Tổng hợp những bài thơ tình yêu quê hương đất nước hay nhất

Bài thơ tình yêu quê hương đất nước là một tấm gương sáng của tình yêu và lòng trung thành với tổ quốc. Những dòng thơ đầy xúc động này thường dành cho những cảnh đẹp tự nhiên của quê hương, những hình ảnh thiên nhiên hùng vĩ, và cũng là sự tôn vinh cho những giá trị văn hóa, lịch sử của dân tộc.

Bài thơ không chỉ là một cách để diễn đạt tình cảm cá nhân, mà còn là lời tri ân, lòng biết ơn sâu sắc đối với vẻ đẹp và hào hùng của quê hương. Từng câu thơ đều là những bức tranh sống động, là những lời ca ngợi, hy vọng và tự hào về đất nước, thể hiện tinh thần đoàn kết và sự gắn bó không thể tách rời giữa con người và quê hương.

Nội Dung Chính

Bài thơ tình yêu quê hương đất nước tuyệt vời

Trong lòng mỗi người, quê hương luôn là một nguồn cảm hứng vô tận cho những bài thơ tình yêu đặc biệt. Những bài thơ này không chỉ là sự kỷ niệm về những ký ức đẹp của quá khứ, mà còn là sự tôn vinh và yêu thương cho nơi chúng ta sinh ra, lớn lên và trưởng thành.

Bài thơ tình yêu quê hương đất nước tuyệt vời là những tác phẩm thăng hoa của tình yêu và lòng kiêu hãnh dành cho vùng đất hình thành bản sắc riêng biệt. Những dòng thơ trong những bài này thường mang đến hình ảnh đẹp, hùng vĩ của quê hương, thể hiện lòng tự hào, lòng quý trọng và sự gắn bó mạnh mẽ của con người với quê hương và đất nước.

ĐƯỜNG HẠNH PHÚC

Đường huyền thoại, trên Cao Nguyên Đá
Xuyên qua rừng, Biển đá mênh mông
Đất trời Tổ Quốc non sông
Hà Giang đổi mới hừng đông rạng ngời.
Đảng dẫn lối, ngàn đời dân nhớ
Tuổi thanh xuân, ta mở con đường
Đêm ngày phá núi khẩn trương
Bàn tay khối óc muôn phương tụ về.
Công trường mở, miền quê khai sáng
Nguyện hy sinh, năm tháng nơi này
Bắc Sum nhộn nhịp hăng say
Đồng bào hợp sức chung tay góp phần.
Dẫu mưa bão, đại ngàn lạnh buốt
Huyết tâm thư, thông suốt lòng người
Pì Lèng, Thẩm Mã, Cổng Trời
Chín Khoanh, kỳ tích một thời khó quên.
Những gian khổ, vượt trên thử thách
Vùng cao xưa, xa cách nối liền
Con đường Hạnh phúc bình yên
Giao thông huyết mạch lập nên sử vàng.

MIỀN CỰC BẮC

Em hãy về, miền Cực Bắc Hà Giang
Cao Nguyên Đá là quê hương anh đó;
Núi trùng điệp, đại ngàn xanh lộng gió
Khung trời kia hoa nở khắp nẻo đường.
Mã Pì Lèng sắc ảo ảnh trong sương
Hẻm Tu Sản soi dòng sông Nho Quế;
Rừng, Biển Đá, hùng vĩ đẹp là thế
Một vùng quê nghe kể thấy yên bình.
Anh vẫn chờ, mỗi buổi sớm bình minh
Đem tiếng Sáo gọi bạn tình xa cách;
Rồi hẹn ước, đợi mùa Tam Giác Mạch
Đến Khâu Vai sử sách xưa lưu truyền.
Múa điệu Khèn, Khẽ tỏ tình giao duyên
Nơi Tiên cảnh bồng lai nhường tri kỷ;
Để bà Nguyệt, ông Tơ cùng dẫn mối
Vào mùa xuân nên nghĩa vợ thành chồng.
Đón em về, làng bản của người Mông
Lòng khao khát chờ đêm trăng đẹp nhất
Thắp ngọn lửa, trao tình say ngây ngất
Nơi biên cương xây tổ ấm trọn đời.

HÀ GIANG MIỀN ĐẤT HỨA

Về với Hà Giang nhé
Danh lam nổi khắp miền
Cực Bắc thật bình yên
Cổng Trời dừng ngắm mãi.
Đôi Núi Tiên huyền thoại
Bồng Lai xưa ngỡ ngàng
Xao xuyến lòng bâng khuâng
Giống như trong giấc mộng.
Nhịp Cầu Vồng in bóng
Vắt ngang giữa đại ngàn
Cảnh sắc lộng miên man
Thảm hoa Tam Giác Mạch.
Say đắm nhiều du khách
“Hạ Long”cạn hóa Rồng
Mây gió cuốn hồn sông
Thành Công Viên Địa Chất.
Hùng vĩ, đẹp ngây ngất
Sông Nho Quế đợi chờ
Mã Pí Lèng nên thơ
Ôm cung đường Hạnh phúc.
Làm bao người thổn thức
Lãng mạn câu chuyện tình
Đón nắng thuở bình minh
Hà Giang miền đất hứa.

