Tham khảo ngay những bài thơ tình yêu buồn về mùa đông cô đơn

Trên dòng thời gian của văn chương, thơ tình yêu buồn về mùa đông là một khung cảnh tĩnh lặng, nơi mà những cảm xúc u buồn và lạnh lẽo của tình yêu được tái hiện. Mùa đông là thời điểm của sự lặng yên và cô đơn, nơi mà những khoảnh khắc của tình yêu trở nên u buồn và nhớ nhung hơn bao giờ hết. Những bài thơ này thường chứa đựng những hình ảnh đẹp đẽ và sâu lắng về mùa đông, kết hợp với những tâm trạng của con người khi đối mặt với tình yêu. Mỗi câu thơ như là một lá thư tình u buồn, gửi đi những khát khao và hy vọng trong lòng. Hãy cùng khám phá và thưởng thức vẻ đẹp đầy cảm xúc của thơ tình yêu buồn về mùa đông.

Nội Dung Chính

Thơ tình yêu buồn về mùa đông buốt giá

Thơ tình yêu buồn về mùa đông buốt giá là hình ảnh của sự cô đơn và đau khổ, nơi những tâm trạng buồn bất ngờ trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn trong bức tranh lạnh lẽo của mùa đông. Những bài thơ này không chỉ làm nổi bật những khía cạnh đẹp đẽ của mùa đông, mà còn nêu bật nỗi buồn và cô đơn của tình yêu. Những cảm xúc u tối và trống vắng trở thành nguồn cảm hứng cho những dòng thơ sâu lắng. Mỗi từ ngữ như là một hơi thở của tâm hồn, tạo nên bức tranh tương phản giữa sự ấm áp của tình yêu và lạnh lẽo của mùa đông. Hãy cùng khám phá và chìm đắm trong thế giới đầy cảm xúc của thơ tình yêu buồn về mùa đông buốt giá.

BẤT CHỢT MÙA ĐÔNG LẠNH!

Mùa Thu qua tàn tạ lắm phải không!!!
Nên để mặc cho Đông về vội vã!
Như chuyện tình khắc tên lên chiếc lá,
Thu hững hờ rứt lá thả bay đi!!!!
Ta bồi hồi giở lại chuyện từ ly
Nghe mưa bụi thì thầm tình của gió!
Bổng chợt nhớ một chiều sương qua ngõ,
Ta vụng về, buông bỏ chính tim ta!!!!!
Rồi một người đi về phía trời xa,
Người đứng lại, đếm nhạt nhòa dư ảnh!
Mùa Đông ấy đong rất đầy độ lạnh:
Lạnh ngoài trời, cộng cái lạnh tâm tư!!!!
Ta nhốt mình trong khoảng vắng thực_ hư,
Đôi lúc nghĩ: hình như ta có lỗi!!!!
Tình dẫu đẹp, nhưng ta không giữ nổi
Bởi chữ nghèo tình đã vội bay xa!!!!

NỖI NHỚ CHIỀU ĐÔNG

Đông đến rồi lỗi nhớ cứ đầy hơn
Tim thổn thức mỗi đêm về rơi lệ
Chiều hoàng hôn buông nắng vàng khe khẽ
Nhớ về anh lỗi khát khao dâng trào
Lúc tình nồng em luôn mãi ước ao
Được bên anh với ngọt ngào hạnh phúc
Hai đứa mình sẽ cùng nhau vun đắp
Một tình yêu hạnh phúc đến trọn đời
Có đâu ngờ ước nguyện ấy chơi vơi
Bởi phận số chia chúng mình hai lối
Tình yêu kia phải chăng là tội lỗi
Giận trời cao ngăn cách dải ngân hà
Chiều nay buồn ngồi đếm hạt mưa xa
Rặng râm bụt sau nhà nghiêng lả lướt
Trong lòng em nhớ nhiều anh có biết
Vẫn nồng nàn tha thiết đợi chờ anh…!

