Bộ sưu tập bài thơ tạm biệt mái trường mến yêu

Bài thơ tạm biệt mái trường là một tác phẩm văn học đặc biệt, mang đậm tinh thần của sự chia tay và tiễn đưa. Trong những dòng thơ này, người viết thường kể lại những kỷ niệm đáng nhớ, những tháng ngày học trò tràn đầy tiếng cười và nụ cười, những bài học đầy ý nghĩa và những tình bạn vững bền. Bài thơ tạm biệt mái trường không chỉ là lời chia tay mà còn là lời tri ân và lòng biết ơn sâu sắc đối với những năm tháng đã qua. Đây là dịp để nhìn lại quãng đường đã đi và chuẩn bị cho những bước tiếp theo trong cuộc đời mới.

Nội Dung Chính

ƯỚC MƠ CUỘC ĐỜI

Sinh ra làm kiếp con người
Khi còn bé dại, tiếng cười hồn nhiên
Đẹp sao lứa tuổi thần tiên
Gấp con thuyền giấy, thả niềm ước mơ
Đến trường nghe lời thầy cô
Như bầy chim nhỏ chưa lo chuyện đời
Tuổi thơ rộn rã tiếng cười
Thời gian thấm thoắt đến thời thiếu niên
Bắt đầu biết yêu thiên nhiên
Yêu từng cây cỏ, tiếng chim, bầu trời
Chim Oanh sải cánh vào đời
Cất cao giọng hót, vọng lời yêu thương
Bình minh chiếu rạng nẻo đường
Hòa chung trời đất, đời thường an nhiên.
Thế rồi qua tuổi thiếu niên
Tuổi thanh xuân đến niềm tin dạt dào
Bao nhiêu ước vọng bay cao
Tình yêu ùa đến lúc nào không hay
Tuổi trẻ nhiệt huyết thật đầy
Muốn được cống hiến, dựng xây cuộc đời.
Đại bàng tung cánh giữa trời
Trổ tài thi thố cùng người nhân gian.
Núi cao, vực thẳm, rừng ngàn
Sông sâu, biển cả gian nan không sờn
Một lòng theo Đảng sắt son
Bão giông không ngại, vẹn tròn thủy chung
Cùng nhau dốc sức đồng lòng
Dựng xây đất Việt thành Rồng Á Châu
Muốn cho Tổ Quốc mạnh giầu
Xin đừng tham nhũng là câu sửa mình
Hãy theo gương phật tâm thinh
Quay đầu, tích đức tụng kinh là bờ
Trong tâm có tiếng chuông chùa
Vua còn tu được, nữa là tham quan.
Chỉ cần bớt một phần ngàn
Số tiền tham nhũng, bao dân được nhờ
Ma, Phật cũng bởi do ta
Tâm trong là Phật, dâm tà là ma
Một lời nhắn gửi thiết tha
Mở vòng tay lớn bỏ tà tu tâm

ĐƯỜNG HẠNH PHÚC

Đường huyền thoại, trên Cao Nguyên Đá
Xuyên qua rừng, Biển đá mênh mông
Đất trời Tổ Quốc non sông
Hà Giang đổi mới hừng đông rạng ngời.
Đảng dẫn lối, ngàn đời dân nhớ
Tuổi thanh xuân, ta mở con đường
Đêm ngày phá núi khẩn trương
Bàn tay khối óc muôn phương tụ về.
Cổng trường mở, miền quê khai sáng
Nguyện hy sinh, năm tháng nơi này
Bắc Sum nhộn nhịp hăng say
Đồng bào hợp sức chung tay góp phần.
Dẫu mưa bão, đại ngàn lạnh buốt
Huyết tâm thư, thông suốt lòng người
Pì Lèng, Thẩm Mã, Cổng Trời
Chín Khoanh, kỳ tích một thời khó quên.
Những gian khổ, vượt trên thử thách
Vùng cao xưa, xa cách nối liền
Con đường Hạnh phúc bình yên
Giao thông huyết mạch lập nên sử vàng.

MÙA PHƯỢNG VĨ

Mùa Phượng Vĩ, sân trường im lặng quá
Tiếng Ve kêu vội vã gọi nhau về;
Với nỗi niềm, man mác thấy buồn ghê
Dòng lưu bút nguyện thề trao kỷ niệm.
Hết năm học, giờ đây thời khắc điểm
Thời gian trôi, thấm thoát đã tan trường;
Dạ bồi hồi, đứng lặng đợi người thương
Hoa Phượng Vĩ níu chân lòng ngơ ngẩn.
Như một thuở, Phượng buồn vương bụi phấn
Chiếc khăn tay trao tặng trong vội vàng;
Những cánh hoa, ép sách đợi người sang
Ôi tuổi ngọc giờ đang nhòa nước mắt.
Kỷ vật tím, ngập ngừng thề son sắt
Buồn mênh mang xa cách trải nỗi lòng;
Ngày tan trường, người có nhớ gì không?
Rồi lặng lẽ Phượng hồng khơi lưu luyến.
Sân Trường vắng, để hồn ai xao xuyến
Phút chia tay bỗng thấy nghẹn dâng trào;
Sợi tơ hồng, muốn nhắn gửi lời trao
Lòng bâng khuâng biết bao giờ gặp lại.
Mùa Phượng vĩ, đến rồi xa nhau mãi
Tuổi ngây thơ trong sáng bởi tim hồng;
Những tâm hồn, sẽ tỏa sáng hừng đông
Cùng bước tiếp trên đường đời vững trắc.

MÙA HOA NHỚ

Dòng sông trôi như tình ta một thuở
Nước lớn ròng cho nỗi nhớ đầy vơi
Cánh cò chiều xa khuất nơi cuối trời
Theo cánh gió về nơi nào lối mộng
Góc quán xưa còn ai ngồi trông ngóng
Chờ hạ về trong áo trắng tinh khôi
Lời yêu nào còn đọng lại bờ môi
Không dám ngỏ sợ người hờn người dỗi
Bao ước mộng vẫn còn in trên lối
Giờ tan trường hay vội vã theo sau
Dù cuộc tình chưa hẹn hứa cùng nhau
Mà lòng đã ngọt ngào thương đến lạ
Sông lặng trôi bên dòng đời vội vã
Dĩ vãng nào giờ cũng đã xa xôi
Chiều chao nghiêng trong nhung nhớ bồi hồi
Khi hoa nở trên lưng trời nắng hạ..

VỀ HỘI LÀNG

Bao náo nức về quê dịp hội làng,
Nơi kỷ niệm thủa thiếu thời gắn bó,
Bao nhọc nhằn lớn lên trong gian khó,
Bỗng trào dâng dòng ký ức tuổi thơ.
Về thăm lại con sông Đáy thủa xưa,
Nuôi cá lồng, ôn thi nơi bến nước,
Cùng bạn bè đùa nghịch vui ngày trước,
Tôi về rồi em gái nhỏ xưa đâu..!.
Về nghe thanh âm thân thuộc từ lâu
Trong làng nghề tiếng thoi đưa rộn rã,
Hai bên đường màn sợi phơi trắng xóa,
Lúa xanh rì thì con gái đung đưa.
Về đây thăm lại cảnh cũ trường xưa,
Dưới gốc bàng chơi bắn bi, nhảy ngựa,
Bây giờ đã lên ông bà nhiều đứa,
Tôi trẻ hoài ôm quá khứ lê thê.
Về hội làng thêm gắn bó tình quê,
Cùng mọi người chung vui đi lễ hội,
Tiếng trống tế rước kiệu theo hàng lối,
Lúc chạy dồn chen chúc níu kiệu quay.
Về hội làng lại đến đình cổ đây,
Nay được trùng tu khang trang mở rộng,
Nghe lịch sử về làng quê truyền thống,
Càng tự hào các thế hệ ông cha.
Về đây ngồi thong thả dưới gốc đa,
Bao tháng năm cây hiền hòa rủ bóng,
Nhân chứng làng qua thăng trầm biển động,
Biểu tượng làng trong tâm thức người xa.
Về nơi tôi thân thuộc từng mái nhà,
Cây mít bưởi na,… bờ đê, sân bóng,
Những đứa bạn và họ hàng làng xóm,
Tôi lại về gặp gỡ nhớ… ngày xưa.
Về hội làng, thăm bố mẹ già nua,
Vết thời gian in hằn bao vất vả,
Vắng con xa thân già hiu quạnh quá,
Tôi lại về trong tràn ngập yêu thương.

VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ

Nay em trở về mái trường thân yêu.
Cái nắng hanh hao buổi chiều lặng lẽ
Thầy cô ơi ! Sao sân trường buồn tẻ
Bạn xưa đâu ?Thầy giáo cũ đâu rồi?
Mái trường xưa chẳng ghế đá tường vôi.
Thầy tôi đó tóc bạc rơi bụi phấn.
Thâỳ của tôi xuất tháng năm lận đận
Với đàn con cắp sách buổi đến trường
Nay trở về mái trường cũ thân thương
Ùa trong tim kỷ niệm xưa xa vắng
Nhớ Thầy cô biết nói sao cho đặng
Lệ hen mờ trong ký ức yêu thương.
Ơn Thầy Cô em ghé đến mái trường
Nơi bục giảng vẫn còn vương bụi phấn
Em gọi nhỏ Thầy Cô ơi! Bạn cũ!
Ở nơi nào em luôn ấp ủ trong tim.

Bài thơ tạm biệt mái trường không chỉ là một lời chia tay, mà còn là một lời hẹn gặp lại trong tương lai. Những dòng thơ ấy như là những chiếc cầu nối kết nối quá khứ và tương lai, gắn kết những kỷ niệm đẹp đẽ về mái trường cùng những ước mơ về tương lai. Dù chúng ta phải rời xa mái trường, nhưng trong lòng mỗi người, những giá trị và bài học mà chúng ta đã học được sẽ mãi mãi còn sống và phát triển. Bài thơ tạm biệt mái trường là sự chấp nhận và chuẩn bị cho những thách thức mới, nhưng cũng là dịp để ta nhớ mãi và trân trọng những ngày tháng trường trung học tươi đẹp.

Thơ Hay -