[Chùm] Thơ mùa thu buồn man mác gây xúc động lòng người

Thơ mùa thu buồn luôn mang đến cho lòng người niềm xúc động riêng có. Mùa thu đẹp, lãng mạn nhưng mùa thu cũng mang đến cho lòng người một nỗi buồn man mác. Ngắm những chiếc lá vàng rơi la lơi, ngắm làn gió heo may khé thổi bay mái lóc ai lại khiến bạn nhớ về một hình bóng đã qua.

Mùa thu buồn nên mùa thu luôn là cảm hứng bất tận để các thi sĩ sáng tác nên những bài thơ hay nhất. Sau đây là những bài thơ như thế,. Cùng trải lòng để cảm nhận bạn nhé !

Nội Dung Chính

Chùm thơ mùa thu buồn da diết, chứa đựng nhiều cảm xúc

Chùm thơ mùa thu buồn da diết, chứa đựng nhiều cảm xúc, tâm trạng của con người. Mùa thu đến làm lòng người thêm “lắng” lại, cùng chia sẻ tâm trạng của bạn mỗi độ thu về qua những câu thơ mùa thu buồn da diết dưới đây nhé!

Phố Thu

(Huỳnh Minh Nhật)

Phố đứng rầu rầu khóc chiều sang
Hoàng hôn lớp lớp phủ lá vàng
Tôi về phố cũ thưa thưa vắng
Xơ xác bên lề vạt nắng hoang

Tôi vẫn về đây mỗi ngày ngày
Tháng tháng trả về những hôm nay
Thời gian xuôi ngược mênh mông quá
Năm tháng ưu tư nỗi một ngày

Tôi về, thu đến, phố đơn côi
Nỗi niềm đơn chiếc: xác lá rơi
Thăm thẳm chân mây sầu lặng lẽ
Hoàng hôn nắng đổ rợp rợp trời

Tôi đứng đợi gì? Nhớ nhớ ai?
Chiều nghiêng nghiêng bước bóng chạy dài
Ửng vầng mây tím: buồn vô cớ!
Nghe mùa thu về rơi trên vai…

Khói thuốc rơi đầy: dáng chiều mơ!
Nửa nhớ nửa quên, gót hững hờ
Góc phố tôi qua chầm chậm lại
Như ngắm anh chàng đứng làm thơ.

Ôi thu đợi chờ, thu ước ao:
“Người ấy về đây khép áo chào”
Duyên dáng làm sao, mùa thu nhỉ?
Mới nghĩ thôi mà tim xôn xao!

Tôi Về Phố Cũ Cùng Thu

(Huỳnh Minh Nhật)

Tôi trở về con phố cũ hoàng hôn
Qua góc quán liêu xiêu gầy xác lá
Phố thân quen bỗng bây chừ xa lạ
Có lạc không? Hay thiếu một điều gì…

Tôi về đây nghe phố hát thầm thì
Mồi điếu thuốc chân tìm trong hoang hoải
Chiều hò hẹn mơ dấu thời vụng dại
Kỷ niệm nào xa ngái những mùa qua

Gió dạt dào gọi mãi bóng hình xa
Trời trở lạnh mưa rạt rào khắp lối
Giọt lệ đầy thấm mòn trên mái ngói
Hóa rêu xanh phong kín gót chân sầu

Tôi trở về mà chẳng thấy người đâu
Hay đã lỡ mối tình duyên một thuở
Mắt ai rưng màu hoa tim tím nhớ
Có thương người mòn mỏi đứng chờ mong?

Tôi về đây dư hương giấu trong lòng
Thu kín lối, phố chuyển mình như thể
Độ tan tầm người ta đông như thế
Ấy vậy mà… vẫn thiếu một bàn chân…

Và Em Là Thu!

(Huỳnh Minh Nhật)

Em là thu đó, em biết chăng?
Hoàng hôn nắng đổ bóng chiều giăng
Thu chết ngả nghiêng trên làn tóc
Em đứng trông theo lá úa vàng

Em là thu đó, em biết không?
Là nỗi tình thu của nhớ mong
Đứng lên em hỡi gom thu lại
Đừng để mùa đông nhỏ lệ hồng

Tôi thấy gió sầu của chia ly
Em có đưa tay cố ôm ghì ?
Gió đông đến rồi! Đừng bỡ ngỡ
Xin giữ trong lòng trái tim si

Em là mùa thu, em là thu
Em là mong nhớ của tình ai
Đừng sang đông nhé! Em – thu hỡi!
Để vương chút nắng ngõ hồn dài..

