Chùm thơ tình yêu buồn chan chứa nước mắt nhất

Gửi đến người tình xưa – Chùm thơ tình yêu buồn chan chứa nước mắt. Có lẽ ai trong đời mà chẳng trải qua một lần dang dở, một lần đau trong tình yêu. Những cuộc tình ngọt ngào nhưng kết thúc chỉ còn là sự tan vỡ, nuối tiếc.

Những câu thơ tình yêu buồn khi chia tay người yêu, những dòng thơ tình buồn cô đơn mang tâm trạng…Dù biết rằng khi chia tay sẽ đau lắm, buồn lắm… nhưng sao chẳng thể quên được hình bóng ấy, những kỉ niệm ấy. Lần cuối viết cho người tình xưa những dòng thơ tình buồn, để trả lại quá khứ những gì ngọt ngào nhất.

Nội Dung Chính

Chùm thơ tình yêu buồn khi chia tay người yêu buồn rơi nước mắt

Những câu thơ, chùm thơ tình yêu buồn khi chia tay người yêu buồn rơi nước mắt là những câu thơ chất chứa nỗi niềm, tâm trạng trong tình yêu. Đó là nỗi đau tột cùng khi chia tay mối tình 5 năm, đó là sự hối tiếc muộn màng chẳng thể níu giữ những kỉ niệm xưa. Gửi đến người yêu cũ những câu thơ tình yêu buồn nhớ người yêu trong vô vọng, để người ấy biết rằng mình vẫn mãi yêu người ấy.

NHẮC CHI THÊM LỆ ĐẮNG… CỐ NHÂN À…

Có những ngày quặn thắt trái tim đau
Chẳng phải bởi không nhau mà nhung nhớ
Chẳng phải bởi tình xa xôi cách trở
Mà bởi người đang ở trước mắt ta…

Có những ngày thương nhớ… dẫu chẳng xa
Nhìn nhau đấy nhưng cách xa vạn dặm
Chỉ bốn mắt ta nhìn nhau đăm đắm
Muốn trao lời… nhưng lại giấu đi thôi…

Có những ngày người ấy ở bên tôi
Nhưng ngăn cách bởi đường đời ngược lối
Hai đứa nhìn nhau… lòng tựa như tơ rối
Chẳng biết nói gì… nên cứ thế lặng yên…

Đường không chung… nói gì cũng vô duyên
Tim trăm vết cứa đau… chưa lành sẹo
Chỉ nhìn nhau thôi… tim cũng thêm ngào nghẹn
Nén lòng đau chôn kỉ niệm u hoài…

Yêu người ư? Tình chẳng có ngày mai
Nhưng lòng vẫn ôm hoài hình bóng cũ
Đã bao lần thả tình vào sóng vỗ
Cớ sao giờ… lòng vẫn cứ trào dâng?

Gặp gỡ chi để ta lại bâng khuâng
Để khắc khoải để tình thêm vương vấn
Thôi vùi chôn yêu thương vào dĩ vãng
Nhắc chi cho lệ thêm đắng… Cố nhân à!!!

KỶ NIỆM CHỈ LÀ KỶ NIỆM

Hôm trước gặp…khi về ngang lối cũ
Người gật đầu – Ta im lặng…qua nhau
Xin đừng xới thêm một lần ký ức
Để chông chênh vạt nắng đã úa màu

Người đừng trách khi mà ta im lặng
Ký ức xưa đâu thể nói một lời
Ta im lặng cũng bởi vì ta muốn
Sống trên đời đâu để …đếm phai phôi

Thôi người ạ…hoàng hôn đang dần tắt
Ký ức nào …đừng chạm…để bình yên
Hãy biết giữ những gì ta đang có
Đừng tham lam kẻo vướng giấc ưu phiền

Ta đang vội…đi về bên kia phố
Mái nhà xinh dưới tán lá xanh màu
Ở nơi ấy…có một người đang đợi
Chờ ta về…rồi sống …để cho nhau….

Phù Vân

VIẾT GỬI CỐ NHÂN.

Có hai người cứ ngỡ chẳng hề yêu
Nên cứ thản nhiên đi ngược chiều như gió
Khoảng nhớ vô tri… cứ vô tình để ngỏ
Cho đến một ngày… họ bất chợt nhận ra.

Cô gái từ lâu đã rất yêu hoa
Nên gửi những thiết tha vào trong từng cánh thắm
Đêm đêm ngồi lặng yên cô ngắm
Rồi thì thầm và say đắm bên hoa.