CHUYỆN ĐÔI TA

Em mặc kệ trời đông hay gió lạnh
Ở bên anh đan những ngón Xuân hồng
Tình trao em ấm áp một mùa đông
Anh ôm em vào lòng yêu thương đó
Anh cùng em dạo quanh con phố nhỏ
Em quay người anh mặc áo ấm cho
Bao nỗi buồn và bao nỗi âu lo
Để thả trôi trên dòng sông bất diệt
Trái tim em thôi không còn băng tuyết
Chợt mùa yêu về ấm áp chuyện đôi ta
Thôi đừng buồn anh yêu em thiết tha
Hãy cùng nhau ươm tình thêm hoa lá
Em mặc kệ dòng người đang hối hả
Dù vần trăng nghiêng ngã khắp mọi nơi
Chuyện chúng mình đẹp tựa ánh sao trời
Ta mãi mãi không rời xa em nhé

ĐÔNG VỀ

Sáng nay mưa phùn lất phất bay
Mưa thêm buốt giá trái tim gầy
Thu đã qua mau đông lại đến
Bàn tay sao chẳng nắm bàn tay.
Thời gian thấm thoắt nửa đời người
Nửa đời vất vả giữa dòng trôi
Trên đầu tóc điểm bao sợi bạc
Gối mỏi, chân chồn kiếp phai phôi.
Ta sợ mùa đông, sợ gió mùa
Sợ lòng tê tái dưới trời mưa
Sợ chốn xa xôi em cũng lạnh
Sợ đời hiu quạnh vắng người qua.
Đông đã mang tình theo gió bay
Còn đâu nhung nhớ với tháng ngày
Còn đâu hạnh phúc men say tỏa
Giờ chỉ còn đây những đắng cay.
Lối cũ đường xưa gió lạnh về
Lửa tình đã nguội chốn phòng the
Thôi nhé từ nay đành ly biệt
Chào nhé người ơi mọi câu thề.

ĐÔNG TƯƠNG TƯ

Em có phải là loài hoa thiên lý ?
Đón gió Đông lãnh đạm trước hiên nhà.
Tôi vô ý để lòng mình uỷ mị,
Ôm tương tư, chót vót đỉnh thiên hà!
Ngõ vườn vắng, giàn mùng tơi cũng vắng,
Ơi !… Bóng chim tăm cá tận phương nào!
Ta xin lỗi một mùa Đông thầm lặng,
Để linh hồn thôi viết lại chữ đau !
Xin heo may ngủ yên miền quên lãng,
Giăng chi thêm sợi nhớ chỉ thêm sầu !
Chiếc lá khô, bay trong chiều quờ quạng,
Thì bến bờ còn có nghĩa gì đâu !
Đò trăng chở giấc mơ về cung Quãng,
Lạc mất đường, lẩn quẩn khúc sông Tương!
Đò gác mái giữa chiều Đông lơ đãng,
Bến ân tình?…xa tít nẻo mù sương !

Thơ tình yêu buồn về mùa đông lạnh lẽo

Thơ tình yêu buồn về mùa đông lạnh lẽo là hình ảnh của sự cô đơn và đau khổ, nơi những tâm trạng u buồn trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn trong bức tranh lạnh giá của mùa đông. Những bài thơ này không chỉ làm nổi bật những khía cạnh u buồn và lạnh lẽo của mùa đông, mà còn nêu bật nỗi buồn và cô đơn của tình yêu. Những cảm xúc u tối và trống vắng trở thành nguồn cảm hứng cho những dòng thơ sâu lắng. Mỗi từ ngữ như là một hơi thở của tâm hồn, tạo nên bức tranh tương phản giữa sự ấm áp của tình yêu và lạnh lẽo của mùa đông. Hãy cùng khám phá và chìm đắm trong thế giới đầy cảm xúc của thơ tình yêu buồn về mùa đông lạnh lẽo.

