Tham khảo ngay bài thơ tình nhớ người yêu của kẻ trung tình

Trong những bài thơ tình, nhớ người yêu là chủ đề không bao giờ lỗi thời và luôn là nguồn cảm hứng không ngừng cho những tâm hồn lãng mạn. Mỗi dòng thơ truyền tải cảm xúc sâu lắng của người viết, khiến cho người đọc cảm nhận được sự ấm áp, nhớ nhung và đôi khi là nỗi đau trong tình yêu. Những hình ảnh mộng mơ của người yêu hiện lên trong từng câu thơ, đưa ta đến những khoảnh khắc đẹp đẽ và ngọt ngào. Tình nhớ người yêu không chỉ là sự kỷ niệm về quá khứ mà còn là niềm hy vọng và mong chờ về tương lai. Đó chính là điều khiến cho thơ tình nhớ người yêu trở nên sống động và đầy ý nghĩa.

Nội Dung Chính

Thơ tình nhớ người yêu cũ

Trong thế giới thơ, nhớ về người yêu cũ thường là một chủ đề đầy cảm xúc và đong đầy nỗi buồn. Những bài thơ này thường đưa người đọc đến những kỷ niệm đẹp và cả những nỗi đau chưa dứt, những hình ảnh dường như vẫn đọng lại trong lòng người viết. Mỗi câu thơ chứa đựng những cảm xúc sâu lắng, từ sự tiếc nuối, hối tiếc cho đến hy vọng và khát khao. Tình yêu cũ không bao giờ phai mờ trong trí nhớ của người viết, và qua từng dòng thơ, ta cảm nhận được vẻ đẹp lạc quan và trường tồn của tình yêu. Thơ tình nhớ người yêu cũ là một dòng chảy không ngừng của tâm hồn người sáng tác.

MÌNH MÃI LÀ CỦA NHAU

Nếu kiếp sau cuộc tình vẫn còn duyên
Ta bước chung trên con thuyền hạnh phúc
Một tình yêu giữa dòng đời trong đục
Tuy đơn sơ nhưng mọi lúc cận kề
Ánh trăng kia minh chứng vẹn câu thề
Trọn kiếp này và yêu thương mãi mãi
Nếu đủ duyên kiếp sau ta gặp lại
Nắm tay nhau bước tiếp đoạn đường tình
Sáng thức dậy trong ánh mắt bình minh
Ly cà phê nồng nàn hương tình ý
Vừa bạn đời vừa là người tri kỷ
Khi chiều buông mây tím vai tựa đầu
Một kiếp người ai biết được nông sâu
Hãy trọn vẹn yêu thương người thương ạ
Trong tim anh em chính là tất cả
Đã cho nhau hạnh phúc lẫn chân tình.

CHIA TAY

Chia tay rồi ngỡ ta hóa người dưng
Mà nơi ấy anh chưa từng vơi nhớ
Thì quên người cũng làm sao em nỡ
Trót yêu rồi đâu có dễ phôi phai
Bóng hình anh con tim nhỏ chất đầy
Chẳng vơi cạn những ngày mình xa vắng
Đã từ lâu cả hai đều im lặng
Nhưng tình này vẫn đọng mãi trong em
Có đôi lần thương nhớ chợt về tìm
Em chỉ biết gọi thầm tên người ạ
Anh nào hiểu anh luôn là tất cả
Thì cớ sao lại chia rẽ đôi đường
Từ bây giờ ta nối lại mùa thương
Thôi lạnh giá những đêm trường cô lẻ
Tình vẫn thắm như buổi đầu anh nhé
Cùng đan tay mãi mãi sẽ không rời
Tiếng “Dấu yêu”…dành để gọi nhau thôi!

NỤ CƯỜI

Nhìn nhau mãn nguyện nụ cười
Chén trà thơm ngát bồi hồi chuyện xưa…
Bây giờ tóc đã lưa thưa
Mái đầu bạc trắng những mùa thu qua…
Giờ đây chỉ có hai ta
Sớm hôm,chiều tối tôi bà bên nhau
Buồn vui hay lúc ốm đau
Bát cơm,chén thuốc,xoa dầu bóp tay…
Ngôi nhà xóm núi mưa bay
Đêm nghe suối chảy kề ngay ven rừng
Sáng nghe chim hót tưng bừng
Chiều về ngắm nắng lưng chừng non xa…
Cuộc đời tuổi đã xế tà
Tình yêu vẫn mãi mặn mà không phai
Nếp nhăn khóe mắt thêm dài
Nụ cười vẫn đẹp như ngày mới yêu.

