Thơ cô đơn ngắn – chùm thơ tâm trạng đầy vơi, mong nhớ mỏi mòn

Thơ cô đơn ngắn, những bài thơ chất chứa tâm trạng của nhân vậ trữ tình. Cô đơn là cảm giác thường thấy trong tình yêu. Cô đơn khi yêu đơn phương, yêu trong xa cách, hay yêu trong sự lừa dối….Ngay cả khi tình yêu còn sánh đôi cảm giác cô đơn vẫn tồn tại. Những lúc người ấy luôn hững hờ, không quan tâm chia sẻ cũng khiến bạn cảm thấy cô đơn, lẻ loi vô cùng.

Nếu bạn có cùng chung tâm trạng, hãy chia sẻ với tập thơ cô đơn ngắn do elead.com.vn tổng hợp sau đây để tìm niềm đồng cảm nhé !

Nội Dung Chính

Chọn lọc những bài thơ cô đơn ngắn hay nhất

Thơ cô đơn ngắn là tập hợp những bài thơ thấm đẫm nước mắt. Đó là khoảnh khắc nghẹn lòng khi yêu xa, khi chia tay, hay khi nhung nhớ nhưng bất lực… Khi ấy những vần thơ sẽ dễ dàng bày tỏ tình cảm của chính mình. Cảm xúc của con người là điều dễ cảm nhận nhưng khó nói. Vì vậy chúng tôi mong muốn chia sẻ đến bạn những bài thơ cô đơn tình buồn hy vọng bạn nhanh vượt qua khoảng thời gian này nhé!

Đêm Cô Đơn

Tác Giả: An Giang Bùi

Đêm trở mình làm con tim thức dậy
Vẩn vơ hoài theo dòng chảy thời gian
Nỗi nhớ em đeo đẳng suốt đêm tàn
Em nơi ấy chắc giờ này yên giấc.

Trăng hạ tuần rớt đầu non vàng vọt
Gió âm thầm trên đường vắng đêm hoang
Đêm thẫm đen như vết mực loang
Cứ kéo dài tưởng chừng như vô tận.

Muốn gửi em một dòng tin nhắn
Nhưng ngại ngần làm thức giấc đêm xuân
Mình ta thôi tâm sự với cô đơn
Là tri kỷ chưa một lần phách lối.

Dù ngoài kia vui như ngày hội
Khi ta buồn vẫn ở lại bên ta …
Đêm cô đơn vắng bóng người xa
Nhưng yên lòng khi người xa yên giấc.

Bơ Vơ Cô Đơn

Bơ vơ làn gió ban chiều
Lắt lay cánh lá hắt hiu nắng vàng
Người ta mong đợi thu sang
Mùa vui hạnh phúc rộn ràng áo xiêm

Còn người đóng cửa cài then
Mơ về ngày ấy người quen năm nào
Chiều thu quấn quýt bên nhau…
Giờ đây ngó trước trông sau riêng mình.

Buồn Cô Đơn

Buồn riêng nên tự vấn mình
Hỏi xem tri kỉ chung tình cùng ai
Để tôi lạnh lẽo u hoài
Như mưa ngâu nhắn gọi ai bên hè

Trái tim thổn thức nằm nghe
Tưởng như ai đó đang về cùng tôi
Nhớ mong nên dạ bồi hồi
Canh sầu tỉnh giấc đơn côi một mình

Trách sao đêm nỡ vô tình
Để tôi tìm bạn một mình trong mơ

Tàn Tro

(Huỳnh Minh Nhật)

Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy
Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?
Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,
Ta ra đi từ thuở chớm yêu người

Tôi trở lại tìm em trong quá khứ
Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ
Tình vụng dại một thời nay nhắc lại
Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…

Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ
Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây
Em cứ hãy là mùa thu băng giá
Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!

Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa
Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn
Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,
Chuông đồng hồ chờ đổ nhịp thời gian…

Chiều Cô Đơn

Chiều thứ bảy tôi về trong đơn lẻ
Nhớ người ta đôi mắt tôi nhạt nhoà
Cho áo trắng bơ phờ chiều thứ bảy
Họ yêu nhau họ mong chiều thứ bảy
Hoàng hôn về họ đón nhau đi
Còn tôi đây lo sợ chiều thứ bảy
Hàng hôn về tôi phải đón Cô đơn

Em Cô Đơn

Em chọn cô đơn và im lặng
Biết thương mình khi giông bão đi qua.
Chợt nhận ra,
Không có gì là chẳng phôi pha

Thì hứa chi đến bạc đầu.
Sau đoạn đường dài em hiểu được nông sâu
Tất cả phù du, đâu có gì vô hạn.
Dẫu thênh thang,

Chỉ mong giữ lòng thanh thản
Hát khúc yên ả ru đời.

Tình Buồn 

Tác Giả: Duong Len

Em rất buồn chỉ muốn khóc thật lâu,
Để quên hết những nỗi sầu hoang hoải
Vẫn biết đó, là tình si vụng dại.
Sao trong lòng vẫn mải miết nhớ mong.

Đã nhiều lần muốn chấm dứt cho xong,
Tình ngang trái trong lòng luôn biết dại.
Cứ yêu hoài chỉ thất bại thương đau.
Và nhận lại trái tim đau nhức nhối.

Em rất buồn muốn khóc quá đi thôi.
Dù ai kia vẫn lời yêu dịu ngọt
Vẫn yêu chiều vẫn nịnh nọt dấu yêu.
Nên trong lòng tơ vương nhiều đắm đuối

Có ai không giúp tôi quên diệu vợi.
Để hết buồn để vơi bớt nhớ mong.
Để quên đi trong lòng tình si ấy.
Để hết buồn hết thấy nhớ người dưng.

Chùm thơ cô đơn ngắn chất chứa tâm trạng

Cảm giác cô đơn chưa bao giờ là dễ chịu.Tuy vậy, cũng có nhiều cách để con người ta đối mặt với thứ cảm giác vô chừng ấy. Đó có thể là một vài lời tâm sự, một áng thơ, một người bạn để cùng nhau chia sẻ… Và hôm nay, tôi sẽ gửi đến các bạn những bài thơ cô đơn ngắn một mình với nỗi buồn khắc khoải cho các bạn thưởng thức và gửi gắm những nỗi niềm của mình. Hi vọng các bạn sẽ thích, chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những áng thơ tình cô đơn hay!

Giây Phút Chạnh Lòng

(Huỳnh Minh Nhật)

Chiều lặng lẽ, mùa đông yên ả
Sao anh nghe rét giá tâm hồn
Gió thoảng nhẹ câu thề hoa cỏ
Mắt anh buồn màu tím hoàng hôn

Anh chợt nhớ dư tình viễn mộng
Khói mông mênh lơ đễnh hương chiều
Có chút gì lạnh run ngực áo
Nghe như là tiếng gọi tình yêu?

Em anh hỡi, mùa đông bên nớ
Vắng tay quen có buốt vai gầy?
Vầng mây hồng hoàng hôn rực rỡ
Liệu có bằng nắng đẹp chiều nay?

Dẫu nơi anh mặt trời ngủ sớm
Vẫn mây xanh lơ lửng bạc đầu
Còn nửa lời yêu đương chưa nói
Ngoảnh mặt nhìn em đã về đâu?

Phút chạnh lòng buồn dâng sóng vỗ
Đường mơ quen lạc lõng chân sầu
Từ độ ấy yêu đương gì nữa?
Thuở nhiệm màu trả lại trăng sao

Em anh hỡi khảm trời nhung gấm
Đêm gác đầu gối lụa chân son
Có đẹp bằng vấn vương vụng dại
Của một thời hẹn biển thề non?

Và em hỡi mùa đông rất nắng
Có thơ bằng gió lạnh chiều sương?
Người em mến nhẹ nhàng dịu ngọt
Có bằng ai đứng đợi cuối đường!?

