Hãy đọc ngay thơ buồn một mình rơi nước mắt

Thơ buồn một mình là những tác phẩm mang trong mình một tâm trạng u uất, cô đơn và đau đớn của người sáng tác. Những bài thơ này thường là kết quả của sự lặng lẽ, suy tư và cảm xúc sâu xa, khi một người đối diện với nỗi buồn một mình, không có ai chia sẻ. Trải qua những cảm xúc phức tạp, thơ buồn một mình thường thể hiện sự cô đơn và lạc lõng trong xã hội, làm cho người đọc cảm nhận được sự đau lòng và bất an mà tác giả trải qua. Đồng thời, những dòng thơ này cũng có thể là nguồn động viên và sự đồng cảm với những ai cũng từng trải qua cảm giác buồn bã và cô đơn trong cuộc sống.

Nội Dung Chính

NHẶT NẮNG

Em nhặt nắng bỏ vô vành nón lá
Tà áo dài nghiêng ngả gió vờn bay
Dấu yêu à anh đâu uống mà say
Say ánh mắt say bàn tay bữa ấy.
Bờ môi hồng nụ hôn nồng run rẩy
Cánh Mộc Miên hờn lẫy hắt hiu chiều
Trái tim cằn một lần nữa liêu xiêu
Như muốn nói bao nhiêu điều trăn trở.
Có phải chăng chúng mình là duyên nợ
Câu thơ tình mãi dang dở dở dang
Hay là do xa cách quá phũ phàng
Nên nỗi nhớ chen ngang tìm nỗi nhớ.
Chùm hoa Bưởi hôm nào bên trang vở
Chút “hương thầm “ theo hơi thở thoáng qua
Tháng ba ơi xuân cũng đã nhạt nhoà
Theo hạt nắng vỡ oà vào khắc khoải.

LẶNG THẦM…

Nhớ anh nhiều anh có biết hay không
Sao nhìn đâu cũng là hình bóng ấy
Dẫu xa cách bao lâu em vẫn vậy
Trái tim này chỉ thấy mỗi mình anh
Mỗi đêm về mong giấc ngủ an lành
Nhưng không thể bởi chòng chành nỗi nhớ
Người xa vắng như thiếu đi hơi thở
Để bây giờ cách trở càng nhớ thương
Dẫu chúng ta chẳng thể bước chung đường
Nhưng còn đó là vấn vương kỷ niệm
Bao khắc khoải nỗi niềm như xâm chiếm
Thả trôi về…miền ký ức xa xôi !!

TÂM SỰ VỚI EM

Ừ chúng mình giờ độ tuổi năm mươi
Anh cô đơn..em cũng buồn cũng tủi
Lối đi về chỉ một mình lủi thủi
Nên trong lòng không có được niềm vui
Nên bây giờ anh muốn hỏi chút thôi
Em có thể cùng anh về chung lối
Để chúng mình được bên nhau sớm tối
Lúc tuổi già..cùng chăm sóc lẫn nhau
Có tuổi rồi nhiều lúc ốm..khi đau
Sống cô đơn lại càng buồn em nhỉ
Em nói đi..nếu như là có thể
Em hãy về.. mình cùng sống bên nhau
Hai trái tim lại tươi thắm sắc màu
Cho vơi bớt những nỗi đau trong dạ
Dù năm mươi nhưng không làm sao cả
Mình vẫn yêu..vẫn có thể chung đường.

NỖI LÒNG

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

NGƯỜI TA CÓ THƯƠNG MÌNH KHÔNG?

Có một người họ vốn chẳng thương ta
Nhưng ta lại yêu mặn mà cháy bỏng
Ngày và đêm lúc nào cũng mong ngóng
Nhớ “phát điên” dẫu khoảng cách rất gần
Thương người ta đến độ khóc rần rần
Sợ một ngày người ta thương ai khác
Nên con mắt lúc nào cũng dáo dác
Đón người ta mỗi lúc họ ngang nhà
Thương người ta mà chẳng dám nói ra
Nên trong lòng lúc nào cũng bực bội
Bên ngực trái trỗi từng hồi nhức nhối
Sợ nói ra người ta khẽ..lắc đầu
Ước người ta..cũng thích hát ví dầu
Rằng cũng thương cũng nhớ mình nhiều lắm
Cũng mấy bận thương cả trộm nhìn ngắm
Khi ấy chắc tim khua đập rộn ràng
Ước người ta tìm đến mình vội vàng
Ngỏ lời thương và sẵn sàng dang rộng
Một vòng tay bấy lâu thầm mơ mộng
Ghì siết ôm thỏa thương nhớ bấy lâu
Ước người ta nhả dịu ngữ từng câu
Anh yêu em từ rất lâu rồi đấy
Tưởng tượng thôi mà con tim run rẩy
Loạn nhịp khua đến độ bất bình thường

TRẢ CHO EM…

Gửi lại em bài thơ tình viết dở
Chưa chấm câu…còn bỏ ngỏ lời yêu
Trả cho em rừng kỷ niệm tiêu điều
Cây xơ xác lá vàng rơi ngập lối.
Trả lại em hoàng hôn chiều gần tối
Áng mây hồng bay chấp chới vào đêm
Trả lại em giọt nắng cuối bên thềm
Không nhảy múa, đang im lìm lụi tắt.
Trả cho em ánh sao in đáy mắt
Em mang đi lệ đắng chát trong lòng
Hết đam mê nguội lạnh trái tim hồng
Như bếp lửa cuối đêm đông le lói
Để lại anh..vết thương lòng đau nhói
Tâm hồn anh thành cát sỏi sạn chai
Rồi năm canh với thao thức đêm dài
Viết thơ tình trong u hoài kỷ niệm.
Như cánh chim giữa mênh mông trời biển
Sợ cánh cung đương giương sẵn mũi tên
Sợ cành cong..chẳng dám tiến đến gần.
Trắng đôi tay tàn giấc mộng phù vân
Còn mây xám kéo ngang trời vần vũ
Còn bão lòng cùng mảnh đời giông tố
Còn tim đau rạn vỡ lúc đêm về.
Trả cho em tất cả hết đam mê
Bao kỉ niệm trong lời thề buông bỏ
Cùng bài thơ anh gửi vào cơn gió
Tình bơ vơ thêm vết cứa vào đời

Trong thơ buồn một mình, chúng ta cảm nhận được sự đơn độc và hẻo lánh của người viết, nhưng đồng thời cũng hiểu được sâu sắc hơn về những cảm xúc sâu thẳm trong tâm hồn họ. Những dòng thơ ấy là biểu hiện của sự lưu luyến, nhớ nhung và cảm xúc đau đớn mà họ phải đối mặt một mình. Tuy buồn bã và u tối, nhưng thơ buồn một mình cũng là hành trình khám phá bản thân, là cách để tác giả thấu hiểu và chấp nhận những khía cạnh khó khăn của cuộc sống. Đôi khi, qua những dòng thơ ấy, người viết cảm thấy nhẹ nhàng hơn, bởi vì họ đã tìm thấy một nơi an toàn để thể hiện và chia sẻ những cảm xúc của mình.

Thơ Hay -