XIN AI

Xin ai đừng liếc sang đây
Kẻo ai ngơ ngẩn cả ngày nhớ ai
Xin đừng yếm mỏng, lộ vai
Để ai tơ tưởng đêm dài tình si
Ai ơi xin chớ vội đi
Để ai nói hết những gì trong tim
Ai đi…ai biết đâu tìm
Nhớ ai thơ cũng chết chìm ai ơi.

GỬI TÌNH VÀO TRONG MỘNG

Có lẽ là mãi mãi
Không quên được bóng người
Và một nụ cười tươi
Gieo tình vào bể nhớ
Chỉ là duyên gặp gỡ
Có nợ gì nhau đâu
Từng đêm trăng gối đầu
Bên tiếng lòng sóng vỗ
Biển đời bao giông tố
Đưa người về nơi xa
Chỉ còn nỗi thiết tha
Ấp ôm hoài tim nhỏ
Cuộc tình như cơn gió
Chợt đến rồi qua mau
Nỗi nhớ và thương đau
Vẫn còn hoài trong dạ
Dù chúng ta giờ đã
Cách biệt hai phương trời
Từng đêm nhặt sao rơi
Dệt thương vào trong mộng.

EM LÀ

Em là hoa nồng thắm
Giữa vườn tình ngát hương
Để anh con ong nhỏ
Đến tìm mật yêu thương.
Em là nỗi nhớ thương
Anh dành cho tất cả
Em là những giọt sương
Long lanh trên cành lá
Để những trưa nắng hạ
Cháy khát cả lòng anh
Em là dòng nước xanh
Tắm tình anh mát rượi.
Em tạo nên đắm đuối
Trong suốt cuộc đời anh
Em là sao chỉ lối
Cho đường anh đi nhanh.
Em là ánh bình minh
Trong anh không thể tắt
Em là ánh trăng thanh
Nặng tình anh thề thốt.
Giữa ngàn cơn sóng biếc
Em là cánh hải âu
Anh muốn là con tầu
Cùng em vui với biển.
Yêu em lòng xao xuyến
Như biển chẳng có bờ
Em là nguồn cảm hứng
Để anh viết thành thơ.

Thơ tình nhớ người yêu buồn

Trong thế giới của thơ, nhớ về người yêu buồn thường là nguồn cảm hứng dồn dập cho những tác phẩm đầy xúc cảm và sâu lắng. Những bài thơ này thường mang trong mình dấu ấn của nỗi đau và tiếc nuối, nhưng cũng chứa đựng những hình ảnh đẹp đẽ và kỷ niệm ngọt ngào về tình yêu đã qua. Từng dòng thơ lan tỏa một cảm xúc mãnh liệt, từ sự u buồn, hoài niệm đến hy vọng và khát khao. Thơ tình nhớ người yêu buồn là một biểu hiện của trái tim đau đớn và nỗi nhớ không nguôi. Qua từng câu thơ, người đọc sẽ cảm nhận được sâu sắc về tình yêu và cảm xúc đầy mênh mông của con người.

ANH CÓ NÔN NAO

Anh có về cùng em đón tháng ba
Đan tay nhau ngắm mùa hoa bưởi trắng
Từng đợt hương phả nồng nàn trong nắng
Môi tìm môi thỏa nỗi nhớ bao ngày
Anh hãy về cùng dệt giấc mơ say
Cùng run rẩy, cùng bồng bềnh cảm xúc
Hai đứa mình ở bên nhau mọi lúc
Bù đắp nhớ thương khi lỡ mấy mùa hoa
Em không muốn một mình đón tháng ba
Với tiết trời đẹp lung linh lồng lộng
Em chẳng muốn mình cô đơn lẻ bóng
Khi bên đời em đã có người thương
Hoa bưởi thơm hòa trong nắng trong sương
Nếu thiếu anh, em sẽ buồn, nhạt lắm
Về đi anh mình cùng phiêu say đắm
Tìm ngọt ngào trong mỹ vị nụ hôn
Về nhé anh, người em nhớ em thương
Người em trông, ngóng, đợi chờ bao bận
Yêu em nhiều đừng để em hờn giận
Lời ngọc ngà đủ khiến anh nôn nao ???