Chàng trai kia thích những bản tình ca
Nên gửi nỗi lòng mình vào trong từng dạ khúc
Bản nhạc vang lên… ngập ngừng đôi chút
Giai điệu ấm trầm… ca khúc chứa bi thương.

Họ cứ nhìn nhau cho tới lúc chiều sương
Khi ánh hoàng hôn buông sau rặng núi
Tiễn nhau một đoạn thôi ngắn ngủi
Vẫn ngập ngừng và bối rối… yêu thương.

Ánh mắt chạm nhau ở phía cuối con đường
Chẳng chập vào nhau mà gợi thương gợi nhớ
Ánh mắt ấy lướt qua đời… dang dở
Bàng hoàng khi… câu tình lỡ vọng về.

Câu chuyện tình không tên… vẫn thảng thốt u mê
Bao tháng năm qua ngỡ như là Cuốn theo chiều gió
Lời yêu xưa họ vẫn còn để ngỏ…
Ánh mắt tạ từ… chất chứa những yêu thương.

Câu hát ai ca sao vẫn cứ vấn vương
Cho đọng mãi giọt sương trên mi mắt
Vòng tay nào buông lơi theo khao khát
Lỡ một lời rồi… đành nợ một đời thôi.

Cơn mưa cuối chiều tà bất chợt rơi rơi
Đẫm ướt cả hồn hai người đi… ở
Câu yêu thương xưa không kết bằng duyên nợ
Dẫu có níu thế nào… cũng chẳng đủ… người ơi!!!

Mưa ngoài trời… buốt giá trái tim côi…

TRÁCH AI ĐÂU… TRÁCH NGÀY ẤY NGẬP NGỪNG

Anh đi tìm mảnh ghép của đời anh
Tìm lại bóng dáng em ngày xưa ấy
Mối tình đầu còn nồng nàn bỏng cháy
Thiêu đốt tim anh… mãi chưa tàn.

Anh tìm về nơi kí ức đi hoang
Nhành hoa trắng dịu dàng bên thềm cũ
Đây vạt nắng mỗi chiều soi liễu rủ
Đây rêu phong còn lưu giữ gót giày.

Đêm trăng mờ…trăng đầu tháng nép mây
Mình e ấp tay trong tay lưu luyến
Gió đưa thoảng hương ngọc lan xao xuyến
Muốn trao lời ước nguyện… lại lặng im.

Cơn gió buồn nên vờ tựa ngủ quên
Ta trót nợ với riêng em nhiều quá
Nợ một tiếng yêu… cho thắm hồng đôi má
Nợ nụ hôn đầu… ta nợ cả đời em.

Trăng đêm nay mờ ảo tựa… hạ huyền
Ta lặng lẽ ghép tên em vào ngực
Bao mùa trăng ta đi tìm kí ức
Để bây giờ… đành nhận chữ: “người dưng”.

Trách ai đâu… trách ngày ấy… ngập ngừng…

THÁNG BẢY VỀ RỒI… ANH VẪN Ở NƠI ĐÂU.

Tháng bảy về rồi… anh có biết hay chăng
Mưa cuối hạ giăng giăng mờ lối nhỏ
Cơn gió cũ nghiêng mình trôi vội vã
Có phải Ngâu… giục giã hạ giao mùa.

Tháng bảy về rồi… vương vấn những hạt mưa
Cho đẫm ướt cả những ngày thương nhớ
Mây ở nơi nao trong những ngày gió trở
Cầu vồng xa kia có ngăn nổi mưa về.

Tháng bảy về rồi… phố chợt tỉnh cơn mê
Góc quán vắng… phin cafe thánh thót
Em một mình ngắm mưa… rơi từng giọt
Giọt nồng nàn… giọt đắng đót… chua cay.

Tháng bảy về rồi… mình em vẫn nơi đây
Cô đơn với đôi vai gầy lạnh giá
Mưa cứ rơi… mà em đơn độc quá
Tháng bảy về rồi… anh có biết hay không.

Tháng bảy ngâu buồn… mình em vẫn đợi mong
Anh giờ có nhớ không lời hò hẹn
Có còn giữ cho em câu ước nguyện
Hay bây giờ… anh quên hết yêu thương.

Tháng bảy về… em ôm giọt sầu vương
Cho hoang hoải phố buồn thêm quạnh vắng
Anh ở nơi nao… mang giùm em chút nắng
Hong cả nỗi buồn và hy vọng cho em…

HKL

BỞI VÌ EM YÊU ANH.