Lúc Cô Đơn

Lúc cô đơn một mình chân lê bước
Trên lối dài thủa trước đã từng qua
Lạnh vai gày pha lẫn nỗi xót xa
Khi hờ hững người đã yêu tha thiết

Lúc cô đơn mang nỗi đau chì chiết
Chợt âm thầm thấy hối tiếc khôn nguôi
Nhưng giờ đây hạnh phúc đã xa rồi
Theo gió mây về phương trời xa thẳm

Lúc cô đơn chợt bờ môi ướt đẫm
Giận chính mình sao chẳng lắm chặt tay
Để mất rồi lòng mới biết mới hay
Theo thời gian u hoài trong tiếc nuối

Lúc cô đơn mắt ngóng trông mòn mỏi
Nhưng muộn màng lòng khắc khoải chênh chao
Biết tìm đâu hạnh phúc tháng năm nào
Khi tất cả phôi pha vào sương gió

Lúc cô đơn nhớ về ngày xua đó
Nơi đã từng cũng có một tình yêu…

Lời Yêu Cô Đơn

Chắc rằng sẽ độc thân từ đó
Mãi trách ai vội bỏ lìa xa
Lời yêu thuở trước mặn mà
Sao đành giã biệt bước qua cuộc tình

Chẳng cần phải biện minh trách tội
Bước đi mà nặng nỗi đắng cay
Đành buông tất cả tháng ngày
Để giành hạnh phúc từ tay của người

Ráng nhẩn nhịn cười tươi để sống
Xem thói đời ảo mộng vì đâu
Mà ai nỡ bước qua cầu
Chạnh lòng vứt bỏ mấy câu hẹn thề

Xin tiển biệt tình quê ngày ấy
Nguyện với lòng ở vậy cùng con
Dẫu cho nước chảy đá mòn
Khắc vào trong dạ chữ SON để đời.

Buồn Nỗi Chông Chênh

Tác Giả: Thủy Cúc

Buồn vì một nỗi chông chênh
Người thương không có nên đành bơ vơ
Đi đâu cũng thấy thẫn thờ
Hồn trên mây khói vật vờ lang thang

Trách sao phận số bẽ bàng
Trời se duyên kiếp phũ phàng quá đi
Đêm nghe tiếng dế thầm thì
Mà thương thân phận chẳng gì đẹp tươi

Đêm đêm nước mắt ngậm ngùi
Cầu trời phù hộ con vui chút nào
Cho con thấy ánh dương sao
Dù là giấc mộng len vào trong đêm

Cho con thấy cảnh êm đềm
Như là cơn gió thoảng bên trời chiều
Cho con thấy cảnh thương yêu
Của người bên cạnh một điều giản đơn

Cho con thôi hết tủi hờn
Dù trong phút chốc con ơn suốt đời!

Ta Trả Cho Nhau

(Tuyết Trang)

Ta trả cho nhau món ân tình ngày đó
Những đêm dài vò võ trắng dòng thơ
Trả cho nhau day dứt một câu chờ
Để mỏi mòn bao năm mơ tháng đợi

Trả cho nhau mấy mùa trăng diệu vợi
Ta lãng quên rồi, sợi nhớ sợi thương
Quên đi nhau giá lạnh giữa đêm trường
Để không chạnh lòng trên con phố vắng

Trả cho nhau một khung trời mưa nắng
Hẹn một đời xây trọn nhịp cầu duyên
Trong đêm dài quên giấc mộng thần tiên
Buông rơi giấc nồng say ngày xa vắng

Trả cho nhau chân trời buồn không nắng
Áng mây trôi ảm đạm một quảng đời
Có đau lòng cũng một thoáng chiều rơi
Thế gian này bao tiếng ru chìm nổi…

Trả cho nhau những nẻo về đơn lối
Phố mưa chiều ướt đẫm trái tim côi
Trời vào đông gieo giá lạnh chẳng thôi
Hãy quên hết kỷ niệm thời hoang dại…

Trả cho nhau cuộc đời này nhiều lắm
Bao nhiêu là nỗi nhớ với yêu thương
Dẫu có đem nước mắt ướt đêm trường
Đem cay đắng cả đời này chưa dứt…

CŨNG LÂU RỒI..!!

