Bộ sưu tập những bài thơ tình yêu hài hước mang đến vui vẻ

Thơ tình yêu hài hước là những tác phẩm mang đậm chất sáng tạo và hóm hỉnh, khám phá những khía cạnh vui nhộn và ngạc nhiên của tình yêu. Trái ngược với thơ tình truyền thống, thơ tình yêu hài hước thường tập trung vào việc khai thác những tình huống hài hước, những lời nói đùa hay những góc nhìn mới lạ về tình yêu và cuộc sống.

Những bài thơ này không chỉ làm cho người đọc cười toe toét mà còn làm cho họ nhận ra rằng tình yêu không chỉ có những khoảnh khắc ngọt ngào mà còn có những phút giây vui vẻ và bất ngờ. Thơ tình yêu hài hước là một lựa chọn tuyệt vời để thư giãn và tận hưởng những niềm vui nhỏ nhặt của cuộc sống.

Nội Dung Chính

Thơ tình yêu hài hước vui vẻ

Thơ tình yêu hài hước vui vẻ là thể loại thơ mang đến những tiếng cười sảng khoái trong lòng độc giả. Những bài thơ này không chỉ làm cho người đọc thư giãn mà còn làm tan chảy những căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày. Bằng cách kể chuyện với những tình huống dở khóc dở cười, những câu thơ hài hước vui vẻ giúp người đọc nhìn nhận tình yêu một cách thú vị và thoải mái hơn.

Những bài thơ này thường tập trung vào việc chế nhạo những điều bình thường trong tình yêu, từ những cảm xúc rối bời đến những tình huống dở khóc dở cười mà mọi người có thể gặp phải. Với sự sáng tạo và hài hước, thơ tình yêu này mang lại niềm vui và tiếng cười cho người đọc, giúp họ nhận ra rằng tình yêu không nhất thiết phải nghiêm túc mà còn có thể đầy ắp niềm vui và hạnh phúc.

NỤ CƯỜI – NHỚ XƯA

Thuở nao mười tám, đôi mươi.
Gặp anh em giấu nụ cười vào trong.
Đêm về trộm nhớ, thầm mong.
Muốn anh em chẳng trải lòng về tôi.
Thời gian đằng đẵng lạc trôi,
Nỗi niềm chôn chặt với người trong mơ.
Xa nhau biền biệt đến giờ,
Gặp em anh thấy sững sờ biết bao.
Hỏi em còn nhớ thuở nào,
Ngẩn ngơ tiếc nuối nói sao ra lời.
Thà rằng thôi thế, thì thôi,
Âu là duyên phận, sụt sùi làm chi.
Đường ai cứ thế mà đi,
Gặp em chẳng biết nói gì hôm nay.
Nụ cười em giấu bấy nay,
Giữ làm kỷ niệm tháng ngày nhớ nhau.
Hẹn nàng nếu có kiếp sau,
Rút ngay kinh nghiệm, nỗi đau kiếp này.
Giã từ một cái bắt tay,
Bóng nàng heo hút muốn say muộn rồi!

NẮNG VÀ EM

Buồn buồn đem nắng ra phơi,
Tình ơi nhặt chút nắng cơi rồi về.
Gió lay lay sợi tóc thề,
Tình ơi một chút vai kề bên vai.
Ngã đầu nghiêng ánh ban mai,
Tràn căng đồi mộng khiến ai ngẩn người.
Ngẩn ngơ mắt biếc vợi vời,
Mắt gôm hạt nắng nhuộm lời yêu thương.
Bềnh bồng dào dạt ánh dương,
Nắng ngập ngừng nắng má hường hường thêm.
Chờ trông ước nguyện môi mềm,
Mây vờn cuộn nắng, dập giờn cùng say.
Trách người đem nắng ra phơi,
Để em say nắng lả lơi sớm ngày.
Sóng tình chới với bàn tay,
Tràn lên triền cát tỏ bày tiếng yêu.
Tình thơ phách lạc, hồn xiêu,
Ước là hạt nắng ít nhiều buông rơi.
Thoa lên đồi mộng chút thôi,
Dẫu lần cũng khiến cả đời nhớ nhau!

NGÓ

Ai đã đặt rên em là Ngó
Để anh làm ngọn gió đưa đi
Ngó ơi ! Anh ước được gì
Anh cùng Ngó nhé đi chung một đường.