MÙA THU VÀNG

Nghe tiếng gọi, Hoàng Su Phì da diết
Mùa thu vàng chan vệt nắng lung linh;
Gió nhẹ đưa, hương lúa chín quê mình
Cảnh thơ mộng bình minh về bản mới.
Những cung bậc, sắc vàng xưa vẫn đợi
Giữa đại ngàn lúa mới tỏa ngát hương;
Ruộng bậc thang, say đắm đến lạ thường
Đẹp ngây ngất, đường treo mây gió lộng.
Tiếng cối nước, ụp xòa bên suối rộng
Những nhà sàn thấp thoáng cảnh bình yên;
Chè Thông Nguyên, nổi tiếng khắp mọi miền
Được hòa quyện vào thu vàng nhung nhớ.
Từng thửa ruộng, sương mờ giăng thác đổ
Chàng trai Nùng, đến chợ hát giao duyên;
Thiếu nữ Dao, e ấp ngóng bạn hiền
Ngắm đỉnh núi Chiêu Lầu Thi xao xuyến.
Để Lữ khách, bâng khuâng lòng lưu luyến.
Quanh bản Phùng thảm lúa trải muôn nơi;
Một vùng quê, thang bắc giữa lưng trời
Thầm mong đợi mùa thu vàng sơn cước.

HÀ GIANG TRONG TÔI

Miền biên viễn, muôn hoa đua nở
Tựa như tranh cứ ngỡ thiên đường;
Đất trời mờ ảo trong sương
Hà Giang cực bắc quê hương tuyệt vời.
Ruộng thành bậc*, thang trời thơ mộng
Khúc nhạc Dao trầm bổng nào lòng;
Thác Tiên Đèo Gió* chờ mong
Miền quê yêu dấu khắc trong tim mình.
Hội nhẩy lửa, Quang Bình đặc sắc
Vùng Bắc Quang, luôn nhắc gọi mời;
Cam sành đặc sản muôn nơi
Trà ngon đãi khách về chơi, làm quà.
Thành phố trẻ, phồn hoa đổi mới
Hà Giang ơi vẫn đợi bao ngày;
Một vùng biên giới đổi thay
Vị Xuyên nổi tiếng nơi đây chiến trường.
Cao nguyên đá, cung đường đẹp nhất
Núi Cô Tiên, ngây ngất tâm hồn;
Nà Luồng, Động Én* truyền ngôn
Dòng sông Nho Quế hoàng hôn đợi chờ.
Đỉnh Lũng Cú, Cột cờ Tổ Quốc
Dáng uy nghi phía trước chủ quyền;
Bắc Mê thoáng cảnh bình yên
Đây Căng* lịch sử lập nên sử vàng.

DÒNG SÔNG LÔ

Dòng sông Lô, ôm trọn đất Hà Giang
Như giải lụa vắt ngang người thiếu nữ;
Nước xanh thẳm, ngỡ Rồng thiêng bất tử
Chảy xuôi dòng, tâm sự với biển khơi.
Bao đời nay, Sông ngỏ với đất trời
Nhớ một thuở nước khơi hồn đáy mắt;
Cũng e ấp, một mầu xanh trong vắt
Khẽ tỏ tình đón vạt nắng nương dâu.
Dòng Sông Lô, khao khát chảy qua cầu
Soi bóng núi Mỏ Neo lồng núi Cấm;
Mây vờn gió, gọi trăng sao đằm thắm
Nơi đầu nguồn ngọt lắm gợi tình riêng.
Bên dòng Sông, núi đá dựng chân kiềng
Xem lũ trẻ nô đùa chiều gánh nước;
Làm xao động, một vùng quê phía trước
Giữa đại ngàn Sông ngược núi mộng mơ.
Ôi tình yêu, nước lặng khẽ hôn bờ.
Gieo khúc nhạc vần thơ dòng phương Bắc
Lúc hờn dỗi, vô tình như gươm sắc
Nước đục ngầu cuộn lắc sóng sầu vương.
Dòng Sông Lô, đan cảm xúc lạ thường
Từng chứng kiến nhiều thương đau biên giới;
Thành phố trẻ, Hà Giang thời đổi mới
Đang từng ngày Sông đợi viết trường ca.