ĐÓN ĐÔNG

Mùa buốt lạnh lấp vùi bao vàng lá
Đón đông về bao rộn rã mừng vui
Rét vội đi vì dáng ngọc đẩy lùi
Cùng thuyền lướt chúng mình xuôi dòng rực
In sóng nước lá vàng còn háo hức
Chưa nỡ rời đường thảm hực bóng đôi
Giờ buốt đông nay chiếm chổ mất rồi
Vòng tay ấm từ xa xôi trở lại
Những rét lạnh giờ nay như đốt cháy
Tuyết trắng cho nhớ mãi tuổi học trò
Cái tuổi mà chẳng biết để phải lo
Sáng chờ đợi cùng qua đò đến lớp
Thời gian cứ trôi đi nồng chẳng dợp
Tóc điểm sương nhìn từng tốp chất chồng
Vẫn một người năm ấy đã chờ mong
Từ thuở đó dây tơ hồng buột chặt
Nhớ đông bởi mùa Giáng Sinh duyên bắt
Lể nhà thờ vang dìu dặt thánh ca
Đứng bên em nguyện Chúa tặng mặn mà
Trọn ước muốn rằng chúng ta chẳng tách
Nay đông đến chúng mình đầu trắng bạch
Mãi bên nhau với tùng bách tựa vào
Dầu tháng ngày giông gió cũng chẳng chao
Nay mùa buốt nhưng đâu nào có lạnh ????

MÙA ĐÔNG MIỀN XA XỨ NHỚ ANH!

Tuyết rơi phủ trắng khung trời
Có người con gái ngây thơ ngóng chờ
Bao nhiêu hạnh phúc ước mơ
Về bên mái ấm bầu trời VIỆT NAM
Trời Âu gió lạnh mùa sang
Ở miền xa xứ ngổn ngang cõi lòng
Mùa này anh có lạnh không
Nhớ mặc thêm áo ấm nồng mùa đông
Mình em đơn lẻ cô phòng
Nhớ thương anh lắm!.Thầm mong anh hoài
Được anh âu yếm tặng quà
Gửi lời thăm hỏi tặng hoa bông hồng
Anh là sức sống mùa đông
Là niềm khát vọng ước mong sau này
Mình em lặng lẻ nơi đây
Tình anh nhớ mãi kiếp này không tan.

VỠ BUỐT ĐÔNG

Sao người lại đến giữa ngày đông
Để trái tim vang tiếng tơ đồng
Từ lâu lắm anh sống trong mộng
Xiết bóng hình xưa với ngóng trông
Em đem nắng hạ tan giá băng
Tuyết chảy làm lành bao vết hằn
Môi trao ngọt lịm mờ cay đắng
Chính nàng khởi nhịp một cung thăng
Vỡ buốt đông cho trỗi đam mê
Đừng nên giã biệt xé lời thề
Chớ phải trò chơi kẻ rơi lệ
Đường chung rẻ ngả đơn bóng lê
Hãy nắm bàn tay chớ rời xa
Tìm chi hạnh phúc ở nơi ta
Khó thể có người tim rạn vá
Lời trao tựa bước luôn tới già
Vỡ buốt đông nơi em ngục giam
Chìm trong đáy mắt anh cũng cam
Sợ phải tương lai với mây xám
Mờ phai sắc thắm người nỡ làm
Nguyện mãi cùng ai đến bạc đầu
Đừng xa để gọi xin mưa ngâu
Nghẹn tiếng dù gào thét cho dẫu
Mong là tới vụ mùa cau trầu
Tiếng pháo vang lên vẹn lời nguyền
Sánh vai từ nay hết truân chuyên
Tình nồng sẽ chép thành nên truyện
Đến cả đời con cháu lưu truyền

GIÓ LẠNH MÙA ĐÔNG !!!