Có lẽ chẳng ai nhớ về mưa tháng bảy
Với lời yêu thật bỏng cháy nồng nàn
Sao anh nỡ tỏ tình vào tháng bảy
Khi mưa buồn rơi ướt đẫm thềm hoang.

Em vẫn biết lời yêu là gian dối
Lời thương là tội lỗi với ai kia
Nhưng tim chẳng nỡ buông câu từ chối
Em giữ riêng mình…ừ! dối cũng yêu anh.

Có lẽ chỉ riêng em yêu tháng bảy
Vì yêu anh…em yêu cả mùa ngâu
Có lẽ chỉ em yêu anh như thế
Bởi với em… anh là mối tình đầu.

Em vẫn biết tình chẳng cầu duyên nợ
Nhưng trong em tình anh chẳng phai mờ
Em vẫn biết tình đầu là dang dở
Nên thôi đành… gửi mộng ước vào thơ.

Em cứ ngỡ tình đầu như cơn gió
Lướt qua tim theo năm tháng xa mờ
Em đâu biết… dù duyên tình đã lỡ
Vẫn vẹn nguyên… in đậm trái tim khờ.

QUÊN…

Em ước một ngày… em quên bóng hình anh
Quên tựa chưa yêu… quên tên anh chưa viết
Quên cả con tim từng yêu anh tha thiết
Hoặc có nhớ chi cũng chẳng biết đã từng.

Em ước một ngày… em gặp anh trên đường
Em trông thấy anh mà dửng dưng xa lạ
Em như bao người bước qua nhau vội vã
Tim chẳng thấy đau… dù đã rất yêu người.

Em ước mỗi lần… em nhìn thấy anh cười
Môi chẳng đắng hay nghẹn lời chua xót
Anh ngọt ngào hay vô tâm lạnh nhạt
Cũng chẳng khiến em chao chát chút nào.

Em ước chi ta gặp gỡ chẳng phải chào
Để mắt ngước cao giống như bao người khác
Tiếng cười giòn thay điệu cười nhạt thếch
Mắt ánh niềm vui chẳng có giọt lệ trào.

Em muốn vô tư như bè bạn biết bao
Được gọi tên anh lẫn vào tên người khác
Được rộn ràng vui khi nghe lời anh hát
Và cả một lần… nâng cạn chén nồng say.

Em chỉ khát khao quên anh dẫu một ngày
Mà sao trong em anh lấp đầy thương nhớ
Bàn tay bơ vơ tìm tay người nâng đỡ
Sao chỉ thấy mình trong dang dở cô đơn.

Em muốn quên anh sao nỗi nhớ dài hơn
Khiến trái tim đau cứ từng cơn nhói buốt
Chỉ ánh trăng khuya trong đêm thâu luôn biết
Tim muốn quên anh càng da diết nhớ người.

Muốn hỏi trời xanh sao quên khó vậy trời…

Yêu Thương Dại Khờ

Cố dằn lòng để không nghĩ về anh
Mà nỗi nhớ cứ quẫn quanh trong suy nghĩ
Nỗi nhớ anh lấp vùi đi lý trí
Quên mất mình vốn dĩ chẳng xứng đôi

Hai đứa mình chỉ có thể là bạn thôi
Dẫu thương nhớ đến nghẹn lời cũng thế
Em chẳng muốn con tim mình rơi lệ
Nên lạnh lùng chẳng để mình gần nhau

Lời nói hững hờ biết anh sẽ rất đau
Trái tim anh đậm sắc mà thương nhớ
Nhưng anh ơi duyên mình bao cách trở
Yêu nhau rồi cũng chỉ khổ đau hơn

Em biết giờ này anh đang rất cô đơn
Sợ em giận hờn nên đành lòng im lặng
Không có anh thấy lòng mình trống vắng
Cứ thẫn thờ ra ngóng lại vào trông

Nhung nhớ thật nhiều anh có biết hay không
Làm sao để kìm nén lòng mình mãi
Em sợ lắm lỡ yêu trong khờ dại
Chẳng bước chung đường em biết phải làm sao?

Em đau lắm biết không?