MÙA PHƯỢNG VĨ

Mùa Phượng Vĩ, sân trường im lặng quá
Tiếng Ve kêu vội vã gọi nhau về;
Với nỗi niềm, man mác thấy buồn ghê
Dòng lưu bút nguyện thề trao kỷ niệm.
Hết năm học, giờ đây thời khắc điểm
Thời gian trôi, thấm thoát đã tan trường;
Dạ bồi hồi, đứng lặng đợi người thương
Hoa Phượng Vĩ níu chân lòng ngơ ngẩn.
Như một thuở, Phượng buồn vương bụi phấn
Chiếc khăn tay trao tặng trong vội vàng;
Những cánh hoa, ép sách đợi người sang
Ôi tuổi ngọc giờ đang nhòa nước mắt.
Kỷ vật tím, ngập ngừng thề son sắt
Buồn mênh mang xa cách trải nỗi lòng;
Ngày tan trường, người có nhớ gì không?
Rồi lặng lẽ Phượng hồng khơi lưu luyến.
Sân Trường vắng, để hồn ai xao xuyến
Phút chia tay bỗng thấy nghẹn dâng trào;
Sợi tơ hồng, muốn nhắn gửi lời trao
Lòng bâng khuâng biết bao giờ gặp lại.
Mùa Phượng vĩ, đến rồi xa nhau mãi
Tuổi ngây thơ trong sáng bởi tim hồng;
Những tâm hồn, sẽ tỏa sáng hừng đông
Cùng bước tiếp trên đường đời vững trắc.

Bài thơ tình yêu quê hương đất nước hùng vỹ

Những bài thơ về tình yêu quê hương đất nước hùng vỹ không chỉ là những dòng chữ mà còn là biểu tượng vững mạnh của lòng tự hào dân tộc. Những tác phẩm này thường kể về vẻ đẹp huyền diệu của quê hương, với những cảnh sắc tuyệt vời, những dòng sông êm đềm, những dãy núi hiên ngang, và những đồng cỏ mênh mông. Từng câu thơ truyền tải tình yêu sâu đậm của con người đối với đất nước, với lịch sử và với văn hóa của mình. Những bài thơ này thường là biểu tượng của sự tự hào, khích lệ và động viên cho tinh thần yêu nước, khơi gợi lòng yêu quê, và thể hiện niềm tin vào tương lai rạng ngời của dân tộc.

CÂY NGHIẾN CÔ ĐƠN

Ôi Quản Bạ…Nơi Cao Nguyên hùng vĩ
Đường trên mây, Cán Tỷ dốc đá mòn
Bao năm rồi cây Nghiến ở triền non?
Vẫn lặng lẽ âm thầm chờ đứng đó.
Cây Nghiến cổ, cô đơn trên đèo gió
Tán lá xanh khẽ mở đón hương trời,
Giữa đại ngàn cây thổn thức lá rơi
Ai thấu hiểu dòng đời tưởng vô thức.
Một số phận, cây cô đơn thuở trước
Bên vực sâu mòn mỏi nghiêng đợi chờ,
Một dáng hình, hòa lẫn cảnh trong mơ
Tiếng gió hú vang xa vọng vách đá.
Như than thở, trách sao đời nghiệt Ngã
Hỏi tình xưa từng kết mối duyên đầu,
Núi rừng thiêng vạn vật, cổ thụ đâu?
Vài trăm tuổi Nghiến sầu tuôn lẻ bóng.
Cây Nghiến cổ, cũng biết yêu mơ mộng
Đón mùa xuân gieo giống nẩy đâm trồi,
Khắp núi rừng cuốn lấy hồn Nghiến côi
Thành bất tử giao thoa cùng trời đất.
Cao Nguyên Đá, làm bao người ngây ngất
Lòng bâng khuâng xen cảm xúc lạ thường,
Giữa khoảng trời, cây nhắc gợi niềm thương
Cây Nghiến cổ… Hà Giang chờ đợi mãi.

LỬA TÌNH TRÊN CAO NGUYÊN

Nơi gặp gỡ…giữa khung trời hoa mộng
Cảnh thiên thai xao động mối duyên đầu;
Bao nỗi niềm muốn ngỏ với cùng nhau,
Lời hẹn ước sẽ mau thành hiện thực.
Hồn bay bổng, khi tình yêu đánh thức
Nắm tay nhau tiếp sức mạnh cho đời;
Ngọn lửa tình đốt cháy mãi không vơi,
Cổng trời đó Núi Đôi từng chứng giám.
Tục bắt vợ, hát giao duyên nồng thắm
Người H’Mông Hà Giang trọng nghĩa mà;
Với điệu Khèn gọi bạn tình phương xa,
Nhờ tiếng sáo băng qua đèo núi đá.
Đón em gái, miền xuôi lên Quản Bạ
Làm vợ anh lễ tạ trước linh đường;
Tam Sơn này sẽ trở thành quê hương,
Miền đất lạ mến thương lồng kỷ niệm.
Khoảnh khắc ấy, ngỡ như phép mầu nhiệm
Phận và duyên đã chiếm trọn tim này;
Chuyện bây giờ đâu phải giấc mơ bay,
Là hiện thực mê say lòng ngây ngất.
Trao tình nghĩa, hồn nghiêng ngả trời đất
Duyên đôi ta đẹp nhất tựa trăng ngần;
Lời thì thầm gửi gió mộng tình nhân,
Được thêu dệt bản tình ca hạnh phúc.
Nâng bát rượu, mừng vui, cùng nhau chúc
Rừng núi thiêng đến lúc nhận dâu nhà;
Lửa bập bùng sưởi ấm tình đôi ta,
Sắc huyền thoại trên cao nguyên bừng sáng.