DUYÊN NỢ – NỢ DUYÊN

Tình đầu đâu dễ quên ngay,
Duyên thì mới bén, chia tay vội vàng.
Cầu Kiều lỡ nhịp bắc sang,
Đò xa bến đợi bẽ bàng đầy vơi.
Duyên đầu vỗ cánh bay rồi,
Năm canh khắc khoải, đứng ngồi không yên.
Tình nào cũng phải từ duyên,
Nợ kia chào đón ván thuyền mới nên.
Tình đầu ai nói đã quên,
Hằn sâu ký ức dễ quên sao đành.
Tình đầu hai chữ mong manh,
Người đi kẻ ở chòng chành khó phai.
Mấy vần nhắn nhủ gửi ai,
Dẫu không chung lối thở dài vẫn thương.
Nặng lòng hai chữ uyên ương,
Trải bao kiếp kiếp lẽ thường đấy thôi.
Kiếp sau nếu có luân hồi,
Vẫn nguyên quy luật kiếp người nhân sinh.
Trước tiên xem lại chính mình,
Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo!

NGƯ ÔNG ĐẮC LỢI

Níu trăng ném thẳng xuống hồ,
Bỗng đâu em gái nhảy vồ theo sau.
Lão ngư tay vuốt chòm râu,
Một tay dang nhẹ thả câu cứu nàng.
Lấy cớ vớt ánh trăng vàng,
Trăng không chìm mất cô nàng tin theo.
Mặt hồ sóng sánh trong veo,
Cả hai cùng ướt rồi nheo mắt cười.
Vớt trăng, anh vớt cả người,
Thương em run rẩy dựa người vào nhau.
Đêm nay, rồi những đêm sau,
Chuyện về trăng rớt, người câu được người.
Thơ chỉ kể đến đây thôi,
Chuyện về cô gái hay ngồi ngắm trăng.
Thời cơ đắc lợi Ngư ông,
Sánh duyên chỉ tốn tí công giúp người!

TÌNH THƠ – TÌNH ĐỜI

Thơ tình ai ủ lên men?
Để người thiếu nữ say mềm ngẩn ngơ,
Quýnh quàng trong cả giấc mơ,
Vần kia, nhịp ấy tứ thơ dịu hiền.
Thơ tôi chẳng gắn gạo, tiền.
Ai hay tránh những muộn phiền thế gian.
Tinh thần phơi phới lạc quan,
Khơi trong gạn đục an nhàn thảnh thơi.
Yêu thơ để thấy yêu đời!
Yêu người để thấy rằng đời rất thơ.
Trao nhau hạnh phúc mong chờ,
Bấy lâu thổn thức cứ đờ hồn ra.
Thơ cho cuộc sống quanh ta,
Thả rơi thánh thót nở hoa tâm tình.
Mỗi ngày chào ánh bình minh,
Cho tôi, cho bạn duyên tình cùng say.
Yêu thơ là phải ngất ngây,
Vị hương cuộc sống, đời này đẹp thêm.
Ta như lạc giữa thảo nguyên,
Hồn thơ chắp cánh chẳng phiền lụy ai!

DẠ KHÚC THÁNG TƯ

Ươm tình gửi nắng tháng Ba,
Mộc miên rực đỏ thêm tha thiết lòng.
Lúm xinh trong nắng tươi hồng,
Gió vờn tà áo phập phồng vợi vơi.
Tháng Tư đã tới hiên rồi,
Tràn căng khao khát gọi mời tình nhân.
Hồn ai tinh khiết trong ngần,
Thướt tha duyên dáng thanh tân diệu vời.
Chả cần lả lướt buông lơi,
Mà em tươi thắm rạng ngời môi hoa.
Nụ đầu nhung nhớ tháng Ba,
Hoa xoan tím rụng ngõ nhà bên anh.
Ngọt ngào hương bưởi, hương chanh,
Cài lên mái tóc ước thành cô dâu.
Mơ màng ánh mắt bồ câu,
Tháng Tư ơi đỏ thắm màu lứa đôi!
Ai đang bổi hổi, bồi hồi,
Trong thì đã tỏ, ngoài lời còn e.
Mượn thơ nhắn nhủ nàng nghe,
Người ơi người hãy theo về cùng anh!