Thơ: Tùng Trần

Cũng lâu rồi..quên cảm giác yêu ai
Cái nắm tay trong chiều dài bóng ngã
Hay bởi tình đầu ra đi vội vã
Tiếng em ơi cũng đã lãng quên dần

Cũng lâu rồi..dạ chẳng chút bâng khuâng
Chẳng cuốn cuồng mỗi lần ai giận dỗi
Cũng không còn nhớ hai từ xin lỗi
Bởi dòng đường ngược lối những bước chân

Cũng lâu rồi..tại sợ hay chẳng cần
Cho bờ vai mỗi lần ai mệt mỏi
Trái tim yêu dẫu chẳng bao giờ nói
Sợ lỡ làng đau nhói lại nhiều thêm

Cũng lâu rồi.. như biển lặng sóng êm
Bởi chẳng mong kiếm tìm niềm vui mới
Muốn con tim để tình duyên đưa lối
Cũng lâu rồi..quên câu nói Yêu Em.

25 bài thơ cô đơn một mình mong nhớ mỏi mòn

Một mình cô đơn là cái cảm giác mà dù muốn hay không thì mỗi chúng ta hầu như cũng ít nhất một lần trải qua. Đó là: yêu đơn phương, yêu trong xa cách, hay yêu trong sự lừa dối….Ngay cả khi tình yêu đó vẫn tồn tại, nhưng người ấy luôn hững hờ, không quan tâm chia sẻ cũng khiến bạn cảm thấy cô đơn, lẻ loi vô cùng.Hãy cùng điểm qua các bài thơ tình cô đơn một mình hay nhất nhé!

Vắng anh

(Vũ Thắm)

Vắng anh rồi em mộng mị trong mơ
Thèm tiếng yêu khỏa bờ môi nhỏ bé
Thèm hơi ấm lúc bên người thỏ thẻ
Mỗi đêm dài được vẽ những màu xinh

Vắng bóng anh em đơn lẻ duyên tình
Chiều hoang hoải một mình trong thương nhớ
Cây trước ngõ cũng nặng lòng trăn trở
Ngọn gió về chẳng mở thắm lời yêu

Xa anh rồi phố vắng cũng tiêu điều
Hàng ghế đá chẳng ai ngồi tâm sự
Quán cà phê im bặt đi mọi thứ
Đếm giọt sầu thánh thót giữ giọt rơi

Xa anh rồi nỗi trống vắng đơn côi
Nghe thấm lạnh cả chân trời dịu vợi
Anh ở đâu tiếng lòng em muốn gởi
Chút ân tình về đi hỡi người ơi.

Phố và em

(Oải Hương)

Ngày không anh sao ngày dài đến thế
Nắng chẳng hồng mây buồn trải lê thê
Phố đơn côi buồn níu bước chân về
Dáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng

Ngày không anh tim em như ngừng đập
Cứ chờ hoài một lời hứa xa xăm
Người đã quên sao ta mãi nặng lòng
Tìm gì giữa chốn mênh mông hoang hoải

Phố không anh chẳng còn chi mong đợi
Chỉ mình em ở lại với mùa sang
Rượu nhấp môi quên đi nỗi bẽ bàng
Mượn vị đắng xua dỗi hờn trong mắt.

Một mình

(Hạnh Ngọc)

Đêm đã khuya sao ta còn thao thức
Gió từng cơn thổi lạnh tái tê lòng
Nhớ thương ai đêm dài ta không ngủ
Để lòng buồn trăn trở suốt năm canh

Ta thức dậy một mình ra sân đứng
Nhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong đêm
Trăng hạnh phúc mặc dù trăng còn thức
Vẫn có sao lấp lánh đứng cạnh mình

Người ơi hỡi nói rằng yêu em lắm
Vậy mà em vẫn trống vắng lạnh lùng
Đêm lạc lối cô đơn em lạnh lắm
Mong vòng tay ấm áp đến bên đời

Đêm không ngủ đêm bỗng dài vô tận
Có một mình mới thấy nhớ mong ai
Cho ta gửi chút tình cho trăng nhé
Đến bên người ta thương nhớ đêm nay.