HOA TAM GIÁC MẠCH

Đất trời thoáng cảnh thần tiên
Núi non trùng điệp, Cao nguyên tuyệt vời;
Thiên đường Hoa nở muôn nơi,
Hoa Tam Giác Mạch, sắc ngời mênh mang.
Hoa vờn thửa ruộng bậc thang
Lồng chen nhũ đá, như đang đợi chờ;
Nao lòng du khách ngẩn ngơ,
Loài Hoa của đá, nên thơ mặn nồng.
Ngỡ nàng thiếu nữ H’Mông,
Nhẹ nhàng e ấp, ngóng trông bạn tình;
Váy xòe, cánh mỏng lung linh,
Thảm Hoa khoe sắc, rung rinh vẫy chào.
Mê hồn thắng cảnh vùng cao,
Đẹp như tranh vẽ, gửi trao duyên đầu;
Say tình thắm đỏ hồng châu,
Ngắm Tam Giác Mạch, đêm thâu mơ màng.
Khung trời kỳ ảo ánh trăng,
Cao Nguyên bừng sáng, đông sang đại ngàn;
Sắc màu huyền thoại trời ban,
Hoa Tam Giác Mạch, ngập tràn chân mây.

ĐÊM NGHE ĐIỆU LÝ CON CUA

Nghe điệu lý, con Cua buồn quá
Não nùng thay nhung lụa lỡ làng;
Cuộc đời đưa đẩy trái ngang,
Xót xa ngược lối đò sang bến rồi.
Những số phận, bèo trôi trong gió
Kiếp bò ngang thân nhỏ làm chồng;
Đêm trường lặn lội bão dông,
Lo toan cuộc sống tình không nên đùa.
Nghe điệu lý, con Cua nghẹn đắng
Thật đớn đau chết lặng tâm hồn;
Một mình đứng đợi hoàng hôn,
Tiễn đưa duyên cũ phận chôn kín lòng.
Không cùng bước, long đong trắc trở
Tình lãng quên nức nở tháng ngày;
Lòng Cua ai hiểu ai hay?
Bao nhiêu tâm sự lệ cay tuôn hàng.
Đêm hoang vắng, Cua càng suy ngẫm
Chắc bùa mê nàng ngấm duyên thề;
Đem tình đùa rỡn phu thê,
Lòng như xát muối em chê anh nghèo.
Nhìn trăng khuyết, Cua theo buồn bã
Chuyện trăm năm thoáng đã vô hình;
Nhân tâm độc phụ về dinh,
Thay lòng đổi dạ quên tình thủy chung.
Thương Cua đực, phụng cung lột xác
Chốn phòng the…kẻ khác trêu hồn;
Lẽ thường nhắc nhở càn khôn,
Chuyện Cua khép lại, châm ngôn để đời.
Nghe điệu lý, răn người thấm thía
Vợ chồng son tình nghĩa mặn mà;
Khung trời dệt mộng đôi ta!
Sống cho hạnh phúc mẹ cha yên lòng.

HUYỀN THOẠI NÚI CÔ TIÊN

Sắc huyền thoại, bồng lai Tiên cảnh
Mộng thiên thai, trải ánh trăng vàng;
Cổng trời kỳ ảo mênh mang,
Gió đưa mây đón tình đang say nồng.
Thiên tình sử, chuyện không kể hết
Nơi cao nguyên, gắn kết hai nguời;
Tiên trời vãn cảnh vui chơi,
Vẳng nghe tiếng nhạc, trần khơi nao lòng.
Khúc trầm bổng, khèn Mông thôi thúc
Quyện lấy nhau hạnh phúc muôn đời;
Hoa Đào theo tiếng đàn Môi,
Uyên ương tình gửi, thành đôi vợ chồng.
Theo năm tháng, hừng đông Quản Bạ
Vùng Tam Sơn, Đào hạ sinh thành;
Con Trời kháu khỉnh minh anh,
Dòng Tiên nối dõi, lớn nhanh rạng ngời.
Trên thượng giới, sao Trời lại biết?
Chia lứa đôi, trăng khuyết, mây buồn;
Lời thề cuối buổi hoàng hôn,
Tình trao hạ giới, lòng luôn bên chàng.
Dòng nước mắt, theo nàng tuôn mãi
Làm sói mòn, một giải cao nguyên;
Phải chăng số phận là tiên?
Đời chia hai lối, nhân duyên vạn sầu!
Chàng đau khổ, tình đầu mong nhớ
Gọi người yêu, nức nở đêm trường;
Con hờn khát sữa nhìn thương,
Trời cao chẳng thấu, thê lương thế này.
Thương con dại, để ngay đôi nhũ
Nuôi lớn khôn, làm chủ núi rừng;
Gò Đào hóa thạch lệ dưng,
Núi đôi Tiên Nữ, xin đừng quên nhau.
Tình bất tử, ngàn sau vang vọng
Hồn núi thiêng, nhũ mọng lưu truyền;
Ngỡ ngàng cảnh giới bình yên,
Thác mây huyền ảo, núi Tiên để đời.