NÀY THÌ “DIỀU THƠ”

Ra đồng thả cánh diều thơ,
Vợ ghen vén váy: này thơ lên trời.
Tay cồng nhắm mắt, bặm môi,
Bà mà vớ được chạy trời nhé anh.
Giữa đồng bát ngát sóng xanh,
Gió reo, lúa ngả, mây xanh nín lời.
Đứng lại! Không biết tay tôi,
Câu thơ bị gãy làm đôi kìa mình.
Giận chồng suốt ngày trúc xinh,
Lặng nghe câu hát bên đình năm nao.
Trộm xem chiếc dải yếm đào,
Lấy câu Lục bát buộc vào tình xưa.
Cải ngồng nay hái muối dưa,
Trêu hoa, ghẹo nguyệt đong đưa mắt tình.
Vợ đẹp, chồng cứ lặng thinh,
Hỏi ai có thấu bực mình hay không.
Này thì sư tử Hà Đông!
Lành nay làm gáo, sứt lồng làm muôi,
Trên cao trời cũng than trời!
Thế gian Nhất vợ muôn đời cấm sai!

LỀU TRANH – TIM VÀNG

Nhà thơ ai cũng rõ rồi,
Cháo, rau, khoai, sắn… tình người ấm êm.
Xóm giềng tắt lửa, tối đèn,
Đạo người coi trọng trên nền nghĩa nhân.
Sắt son nghĩa vợ, tình chồng,
Trái tim hòa nhịp mặn nồng có đôi.
Quên đi nghèo túng vẫn cười,
Nhỏ to thủ thỉ kệ trời nắng, mưa…
Ngọt ngào tiếng dạ ai thưa,
Thế thôi cũng đủ ấm vừa lòng nhau.
Màng chi cuộc sống sang giầu,
Ngủ không tròn giấc lòng đau vì buồn.
Yêu đời thơ lại cứ tuôn,
Chồng tung, vợ hứng kim luồn chỉ xâu.
Khi nào hết gạo bảo nhau:
Thơ khuân đi bán mua rau, mua cà.
Ngày ngày lót dạ cho qua…
Tinh thần phơi phới, cửa nhà an vui.
Chồng thơ sướng lắm trời ơi…
Kiếp này có được, hẹn lời kiếp sau!

TIÊN CÁ – CHÀNG THƠ

Ngày xưa ở chốn Long Cung.
Có nàng công chúa công, dung tuyệt vời.
Khuôn trăng, dáng ngọc đẹp tươi,
Tiếc rằng nửa dưới như đuôi cá Kình.
Đẹp người, đẹp nết thông minh…
Bao nhiêu là mối lặng thinh vì là:
Bởi nàng lộng lẫy kiêu sa…
Ước mơ lấy được một Nhà thơ điêu.
Ngàn năm xuất hiện một chiều,
Chàng trai xin vợ máu liều khơi xa.
Thả hồn thơ phú hát ca…
Bỗng đâu biển động nổi ra ầm ầm.
Thuyền nhỏ chỉ cơn sóng vần…
Hất chàng xuống biển vẫy vùng cố bơi.
Trong đầu nghĩ phen này toi,
Trở về biển cả, buông xuôi cho đành.
Phép màu ai đỡ nâng anh…
Lôi từ đáy biển chòng chành một đôi.
Tỉnh dậy, mới biết sống rồi.
Nằm bên nàng cá, giữa trời tơ hơ.
Thương nàng thân cá mệt đờ…
Giúp ta vượt sóng lên bờ là đây.
Lại gần thổi ngạt, tay ray….
Thấy nàng vẫn thở là may mắn rồi.
Nàng bảo: hỡi chàng thơ ơi?
Hãy làm Hoàng tử biển khơi cùng nàng.
Lắc đầu ta chẳng dám ham,
Ở nhà có vợ chắc đang ngóng mình.
Bế nàng trả lại biển xinh…
Chưa bao giờ bị thất kinh thế này.
Chuyện từ hôm đó tới nay.
Hoàn hồn kể lại đầu ngày tháng Tư!