Gió đông về rồi phải không em?
Nhớ là mặc ấm quấn khăn len
Em mà bị lạnh anh xót lắm
Đừng quên khi ngủ phải kéo rèm !
Hai đứa mình cùng được lớn lên
Trên vùng đất Bắc bốn mùa riêng
Xuân hạ thu đông chia rõ rệt
Giờ đã già rồi chẳng thể quên!
Khi mùa đông đến nhớ không em?
Hai đứa quàng chung chiếc khăn len
Trời lạnh răng va nhau cầm cập
Anh nhẹ nói rằng “ lạnh không em “?
Mình chung trường lớp thủa thiếu niên
Hứa hẹn cùng nhau đến mọi miền
Bao mùa đông qua anh vẫn vậy
Vẫn thủ thỉ rằng “ lạnh không em “?
Giờ đã qua rồi tuổi trung niên
Mình già rồi đấy nhé vợ hiền
Anh vẫn bên em cùng sưởi ấm
Ghé tai nói nhỏ “ lạnh không em”?
Anh nghe đài báo biết được tin
Gió mùa đông bấc trận đầu tiên
Trời đêm trở lạnh khi gió tới
Nhớ là mặc ấm quấn khăn len!
Mình yêu nhau mãi phải không em ?
Yêu mùa gió lạnh thổi bên thềm
Dù già mình vẫn thương mãi nhé
Vẫn hỏi mỗi ngày “ lạnh không em “?

TÌNH XA…

Hanh hanh nắng nhuộm trời đông
Vu vơ lá rớt bên dòng tương tư
Buồn tênh cơn gió dật dừ
Se se cái lạnh buốt nhừ trong tim…
Mây trôi làm bóng chiều nghiêng
Tình xa…xa quá lỡ duyên kiếp này
Biết lòng không nỡ đổi thay
Trăm năm hứa hẹn một ngày gối chăn…
Chờ xuân nụ héo trên cành
Ngu ngơ cánh bướm chòng chành đồi hoang
Tình xa…buồn cứ miên man
Tình xa…tình đến muộn màng tình ơi!

CHỜ…ĐÔNG

Anh vẫn biết nơi ấy em buồn lắm
Trong sâu thẳm anh nào khác chi em
Đêm trở trăn anh vẫn mong khát thèm
Được bên em… trong vòng tay ân ái
Bao kỉ niệm anh vẫn luôn giữ mãi
Tình chúng mình đã trãi những tháng năm
Bao buồn vui và cả những thăng trầm
Cố nhé em… vì tương lai hai đứa
Anh là người mà em đã chọn lựa
Giữa biển người để nương tựa bờ vai
Cũng bởi thế nên phận làm người trai
Vì tương lai anh muốn dành tất cả
Dẫu có phải…vượt gian nan vất vả
Vì tình yêu tất cả…anh chẵng màng
Mọi vấn đề chỉ còn là thời gian
Mình hãy cố…cùng vượt qua em nhé
Đông lại về…hỡi người yêu nhỏ bé
Em nhớ giữ sức khỏe..khi vắng anh
Đừng mãi buồn rồi thời gian qua nhanh
Ngày đoàn viên…chẵng còn bao lâu nữa
Anh vẫn mong ngày chúng mình hai đứa
Được nên duyên sánh bước giữa thánh đường
Anh vẫn tin… Chúa luôn dành tình thương
Mà tác hợp…ta nên duyên chồng vợ
Mùa giáng sinh…không còn bao lâu nữa
Hứa với em… anh sẽ luôn giữ lời
Anh sẽ về…chờ anh nhé em ơi.!
Noel này là ngày…ta nên phận.!

SANG ĐÔNG

Về mùa này thời tiết chuyển sang đông .
Em đi làm nhớ mặc thêm áo ấm .
Nhà chúng mình ở cạnh bờ sông ấy .
Mát ngày hè đông lạnh lắm em ơi .
Anh ở xa chỉ nhắc nhở đôi lời .
Thương em nhiều khi con mình còn nhỏ .
Bao khó khăn dù gian nan vất vả .
Cố gắng lên em mai mốt anh về .
Cùng với em việc nặng nhọc sẻ chia .
Chúng mình bên nhau sợ gì đông lạnh .
Nỗi cô đơn trong lòng em hưu quạnh .
Cũng không còn vì anh đã ở bên .