HÈ VỀ

Chớm hè trời vẫn chưa oi
Đâu đây sót lại khí trời mùa xuân
Nên ve còn những tần ngần
Náu mình e thẹn chưa ngân đón hè
Góc vườn chanh nở hoa khoe
Lộc vừng thay lá tán che kín đầu
Hè rồi đom đóm trốn đâu
Để anh tìm bắt cài đầu cho em
Vẫn còn đang ngủ hay quên
Mà sao im tiếng dế mèn gọi nhau
Ấm trà pha để đã lâu
Hạ vừa chớm ngõ lấy đâu hoa nhài
Đồng xa vàng nắng trải dài
Lúa đang chắc hạt cho khoai giận hờn
Bờ sông nhạt ánh hoàng hôn
Cuốc chưa tìm bạn để buồn lòng ai
Ao sen tiếng ếch thở dài
Nhớ mùa mưa đổ lòng ai bồn chồn
Trường xưa tiếng trống dập dồn
Ngày chia tay bạn phượng buồn tiễn đưa
Vẳng nghe chuông đổ cửa chùa
Như lời vạn vật đón mùa hạ sang….

KHÔNG ĐỘ NÀNG!

Hai đứa trẻ một thời hoa niên
Thanh mai trúc mã đẹp như tiên
Thầm hẹn cùng nhau xây mộng ước
Nắm chặt đôi tay của bạn hiền
Chàng trai xuất gia đến Thiền môn
Tình yêu chớm nở giấu vào hồn
Cô nàng mười sáu trăng tròn ấy
Vô tư thăm chàng mỗi hoàng hôn
Ngày kia không giấu được tình yêu
Nàng tiên thổ lộ hết mọi điều
Trái tim sư trẻ đau quặn thắt
Chiếc áo cà sa bóng liêu xiêu
Bỗng một chiều thu chuông réo vang
Báo tin nàng đã đến Thiên đàng
Trái tim trinh nữ nay lịm tắt
Bỡi một mối tình quá trái ngang
Chí nam nhi đứng giữa cuộc đời
Phải gào một tiếng hỡi Trời ơi
Trên kia Đức Phật cao xa quá
Không độ cho nàng thắng cuộc chơi
Mấy mùa Xuân Thu đã đi qua
Hồng trần đã mấy độ đơm hoa
Một tay chàng ngày đêm gõ mõ
Như muốn xé toang bầu trời xa…

NHẪN NHỊN

Nghĩ rằng nên nhẫn nhịn
Là trí huệ trên đời
Gắng dặn mình nói ít
Sẽ không bị lỡ lời.
Lắm khi ta nhẫn nhịn
Người tưởng ta sai rồi
Người được đà lấn tới
Ta khổ lắm ai ơi!!
Ai trên đời cũng có
Mang trong mình cái tôi
Đừng tưởng ai kia nhỏ
Mà cay độc nói lời.
Nhịn không phải là sợ
Để níu giữ tình đời
Muốn an yên buông bỏ
Cho ngày tháng êm trôi.
Sống trên đời thật khó
Muốn nhịn để an vui
Muốn quên sân si đó
Gắng tích cực trong tôi.
Dặn lòng ta phải cố
Tĩnh tâm chuyện qua thôi
Dù có đau có khổ
Gắn trên môi nụ cười.
Sống hơn nhau thái độ
Nên thân thiện yêu đời
Trường đời ta chỉ có
Một lần trải nghiệm thôi.