Thơ tình yêu hài hước lứa đôi

Thơ tình yêu hài hước lứa đôi là một thể loại thơ mang tính giải trí cao, thường tập trung vào những tình huống hài hước và những câu chuyện lãng mạn của các cặp đôi. Những bài thơ này thường khai thác những trải nghiệm hài hước, những hiểu lầm và những pha giao tiếp vui nhộn giữa hai người trong mối quan hệ. Bằng cách sử dụng ngôn từ hóm hỉnh và tinh thần đùa giỡn, thơ tình yêu hài hước lứa đôi làm cho độc giả cảm thấy thoải mái và hồn nhiên. Nó không chỉ tạo nên những tràng cười sảng khoái mà còn truyền tải thông điệp về tình yêu, sự thấu hiểu và sự hoà hợp trong mối quan hệ.

RÊU PHONG, BỤI PHỦ

Áp tai tim đập bồi hồi,
Lao xao ngõ vắng vợi vời hương bay.
Đường xưa, lối cũ còn đây,
Một thời bồng cháy hao gầy xót xa.
Tưởng như chung liếp, chung nhà…
Đăm đăm phương ấy nhạt nhòa bóng em.
Mong manh le lói ánh đèn,
Cheo leo trước gió thân quen chập chờn.
Mộng hoang như trút từng cơn,
Lùa qua song cửa nỗi buồn ngày xanh.
Bện, đan giấc mộng không thành,
Năm canh thao thức đợi anh nào ngờ.
Thời gian gặm nhấm bài thơ,
Lệ hoen mực tím tràn bờ môi xinh.
Rã rời một dáng đoan trinh.
Rêu phong, bụi phủ nhớ mình – nhớ ta!

MƯỚP và BƯỞI

Bưởi nhìn thấy mướp bưởi chê:
Dài như cái sợi; ai mê nổi mày!
Thấy bưởi, ai cũng ước ngay!
Căng tròn, chắc nịch; ngất ngây ngắm nhìn.
Mướp rằng: liếc mắt mà xem!
Dài nhưng chất lượng; sờ teen xanh màu.
Hương thơm, quyện sắc trước sau…
Vương vào đắm đuối; nhớ nhau trọn đời.
Bưởi kia! Chỉ được một thời…
Sau hương với vị tách rời nhau ra.
Bưởi căng, thoáng thấy nõn nà…
Bên trong đố biết có là “chuẩn men”.
Mướp hương, là phận của em!
Thon dài như sợi; chẳng thèm lừa ai.
Dùng một lần_ sẽ mê ngay!
Xa là ngơ ngẩn; tối ngày mộng mơ.
Mướp_ bưởi; tranh luận hàng giờ,
Nhưng chưa hồi kết; phải nhờ chàng thơ!
Đồng ý biểu quyết, tay giơ!
Phím 1 là Bưởi_ Mướp chờ phím 2.
Tự nhiên bị ép trọng tài!
Đứng ra phân xử vụ này cam go.
“Hài hòa”, suốt ngày đôi co.
Treo phây nhờ bạn xin cho lời bình!

CHUYỆN NGƯỜI ĐAN ÁO

Ngồi nghe chồng kể chuyện xưa,
Tháng Ba năm ấy rét chưa đâu bằng.
Chuyện “Người đan áo đầu đông”
Qua xuân chớm hạ, vẫn không hài hòa.
Chồng kể chi tiết hiểu ra:
Có người con gái tên là nàng Bân
Người ngay, nết đẹp chuyên cần…
Thương chồng áo rách, tảo tần vá may.
Khổ nỗi, nàng chẳng khéo tay,
Chưa qua rèn giũa, ai bày chỉ cho.
Chồng nàng rét buốt co ro…
Áo đan trái cỡ, thay cho đi rồi.
Mùa đông đã hết đấy thôi…
Vẫn nguyên vật liệu, kêu trời vãn than.
Nàng buồn tiếng khóc vọng vang…
Xin trời trận rét, thiếp chàng nhớ nhau.
Trời thương một mối trầu cau,
Đem về rét ngọt ngày sau nhớ nhiều.
Chớm hè cái rét thương yêu…
Chuyện xưa ngẫm thấy rất nhiều lâm ly.
Thấm sâu tình tiết lạ kỳ.
Chăm chồng không lặp những gì nàng Bân.
Sự tích chuyển thể mấy vần.
Nhẹ nhàng ý tứ nắn gân vợ mình.
Đẹp người với nết tròn xinh…
Chuyên cần khéo léo chăm mình – chăm ta.
Nóng nay, chồng sắm điều hòa.
Rét thì kín cửa vào nhà trùm chăn./.
Ai chưa biết tích nàng Bân,
Gắn liền cái rét ê thân, buốt người.
Sâu xa các cụ truyền đời,
Bảo ban con cháu những lời yêu thương.