TÌNH THU

Mai Thu rồi…mình không còn buồn nữa
Ta cùng nhau… hò hẹn dưới triền sông
Ngắm Cải vàng…dưới nắng trải mênh mông
Cùng vui đùa…chơi mục đồng lượm trái
Mai Thu rồi…lòng không còn trống trải
Bởi em về…mình ân ái tình xưa
Vai kề vai…ngây ngất mấy cho vừa
Trong cơn mưa… thỏa lòng bao khao khát
Thu sang rồi…dào dạt lời Thu hát
Đôi tay trần…ngột ngạt níu bờ vai
Cùng say sưa…cuống quýt nụ hôn dài
Rồi đắm chìm…mặc ánh trăng hờn dỗi
Nắng Thu gọi…nhưng mình đâu có vội
Vẫn rạo rực…trong lửa cháy tình yêu
Vẫn trao nhau…để vợi nhớ bao chiều
Vẫn phiêu diêu …cùng áng mây lơi lả
Thu đang sang …xào xạc vàng sắc lá
Ngưu Chức về… tình vội vã…trong mưa.

Bài thơ tình yêu quê hương đất nước thân thương

Những bài thơ về tình yêu quê hương đất nước thân thương là những tác phẩm nghệ thuật tinh tế, tôn vinh và ca ngợi vẻ đẹp, bản sắc văn hóa và truyền thống của tổ quốc. Những dòng thơ sáng tạo không chỉ mô tả cảnh đẹp thiên nhiên mà còn tái hiện những góc phố quen thuộc, những con đường nhỏ, những nơi linh thiêng hay những truyền thống đặc biệt của đất nước. Tình yêu thương đối với quê hương được thể hiện qua từng câu chữ, từng khung cảnh và từng hình ảnh mà bài thơ mang lại. Đọc những tác phẩm này, người đọc không chỉ cảm nhận được sự kỳ diệu của quê hương mà còn tìm thấy những kỷ niệm và niềm tự hào về nguồn gốc, văn hóa và địa lý của mình.

THÁNG 6 HOÀI NIỆM

Nhặt cánh phượng ta lưu vào trang vở
Nắng chói chang làm nỗi nhớ khôn nguôi
Dấu Hạ yêu mênh mang cuối chân trời
Chuyển vần xoay trải nghiệm suốt cuộc đời
…………..
Trưa tháng 6 ve hát lời bi thảm
Khiến lối về nơi cõi tạm diết da
Xoáy vào tim ấy thế mà nhanh thật
Trên chuyến tầu mở cập nhật hổm xưa
…………..
Chào Thủ Đô bao lũy thừa vô định
Hỡi bình minh chẳng toan tính nghĩ suy
Biết được gì chân như là bến đỗ
Hãy bằng lòng chút thổ lộ bình an
……………
Chùm nắng hạ vô vàn xao xuyến ấy
Cứ bồi hồi biết mấy những giao thoa
Niềm ấp iu vẫn chan hòa muôn nẻo
Hoài niệm nầy mãi nhắc khéo tình ta.!!!

GỬI HUẾ

Tôi biết rằng, chỉ có thể thoáng qua
Nhưng lỡ bước vào tim em băng giá
Dẫu đường đời vẫn có nhiều bản ngã
Tôi thẩn thờ ,em cứ thế quay đi.
Tôi biết rằng ,chẳng góp nhặt được gì
Giữa được mất chân tình tôi dâng hiến
Là lữ khách một lần tôi đã đến
Huế tình yêu! Nở cướp mất linh hồn.
Gửi lại Huế với tất cả môi hôn
Chiều bịn rịn tiễn hoàng hôn về núi
Em tiễn tôi nụ cười hiền không tuổi
Không luyến lưu như sát muối tim người.
Dẫu mai này trên khắp nẻo đường đời
Tôi vẫn ước một lần quay trở lại
Huế thân yêu! Có tình tôi hoang dại
Rất thật thà! Rất Huế và riêng em…