Biết nói gì để anh hiểu lòng em
Nổi tủi thân trực trào rơi trên má
Dẫu chúng ta là hai người xa lạ
Nhưng anh à…đã gắn bó cùng nhau

Ừ em biết, chẳng phải mình em đau
Em cũng biết mình đã sai rồi đấy
Trái tim em mỏng manh là như vậy
Dễ mủi lòng cũng rất dễ tổn thương

Anh biết không em chẳng thể bình thường
Vô tư ngủ như chưa từng gì cả
Biết ngày mai …việc nhiều, anh vất vả
Sợ anh buồn, chẳng thể ngủ đêm nay

Dỗ dành hoài mà mắt vẫn cứ cay
Em chẳng thể tự mình ngăn dòng lệ
Vẫn biết rằng chuyện thường tình là thế
Nhưng thật lòng …em đau lắm…biết không?

Đã một thời ta là của nhau

Đã một thời là tất cả của nhau
Sao giờ đây ..bỗng dưng.. thành xa lạ
Có gặp nhau… cũng quay đi …vội vã…
Cứ như là …chưa có phút yêu thương…!

Phải không anh ..khi chẳng bước chung đường..?
Là thương yêu trả về nơi xa vắng
Mặc kệ nhau giữa đớn đau thầm lặng
Chẳng bận lòng ..chẳng tiếc nhớ ..chẳng mong..?

Phương trời nào anh có biết hay không..?
Em lặng lẽ gom tình yêu vụn vỡ
Tình chúng mình đã thôi không duyên nợ
Nhưng trong lòng em mãi mãi nhớ anh..!

Top bài thơ tình cô đơn đến nghẹn lòng

Cô đơn lắm, buồn tủi lắm chẳng biết chia sẻ cùng ai, đành viết ra đây đôi bài thơ tình cô đơn đến nghẹn lòng để thôi khắc khoải về người cố nhân, mối tình cũ mang nặng trái tim ta.

CẦN LẮM MỘT BỜ VAI

Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Thể thơ: Bát ngôn
Đông đã về gió lạnh lắm anh ơi
Anh biết không em cần nơi nương tựa
Cần một bờ vai như lời anh hứa
Về nhé anh ta thắp lửa yêu thương

Sưởi ấm tình ta trong những đêm trường
Em vẫn nhớ trên con đường rụng lá
Mùa đông ấy mặc gió mưa lạnh giá
Nắm tay nhau ta quên cả mùa đông

Bao năm rồi anh còn nhớ hay không
Nụ hôn ngọt ngào tình nồng say đắm
Anh đã nói anh yêu em nhiều lắm
Tình đôi mình mãi nồng thắm không phai

Anh ra đi để tìm kiếm tương lai
Em ở lại bao ngày dài thương nhớ
Đợi anh về ta nên duyên chồng vợ
Có ai ngờ tình dang dở chia xa

Lời thề xưa giờ đây đã phôi pha
Anh ra đi tình đôi ta ngang trái
Bỏ lại ven sông nỗi buồn hoa cải
Để cho một người con gái bơ vơ.

CÓ NHỮNG LÚC NHƯ THẾ

Tác giả: Hoàng Yến
Thể thơ: Tự do
Có những lúc bỗng cảm thấy mệt nhoài
Muốn mượn vai ai …tựa vào một lúc
Muốn được một người vuốt ve làn tóc
An ủi vài lời…để nước mắt thôi rơi

Có những lúc muốn thật sự nghỉ ngơi
Ngủ vùi thật lâu …kệ cuộc đời bận rộn
Kệ ngoài kia bon chen danh lợi
Muốn trốn mình …vào một cõi hư không

Có những lúc chẳng thấy nhớ ..thấy mong
Thấy trái tim như bỗng ngừng rung động
Thấy tình yêu toàn là lời sáo rỗng
Sợ người ta…cứ toan tính …dối lừa

Có những lúc muốn uống thật say sưa
Thử cảm giác nửa mơ …nửa thực
Thử xem trái tim có còn cảm xúc
Muốn gọi tên ai …muốn khóc …hay cười

Có những lúc muốn lòng thật thảnh thơi
Muốn đến một nơi …nghe biển khơi sóng vỗ
Bên cạnh một người…đã trở thành người cũ
Được nắm tay người…và cùng ngắm mây trôi

Có những lúc sợ cảm giác đơn côi
Sợ cuộc đời sao quá nhiều áp lực
Sợ một ngày bỗng tự dưng đuối sức
Cố gắng mãi rồi…sẽ gục ngã mất thôi

Có những lúc …chỉ thấy vậy mà thôi.

