Hãy đọc ngay những bài thơ hay về thiên nhiên tươi đẹp sau đây

Trong thế giới của văn chương, thơ hay về thiên nhiên là một thể loại văn học đặc biệt, nơi mà vẻ đẹp và sức sống của tự nhiên được tôn vinh và diễn đạt một cách tinh tế và sâu sắc. Những bài thơ này thường kể về cảnh quan thiên nhiên, từ những bãi cỏ xanh mướt, những dãy núi hiên ngang đến những con sông êm đềm và những bức tranh bình minh và hoàng hôn tuyệt đẹp. Qua từng dòng thơ, chúng ta như được dẫn dắt vào một thế giới thần tiên, nơi mà chúng ta cảm nhận được sự sống động và tinh túy của tự nhiên. Những bài thơ này không chỉ là nguồn cảm hứng vô tận cho người viết mà còn là niềm vui và sự thư giãn cho người đọc, khiến cho trái tim ta hòa mình vào vẻ đẹp bất tận của thiên nhiên.

Nội Dung Chính

LẼ THƯỜNG

Ta về qua bến ngày xưa
Đò quê một mảnh, sớm trưa gối đầu
Bên bồi, vẫn nhuốm bùn nâu
Bên mòn xói lở, về đâu dòng đời!
Ta về uống ngụm giếng khơi
Mặn mòi chẳng đổi, đầy vơi tháng ngày
Bao nhiêu tầng đất có hay
Mồ hôi thánh thót ruộng cày, bãi sông…
Ta về tìm chút hương đồng
Cỏ hoa một thuở, ruổi rong nơi nào
Đói dây, diều bỏ trời cao
Hay sáo ngân mãi, khát khao chẳng còn!
Ngọn tre gió uốn cong hơn
Sớm khuya gồng gánh, ngõ trơn trăng gầy
Cầu ao rô diếc chẳng hay
Nón mê, áo bạc vần xoay nhọc nhằn!
Lối xưa in dấu bàn chân
Bon chen sỏi đá, tảo tần giá sương
Bên này bồi đắp yêu thương
Bên kia sạt hết lẽ thường người xưa
Quê ơi thương mấy cho vừa
Thương ai lẻ bóng, gió lùa mái tranh
Vành nôi, cánh võng chòng chành
Lời ru thuở ấy, năm canh ngọt ngào!

BIỂN ĐẢO TIẾNG GỌI THIÊNG LIÊNG

Nghiêng bóng nắng tung cánh chim Hải âu
Hoà trong gió bầu trời xanh cát trắng
Có tình anh nơi ngàn trùng con sóng
Nhớ về em, trong nỗi nhớ quê nhà
Anh lắng nghe thanh âm ốc Tù và
Tiếng cười em ngân nga con sóng vỗ
Dưới gốc bàng đôi câu thơ viết dở
Gửi về em nỗi nhớ lính đảo xa
Biển trời đêm anh lướt sóng tuần tra
Trăng chênh chếch mơn man từng ngọn gió
Ngôi sao nhỏ phải chăng là em đó
Vượt trùng khơi theo anh giữ bầu trời
Nơi Trường Sa lính trẻ luôn yêu đời
Nghe chim hót yêu từng bông hoa dại
Vẫn mộng mơ nhớ về người con gái
Nơi quê nhà bao nồng ấm thiết tha
Anh kiên cường mạnh mẽ như phong ba
Chắc tay súng canh đất trời Tổ Quốc
Giữ yên bình với tình yêu đất nước
Biển đảo yêu thương tiếng gọi thiêng liêng

DÒNG SÔNG KỶ NIỆM

Quê hương tôi vùng đồng bằng châu thổ,
Nơi hạ lưu sông Đáy lững lờ trôi,
Ơi con sông qua mấy chục năm rồi,
Mà trong tôi luôn đầy vơi nỗi nhớ.
Với bạn bè cùng tắm bơi thủa nhỏ,
Đóng bè chuối nhảy chơi mùa nước lũ,
Nuôi cá lồng đêm xuống bờ sông ngủ,
Trong mái lều tranh trông cá, ôn thi.
Nghe nhịp sống trên sông nước thầm thì,
Tiếng con sóng xô mạn thuyền nhè nhẹ,
Tiếng dế kêu, tiếng mái trèo khua khẽ,
Tiếng thân tre kẽo kẹt giữa đêm thanh,
Tiếng gọi đò ơi bên bãi ngô xanh,
Cùng tiếng người đi te tôm, kéo hến,
Vọng bên sông bài nhạc vàng tiền chiến,
Như nỗi lòng tôi sầu khổ mênh mông.
Vất vả quanh năm dệt cửi, ngủ sông,
Cơm ăn độn, áo quần không đủ mặc,
Cắt cỏ, vớt rong trong mùa đông lạnh ngắt,
Của một thời cực nhọc nuôi cá lồng.
Nửa đời rồi ly biệt, Ơi con sông!
Tôi vẫn nhớ từng bụi cây, bến nước,
Và trong tôi luôn luôn thầm mong ước,
Về hòa mình giữa dòng sông quê hương…