LỊM RỒI

Lang thang chân bước ra đồng,
Gặp cô gái trẻ chưa chồng chổng mông.
Tiết trời đang cuối mùa xuân,
Còn vương cái rét tần ngần chẳng tha.
Thon thon trắng nõn, nuột nà…
Sờn sờn gai ốc làn da nàng kìa.
Hai tay em cứ thia lia,
Xót ơi là xót; ô kìa ngưng ngay!
Phập phồng gió giỡn phây phây,
Hình in bóng nước tim này nhói đau.
Lịm người lữ khách phía sau,
Thốt không ra tiếng, nhĩ nhàu tâm can.
Khổ nào hơn gặp gái ngoan,
Hồn nhiên đi cấy giữa đàng mong manh.
Ước là một áng mây xanh,
Che cho em mát, an lành chân quê.
Ước là hơi ấm thổi về…
Ấp em đỡ lạnh, đỡ tê thân người.
Trông em bổi hổi, bồi hồi…
Thoáng thôi cũng đủ rõ rồi đường tơ.
Gặp em hóa đá chàng khờ,
Tinh tường ánh mắt cũng đờ vì hoa.
Thiên nhiên sừng sững một tòa…
Mọc lên cản lối, tức mà đành im!

TIẾNG GỌI NƠI HOANG DÃ

Yêu nhau cao mấy cũng leo,
Vượt sông, lội thác, băng đèo cũng qua.
Ngại gì vất vả đường xa,
Mỏi chân thì nghỉ lấy đà tiến lên.
Tiếng yêu khi đã gọi tên,
Dày công, bền chí sánh duyên cùng người.
Muốn thành phải đổ mồ hôi,
Vinh quang đâu phải tự trời ban cho.
Định vị chỗ ở chàng thơ,
Thâm sâu, cùng cốc bây giờ mới ra.
Thân chinh chuyến phượt xa nhà,
Tiền duyên đã định mộng qua báo về.
Tâm em mang sẵn câu thề!
Đợi chàng giao ước phu thê trọn đời.
Hôm qua thần đã mách lời…
Chớ để cơ hội vụt thời bay qua.
Báo công với mẹ, với cha!
Quả bom nổ chậm nay là an tâm.
Chả lo nó nổ cái “ầm!”
Bến trong, bến đục thò chân bến này.
Tình yêu vỗ cánh tung bay,
Đúng người lý tưởng bao ngày em mơ.
Tiến lên! Chớ có chần chừ!
Còn vài bước nữa mệt đừ cố lên!

Thơ tình yêu hài hước hạnh phúc

Thơ tình yêu hài hước hạnh phúc là một thể loại thơ mang tính giải trí, khơi gợi niềm vui và hạnh phúc trong tình yêu. Những bài thơ này thường mô tả những tình huống lãng mạn nhưng lại được viết theo cách hài hước và gần gũi với cuộc sống hàng ngày. Bằng cách sử dụng ngôn từ hóm hỉnh và tình huống độc đáo, thơ tình yêu hài hước hạnh phúc thường làm cho độc giả cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa lãng mạn và hài hước, tạo nên một không gian tươi sáng và ấm áp cho người đọc. Đồng thời, thông qua những bài thơ này, người viết có thể truyền tải những thông điệp tích cực về tình yêu và hạnh phúc trong cuộc sống.

HẠNH PHÚC – TRIỀN MƠ

Nếu anh hóa sóng vỗ bờ,
Thân em triền cát mộng mơ rì rào,
Ngàn năm sóng vẫn lao xao,
Gừng cay muối mặn dạt dào dịu êm.
Đắm say hòa quyện môi mềm,
Chơi vơi mây trắng tình thêm nồng nàn.
Dìu nhau khắp cả thế gian,
Nghiêng chao bay lượn ngập tràn vui tươi.
Đùa vui giỡn ánh mặt trời,
Lả lơi vầng nguyệt cùng cơi dịu dàng.
Chung vai gánh vác giang san,
Tình sâu nghĩa nặng rộn ràng thiết tha.
Bồng bềnh giữa dải ngân hà
Ươm mầm sự sống mãi là có nhau.
Tình yêu có phép nhiệm mầu.
Trời cao đất rộng nguyện cầu thế thôi.
Chỉ mơ mãi mãi chung đôi,
Bình yên lẽ sống vợi vời bấy nay.
Bàn tay nắm lấy bàn tay,
Môi kề, má ấp tình say men tình!