GIẤC MƠ CỦA BIỂN.

Anh ước một lần ta cùng ngắm sao đêm
Và lặng lẽ dạo chân êm trên biển
Nghe con sóng đang thì thầm kể chuyện
Về mối tình ta chưa kịp đặt tên.

Anh ước một lần… ta say đắm kề bên
Như con sóng ngày đêm xô biển biếc
Anh ghé môi trao nụ hôn nồng tha thiết
Và bên em… muôn kiếp chẳng xa rời.

Anh nói mình… yêu em mãi mà thôi
Ta sống trọn một đời bên nhau nhé
Như biển kia dẫu rộng dài đến thế
Vẫn yêu bờ và chẳng thể cách chia.

Em hãy nhìn con sóng ở xa kia
Luôn dào dạt đâu phải vì hờn dỗi
Mà sóng vốn là anh nên nông nổi
Muốn yêu bờ nên vờ dỗi để hôn.

Em dựa vai anh… môi cong tựa dỗi hờn
Anh vụng dại đền môi hôn… say đắm
Nhưng bão tố trào dâng xô tan sóng
Anh chợt bừng tỉnh giấc… mộng vụt tan.

Anh ngồi đây… nhìn trăng sáng xa xăm..
Ôm giấc mộng ngàn năm là biển biếc
Để ta mãi bên nhau… dù muôn kiếp
Như sóng đời đời yêu tha thiết biển xanh.

HKL.

ĐÊM VÀ GIÓ

Đêm rộng quá ta vuột chiều của gió
chợt nghe mình ray rứt những phai phôi
đêm cứ thế – cứ nhạt nhoà dâu bể
ta thấy mình hoang vắng một dòng trôi

Ta vừa đến đã thấy mình quá trễ
người đi rồi bóng nhỏ lại mênh mông
xao xác lá vàng ta chợt thấy heo may
ừ mùa đấy… em không về lá chết

Ta vẫn long đong, đêm thì hối hả
bức tường xưa hiu hắt gió thay chiều
đoá hoa vàng ngày cũ vẫn cô liêu
rêu phong đó lấp kín đường quá khứ

Em có biết… chắc là em không biết
chỉ cô đơn mới hiểu gió vô thường
bụm bàn tay giữ chặt chút yêu thương
ta mơ ước hồi sinh chiều của gió

Có lẽ là – ta chợt thấy tơ vương…

P/S: Đêm dài quá khi gió thổi

TIM VỠ TẶNG NGƯỜI.

Có một chiều tháng bảy trở mưa ngâu
Rơi rơi ướt tựa gieo sầu xuống phố
Em đưa tay với nhành hoa tim vỡ
Tựa như màu máu đỏ trái tim yêu!!!

Có một chiều… xa cách biết bao nhiêu
Mưa ướt đẫm bờ vai người tôi nhớ
Trong quán vắng nhạc ru tình dang dở
Ai để tang cho “Tình lỡ” một đời!

Có một chiều… trái tim chợt buông lơi
Như hờ hững với những lời tha thiết
Có phải ta nhận ra mình lưu luyến
Nên ảo vọng nhiều… tựa hoa tím vỡ đôi.

Ngày ấy… bây giờ… sao nghe quá xa xôi…

HKL.

SÓNG LÒNG…

Ta muốn trả em trọn vẹn mùa hoa nở
Cánh hoa rơi trong gió nhẹ mỗi chiều
Ta trả lại em nhành hoa tim vỡ
Tựa như dòng máu nóng trái tim yêu.

Trả em biết bao ngày lang thang phố
Bàn tay ta đan từng ngón tay mềm
Em bẽn lẽn bên ta trên lối nhỏ
Má em hồng gieo thương nhớ vào đêm.

Ta cứ thế bên em và lặng lẽ
Mỗi ngày qua ta thấy những bình yên
Em xoã mái tóc mềm hương quen thuộc
Ta bồi hồi… lòng chợt xuyến xao thêm.

Rồi một buổi chiều tà dần tắt nắng
Tay đan tay… vẫn những ngón tay mềm
Ta khẽ nói câu tình yêu chân thật:
“Em bằng lòng… về làm vợ anh không?”

Em cúi mặt vân vê tà áo mỏng
Mắt xa xăm nhìn sóng mãi xa bờ
Trời trở gió cho mây đen vần vũ
Hồ Tây chìm trong chớp bể mưa giông.