Và em là thu, em là thu!

Nắng Chiều

(Huỳnh Minh Nhật)

Có phải mắt em trong chiều biếc
Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng
Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc
Buông chùng tơ liễu giữa thu không

Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương
Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường
Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng
Khe phòng trăn trở một niềm vương

Mùa đến mùa đi mùa lại qua
Thu qua thu lại thu đi xa
Xác xơ cành lá, xơ xác phố
Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà

Bên ấy chiều nay có vui không?
Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng
Nhớ chăng một người thời xa đó?
Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông

Ghé Về Phố Cũ

(Huỳnh Minh Nhật)

Ta ghé ngang một chiều phố cũ
Hoàng hôn buồn vàng võ chân rêu
Tiếng gió gọi mơ hồ xào xạc
Dư hương xưa chợt vướng ngang chiều

Phố thân quen bây chừ xa lạ
Ta loay hoay đợi phố lên đèn
Rằng hôm nay mưa không tầm tã
Hay bên đời thiếu dấu chân quen?

Này yêu dấu buổi đầu tím nhớ
Thành phố sầu lạc lõng sương thu
Và tâm hồn ướt mềm sỏi đá
Đã tan tành khúc nhạc tình ru

Phố buồn lắm buồn không kể xiết
Bóng dòng người giết bóng đời ta
Ta thương nhớ ai về ai biết
Phố ồn ào cùng gió phôi pha

Tìm đâu đây một thời yêu dấu
Trót chia lìa tan cõi hư không
Tìm đâu đây một thời để nhớ
Đã bao ngày mỏi mắt chờ trông

Mỗi lần về ghé ngang phố cũ
Lối em về phong kín mưa giăng?
Hay cuối đường có ai đứng đợi
Em đi về quên một mùa trăng!

Tôi Có Một Mùa Thu

(Huỳnh Minh Nhật)

Tự bao giờ ta có một mùa thu
Mãi cháy nồng màu u sầu vàng võ
Lá hoài rơi trong mấy chiều trở gió
Nắng thu tàn xào xạc dưới hiên xa

Thu vội vàng in dấu bước em sang
Ngày em đi lối hoang tàn lá đổ
Mấy năm trôi thu rơi hoài trên phố
Em trong thu nên thu hóa mặn mà

Duyên yêu chết, người đi, tim băng giá
Tình quên ta nhưng thu lại bên ta

Người đời bảo xuân rũ cánh chiều qua
Hạ ngơ ngác buông cơn mưa rào rạc
Mà trong ta tiếng lòng thu xơ xác
Vẫn vọng vang lịm tím cả trời chiều

Ở nơi này mùa gợi nhớ em ơi
Khói thuốc buông đưa hoàng hôn vào tối
Mùa còn xanh nhưng thu ta rơi vội
Đưa hồn thơ vào cõi lặng nhạt nhòa…

Xôn Xao Mùa Thu

(Huỳnh Minh Nhật)

Chiều buồn loang tím cuối đường mây
Lác đác yêu thương rụng vơi đầy
Ve tấu khúc sầu nghe não ruột
Sương hòa khói thuốc lạnh lùng bay

Ai về đường ai thời gian trôi
Dư hương phảng phất mặn bờ môi
Người ơi lối cũ buồn hiu hắt
Bạc trắng tình duyên thuở xa rồi

Ta trốn vào nhau trái tim đau
Để một mùa thu phải nát nhàu
Nhẹ nhàng em giết mùa thu chết
Nắng đẹp chiều xưa đã phai màu

Chiều nay làn tóc phủ trời mây
Và em biền biệt chẳng còn đây
Dõi mắt xa xăm chờ mưa xuống
Nắng buồn vẫn khóc cuối trời tây

Từ ấy em về phương trời nao?
Chẳng có cho nhau cái vẫy chào
Mỗi lúc tiếng lòng vương chân bước
Có nghe mùa thu đang xôn xao?

Khói Trăng

(Huỳnh Minh Nhật)

Khói thuốc rơi sầu in bóng mây
Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy
Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió
Chuốc những giọt buồn uống chén say

Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng
Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng
Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ
Còn mãi tên người biết hay chăng?