DỐI CÓ SAO ĐÂU

Con gái mà đã yêu rồi,
Lừa cha, dối mẹ tìm nơi hẹn hò.
Chọn nơi thanh tĩnh chẳng lo,
Tha hồ khúc khích, nhỏ to tâm tình.
Trúc xinh đâu cứ đầu đình,
Ra đồng ngơ ngẩn vẫn xinh vợi vời.
Câu thề ấp ủ nay khơi,
Chòng chành nổi trôi, gửi người yêu thương.
Điểm hẹn tình lặng bên mương,
Mộc miên đỏ rực khiêm nhường lúm xinh.
Nụ đầu khờ khạo rung rinh,
Men say ấp ủ cho mình với ta.
Nơi đây vắng vẻ người qua,
Đồng không mông quạnh xa nhà đấy thôi.
Đến khi đã chín mùi rồi,
Bảo nhau thu xếp xây đời mai sau.
Dối cha, dối mẹ xấu đâu,
Xây tòa hạnh phúc bảo nhau dối nhiều.
Đúng là khi gái say yêu,
Vần thơ chân thực nay liều khui ra!

MÍT EM

Mít ngon lủng lẳng treo phây,
Mời anh xơi múi ngất ngây cõi lòng.
Mít em hương vị thơm nồng,
Một khi nếm thử nhớ mong tháng ngày.
Mít em, duy nhất một cây,
Chín nguyên một quả, anh ơi ta cùng.
Vàng ươm, cùi mọng thơm lừng,
Ưng em, ưng mít xin đừng ghẹo em.
No căng mà bụng vẫn thèm,
Nhớ em, nhớ mít nên duyên đợi chờ.
Đợi người quân tử dạ, thưa,
Cò kè chi nữa đón đưa nhau về.
Thương rồi chớ có vân vê…
Nhựa ra tay ướt lại chê xù xì.
Xấu ngoài, đừng vội khinh khi…
Chứ bên trong đẹp tức thì anh ưng.
Mít em danh tiếng cả vùng,
Nếu đã đóng cọc thì đừng quên em.
Mít quê chất lượng ngọt, thơm.
Mít – em là một nhìn xem đây này!

CHUYỆN HẸN HÒ

Lần đầu anh đến chơi nhà,
Tô son, đệm phấn điệu đà đáng yêu,
Váy xòe, váy cụp rất nhiều,
Bao nhiêu là mốt, anh chiều váy nao.
Hàng trăm câu hỏi thế nào?
Đưa ra tự đáp cách nào chàng thương.
Em như đứng ngã ba đường,
Rối như canh hẹ chẳng thường mọi khi.
Tập cười, tập nói, tập đi….
Hơn cả nghệ sĩ tấu thi làng hài.
Trên phây anh rất đẹp trai,
“Thơ điêu chém gió” thì ai cũng tường.
Bảo sao trộm nhớ, thầm thương,
Ưng là quyết sớm chớ nhường tay ai.
Mẹ, cha đã dặn bấy nay,
Chồng thơ sánh được số mày phúc to.
Vừa mừng trộn lẫn âu lo,
Không thành bị mẹ mắng cho vụng về.
Thấp tha thấp thỏm từ khuya,
Chồn chân, gối mỏi đầm đìa mồ hôi.
Hít sâu trấn tĩnh một hồi,
Bỗng anh xuất hiện, đất trời dưới chân.
Ngôi sao sáng – đấng minh quân.
Lời chưa kịp nói ôm chầm chắc ăn!