ĐỢI ANH VỀ

Giữa tháng ba, Gạo nở khắp chân trời
Màu hoa đỏ nhắc người yêu một thuở;
Thầm gọi khẽ, trong tim đan sợi nhớ
Mối tình đầu bỡ ngỡ thẹn thùng ghê.
Người yêu ơi, nắng đã hửng xuân về
Em vẫn đợi câu thề đêm buông xuống;
Bên gốc Gạo đầu làng chuông ngân vọng
Con tim này rung động ngàn lần yêu.
Chuyện trăm năm, hạnh phúc đến thật nhiều
Tình đã chín duyên thêu thành hiện thực;
Lòng ngây ngất, vội trao trong thổn thức
Bờ vai gầy, khẽ nép vội lòng anh.
Ngày chia tay, hoa Gạo đỏ trên cành
Mưa ướt đẫm tuôn thành dòng nức nở;
Lòng trống trải, cô đơn đầy trắc trở
Những nỗi niềm biết ngỏ cùng với ai?
Vì chiến tranh, suốt những tháng năm dài
Quyết một dạ người trai vì Tổ Quốc;
Ra chiến trận, giữ biên cương đất nước
Hận căm thù khiến giặc tầu phải thua.
Những hy sinh, đâu phải chuyện trò đùa
Giữa bom đạn hoa Mua ghìm tiếng súng;
Và người lính, xả thân mình đuổi chúng
Đâu biết rằng người con gái làng quê.
Bao tháng năm, mòn mỏi đợi anh về
Khi tỉnh giấc cơn mê hồn hoang vắng;
Lệ nhuốm máu, chờ thâu đêm thức trắng
Mong anh về như đợi giọt mưa xuân!
Nỗi buồn đau, tưởng sụp đổ tinh thần
Còn đầu nữa thời xuân hương đua sắc;
Tóc điểm bạc, pha sương giờ ai nhắc
Có lẽ nào đạn lạc vùi người thân?
Chờ đợi anh, cầu nguyện, khóc ngàn lần
Trong tâm khảm vẫn thầm nuôi hy vọng;
Yêu nhau mãi, đời như hình với bóng
Rồi một ngày chợt nhận thấy đầu thôn.
Đúng là anh, trong ánh mắt đượm buồn
Thân tàn phế chân in tròn trên cát;
Vòng tay ấm, nghẹn ngào trào nước mắt
Ôi nụ cười khuôn mặt người chiến binh!
Và giờ đây, đất nước được thanh bình
Mình viết tiếp chuyện tình duyên đối lứa;
Thời hoa đỏ, bầu trời thương, Lính hứa
Dẫu muộn màng thắp lửa sáng duyên xưa.

CAO NGUYÊN ĐÁ

Công viên địa chất, cao nguyên đá
Giải đất hoang sơ trải ngút ngàn;
Danh bất hư truyền lắm cảnh quan
Thiên nhiên hùng vĩ đất trời ngỏ.
Con đường Hạnh Phúc Bác cho mở
Khai sáng văn minh đất nước cần;
Khát vọng ươm mầm Đảng của dân
Cao Nguyên bừng tỉnh kỷ nguyên mới.
Người Mông vất vả trên miền núi
Giờ được ấm no khắp bản làng;
Nghèo đói xa dần đổi giầu sang
Trẻ thơ học chữ, điều lẽ phải.
Niềm tin, khát vọng trường tồn mãi
Đón ánh ban mai thêu dệt đời;
Gấm vóc non sông đẹp sáng tươi
Tương lai gây dựng vững đà tiến…
Cao nguyên truyền thuyết rồng tiên đến
Thắng cảnh thiên đường tuyệt thế gian;
Chuyện cũ tích xưa gieo tiếng đàn
Khèn Mông gọi bạn tình say đắm.
Du dương khúc nhạc huyền thoại lắm
Trầm bổng cung vờn vọng núi thiêng
Hát đối giao duyên bản sắc riêng;
Ngỡ ngàng cảnh giới, cổng trời giữ.
Núi đôi Quản Bạ, động Lùng Khúy
Bóng dáng ngàn năm vẫn đợi chờ;
Du khách sững sờ ngỡ trong mơ
Cung đường nổi tiếng xuyên mây núi.
Lưng trời thảm cải, ruộng chen đá
Tam giác mạch, làm say đắm người;
Đỉnh mã Pì Lèng cảnh sắc khơi
Dòng sông Nho Quế, trong sương hiện.
Chợ tình Khâu Vai miền biên viễn
Đậm nét nhân văn giầu chất thơ;
Nổi tiếng khắp vùng chuyện của Pao
Về thăm Lũng Cẩm làng văn hóa.
Nối dòng lịch sử niềm kiêu hãnh
Dinh thự nhà Vương thời khắc này;
Phố cổ Đồng Văn, Lũng Cú đây
Cao nguyên điểm đến mời du khách.

VŨNG TÀU VỀ ĐÊM

Đêm Vũng Tàu quang cảnh tuyệt làm sao
Gió thổi mát sóng rì rào âm điệu
Dọc ven biển ánh đèn đường đâu thiếu
Chạy xe đi mới hiểu phố đẹp giàu
Một vòng tròn từ bãi trước đến bờ sau
Nhìn điện sáng sắc màu xanh vàng đỏ
Du khách tỏa khắp nơi nhiều con ngõ
Thiếp ôm chàng bày tỏ thích xuyến xao
Ngắm cùng nhau thưởng ngoạn rất dạt dào
Khi tản bộ dạ nôn nao cảm xúc
Ta bước sánh dạo quanh mình tiếp tục
Thỏa rong chơi tận lúc thật khuya về
Vui vẻ nhiều hạnh phúc bởi phu thê
Luôn bên cạnh môi kề vòng tay ấm
Yêu thương mãi ngọt ngào hoài sâu đậm
Men nồng say đã ngấm ở trong lòng .