Đã mấy mùa trăng người nhớ người
Bao đợt thu rồi lá vàng hong
Ngày mai nắng đến là thu nữa
Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong

Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu

Trăng ơi nghe ta kể tội tình
Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh
Trăng hãy một lần nghe ta khóc
Rồi giết dư tình thuở bình minh…

Vàng Thu

(Huỳnh Minh Nhật)

Vàng xơ xác giữa hồn xuân xanh lá
Vàng tả tơi cơn mưa hạ đầu mùa
Vàng ưu sầu ru cành lá đong đưa
Vàng nức nở nhớ người xưa hờ hững

Tôi tìm về độ thu chiều tháng bảy
Sao tim em cất bước chẳng đợi chờ
Và thu hỡi, liệu rằng thu có tuổi?
Lớn dần theo đau đớn với mộng mơ

Mùi khói thuốc quyện vào hương làn tóc
Con phố quen nhớ phố lạ đau lòng
Em quên rồi hay em đang bận khóc
Mà hồi âm chẳng có, kẻ chờ trông!

Vàng thu rồi, bởi lá xào xạc đấy
Ta xốn xang một mùa lá bay ngang
Vàng thu rồi, mùa chia ly trần thế
Em đi rồi, màu lá úa thở than…

Bâng Khuâng Tháng 7

(Huỳnh Minh Nhật)

Tôi lau chưa hết dòng lệ cũ
Đã thấy bâng khuâng, tháng bảy về…
Lá úa võ vàng chân phố thị
Nghe lòng trầm uất giữa u mê

Hoa cúc nở chiều, mây trắng xóa
Thu về hoang hoải gió heo may
Mà người con gái đôi mắt ướt,
Vẫn còn nhớ trộm một bàn tay?

Tháng bảy lạnh lùng tháng bảy thu
Sương rơi lấm áo, trời mịt mù
Thì có bao giờ em hiểu được,
Lối mòn đương cất một lời ru

Tình yêu nông nổi vào mê đắm
Rồi cũng theo người cuốn gót hoang
Để nay tháng bảy đầy lạ lẫm
Hồn nhiên, in dấu những phai tàn

Tháng bảy chiều nay chợt lững lờ
Những tình dìu dịu, ý ngàn thơ
Sao người lữ khách phương xa đó,
Chỉ ngước nhìn theo với hững hờ

Có phải thu ơi? Đã phải lòng…
Hay rằng mắc tội với non sông
Cớ sao tháng bảy, mùa thu tới
Thiếu nữ cười duyên nhạt má hồng?

Tàn Tro

(Huỳnh Minh Nhật)

Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy
Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?
Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,
Ta ra đi từ thuở chớm yêu người

Tôi trở lại tìm em trong quá khứ
Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ
Tình vụng dại một thời nay nhắc lại
Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…

Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ
Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây
Em cứ hãy là mùa thu băng giá
Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!

Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa
Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn
Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,
Chuông đồng hồ chờ đổ nhịp thời gian…

Mưa Khóc Tình Xưa

(Huỳnh Minh Nhật)

Ngày ấy hạ buồn tiễn em đi
Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì?
Heo hút lưng trời mây lặng lẽ
Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly

Biết nói gì đây phút chia tay?
Nửa tình tha thiết nửa đổi thay
Một nửa hạ tàn trên hè phố
Vàng thu một nửa nỗi niềm này

Lá mãi xôn xao lời của lá
Sầu vẫn gợi sầu ta với ta
Khói thuốc giăng mờ đêm khuya lạnh
Lững thững trôi về nơi xứ xa

Đêm nay mưa rớt bạc trăng phai
Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài
Miên man đợt gió lùa vai áo
Có phải mưa buồn mưa nhớ ai?

Một Chút Tháng 8

(Huỳnh Minh Nhật)

Tháng tám mây trời xanh quá!
Mùa thu vất vưởng bên đời
Nơi ấy có sầu kỷ niệm?
Ta về thơ thẩn chiều rơi…

Tháng tám ngày không vội vã
Mắt em hoa cúc nồng nàn
Bao nhiêu ân tình mùa hạ
Thôi đành trả lại thời gian

Tháng tám ngoài ô cửa sổ
Khói chiều thoảng tiếng chuông vương?
Ta hóa tim thành cỏ dại,
Hư vô nỗi nhớ ven đường

Tháng tám về hong tóc rối
Điêu linh chiếc lá khô gầy
Ta say chút tình khờ khạo
Bẽ bàng một thoáng heo may

Tháng tám nghe lòng chới với
Thu về trong giấc mơ trưa
Bằng lăng bao chiều ngóng đợi
Tàn phai một phút giao mùa

Tháng tám sầu hoen mắt biếc
Đêm thu ánh sáng chập chờn
Ta buông đôi lời giã biệt
Nợ người một chút cô đơn.