THƠ BUỒN

Thơ anh buồn không phải lỗi tại em
Dù thương nhớ vẫn đi kèm năm tháng
Ai điều khiển gió lùa mây phiêu lãng?
Buông khối tình trong sáng tựa pha lê
Thuở tinh khôi đầy ắp những vụng về
Chưa kìm được lửa đam mê bồng bột
Lời ướp mật bên tai không ngừng rót
Tuổi dại khờ nên đắng, ngọt khó phân
Anh lạc trôi mê mải gót phong trần
Đem hoài bão dấn thân miền đất lạ
Thanh mai khóc cố ghìm cương trúc mã
Nhưng sóng đời vẫn hối hả cuốn đi
Ánh sầu loang trong đáy mắt xuân thì
Làm sương đọng trên vành mi kiều diễm
Lòng kiêu hãnh gạt nỗi buồn xâm chiếm
Chỉ tim mềm vương kỷ niệm không phai
Khi cánh non còn thăm thẳm đường dài
Mang nỗi nhớ tìm tương lai mờ ảo
Thì dĩ vãng gởi hồn trong xác pháo
Lúc ngoài khơi giông bão chắn nẻo về
Thơ dẫu buồn! em đọc nhé!… đừng chê!
Cho anh trải những bộn bề tâm sự
Thanh mai đã… lùi sâu vào quá khứ
Trúc mã nay… thành lãng tử độc hành
Thơ đượm buồn… có lẽ chỉ tại anh.

GIẤC MƠ THÁNG BA

Những tháng năm ghìm nỗi nhớ trong lòng
Bao kỷ niệm mơ màng trong giấc ngủ
Đêm trở giấc nhớ về nhiều chuyện cũ
Để mỗi ngày đêm ngủ thấy hình em
Ngày chia xa trao nụ ấm khát thèm
Muốn giữ lại lưu thêm vào miền nhớ
Và coi nó như là duyên tình nợ
Cứ mỗi ngày mang sợi nhớ ra hong
Giọt sương rơi lặng lẽ thấm má hồng
Suy ngẫm lại những gì mình từng có
Đêm tĩnh lặng ngồi bên ô cửa sổ
Mắt thẫn thờ hiện rõ bóng người thương
Bước lần soi dấu vết cũ trên đường
Mơ giấc ngủ cầm tay nhau cất bước
Mong xoa dịu những buồn đau vết xước
Dắt tay em đi hết quãng đường này
Ánh trăng rằm lại sáng tỏ quang mây
Một ngày mới tràn đầy trong màu nắng
Mình trở lại giấc mơ vàng trong sáng
Yêu nồng nàn sáng rực tuổi hồn nhiên
Đêm trăng thanh ngồi ngắm bóng dịu hiền
Trao lặng lẽ nụ hôn nồng cháy bỏng
Tình sâu đậm dâng trào như con sóng
Mơ mỗi ngày ủ giấc mộng ngàn thu.

Thơ tình nhớ người yêu cô đơn

Thơ tình nhớ người yêu cô đơn là một hình thức biểu đạt cảm xúc sâu lắng và tinh tế của những trái tim đang vật lộn trong cảm giác cô đơn và nhớ nhung. Những bài thơ này thường đong đầy nỗi buồn, hối tiếc và khát khao. Những dòng thơ tràn đầy một màu xanh biếc của những kỷ niệm, nhưng cũng vương vấn một tia hy vọng mong manh. Thơ tình nhớ người yêu cô đơn thường là dấu ấn của tình yêu đã qua, nhưng cũng là niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng. Đọc những bài thơ này, ta không chỉ cảm nhận được sự đau đớn, hụt hẫng mà còn hiểu rõ hơn về giá trị và ý nghĩa của tình yêu trong cuộc sống.

VƯƠNG VẤN MIỀN XA

Chiều buông bóng ngả dần trôi
Mượn câu lục bát lặng ngồi ngâm nga
Lâu rồi thơ lục mặn mà
Thiếu dòng tâm sự thướt tha ngọt ngào
Vần thương câu nhớ nôn nao
Nặng đầy lưu luyến gửi vào miền yêu
Tình xuân tươi thắm mĩ miều
Ngát trong hương bưởi bồng phiêu mơ màng
Nắng như dải lụa ùa sang
Quyện đan trong gió rộn ràng ý thơ
Yêu nhau chín đợi mười chờ
Thương người xứ lạ ngẩn ngơ đêm ngày
Ước về tay nắm chặt tay
Đỏ trời hoa gạo phơi bày ước mong
Vườn hồng quanh dạo một vòng
Hòa chung nhịp thở say trong hương tình
Mây trời xuân sắc lung linh
Bồng bềnh một áng thơ tình vấn vương
Nhớ em duyên dáng má hường
Nơi miền xa ấy dạ tương tư hoài.