MÙA ĐÔNG RỒI CÓ PHẢI

Tạm biệt rồi sao tim mãi nhớ nhau
Mùa lạnh giá ôm nỗi sầu từ tạ
Đêm Thủ Đức nghe lòng hoang vu quá
Miền quê nhà rộn rã pháo vu quy
Ly rượu mừng hay thuốc độc biệt ly
Hồn anh chết giữa sầu bi riệu rã
Thế là hết từ nay tình đôi ngả
Em xa rồi người lạ kể từ đây
Rồi mùa đông lạnh héo úa chân mây
Hao gầy lắm tuyết vương dày một kẻ
Trái tim côi từ nay ai chia rẽ
Lẻ loi mình buồn tẻ có gì vui
Bao nhiêu năm dĩ vãng hiện bên đời
Người đâu hiểu sầu tả tơi từ đó
Rồi mùa đông lạc loài tim ở trọ
Yêu một người tình đó vội bay xa ..!

ĐÊM ĐÔNG MỘNG BÊN EM

Mỗi đêm về lại nhớ bóng xa xôi
Ru giấc mộng bồi hồi con tim mãi
Trời Đông lạnh thoảng hồn thêm tê tái
Đêm không em thức thổn mãi bên lòng
Những ngọt ngào thuở ấy vẫn hoài mong
Ước được đắm nơi dòng yêu dịu ngọt
Muốn say thoả bên em tình nồng rót
Cùng bồng phiêu trên chót đĩnh mộng đầy
Giờ vắng người nổi nhớ mãi còn đây
Mộng trăng khuyết khó xây tình diễm tuyệt
Em xa biệt tim anh hoài rên xiết
Tình không em chẳng dệt thắm tơ hồng
Anh ru hoài giấc mộng giữa đêm Đông
Lòng ấm áp trong hương nồng ấp ủ
Mãi luôn thấy trong lòng em trú ngụ
Xa phương trời vẫn đủ sưởi tình nhau
Ước đêm mai mộng đẹp vẫn tươi màu
Vẫn thấy em gối đầu trên đĩnh mộng
Cùng anh đắm trong men tình cháy bỏng
Đêm có em xao động khúc yêu nồng .

ĐÔNG VỀ

Lất phất những giọt mưa bay
Anh ngồi đây nhớ những ngày xưa đó
Em đi mang trái tim nhỏ
Để anh sầu bởi em bỏ anh đi
Ngày tháng dần trôi những lúc suy tư
Tình yêu ấy bây giờ anh từ bỏ
Hạnh phúc ư cuộc sống anh muốn có
Khi gặp em con tim nhỏ biết yêu
Em đến bên như một sớm một chiều
Thật hạnh phúc từ những điều nhỏ nhất
Tình chớm nở rồi cũng dần vụt tắt
Em lụy tình với cuộc tình tay ba
Ngày em đi mang hai tiếng yêu xa
Anh cũng biết nhưng là do cố chấp
Rồi ngày qua ngày tình ta dần mờ nhạt
Anh đành buông để giải thoát đôi ta
Dẫu biết rằng em xinh đẹp như hoa
Nhưng lừa lọc với anh là ko thể
Đông sang rồi …. em đừng buồn nữa nhé
Cuộc đời anh sẽ nói từ chia ly
Thà anh quên một mối tình si
Xoá kí ức và biết bao kỉ niệm
Đông lại về gió rét cũng vừa đến
Tự hứa lòng sẽ quên được em thôi