ƯƠM MỘNG

Tay khuông lướt nhẹ trên sông,
Mang bao ấp ủ tuổi hồng trong veo.
Quê em nghèo lắm là nghèo,
Sông sâu nước lớn gieo neo kiếp người.
Cái thùng bằng xốp cũ thôi,
Bềnh bồng chao đảo đắp bồi ước mơ.
Ngày ngày tới lớp đúng giờ,
Nhằm khi giông bão “chữ ngờ” biết đâu.
Con chữ là cả khát khao,
Vì mai tươi sáng sợ nào gian nan.
Mong manh sự sống bẽ bàng,
Ước mơ một chiếc cầu ngang đôi bờ.
Lặng nhìn các cháu trẻ thơ,
Nói ra nghèn nghẹn, thẫn thờ rưng rưng.
Cầu cho các cháu an bình,
Các ngành, các cấp trông hình thấy sao?

Thơ tình yêu hài hước độc đáo

Thơ tình yêu hài hước độc đáo là một thể loại thơ mang tính sáng tạo và độc đáo trong cách diễn đạt về tình yêu. Những bài thơ này thường kết hợp giữa yếu tố hài hước và sự sáng tạo, tạo nên những câu chuyện lãng mạn với góc nhìn mới lạ và độc đáo. Bằng cách sử dụng ngôn từ hóm hỉnh, ý tưởng độc đáo và tình huống bất ngờ, thơ tình yêu hài hước độc đáo thu hút độc giả bằng cách làm họ cười và cảm thấy gần gũi hơn với những cung bậc cảm xúc của tình yêu. Đồng thời, những bài thơ này cũng thường chứa những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống, tạo nên một không gian văn hóa giải trí và sáng tạo cho độc giả.

LỤC BÁT – AI GIEO

Thả câu Lục bát lên trời,
Nghiêng chao trong gió quyện lời đường tơ
Kìa ai tay vẫy đợi chờ,
Thả tim chới với câu thơ trong ngần.
Chạy theo chẳng thấy mỏi chân,
Hoa xoan rụng tím muốn nâng bước nàng.
Thấy câu Lục bát mà ham,
Lâu rồi thắm đượm bay sàng mái hiên.
Lời thơ, câu hát ba miền,
Ngân nga ai cất bình yên nguyện cầu.
Dạt dào biển lớn, sông sâu,
Nghe câu dã bạn bấy lâu thắm tình.
Đẹp câu Lục bát rung rinh,
Hồn thiêng nước Việt cho mình nhớ ta.
Yêu câu Lục bát chan hòa,
Ngàn năm vẫn vẹn ông, cha lưu truyền.
Có người lạc giữa cõi tiên,
Thiếu câu Lục bát về miền nhân gian.
Cõi tiên đầy ắp bạc vàng.
Hồn thơ chả có mơ màng chán ghê!

PHẬN CHỒNG

Thơ khuyên: mày râu hội ta!
Ghẹo hoa, say nắng thành ra lụy tình.
Hãy yêu chân chính vợ mình,
Bò quàng rúi rụi nhấn chìm đáy sâu.
Chênh vênh là mối tình đầu,
Tình sau nồng thắm “tròn câu đá vàng”.
Đèo chi bòng, bưởi tâm mang,
Ai hay mộng vỡ, chia đàn xẻ đôi.
Một khi đã lấy vợ rồi,
Con Chấy phải biết chia đôi phần bà.
Ngọt ngon nhường nhịn vợ ta,
Đắng cay, chua chát mình là nhận ngay.
Bất hòa đóng cửa liền tay!
“Xấu chàng – hổ thiếp” chớ bày trưng ra.
Đang đôi co – khách tới nhà…
Miệng tươi roi rói chan hòa mới nên.
Khách về ta lại bàn thêm,
Ngấm ngầm để bụng trên nền bão giông.
Vợ hăng xa xả tấn công,
Ta lui cố thủ, mất công giải trình.
Về đêm khuya khoắt lặng thinh,
Ân cần dù đúng thôi mình nhận thua.
Khéo lựa đời sướng hơn vua.
Chỉ xơi ngon ngọt chát chua không còn.
Vợ chồng là nghĩa thảo thơm,
Sau mưa hửng nắng dỗi hờn tự bay.
Chồng khôn cứ đọc thơ này!
Nghiệm ra kết quả: chú bày cấm sai!