Từ lâu lắm ta chẳng về lối cũ
Lối xưa giờ có còn nhớ ta không
Ta thấy gió thổi trên nhành tim vỡ
Em ở đâu… sóng có vỗ trong lòng.

Ta dạo bước… gót in trên sỏi đá
Dư âm xưa ta mang trả cho người
Nào ai biết hoa còn rơi lối ấy
Gọi ta về tìm lại thuở yêu em.

HKL.

PHỐ ĐÔNG…

Có một chiều đầy gió
Phố đông người lại qua
Ta tình cờ gặp lại
Một bóng hình đã xa.

Mắt chạm vào đáy mắt
Người cũng đang nhìn ta
Ta nghe lòng bối rối
Tim nghẹn ngào xót xa.

Người dường như cũng thấy
Ngỡ ngàng chẳng khác ta
Chỉ nhìn thôi chẳng nói
Hoàng hôn dần khuất xa.

Người ấy quay lưng bước
Trời đổ mưa nhạt nhoà
Ta nghe từng rạn vỡ
Lệ chan hoà trong mưa.

MỐI TÌNH ĐẦU

Khăn quàng vai chợt nhớ cái lạnh xưa
Mình cùng đón ngọn gió mùa đông bắc.
Lần đầu biết một bờ vai vững chắc
Cũng lần đầu trao gửi cánh thư yêu.

Mối tình đầu như thế cứ trong veo
Mới chạm tay đã thẹn thùng đỏ mặt.
Chuẩn bị thật nhiều gặp nhau nín bặt
Ấp úng hoài nói mãi chẳng thành câu.

Mối tình đầu có lẽ nhớ rất lâu
Không trọn vẹn hẳn sẽ nhiều tiếc nuối?
Tay trong tay ánh mắt nhìn đắm đuối
Bỗng một ngày hai ngả cách xa nhau.

Mối tình đầu nhắc đến sẽ rất đau
Ai chẳng có một miền riêng như thế?
Dẫu tan vỡ bởi lỗi lầm tuổi trẻ
Vẫn ngọt ngào ghi dấu kỷ niệm xưa.

Mối tình đầu gắn với những cơn mưa
Những con đường ngập trắng màu hoa dại.
Xuyến chi gọi tháng ba về khắc khoải
Bánh xe nào năm cũ vẫn hằn in?

Mối tình đầu chấp chới giữa yêu tin
Ta lại quá dại khờ không biết giữ.
Nên đổ tại trời xanh kia hai chữ
Có duyên mà không phận phải lìa đôi.

Mối tình đầu sâu đậm lắm người ơi
Bảo đừng nhớ thế nhưng mà không được…
Làm sao quên những lời mình nguyện ước
Rằng hai ta sẽ yêu chỉ một người…

Hoa Diên Vỹ

NẾU BUỒN QUÁ…

Nếu buồn quá… hãy hồn nhiên bật khóc
Đừng gồng mình cố gan góc mà chi
Ai chẳng từng một lần lệ ướt mi
Dù cố gắng lầm lì hay cứng cỏi.

Nếu buồn quá… hay thấy lòng trống trải
Hãy đi tìm… cho mình cõi an yên
Thả hồn theo con nước thuỷ triều lên
Hay buông hết ưu phiền theo sóng biếc.

Nếu buồn quá… đừng yêu ai tha thiết
Đời có gì là bất diệt đâu em
Đừng nghe ai rót lời mật dịu êm
Đừng tin quá để rồi thêm thất vọng.

Hãy tìm đến một ngọn đồi hoang vắng
Hay đi tìm nơi con sóng mênh mang
Hét thật to… cho thoả những ẩn oan
Cho tan hết những đa đoan ngang trái.

Rồi ta trở về rồi… bình tâm lại
Quên hết đi những phiền toái đã từng
Ngẩng đầu cao… và ánh mắt… dửng dưng
Nhìn cuộc sống lại sáng bừng hạnh phúc.

Đời vẫn thế… gập ghềnh… trong và đục…

Tuyển tập những bài thơ tình yêu buồn viết trong ngần nước mắt, gửi đến người tình xưa, một người đã từng rất yêu, rất nhớ. Những câu thơ tình yêu mượt mà, ngắn gọn nhưng mang nặng tâm trạng day dứt khi chia tay người yêu, cô đơn trong tình yêu càng đọc càng thấm và càng hiểu hơn về nỗi buồn trong tình yêu lứa đôi.

Thơ Hay - Tags: