Hãy đọc ngay bài thơ cơn mưa hay và xuất sắc nhất

Bài thơ cơn mưa là một tác phẩm văn học đặc biệt, nơi mà từ ngôn từ tinh tế và hình ảnh sắc nét của cơn mưa được kết hợp một cách tinh tế. Đây không chỉ là một bài thơ mà còn là một trải nghiệm tinh thần, đưa người đọc đến với một thế giới mới mẻ, phản ánh sự đẹp đẽ và mạnh mẽ của tự nhiên. Trong bài thơ cơn mưa, cơn mưa không chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà còn là biểu tượng của sự mở cửa lòng, sự lưu thông của cảm xúc và tâm trạng của con người. Điều này tạo ra một kết nối sâu sắc giữa người viết và người đọc, và khiến cho mỗi lời thơ trở nên sống động và ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Nội Dung Chính

NẺO ĐƯỜNG THÁNG BA !

Con về tìm lại tháng ba
Nhặt bông gạo đỏ, đi qua tháng ngày
Tìm xuân hỏi hạt mưa bay
Vương trên tóc rối, vai gầy mẹ xưa !
Con về tìm lại sớm trưa
Gò cao, ruộng cạn thoi đưa gánh gồng
Tìm lối hỏi thửa ven sông
Nón mê, áo vải lưng còng của cha !
Tìm về hương bưởi tháng ba
Vườn quê thuở ấy, nở hoa trắng ngần
Bãi bồi tìm lại dấu chân
Triền đê gió lộng, bao lần ruổi rong !
Lũy tre, bụi chuối…ngóng trông
Hoa xoan tím gọi, lúa đồng xôn xao
Tìm trong sóng nước dạt dào
Lời ru lòng mẹ, thuở nào còn đây ?
Ao quê mưa bụi đong đầy
Ướt mềm vai áo, mùa này tuyết sương
Bông gạo thắp lửa muôn phương
Cho con tìm mãi, nẻo đường xuân qua !

BÃO GIÔNG

Đêm nay trời chẳng có mưa
Mà sao bão tố như vừa qua đây
Ta nghe ngàn giọt đắng cay
Ắp đầy lồng ngực chân tay rã rời
Vì đâu nên nỗi người ơi
Bầu trời sụp đổ từng lời đớn đau
Tình mình có nghĩa gì đâu
Chỉ toàn đổ vỡ âu sầu riêng mang
Bao đêm lệ đẫm ngàn hàng
Cố quên chẳng được vô vàn đắng cay
Tình yêu thoảng nhẹ như mây
Bay vào vô định tận cùng bơ vơ
Người gieo ta lắm bất ngờ
Lạnh lùng câu nói thờ ơ vô tình
Không trao nhau nữa bóng hình
Đành tâm giũ bỏ khiến tình xót xa.

DẤU YÊU ƠI

Em chân trời, góc bể dấu yêu ơi!
Từ xa cách lâu rồi chưa gặp lại.
Dòng biến động cuộc đời đeo bám mãi
Nên nhớ thương đành phải đậy che lòng.
Em có buồn, có nghĩ tới tôi không?
Hay tình đã phai hương nồng thuở ấy?
Những tha thiết trong tôi luôn sống dậy.
Càng đậy che càng thấy rõ vô cùng.
Ngày mơ màng, đêm mộng mị mông lung…;
Tôi sống giữa nhớ nhung và khắc khoải.
Kỷ niệm bên nhau, tháng ngày êm ái
Đỡ nâng tôi lúc uể oải, chán chường.
Tôi vẫn còn ấp ủ một niềm thương.
Dù mưa gió dặm trường không mờ nhạt.
Dù giông tố, cuồng phong không đổi khác.
Mà thăng trầm thành bản nhạc tình ca!
Trên con đường chia cắt của đôi ta
Sẽ nở rộ những đoá hoa lộng lẫy.
Em sẽ đẹp như chưa hề đẹp vậy!
Vì tình yêu đã tẩy gột bụi trần.
Ta trải hồn, xếp ngay ngắn cho cân.
Mi khép nhẹ toàn thân mình buông thả…
Nghe cảm xúc xôn xao điều mới lạ…
Những giác quan nghiêng ngã,sóng muôn trùng…!

PHỐ KHÔNG ANH

Đêm nay trên phố không anh
Tiếng mưa như gọi về nỗi nhớ
Em dạo bước tìm ngày xưa dang dở
Tìm một thời, tìm lại chính em
Nơi khóe mắt mi cay ướt nhèm
Giọng nói, nụ cười anh trở về thân thuộc
Và rồi điều em từng ao ước
Bỗng ùa về theo giọt mưa rơi
Em không tiếc chi một thời
Ngày yêu đương có chăng là nông nổi
Chỉ thèm hơn những hẹn hò mỗi tối
Những mặn nồng, yêu dấu thân quen
Và những đêm khuya khi phố lên đèn
Nụ hôn ấm nồng anh trao vội vã
Từ lúc đó em cho anh tất cả
Những ngày yêu, tất thảy trái tim yêu
Đêm nay mưa, mưa thật nhiều
Mưa cuốn anh đi, tình em ở lại
Nào có chi trên cuộc đờimãi mãi
Em dặn lòng mình..để nỗi nhớ nguôi ngoai!

TÌM LẠI NGƯỜI XƯA!

Phố vắng đêm nay hắt hiu buồn
Nên trời cũng đổ lệ mưa tuôn
Mình anh đếm bước về chốn cũ
Em ở phương nào hỡi người thương?
Đường hiểu lòng người uốn cong queo
Khi xưa mặc cảm phận anh nghèo
Nên tình cách trở… người đôi ngã
Mà bóng hình em vẫn mang theo!
Xa cách bao mùa vẫn nhớ thương
Tình em, chốn củ mãi đeo vương
Tình yêu tiếp sức anh vững tiến
Vẫn muốn cùng em…bước chung đường..!

LÀ EM ĐÓ

Môi em là thuốc độc
Liệu anh có dám hôn
Em không hề nói dóc
Thiệt đến trăm phần trăm
Em cũng không tử tế
Như mọi người nói đâu
Nên em vẫn luôn ế
Bền vững theo tháng năm
Tính em rất oái oăm
Sáng mưa chiều bão lũ
Tàn khuya lại ủ rủ
Ất ơ..và..ất ơ
Hỏi anh có dám mơ
Về em không nữa hả
Có muốn bện duyên nợ
Vào một ngày không xa
Em chẳng giống người ta
Bởi toàn thân có độc
Anh dính vào khó thoát
Nghiện, sa lầy..biết không ?

MÙA XƯA!

Người về giấu lệ vào đêm
Buông câu thề hẹn ướt mềm mùa xưa
Tìm hương xoan tím gió lùa
Sẻ chia hờn tủi, chiều mưa xạc xào
Chập chờn tìm giấc chiêm bao
Ngắm hoa gạo nở, ngạt ngào bến sông
Nón mê, áo vải gánh gồng
Đò ngang sớm tối, mặn nồng tình quê!
Hoàng hôn trải óng triền đê
Gọi làn khói bếp, lũy tre cồn cào
Lập loè đom đóm bờ ao
Hỏi con chão chuộc, cớ sao lạc bầy!
Người qua lối cỏ chiều nay
Phồn hoa, gấm lụa… tháng ngày phôi phai
Sỏi đá thương nhớ dấu hài
Tóc mây dáng ngọc, hoa cài mùa xưa!

Trong bài thơ cơn mưa, từng giọt nước rơi như những chấn thương lặng lẽ trên vở thơ, đan xen giữa những dòng chữ làm người đọc đắm chìm trong không gian của cơn mưa. Đó không chỉ là sự mô tả đơn thuần về hiện tượng tự nhiên mà còn là một dấu ấn của cảm xúc và tâm trạng. Trong âm nhạc của từng giọt mưa, chúng ta cảm nhận được những xao xuyến, những nỗi buồn hay niềm vui, như những hạt nước vương vấn trên lá cây. Bài thơ cơn mưa không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một trải nghiệm tâm hồn, là một cảm xúc đẹp đẽ mà từng ai đều muốn khám phá và chia sẻ.

Thơ Hay -