25+ Bài thơ tình mùa thu buồn gây xúc động lòng người

Gửi tặng đến những trái tim đã và đang yêu những bài thơ tình mùa thu buồn đầy lãng mạn ẩn chứa bên trong là những ca từ rất thú vị. Những bài thơ tình yêu mùa thu dưới đây do nhiều tác giả khác nhau, vì thế nó mang nhiều cảm xúc khác nhau.

Thơ tình cuối mùa thu

(Xuân Quỳnh)

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may

Đưa Tiển Mùa Thu

( Tác Giả: Khla Phnum Chanh)

Thôi thế từ nay cách biệt rồi,
Thu đi thăm thẳm bóng chiều rơi.
Hoàng hôn tim tím màu thương nhớ,
Một chút ưu tư lẫn ngậm ngùi….

Rồi mai thức dậy trong sương sớm,
Gió lạ bâng khuâng lạnh buốt lòng.
Dấu cũ dường như còn chửa khuất
Thế gian thì đã chớm vào Đông.

Lặng lẽ trong lòng nổi xót xa ,
Từng Thu ấm áp đã phôi pha.
Dịu dàng hương sắc trong tơ tưởng
Mà bóng thời gian luống nhạt nhòa.

Vẫn biết Mùa Thu mãi hững hờ,
Mà lòng ta cứ mãi thầm mơ.
Thôi đành gác lại niềm đau xót
Ai nhắn dùm ta mãi đợi chờ.

Sắc Thu

( Tác Giả: Vy Thanh Nguyen)

Em có hay mùa thu đến chưa?
Lả lướt rừng thu rụng lá mùa
Thoảng bóng trăng vàng soi dấu cũ
Dặt dìu ru mộng tiếng ngâu đưa

Tôi kiếm tìm thu trong mắt em
Mong manh như khói thoảng qua thềm
Tìm hương rối tóc chiều đưa gió
Giùm nhắn tôi lòng thương nhớ em

Mây trắng tha hương giăng mắc về
Cúc hoa màu nhớ rực vàng khoe
Mùi hương dã thảo ngây ngàn gió
Tôi nhớ em về hương áo the

Nỗi nhớ mong em cứ điệu đàng
Vẽ phai màu lá nhuộm rừng hoang
Thẳm trong đôi mắt hờn phơ phất
Sương khói phai chiều lay lắt tan

Đôi mắt em xanh lả lướt buồn
Cầm hồn tôi lạc những chiều sương
Thương em mây trắng bay đầy núi
Thu chạm tay mềm rộn sắc hương!

Xa Anh Mùa Thu

(Tác Giả: Thanh Thanh Đạt)

Tôi xa anh rồi bỏ lại một tình yêu
Bỏ lại mùa thu lá vàng rụng cuối chiều
Bỏ lại hàng cây góc phố buồn tê tái
Bỏ lại buổi chiều mưa anh tiễn đưa

Góc phố ngẩn ngơ vì vắng bóng một người
Mùa thu ngẩn ngơ cho lá vàng rơi rụng
Mưa chiều ngẩn ngơ cho nước mắt em rơi…

Tình Thu Chợt Đến

(Tác Giả: Biếc Phan Thi)

Em hay chăng mùa thu đang từ tạ
Cởi áo vàng cho hoa lá xanh thêm
Lá chơi vơi rơi phủ kín bên thềm
Như từ giã một mùa thu thương nhớ

Em bên anh như trong từng hơi thở
Dạo gót mềm trên thảm cỏ công viên
Lá vàng rơi che giấu nụ cười hiền
Tim rạo rực gọi tình thu chợt đến.

Em hay chăng anh như thuyền không bến
Ngã tay chèo chẳng biết đậu nơi nao
Nhớ dáng em, yêu giọng nói ngọt ngào
Thầm mong sao em và thu là một.

Thu đi rồi nhưng lòng anh bất chợt
Yêu thu vàng yêu cả dáng thơ ngây
Thu ra đi hẹn thu nhé có ngày
Cùng tái ngộ với dáng ngà yêu dấu.

