gió lùa khe cửa hững hờ
Mình ta quán nhỏ mong chờ ai đây
Thời gian cứ chảy theo ngày
Còn tôi vẫn mãi ngồi đây một mình
Ly trà chạm đoá môi xinh
Mắt nhìn quãng phố mơ hình dáng quen
Người qua tấp nập hoa đèn
Mà sao chẳng thấy hình quen đi về
Mi buồn khẽ lạc lối mê
Chiều thu gió thoảng mà nghe lạnh lòng
Người ta bến đục, bến trong
Vẫn hơn những kẻ đời không bến nào
Trách trời sao quá là cao
Nên lời nguyện khấn có nào thấu đâu
Để cho một kẻ vương sầu
Dõi theo ngày tháng, cơ cầu nhuộm thân.

Những bài thơ buồn về sự cô đơn là những tác phẩm đầy xúc động, khiến cho trái tim của người đọc lung linh trong biển cảm xúc. Dòng thơ lấp lánh như những giọt sương buồn, đọng lại trên tâm hồn, lưu lại những kỷ niệm đắng cay. Sự cô đơn trong những bài thơ này không chỉ là một trạng thái tâm lý cá nhân, mà còn là một phần của bản chất con người, gợi lên những suy tư về cuộc sống, về ý nghĩa của sự hiện diện và sự mất mát. Mỗi câu thơ đều chứa đựng một thế giới riêng, một cảm xúc đặc biệt, làm cho người đọc không thể quên được. Những bài thơ này là những dấu ấn trong lòng, làm cho chúng ta hiểu rõ hơn về sự đau khổ và giá trị của tình yêu và sự kỳ diệu của cuộc sống.

Thơ Hay -