Thơ tình yêu buồn về mùa đông cô đơn

Trong thế giới văn chương, thơ tình yêu buồn về mùa đông cô đơn là biểu tượng của sự cô đơn và đau khổ, nơi những tâm trạng u buồn trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn trong bức tranh lạnh lẽo của mùa đông. Những bài thơ này không chỉ làm nổi bật những khía cạnh buồn bất ngờ và cô đơn của mùa đông, mà còn nêu bật nỗi buồn và cô đơn của tình yêu. Những cảm xúc u tối và trống vắng trở thành nguồn cảm hứng cho những dòng thơ sâu lắng. Mỗi từ ngữ như là một hơi thở của tâm hồn, tạo nên bức tranh tương phản giữa sự ấm áp của tình yêu và lạnh lẽo của mùa đông. Hãy cùng khám phá và chìm đắm trong thế giới đầy cảm xúc của thơ tình yêu buồn về mùa đông cô đơn.

TÌM EM TRONG MÙA ĐÔNG.!?

Anh gửi tình… Khi mùa đông đã về
Gió lạnh lùng heo hắt dưới ven đê
Sương… Ướt lạnh trên đôi vai bé nhỏ
Của người em, ngồi ngắm ánh trăng thề
Anh muốn trao tình về em hơi ấm
Khi gió lùa đôi vai em ướt đậm
Để lòng em bớt trút nỗi cô đơn
Mà gió chẳng ngừng làm ta lạnh ngấm
Vào trong lòng… Em ơi biết làm sao.?
Muốn trao về em tình cảm dạt dào
Nhưng còn e ngại gió đông từ chối
Tình cảm của mình rất muốn gửi trao
Mùa đông đã về gió lạnh qua tim
Giữa hai chúng ta vẫn mãi đi tìm
Hai chữ – yêu thương còn vương đâu đó
Nếu em nhận được…. Nhé đừng lặng im..

NHỚ MÙA ĐÔNG TRƯỚC

Đông lại về cho mình mãi cách xa
Nhớ kỉ niệm của ngày đầu gặp gỡ
Câu thơ gửi với nỗi lòng mong nhớ
Kỉ niệm xưa nô nức rủ nhau về.
Gió bấc về se lạnh nơi miền quê
Câu hẹn xưa ai vội quên bỏ lại
Để cho em bao nỗi buồn tê tái
Anh phương xa có nhớ kỉ niệm xưa?
Em một mình bước dưới trời mưa
Con đường xưa nơi hai ta hò hẹn
Ngày anh về mình dạo trên phố nhỏ
Lối thân quen còn đó dấu chân Người!
Em vẫn chờ anh nỗi nhớ đầy vơi
Câu hẹn ước ngày xưa em vẫn nhớ
Anh nơi xa liệu anh có nhớ?
Em nơi này luôn mãi đợi chờ anh!

ĐÔNG ĐÃ VỀ

Lặng nhìn chiếc lá vàng rơi
Trời se se lạnh bồi hồi xuyến xao
Đông về gió bấc hanh hao
Bâng khuâng tiếc nuối ngọt ngào tiết thu.
Để lòng mang chút tâm tư
Cho tim lưu luyến hình như chạnh buồn
Sương chiều len lỏi vào hồn
Để người vương vấn nửa buồn nửa thương.
Nửa đời dãi nắng dầm sương
Rêu phong sỏi đá trên đường mưu sinh
Tình yêu hai đứa chúng mình
Vẫn luôn đằm thắm nghĩa tình thủy chung.
Mặc cho cái rét lạnh lùng
Bên nhau thắp lửa ta cùng dựng xây
Em là xúc tác men say
Cho anh được sống tháng ngày yêu thương.