XIN ĐỪNG PHONG PHANH

Phong phanh một dải yếm hờ,
Choàng vào cho có bơ phờ hồn tôi.
Lúng la lúng lính trêu ngươi,
Mắt thì lúc lác, lúc lồi vì ai.
Buộc hờ thách gió ra oai,
Nhấp nhô uốn lượn nói tài được đâu .
Mơ màng ánh mắt bồ câu,
Phập phồng lồi lõm tim đau em à.
Chung chinh dáng ngọc nõn nà,
Đào tơ chúm chím nở hoa đầu cành.
Vô tình ở cái phong phanh,
Em ơi khép lại, chớ hành hạ nhau.
Thơ tôi viết chẳng nổi câu,
Mập mờ ngụ ý lấy đâu nhịp vần.
Xin đừng thế nữa được không?
Tự nhiên mắc nợ cái lần phong phanh.
Xin hỏi các bác, các anh…
Tức điên định quát mà đành bó tay.
Oan gia ngõ hẹp là đây,
Lỡ đâu bị mắng “mặt dày” thì toang!

“CHUỐI” NHÀ THƠ

Nhà thơ – chuối có một cây,
Trái ra một quả, phây phây chọc trời.
Ai trông tấm tắc hết lời,
Xuýt xoa nhòm ngó kiếm người gạ mua.
Chuối to biết mấy cho vừa!
Đẹp hình, bắt mắt đong đưa bao nàng.
Chuối này trưng để thăm quan,
Cấm không sờ mó các nàng biết không.
Ngày ngày vợ phải tốn công.
Ra canh trái chuối, hở trông mất liền.
Có em gạ đổi núi tiền,
Xe sang, biệt phủ chẳng phiền trao ngay.
Ước gì một lần sờ tay,
Lộc về ươm chuối lấy may sau này.
Vợ tôi cáu mặt, chau mày,
Nếu còn bén mảng đuổi ngay tức thì.
Thế gian độc Nhất, vô Nhì.
Chẳng cho nhân giống mất đi bản quyền.
Chuối này dòng giống chuối tiên.
Chỉ trưng cho khắp mọi miền ngẩn ngơ!

TUYỂN CHỒNG THƠ PHÂY

Trông em đẹp nết, đẹp người,
Chồng thì cũng muốn nhưng lười chuyện yêu.
Mẹ, cha khản cổ rất nhiều:
Chạy sang nhà bác thơ điêu mà nhờ.
Bốn mươi nên bớt buôn dưa,
Dăm ba tuổi nữa ai chờ nổi bay.
Ưng ai là cưới liền tay,
Cái xấu ngâm mãi lâu ngày lòi ra.
Suốt ngày tụ tập, lê la,
Ăn xong rồi ngủ ế là như chơi.
Cháu đây nhờ bác mấy lời,
“Tuyển chồng cấp tốc” trọn đời trăm năm.
Yêu cầu bắt buộc trai tân,
To cao khỏe mạnh, sức cân vạn người.
Có chí không được ham chơi,
Rượu, chè, cờ bạc cả đời không dây.
Việc nhà cùng vợ chung tay,
Cấm không tụt tạt chỗ này, chỗ kia.
Siêng năng dậy sớm, thức khuya,
Ra đường gặp gái không tia bưởi bòng.
Vẹn toàn chung thủy sáng trong,
Đối nhân xử thế công bằng phân minh.
Xứng danh trụ cột gia đình,
Anh nào làm được nguyện tình em theo.
Em như một mảnh trăng treo,
Nửa kia em đợi anh theo ghép vào.
Tiêu chuẩn em chẳng thách cao,
Thiên hạ còn có anh nào giơ tay!

Thơ tình yêu hài hước không chỉ là nguồn cảm hứng vui nhộn mà còn là một cách để chúng ta nhìn nhận và đối diện với tình yêu một cách thoải mái và hài hước. Những bài thơ này mang lại cho độc giả những giây phút giải trí thú vị và làm dịu đi những căng thẳng của cuộc sống hàng ngày. Bằng cách truyền đạt những tình huống hài hước và những cung bậc cảm xúc đa dạng, thơ tình yêu hài hước đã tạo ra một không gian văn hóa độc đáo, nơi mà mọi người có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui và tiếng cười. Với sự sáng tạo và hài hước, thơ tình yêu hài hước đã khẳng định vị thế của mình trong lòng độc giả và trở thành một phần không thể thiếu trong văn hóa văn học hiện đại.

Thơ Hay -