Khúc Giao Hưởng Mùa Thu

( Tác Giả: Minh Tam Nguyen)

Ngô đồng rụng lá tương tư
Rừng phong áo đỏ cánh thư nhạn về
Thu sang chiều xuống lê thê
Ngàn lau nhuốm bạc ủ ê nỗi sầu

Khói thu lạnh sóng giang đầu
Mây trôi nước biếc một màu trời xa
Vời trông bát ngát ráng sa
Gió thu hiu hắt nhạt nhòa sương đêm

Lá thu vàng rụng bên thềm
Trăng thu chênh chếch buồn thêm mái lầu
Chờ ai chiếc bóng canh thâu
Nhớ ai mưa khóc sông Ngâu sụt sùi

Tha phương tất dạ khôn nguôi
Cố hương vương vấn bùi ngùi tình quê
Người ơi, còn nhớ lời thề?
Uyên ương liền cánh đi về có nhau!

Xa Thu

Tác Giả: Hung Phi Nguyễn

Nghe gió thổi mùa thu rụng đầy
Lá xen từng hàng cây chen chúc rơi
Gió mát vô tình ngẫm cảnh đìu hiu
Tình yêu cánh chim trời xa lắc mù khơi

Ánh mắt chia ly cuối thu rưng lệ
Thu đi rồi lòng tôi bỡ ngỡ
Như người bạn hiền sắp sửa xa rời
Bạn ơi ! Níu lòng với mùa thu

Thu tạm biệt gió xao xuyến
Tôi đưa tay che mắt luyến nhìn
Cảnh mây trời lãng đãng
Xa thu xa án thơ thuở mặn nồng

Mùa Thu Của Em

Tác Giả: Nguyễn Thị Nở

Tôi biết em rất yêu mùa thu
Đầy gió nhẹ và sắc vàng rực rỡ
Mỗi độ thu sang đong đầy thương nhớ
Buổi tan trường áo trắng phất phơ bay

Tôi biết em rất yêu mùa thu
Chiều se lạnh với áo dài mỏng mảnh
Em cũng cần một làn hơi ấm
Chỉ tiếc rằng tôi lại quá ngô nghê

Tôi biết em rất yêu mùa thu
Qua phố nhỏ vẫn nồng nàn hoa sữa
Thời gian trôi qua hoa vẫn còn nơi đó
Để nhắc ta về một thủa đắm say

Top những bài thơ về mùa thu hay, lãng mạn dạt dào cảm xúc

Nhiều người nói mùa thu buồn, nhưng những người nói mùa thu buồn đều là những người yêu mùa thu cả, không lẽ họ yêu nỗi buồn, yêu cái màu vàng hoang tàn ấy. Sau đây là những bài thơ hay về mùa thu tình tứ,lãng mạn nhất.

Tiếng thu

(Lưu Trọng Lư)

Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?

Đây Mùa Thu Tới

(Xuân Diệu)

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng:
Đây mùa thu tới – mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá…
Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…
Non xa khởi sự nhạt sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn trong gió…
Đã vắng người sang những chuyến đò…

Mây vẩn từng không, chim bay đi.
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

Thơ tình cuối mùa thu

(Xuân Quỳnh)

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may

Tình Thu 

(Hàn Mặc Tử)

Đêm qua ả Chức với chàng Ngưu
Nhắc chuyện yêu đương ở dưới cầu
Kể lể một năm tình vắng vẻ
Sao em buồn bã suốt canh thâu?

Đêm ấy trăng thu vui vẻ lạ!
Người ta cười nói đến nhân duyên
Sao ta không dám nhìn nhau rõ
Gặp gỡ bên đường cũng thản nhiên?

Đêm trước ta ngồi dưới bãi trông
Con trăng mắc cỡ sau cành thông
Buồn buồn ta muốn về, trăng hỏi:
Thu đến lòng em có lạnh không?

Đêm nay ta lại phát điên cuồng
Quên cả hổ ngươi, cả thẹn thuồng
Đứng rũ trước thềm nghe ngóng mãi
Tiếng đàn the thé ở bên song…

Và được tin ai sắp bỏ đi
Chẳng thèm trở lại với Tình Si
Ta lau nước mắt, mắt không ráo
Ta lẫy tình nương, rủa biệt ly!