CUỐI ĐÔNG

Một chút đam mê cũng ngủ rồi!
Thân già côi cút thế mà thôi!
Hàng cây đơn lạnh run trơ trụi.
Kính đeo trễ mũi.. bước giật lùi..!
Quy luật cuộc đời ngẫm thế thôi.
Nhân gian, thế sự bỏ qua rồi.
Ghế cao, bổng lộc đâu còn hưởng.
Già biết thế nào, để sướng vui.
Già giờ nhăn mặt bước giật lùi,
Khuôn vòng, luật lá đếch cần chui.
Ngẩng đầu cao ngạo cười nhân thế!
Thằng yếu gầy còm bế được ai???
Già ngồi gió lạnh chẳng buồn lo!
Không cần ăn diện cứ co ro…
Quấn chặt tấm chăn đứng đợi đò!
Sang ngang hết hạn vào ô tử.
Xuống đò ngồi ghé cạnh tố như…

YÊU!

Đông lại đến tiết trời se se lạnh
Gió đầu mùa man mát đôi vai
Ngõ vắng người xưa lòng thêm cô quạnh
Nhớ kỷ niệm vui – buồn in đậm dấu bờ môi
Nỗi nhớ khôn nguôi lòng người bao thổn thức
Nước mắt tuôn trào ta vội nuốt vào tim
Giọt đắng nào tựa giọt ướt mi em
Lang thang chốn dong duổi tình trong mộng
Người đi rồi lòng ta đầy tủi hận
Nuốt giọt lệ sầu, bật cười nụ đắng cay!!!

Thơ tình yêu buồn về mùa đông một mình

Trong thế giới văn chương, thơ tình yêu buồn về mùa đông một mình là một biểu tượng của sự cô đơn và đau khổ, nơi những tâm trạng u buồn trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn trong bức tranh lạnh lẽo của mùa đông. Những bài thơ này không chỉ làm nổi bật những khía cạnh buồn bất ngờ và cô đơn của mùa đông, mà còn nêu bật nỗi buồn và cô đơn của tình yêu. Những cảm xúc u tối và trống vắng trở thành nguồn cảm hứng cho những dòng thơ sâu lắng. Mỗi từ ngữ như là một hơi thở của tâm hồn, tạo nên bức tranh tương phản giữa sự ấm áp của tình yêu và lạnh lẽo của mùa đông. Hãy cùng khám phá và chìm đắm trong thế giới đầy cảm xúc của thơ tình yêu buồn về mùa đông một mình.

CHIỀU ĐÔNG…!!!

Chiều cuối đông đêm đen yên ả…!
Sao lòng nghe rét buốt tâm hồn…?
Gió bấc về tay nhẹ dư âm..
Mắt em buồn tím cả hoàng hôn…
Anh còn nhớ dư hương tình cũ…?
Khói lam chiều lơ lửng mênh mông…!
Có chút gì lạnh sau ngực trái…?
Nghe như là tiếng gọi tình yêu…!
Anh của em đêm đông nơi đó…?
Vắng bóng em có buốt vai gầy…
Vầng mây hồng bình minh rực rỡ…
Liệu có bằng môi thắm mắt nai…?
Dẫu nơi Anh mặt trời ngủ sớm…!
Và mây xanh lơ lửng bạc đầu…
Còn nửa lời yêu thương chưa nói…?
Ngoảnh mặt nhìn anh đã về đâu…!
Phút chạnh lòng đêm đông mưa đổ…?
Đường xưa quen lạc lõng chân sầu…!
Từ độ ấy… Anh đi là hết…
Vương mắt buồn trả lại trăng sao…?
Dấu yêu ơi.! Biển động sóng vỗ…!
Khung trời xanh nhung gấm còn đâu…?
Đêm gác đầu gối mộng vàng phai…!
Có nhiệm mầu…thề non hẹn biển…?
Và Anh ơi.! Mùa đông rất rét…!
Có lời thơ em gởi chiều sương…?
Người yêu dấu lỡ làng…hoang hoải…?
Bên kia đường… Đứng đợi nàng