CÓ KIẾP SAU..EM MUỐN ĐƯỢC BÊN ANH

Có kiếp sau em muốn được bên anh
Sẽ đan tay song hành trên một lối
Không ngại chi biển đời đầy giông tố
Sớt chia bao..khó nhọc dưới mái nhà
Thức dậy cùng bình minh gọi đằng xa
Rồi cùng nhìn áng chiều tà tím biếc
Cứ như thế khi mái đầu bạc hết
Vẫn cạnh nhau đi đến cuối con đường
Riêng mỗi anh..em chọn để yêu thương
Một cuộc sống rất bình thường giản dị
Dẫu biết rằng đời mấy ai vẹn ý
Riêng hai ta vẫn chung thủy một lòng
Trăng vô tình.. đêm ghé ở bên song
Em chợt tỉnh giữa căn phòng trống vắng
Sao bỗng dưng nghe bờ môi lại mặn
Dạ sắt se vừa tan giấc mộng lành
Có kiếp sau..em muốn được bên anh !

HƯ VÔ

Tháng Ba về rồi đó em ơi
Bình minh rạng rỡ phía chân trời
Trong vầng nắng hửng làn sương mỏng
Lối nhỏ mình anh…giữa nhịp đời
Tháng Ba…lời hứa của năm xưa
Người đi buổi đó…nói sao vừa
Bao mùa Xoan tím trong nỗi nhớ
Tôi vẫn đợi đây…em về chưa?
Tháng Ba phong cảnh thật huyền mơ
Nỗi nhớ…trong anh đến dại khờ
Mộng ước đan cài hư và thực
Cô đơn! Quạnh quẽ…chỉ có thơ…
Tháng Ba đã về…một nửa Xuân
Hoa trắng hàng cau rụng đầy sân
Gió theo lối gió…mây buồn tủi
Lời hứa năm xưa…ước một lần

ANH KHÔNG HIỂU

Anh không hiểu… sao mây trời trôi mãi
Suối đầu nguồn muôn lối chảy về xuôi
Trăng hồn nhiên… ai tạo nét ngậm ngùi
Bông điên điển làm vui mùa nước nổi
Anh không hiểu… con gái hay nói dối
Thích dỗi hờn để làm tội người yêu
Muốn đối phương luôn dỗ ngọt cưng chiều
Anh không hiểu… những đêm dài quạnh quẽ
Em có từng… đếm lá khẽ khàng rơi…
Ngắm trăng tà lơ lửng chiếu chơi vơi..
Cho gió lén mang đi lời than thở..?
Anh không hiểu… nếu tình ta trắc trở
Vẫn lướt phây như một thuở bình yên
Hay đèn xanh vụt tắt đỡ ưu phiền
Mặc sóng vỗ… đẩy xô thuyền lạc bến
Anh không hiểu…dù em đi hay đến
Đã nghĩ gì khi chọn bến tình anh ?

ĐIỀU PHẢI NHỚ

Anh phải hiểu nếu yêu là nhớ mãi
Mặc dòng đời có xoay lại ngược xuôi
Quyết tin yêu thì đâu thấy ngậm ngùi
Đừng nhẹ dạ để mất vui nông nổi !
Là con gái nên không hề nói dối
Thích ngọt ngào cùng hờn dổi người yêu
Tại sao ư vì muốn được cưng chiều
Chỉ ghét nhất lời nói điêu thôi nhé !
Tính con gái sợ từng chiều quạnh quẽ
Ngồi một mình ngắm lá nhẹ nhàng rơi
Nghĩ vu vơ rồi lòng dạ chơi vơi
Thoáng buồn chán lòng rã rơi…than thở
Nếu một mai tình yêu mình trắc trở
Vẫn lên face hay kiếm cớ lặng yên
Còn riêng em để tránh mọi ưu phiền
Chắc em sẽ tìm về riêng một bến !

ANH VỚI NGƯỜI

Anh với người chưa lần nói lời yêu
Nhưng anh biết…bên nhau điều không thể
Duyên tình muộn ta gặp nhau đã trể
Anh với người nay tóc đã pha sương
Nên đôi mình đành gác lại yêu thương
Hẹn kiếp sau ta chung đường em nhỉ
Còn kiếp này chỉ âm thầm mộng mị
Gọi tên người…vơi nhung nhớ mà thôi
Gạt nước mắt…anh nuốt dòng lệ trôi
Để yêu thương chìm vào trong dĩ vãng
Anh một mình với chiều trời chạng vạng
Ôm nỗi buồn nhặt nhành nỗi niềm đau
Từ giờ cho đến mãi tận ngày sau
Tim chẳng mở để đau thêm lần nữa
Mỗi lần yêu tim mang nhiều vết cứa
Để đêm về…lệ ứa mãi bờ mi.!