Sang Thu

(Anh Thơ)

Gió may nổi bờ tre buồn xao xác!
Trên ao bèo tàn lụi nước trong mây;
Hoa mướp rụng từng đóa vàng rải rác
Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay.

Trên đê cỏ dựt diều sa đứt sợi,
Gã mục đồng chán nản lắng tai nghe
Trong thôn xóm hóa vàng nghi ngút khói
Gió vang âm tiếng trống cúng ra hè.

Bên bến nước đò ngang chưa ghé tới,
Khói lam chiều đã thoảng tiếng chuông vương.
Bọn chờ thuyền nhìn nhau đang sợ tối
Bỗng rùng mình như cảm thấy hơi sương.

 Bắt Gặp Mùa Thu 

(Nguyễn Bính)

Xơ xác hồ sen đã nhạt hương
Bên song hoa lựu cũng phai hường
Sớm mai lá úa rơi từng trận
Bắt gặp mùa thu khắp nẻo đường

Tóc liễu hong dài nỗi nhớ nhung
Trăng nghiêng nửa mái gội mơ mòng
Sầu nghiêng theo cánh chim lìa tổ
Biết lạc về đâu lòng hỡi lòng

Thu về sông núi bỗng tiêu sơ
Cây rũ vườn xiêu, cỏ áy bờ
Xử nữ đôi cô buồn tựa cửa
Nghe mùa gió lạnh cắn môi tơ

Sương phủ lưng đồi rặng núi xa
Thương ôi! Lữ khách nhớ quê nhà
Mấy thu mưa gió ngoài thiên hạ
Vườn cũ còn chăng cúc nở hoa?

Cha già ngừng chén biếng ngâm thơ
Đưa mắt nhìn theo hút dặm mờ
Xe ngựa người về tung cát bụi
Con mình không một lá thư đưa

Nghìn lạy cha già lượng thứ cho
Trót thân con vướng nợ giang hồ
Lòng son bán rẻ vào sương gió
Lãi được gì đâu? Đã mấy thu!

Một chút công danh rất hão huyền
Và dang dở nữa cuộc tình duyên
Thu sang, quán lẻ con đăm đắm
Rõi bóng quê nhà mắt lệ hoen.

Mùa Thu Tiễn Em

(Tế Hanh)

Em đi, trăng sắp độ tròn
Mùa thu quá nửa, lá giòn khô cây
Tiễn em trong cảnh thu này
Lòng em muôn tiếng, sao đầy lặng im?
Ta về. Giữa khoảng trời đêm
Vành trăng thư thể mắt em soi đường.

Thu Vàng 

(Thu Bồn)

Ập thoáng chốc… thu về như lá rụng
Ngoài hiên em đã đến tự bao giờ
Trời xanh ngắt anh không còn trẻ nữa
Cây sấu cho hè hết cả trái chua

Thế là hạ đã qua trong giây lát
Giọt thơ anh thánh thót đã thu vàng
Em đã đến mà như chưa đến
Tiếng chim kêu se sắt muộn màng

Mắt le lói nhìn sao khuya rụng
Hà Nội trôi sông Hồng đêm nay
Nghe hơi thở đất trời trong tiếng dế
Nâng trái tim mình lên uống để mà say

Em nhanh quá anh về chậm quá
Trái đất vô tư níu giữ vòng quay
Chân anh mỏi âm thầm mặc cảm
Véo von em lảnh lót giữa đời bay

Mầm nhú ban đêm lá úa ban ngày
Anh lẩn thẩn mài đời lên trang giấy
Thời gian cứ lạnh lùng như viên tẩy
Chút thu vàng mờ nhạt lẩn đâu đây

Đừng hát nữa thu vàng em hãy ngủ
Để anh nghe lá rụng cọ tim mình
Xào xạc đấy những trời yên tĩnh lạ
Tay mơ hồ đang chạm những lời ru…

Thu

(Xuân Diệu)

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu;
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
Cành biếc run run chân ý nhi.

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa,
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.
Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
Mơ hồ trong một tiếng chim qua.

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

Và vừa rồi là tuyển tập thơ mùa thu buồn hay nhất elead.com.vn đã gửi đến các bạn. Còn rất nhiều những áng thơ tình buồn hay về mùa thu hằng ngày vẫn được cập nhật trên web, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những áng thơ tình mùa thu hay khác và những áng thơ tình lãng mạn mới nhất các bạn nhé!

Thơ Hay - Tags: ,