ĐÔNG

Sớm mai thức dậy trời se lạnh
Có phải đông về phải không anh
Mảnh chăn hai đứa mình chung đắp
Bây giờ trống vắng phía bên anh
Quạnh quẻ cô phòng em thổn thức
Giá lạnh cuồng si siết tấm thân
Em ngồi lặng lẽ lòng thầm nhắc
Ước gì bên cạnh mãi có anh
Những phút rời xa cảm thấy dài
Bận đi hội nghị mấy hôm nay
Mẹ con trống trải âm thầm nhớ
Giá như ba về kịp tối nay
Không khí trong nhà sôi động lại
Ồn ào sinh hoạt như mọi ngày
Khoảng trống căn nhà không còn nữa
Ba là tất cả một tương lai

MÙA ĐÔNG NĂM ẤY

Khi tiết trời…lây chuyển lúc canh ba.
Qua khung cửa…ánh trăng tà đối diện.
Anh nhung nhớ…bóng hình xa dịu viễn.
Đã bao đông…cách biệt…chẳng tương phùng.
Ngắm sao trời…lòng chợt nghĩ mong lung.
Cung tơ ấy…sao muôn trùng cách trở.
Người bước vội…cho duyên tình tan vỡ.
Nên cung đàn…dang dỡ mộng uyên ương.
Ngay lúc này…khi tâm trí nhiễu nhương.
Dòng tâm sự…gữi đêm trường giá lạnh.
Trang giấy trắng…cũng trở thành di ảnh.
Lưu tình ta…dù chỉ mảnh tro tàn.
Kể từ ngày…em cất bước sang ngang.
Tim anh phủ…màu tang đưa tiễn biệt.
Bao ân kỷ…trọn dành không hối tiếc.
Đêm đông buồn…tha thiết gọi tên em.

ĐÀ LẠT CHIỀU ĐÔNG!

Thành phố mù… trời mưa giăng phủ
Sương khói mờ ấp ủ mộng mơ
Đồi thông hai mộ chơ vơ
Chìm trong giấc ngủ hững hờ vào đông
Thành phố mờ, nằm trông lữ khách
Giọt mưa rơi lách tách trên đường
Ta cùng bước nhẹ vấn vương
Trên từng góc phố vô thường mộng mơ !
Đà lạt buồn! Sương mờ hư ảo
Anh cùng em rảo bước quanh co
Phố phường đọng những âu lo
Buồn dâng theo nước mưa to đổ về
Thành phố buồn, phủ lề lối mộng…
Mưa giăng mờ lắng đọng hồn thơ
Anh dìu em đến giấc mơ…
Mặc cho Đà Lạt hững hờ nhìn ta!

MỘNG ƯỚC – CHIỀU ĐÔNG

Mình em .. Ngồi dưới chiều tà
Chờ anh đến đón uống trà giải khuây
Chỉ mong tình cảm đong đầy
Cùng nhau vun đắp dựng xây gia đình
Em xinh vẫn đứng một mình
Chờ anh đem đến cuộc tình trong mơ
Năm xưa … Ít tuổi dại khờ
Ngày nay hơi muộn.. Vẫn chờ anh nha
Yêu anh … Say đắm quên già
Mong anh vun đắp tình ta mặn nồng
Người xưa..Có nhớ em không
Em còn chờ đợi.. Chưa chồng đâu nha…!

Thơ tình yêu buồn về mùa đông không chỉ là những dòng văn chương, mà còn là những tấm gương phản ánh sâu sắc về tâm trạng của con người khi đối diện với sự lạnh lẽo và cô đơn của mùa đông. Mỗi câu thơ như là một hình ảnh đầy biểu tượng, đưa ta vào thế giới u buồn và đau khổ, nhưng cũng đầy cảm xúc và tư duy. Thơ tình yêu buồn về mùa đông là một hành trình của tâm hồn, nơi mà những cảm xúc được thể hiện một cách chân thành và sâu lắng. Dù là những dòng thơ ngắn hay dài, chúng vẫn giữ lại trong lòng người đọc một dấu ấn khó phai. Hãy để thơ tình yêu buồn về mùa đông làm cho trái tim chúng ta ấm áp hơn trong những ngày giá lạnh.

Thơ Hay -