Thơ tình nhớ người yêu đau lòng

Thơ tình nhớ người yêu đau lòng là những dòng thơ mang trong lòng những cảm xúc sâu sắc của tình yêu tan vỡ. Những bài thơ này thường được viết ra trong những khoảnh khắc cô đơn, đau đớn khi nhớ về người yêu đã ra đi. Những từ ngữ lưu loát, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa trong thơ tạo nên một không gian tinh thần để người đọc cảm nhận được sự đau khổ, tiếc nuối và hy vọng. Thơ tình nhớ người yêu đau lòng không chỉ là sự biểu đạt của nỗi đau trong lòng mà còn là cách để tìm lại những ký ức, những cảm xúc đã mất, nhằm làm dịu đi phần nào nỗi đau trong lòng.

ĐƯA EM VỀ

Anh đưa em về phố biển chiều nay
Vũng Tàu mê say ngập tràn gió hát
Sóng triều dâng nhẹ nhàng hôn bờ cát
Những cánh buồm nhẹ lướt khơi xa…
Anh dìu em đi dưới những bóng dừa
Nhẹ vương rơi lưa thưa từng giọt nắng
Tình đôi ta bền lâu và sâu nặng
Mãi cuộc đời mình chỉ có nhau thôi…
Hai đứa mình thắm thiết lại kề môi
Vẫn quyện chặt những bồi hồi nhung nhớ
Vẫn bỏng cháy mặn nồng câu duyên nợ
Vẫn mãi yêu em như biển yêu thuyền…
Anh dìu em đi dưới những ánh hồng
Niềm hạnh phúc êm đềm như cõi mộng
Tình yêu ta tràn trề nhựa sống
Như khúc nhạc tình ru biển ngàn năm…
Biển dịu êm và em cũng dịu êm
Anh chỉ ước mình mãi làm con sóng
Bờ cát là em,trời trong gió lộng
Để ngàn đời sóng hôn mãi bờ em…

HOA HỒNG TẶNG EM

Anh gửi tặng cho em
Một bông hoa Hồng thắm
Trong buổi sáng ban mai
Long lanh giọt sương đọng
Hoa tượng trưng sức sống
Một tình yêu nồng nàn
Trái tim em rung động
Tỏa hương tình mênh mang
Hôm nay xuân đã sang
Mang theo màu hy vọng
Hòa vào tia nắng ấm
Hạnh phúc ta ngập tràn
Hãy giữ nhé nghe em
Sắc hồng là thương nhớ
Là tình yêu muôn thuở
Anh gửi tặng cho em

VUI BƯỚC BÊN ANH

Khi vào yêu… mắt biếc nhuộm không gian
Hoa cùng bướm cũng rộn ràng lối nhỏ
Bên nhau bước, tóc huyền lay theo gió
Nụ cười nào vương hơi thở nồng yêu
Mảnh hồn tơ… mơ ước biết bao điều
Lo sợ lắm cảnh chiều hoang dang dở
Và lúc đó ai gục đầu nức nở
Khóc tình đầu tan vỡ bởi vì ai ?
Em yêu ơi, ngày hết đến đêm dài
Hãy bình thản như mây bay gió thổi
Lục bình xanh vẫn bồng bềnh trôi nổi
Mỗi con người có danh gọi… phận riêng
Hãy nghe anh mà trút gánh ưu phiền
Trao anh hết nỗi niềm riêng…em nhé !
Được như thế…thì lòng em có lẽ…
Vui nhẹ nhàng… luôn tươi trẻ bên anh
Hãy an vui cùng ngày tháng trọn lành
Tình chỉ đẹp mộng ngày xanh em nhé