CẢNH SẮC MÙA THU

Mùa Thu về dịu mát gió heo may
Hết oi ả của những ngày nắng hạ
Rồi thay đổi sắc màu trên cành lá
Khung cảnh nhìn mới lạ thấy nôn nao
Mùa Thu ơi cảm xúc lại dâng trào
Là thi sĩ nên xuyến xao lồng ghép
Bao ngôn ngữ vần câu sao cho đẹp
Viết vào thơ ghi chép lắn lót bài
Mùa Thu vàng dù úa đậm dấu phai
Nhưng quy luật đan cài là điểm nhấn
Đang xen kẽ thiên nhiên mình đón nhận
Một bức tranh dạ phấn chấn dạt dào
Mùa Thu lòng tha thiết bởi gởi trao
Với âm hưởng ngọt ngào men nồng ái
Luôn say đắm niềm vui và hiện tại
Tình yêu thương hoài mãi thật mặn mà .

Bài thơ tình yêu quê hương đất nước cảm động

Những bài thơ về tình yêu quê hương đất nước cảm động là những tác phẩm nghệ thuật tinh tế, đậm chất cảm xúc, và gợi lại trong lòng người đọc những trải nghiệm đầy xúc động về tổ quốc và những nơi yêu thương. Những dòng thơ đan xen cảm xúc mênh mông, từ niềm tự hào về nền văn hóa, lịch sử đến nỗi nhớ và mong ước về quê hương. Bằng những hình ảnh sống động và ngôn từ tinh tế, các nhà thơ đã tạo ra những tác phẩm gần gũi và đầy ý nghĩa, khơi gợi lòng yêu nước và ý thức bảo vệ, phát triển đất nước. Đọc những bài thơ này, người đọc sẽ được đắm chìm trong biển cảm xúc và tìm thấy sự gắn bó mạnh mẽ với quê hương, đất nước.

NGÂU

Hình như ngâu về sớm
Thả những giọt ngắn dài
Nức nở bao nhung nhớ
Ô cách cầu chờ ai
Vui mừng ngày tao ngộ
Ngưu , Chức nữ xum vầy
Trần gian tràn nước mắt
Vui mừng tay trong tay
Ta cũng thấy lòng say
Thu về bên ngõ nhỏ
Nàng thu cười rực rỡ
Chiếc áo vàng ban mai
Muốn cùng ai đêm nay
Dạo hồ Tây lộng gió
Nghe thu về nói nhỏ
Ngâu cũng đã về rồi
Yêu thương ngập đất trời
Vui trong niềm hạnh phúc
Gửi muôn vàn câu chúc
Cho đời mãi xanh tươi ……

THÁNG CHÍN VỀ

Tháng chín về sao nghe lòng trống vắng
Gió Thu mênh mang những chiếc lá nắng ươm vàng
Từng ký ức như đang tìm hương thoảng
Cánh lá bay cũng chập choạng đón Thu sang
Tháng chín về bước chân đan mộng ão
Cần một vòng tay sao lảo hoá mất rồi
Thời gian trôi không bao giờ trở lại
Chỉ một lần nhìn lại giấc mơ say
Tháng chín về ôm những ngày đơn vắng
Chỉ muốn ngủ vùi trong lá chắn vàng khô
Chỉ muốn đơn sơ ũ mộng đợi chờ
Cơn gió mới mập mờ rơi trong nắng
Tháng chín về có tiếng ai văng vẳng
Có phải là mơ hay chiều tắt nắng bên đồi
Có phải em về cho anh hết đơn côi
Người tấp nập sao tình tôi xa vắng
Tháng chín về một mình tôi gọi nắng
Ấm áp đời tôi quên hẳn tiếng ru hời
Từ sâu thẫm đáy tim lời mật đắng
Những tâm sự người lắng đọng mãi không vơi
Tháng chín về ướt môi lời trăn trối
Người xa rồi mất lối mất niềm tin
Có nhớ chăng còn kỹ niệm riêng mình
Cũng còn chút ân tình người để lại
Ũ hương đời cho tình mãi còn vương

NỖI NHỚ THÁNG BA

Chẳng bao giờ lãng quên được tháng ba
Cây gạo cháy đỏ màu hoa bất tử
Gấp sách vở tôi bước vào quân ngũ
Và lên đường theo tiếng gọi nước non
Leo Trường Sơn đá trơn tuột sống còn
Mà vẫn nhớ con đường xưa đi học
Mua bánh đậu giành nhau ăn bạn khóc
Lũ học trò sao cứ chọc nhau hoài
Vào chiến trường nhớ củ sắn củ khoai
Hương hoa bưởi mái tóc thơm bạn gái
Hôn vội vã rồi chia tay đi mãi
Biết bao giờ trở lại với tháng ba
Lúc xông qua lửa đạn cháy chói lòa
Lòng vẫn nhớ về tháng ba bất tử
Giục người lính xông lên đừng do dự
Hết giặc rồi trở lại với tháng ba…

THƯƠNG MÀU LÁ ĐỔ!