MÀU HOA QUÊ

Tháng ba về mộc miên nở tươi xinh
Giữa trời thẳm bung mình như thắp lửa
Màu hoa của miền quê tình chan chứa
Lời hẹn hò mãi là nửa của nhau
Hoa quê thôi vẫn đượm sắc thắm màu
Em nhẹ bước,anh theo sau hỏi nhỏ
Hoa đã nở như mối tình anh đó
Tặng hoa rồi trao lời ngỏ nồng say
Mắt lung linh ươm hạt nắng đong đầy
Gió hôn nhẹ mái tóc mây óng ả
Em bẽn lẽn mỉm cười xinh tươi quá
Hình như lòng đã nghiêng cả về anh
Gió xôn xao lay động lá đan cành
Nắng non cũng long lanh say sắc đỏ
Hoa mang cả chân tình quê hương đó
Bước bên anh như hiểu rõ lòng mình
Hoa quê nhà nhưng mãi đẹp tươi xinh
Thắm đượm mãi như mối tình bỏng cháy
Hoa nhuộm đỏ như màu con tim vậy
Khơi lửa lòng ta càng thấy thương yêu!

NGƯỜI XƯA

Hôm qua ta trở về làng
Lối xưa hoa cỏ, bướm vàng nhởn nhơ
Bến xưa, xa vắng con đò
Người xưa chẳng thấy, bãi bờ hoang vu
Lắng nghe tìm tiếng chim gù
Lũy tre chẳng thấy, khói như thuở nào
Cánh cò hối hả liệng chao
Trâu đàn xa vắng, cồn cào triền đê
Dường như, ngõ ấy em về
Nét xưa mộc mạc, tóc thề còn đâu?
Xăm môi, kẹp mí, tóc nâu
Mặt hoa da phấn, phai màu chân quê!
Còn đâu cái thuở vụng về
Cái đêm hát hội, say mê yếm đào
Còn đâu lờ, đó đồng cao
Be bờ tát cá, ngày nào ven sông!
Xa quê ngày ngóng đêm trông
Tình quê thao thức, khiến lòng vấn vương
Ta về vạt nắng còn buông
Ao xưa bèo nở, ễnh ương gọi bầy!
Ngõ xưa chen, lấp cỏ cây
Ba gian nhà trống, giếng đầy rêu phong
Trước sân xơ xác mít, hồng
Hoa vàng! Sót đọt cải ngồng vườn sau
Dâm bụt thắp lửa đã lâu
Sao lòng tê tái, úa màu quê ơi
Hồn quê phiêu bạt đâu rồi?
Ba gian nhà vắng, hong phơi bóng chiều!

TÌNH QUÊ

Ta về dạo bước đường đê
Bây giờ đê đã đổ bê tông rồi,
Triền đê thơ bé một thời,
Đàn trâu gặm cỏ, mình chơi cỏ gà.
Ta về bến nước cây đa
Bây giờ tiếng gọi đò qua chẳng còn,
Sông trăng, sông lụa héo hon
Nước đen ô nhiễm ai còn tắm bơi.
Ta về lại nhớ tiếng thoi
Nhà ai dệt cửi nay thời im re,
Thời đại mai một làng nghề
Thưa dần màn sợi đường về giăng phơi.
Ta về đình sửa lại rồi,
Chùa làng tu bổ nhiều người tới lui.
Nhớ xưa bệ tượng ngủ vùi
Những ngày thơ bé chơi vui ngày hè.
Ta về ấm áp tình quê
Bố mẹ già thấy con về vui sao,
Họ hàng làng xóm đón chào
Lòng ta lại thấy nao nao rộn ràng.
Nửa đời về với tình làng
Nhịp sống đã khác khang trang quê nhà,
Nguyên sơ tình cảm trong ta,
Quê hương yêu dấu đi xa nhớ nhiều.

Trong cuộc sống bận rộn hiện nay, thơ hay về thiên nhiên là một cảm hứng vô cùng quý báu, giúp chúng ta tìm lại sự kết nối với tự nhiên và cảm nhận lại vẻ đẹp tuyệt vời của thế giới xung quanh. Những bài thơ này không chỉ là những dòng chữ mà còn là những bức tranh sống động về cảnh vật, âm nhạc của gió, sự lung linh của ánh sáng mặt trời và hương thơm dịu dàng của hoa lá. Đó chính là sức mạnh của từng từ ngữ, khi biến những khoảnh khắc nhỏ bé thành những trải nghiệm tuyệt vời, khiến cho trái tim ta nhẹ nhàng và hòa mình vào vẻ đẹp tinh tế của thiên nhiên.

Thơ Hay -