NGUỒN SÁNG CUỐI CÙNG

Đời vất vả em mỏng như làn khói
Đứng trước gió mưa dễ vỡ quá thôi
Anh ước mình là thuốc thần và nói
Trao hết về em để thắm lại đôi môi
Em có biết trong thẳm sâu anh nghĩ
Không có em việc anh chẳng ra gì
Không hướng định và nhạt nhoà mơ ước
Không chốn về và chuốc rượu sầu bi
Rồi anh thấy đời cho anh tất cả
Vì có em hoa luôn nở trong lòng
Một tổ ấm vùng bình yên thư thả
Khi ngoài kia đời còn những đục – trong
Anh khao khát lòng như bao lửa cháy
Muốn ráng sức hơn muốn việc nhiều thêm
Để sẻ bớt mưa tháng Ba tháng Bảy
Nửa cuối cùng sông em được êm đềm
Anh mơ ước Trời cho mình cơ hội
Cả bốn mùa tặng em bốn mùa Xuân
Nếu một ngày mình chạm vào ngõ tối
Anh nguyện mình là nguồn sáng cuối cùng…!!!

NGÀN NĂM THƯƠNG NHỚ

TÓC nay cũng đã bạc rồi,
MAI kia còn có…cho tôi gặp nàng?
SỢI tơ nối hai họ hàng,
NGẮN nên chẳng đến bởi đàng cách xa.
SỢI hồng gắn kết hai ta,
DÀI không đủ tới nên đà chia tay.
SE lòng nhớ mãi tình này,
DUYÊN mình đành lỡ kiếp này không nhau!
CHẲNG đừng hẹn tới mai sau,
TRỌN đời nay nghĩ trước sau chung tình.
THƯƠNG yêu mãi giữ bóng hình,
HOÀI mang nỗi nhớ chuyện tình đôi ta.
NGÀN ngày dù đã cách xa,
NĂM tháng dẫu trải vẫn là không phai.
TÓC MAI SỢI NGẮN SỢI DÀI,
SE DUYÊN CHẲNG TRỌN THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM !

THÔI ANH ƠI!

Anh nói yêu em lắm
Yêu đến suốt đời này
Nhưng anh lại không thể
Vào lễ đường nắm tay
Vợ con anh có đủ
Anh không muốn xa rời
Nhưng con tim chính chủ
Trao em rồi đấy thôi!
Yêu không trao danh phận
Phải lén lút mập mờ
Vậy thì thôi giản tán
Đường ai người đấy lo
Em cần người bản lĩnh
Dám nói và dám làm
Chứ mồm điêu thả thính
Xin lỗi! Em không ham
Thôi anh nhường đường chút
Có chỗ em bước qua
Má ở nhà đang giục
Né không!!? Em sút à!?

MỘT THỜI…VẪN NHỚ

Trăng nhạt nhòa, phố lạnh lẽo…không em
Ánh đèn đường hắt hiu sương mắc rèm… lệ ướt
Khóc cho duyên chúng mình giờ đây hai hướng ngược
Bóng…ngả nghiêng anh đơn lẻ bước lặng thầm
Tháng Ba về…cũng đã quá nửa Xuân
Lời hẹn ước ngày xưa em thì thầm khe khẽ
Nhẹ bên tai em nói đừng quên nhau người nhé
Nụ hôn nồng sẽ minh chứng…dấu “yêu”
Đêm đã trở khuya sương buông xuống càng nhiều
Khung trời ngày xưa…biết bao điều bị màn sương che phủ
Nhưng anh vẫn nhớ…dù đây tình hai ta đã cũ
Một bước chân trượt ngã…tình đã mãi trôi xa
Lời hứa nhạt nhòa nhưng vẫn tới tháng Ba
Và ở giữa hai ta là nỗi buồn chia cắt
Về đi em để lần cuối…xin một lần gặp mặt
Dẫu rất buồn nhưng anh không giận đâu em.

Thơ tình nhớ người yêu là những dòng thơ mang hơi thở của tình cảm sâu lắng và tương tư. Nó không chỉ là việc ghi lại những kỷ niệm đẹp đẽ về người yêu đã xa, mà còn là cách để tìm lại bản thân trong những cung bậc cảm xúc khó quên. Những dòng thơ ấy như những cánh cửa mở ra một không gian riêng, nơi ta có thể ngừng lại để ngẫm nghĩ, để nhớ về người đã từng là của mình. Dù là nỗi buồn, nỗi nhớ hay nỗi đau, thơ vẫn đong đầy những cảm xúc chân thành nhất, khiến cho trái tim của người đọc tan chảy trong biển cả của tình yêu và kỷ niệm.

Thơ Hay -