Tôi lại về…với Miền Tây thương mến.
Bóng Hoàng hôn…nhuộm đỏ bến Ninh Kiều.
Tôi trở về…sao vắng bóng em yêu.
Cô Ngốc nhỏ…một chiều qua bến lạ!
Hàng Phượng vĩ…tiếng ngân Ve mùa Hạ.
Sân Trường xưa…vội vã Trống tan trường.
Vắng em rồi…màu áo Trắng…ly hương.
Đi bỏ lại…con đường vàng lá đổ!!
Tôi trở về…tìm em nơi góc Phố…
Buổi hẹn hò…cái thuở mới vừa yêu..
Mái tóc em…ướt đẫm giọt mưa chiều.
Tôi bối rối…với bao điều ước hẹn..
Tôi ra đi…khi Hoàng Hôn tắt nắng..
Tiễn chân tôi…nàng e thẹn cúi đầu..
Giờ trở về…tôi biết phải tìm đâu.??
CÔ NGỐC NHỎ…MỐI TÌNH ĐẦU…SÔNG HẬU!!

EM CÓ VỀ

Em có về nhặt hoa rụng tháng ba
Nơi đầu làng, cây gạo già còn đó
Một khoảng trời như ngập tràn sắc đỏ
Rụng rơi đầy trong cơn gió mùa xuân.
Về đi em đừng có mãi phân phân
Bao nhiêu đợt đã lữa lần chờ đợi
Về mà xem quê hương mình đổi mới
Khác nhiều rồi so với thuở ngày xưa.
Về đi em ôn lại thuở cà dưa
Rau cải nấu canh cua đồng ngọt lịm
Cây vú sữa cũng đang vào độ chín
Đêm quê mình nó yên tĩnh làm sao.
Về đi em ta cùng trú mưa rào
Dưới tán cọ anh ước ao mưa mãi
Nơi triền đê ngắt một nhành hoa dại
Chút ngập ngừng cài lên mái tóc em.
Em có về bắt đom đóm làm đèn
Nhặt hoa bưởi đem kết vòng anh tặng
Lời tỏ tình mãi trong anh thầm lặng
Dấu trong lòng mãi chẳng dám trao em.
Ta có gì bao năm tháng bon chen
Từ cái độ xa em từ dạo đó
Mãi trải bươn trên đường đời sương gió
Nơi quê mình ta bỏ lại niềm thương.
Về đi em tháng ba tỏa ngát hương
Hoa bưởi nở trắng cả vườn rồi đó
Cây gạo già đang ngập tràn sắc đỏ
Hoa rụng đầy vạt cỏ phía triền đê.
Hãy cùng anh , mình về lại thăm quê
Gác lại những bộn bề nơi thành thị
Chớ lần lữa để hoài năm tháng phí
Mà xa dần những kỷ niệm thân thương.

CẦU KIÊU

Quê em có lúa có dâu,
Có đàn cò trắng, có câu huê tình.
Có cây đa có mái đình,
Bao người thôn nữ đẹp xinh dịu dàng.
Anh sang thời bắc cầu kiêu,
Có em bên ấy mỗi chiều ngóng trông.
Anh sang chẳng phải đóa hồng,
Chỉ cần hai trái tim lồng với nhau..!
Dính rồi tính chuyện trầu cau,
quê em nghèo nhẫn trước sau thuận lòng.
Không đâu cam lựa rước bòng,
Sang ngang rồi để mặc dòng lửng lơ.
Đã yêu chẳng để phai mờ,
Anh sang đã có em chờ đợi anh…

Trên những trang giấy, bài thơ tình yêu quê hương đất nước là những dòng lối sáng tạo, là biểu tượng của tình yêu, sự hào hứng và lòng kiêu hãnh với đất nước. Những bài thơ này không chỉ đơn thuần là những cảm xúc chân thành dành cho quê hương mà còn là niềm tự hào về di sản văn hóa, lịch sử và nhân dân của mỗi người. Đây là những tác phẩm gợi nhắc về những giá trị văn hóa đặc biệt, những nét đẹp về con người và đất nước, cũng như là một lời tri ân sâu sắc đối với nguồn gốc và dòng họ. Với sức mạnh của từng câu thơ, chúng ta luôn nhớ về quê hương, nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, nơi đong đầy kỷ niệm và ý nghĩa tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Thơ Hay -