Cô đơn lối anh về

(Tùng Trần)

Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽ
Thiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùng
Khi đường đời ta chẳng thể bước chung
Mùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá

Anh không trách người thay lòng đổi dạ
Mà hỏi đời sao lại quá đắng cay
Bao xót xa cứ dai dẳng theo hoài
Chẳng biết đâu là tháng ngày hi vọng

Mất em rồi anh về đường lẻ bóng
Cũng không còn ai trông ngóng đợi chờ
Giọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờ
Trên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm

Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếm
Chiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môi
Phố còn đây nhưng đã vắng em rồi
Lòng tái tê hỡi người ơi có biết.

Còn lại gì

(Tùng Trần)

Còn lại gì..sau ngày tháng mộng mơ
Những niềm vui vô bờ và hi vọng
Hay giọt lệ theo thời gian lắng đọng
Khi một mình với khoảng trống mênh mông

Còn lại gì..khi thuyền đã sang sông
Để nơi đây bến buồn trong hiu quạnh
Đông chưa về sao khí trời se lạnh
Hay bởi vì bên cạnh chẳng còn ai

Còn lại gì..khi tất cả vụt bay
Giấc mơ yêu xây lâu đài tình ái
Nhưng giờ đây đã rời xa mãi mãi
Con tim gầy tê tái chữ phụ phàng

Còn lại gì..sau một giấc mơ hoang
Hay đôi môi thấm chan dòng lệ đẫm
Một nỗi đau mà hàng đêm gặm nhấm
Từng giọt sầu như thấm tận tâm can

Còn lại gì..còn đau khổ riêng mang
Vì giấc mơ cháy tan thành tro bụi
Ai ra đi có bao giờ tiếc nuối
Nhưng chốn này có kẻ lệ lăn rơi.

Kẻ hành khất cô đơn

( Nguyễn Đình Huân)

Cứ lang thang giữa dòng đời tất bật
Ta mãi là kẻ hành khất cô đơn
Mặc người đời luôn tính toán thiệt hơn
Ta ăn mày thuở vàng son dĩ vãng

Vẫn như trước cứ dại khờ lãng mạn
Sống hết tình vì bè bạn ngày xưa
Ta vô tư luôn yêu nắng thích mưa
Như cậu bé ngây thơ vừa mới lớn

Ta mãi yêu ánh bình minh buổi sớm
Khi chiều tàn lại thích đón hoàng hôn
Không ganh ghét ta chẳng biết giận hờn
Thích khám phá nơi thâm sơn cùng cốc

Có những người chê ta là thằng ngốc
Một kẻ gàn sống cô độc dở hơi
Không sao đâu ta vẫn cứ yêu đời
Yêu hết thảy con người nơi nhân thế

Ai không thích ta, thôi đành mặc kệ
Chỉ mong cuộc đời dâu bể an vui
Chốn giang hồ mình ta cứ ngược xuôi
Miễn sao luôn nở nụ cười như ý.

Cảm giác

( Trúc Thanh)

Ôi cảm giác cô đơn, buồn, chán lạ
Nhìn quanh mình sau tất cả…còn ai?
Chỉ riêng ta làm bạn tiếng thở dài
Hỏi tri kỷ…có hoài là tri kỷ

Trong cuộc sống bộn bề nhiều suy nghĩ
Chợt rùng mình một cảm giác không tên
Còn lại gì khi ta vốn lênh đênh
Đời hối hả người quên ta rất vội

Ôi sợ lắm những phúc giây nhàn rỗi
Sợ đêm dài tựa gối nghĩ bâng quơ
Nghe tâm tư trống trải đến không ngờ
Nghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá́

Có những lúc thấy mình như gục ngã
Những nợ đời cố trả mãi chưa xong
Nước mắt rơi cho nhẹ vết thương lòng
Để mai sáng ta không còn phải khóc

Buồn Chiều Mưa

Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.

Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.

Trái tim anh vẫn mang bóng một người
Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ
Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể
Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…

Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên
Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy
Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy
Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…

Em sẽ phải làm gì để có được anh?
Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thể
Dù trước anh em chỉ là cô bé
Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.

Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô
Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo
Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo
Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời…

Những bài thơ cô đơn trong đêm khắc khoải nhớ thương

Khi màn đêm buông xuống, khi mọi người, mọi vật chìm vào giấc ngủ, trong không gian tĩnh lặng đó con người thường sống thực với cảm xúc mình nhất. Bao yêu thương, bao nhung nhớ, bao nỗi buồn phiền lần lượt tìm về trong hoài niệm. Chùm thơ cô đơn ngắn trong đêm sau đây đã diễn tả điều đó.

Thì Thầm Đêm Khuya

Tác Giả: Hoài Thu Nông

ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anh
Đừng nói nữa những chuyện xưa đã cũ
Hãy lo về chuyện ngày mai mới mẻ
Làm thế nào cho cuộc sống khá lên

KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngả
Người ở nhà, người hành lý ra đi
Đã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơi
Vì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt

EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chi
Nghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếu
Làm cho anh thêm gánh nặng đôi vai
Để ngày đêm phải miệt mài lao động

CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấy
Suốt cuộc đời lam lũ bởi vợ con
Nhưng anh vẫn chưa một lần than khổ
Chỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng

ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anh
Chuyện tương lai cứ dần dần ta tính
Rồi một ngày trời xanh kia thấu hiểu
Cho chúng mình không còn khổ nhé anh

Đêm Khuya

Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh
Gió xạc xào buốt lạnh trời vương
Nhành hoa trinh nữ bên đường
Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng

Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện
Cho tình em sẽ quyện chung đời
Duyên nồng đừng có rụng rơi
Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông

Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở
Mưa rì rào lại ngỡ tình vang
Hoa cau sao cứ ngơ ngàng
Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời

Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió
Mắt em cười sáng tỏ bờ mi
Thương nhau thì hãy giữ ghì
Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn

Đêm Nay Tôi Buồn

Tác Giả: Tăng Bình Thảo

Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đến
Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn
Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn
Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn

Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt
Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân
Tự trách mình để đầu óc phân vân
Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm

Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm
Nhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mình
Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình
Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói

Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi
Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy
Nổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây
Ta tự cất chẳng ai hay ai biết

Đêm Khuya

Tác Giả: Lý Cong

Đêm khuya thổn thức một mình
Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn em khêu
Mong người chẳng thấy người đâu
Nửa vui chưa trọn, nửa sầu đầy vơi

Vầng trăng ai xẻ làm đôi?…
Đường trần ai vẽ ngược xuôi khó lòng
Xa nhau chín đợi mười trông
Thèm sang bên ấy mà không có đò

Trải lòng qua những vần thơ…
Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình!…,

Tiếng Đàn Trong Đêm Khuya

Tác Giả: Qui Phi Hoang

AI đem trăng rằm treo lơ lửng
Ai đem hồn trăng thả xuống khúc sông sâu
Ai dụ ánh trăng nhởn nhơ cùng điệu nhạc
Ai đem lòng trinh nữ thả trời khuya

Tiếng đàn của em sao hôm nay buồn thế
Từng giọt sầu cứ như xé lòng ai
Phải chăng em trong lòng đang khắc khoải
Vì tình cho đi mà chẳng nhận được gì

Ngắm Trăng Treo

Đêm buồn… Em ngắm trăng treo,
Ngắm người xa ấy, có theo trăng về.

Người ơi..Có giữ lời thề!
Thu đi xuân đến, có về với em.
Em buồn, nói với trăng xem,
Đến mùa xuân tới, trăng đem anh về.

Em yêu! Anh nhớ lời thề ,
Đêm xuân trăng tỏ, anh về cùng trăng
Anh về, đúng hội hoa đăng,
Anh trắng sợi tỏa, bóng chàng bóng em.

Đêm khuya, ngồi ngắm trăng đêm,
Gió mây, ru lượn tình em với chàng .
Bên thềm hai trái tim vàng,
Cùng chung nhịp thở…Ngắm vầng trăng treo…!

Nỗi Buồn Đêm Khuya

Tác Giả: Đăng Phạm

Đêm khuya lặng lẽ cô đơn
Trông xa chỉ thấy chập chờn cánh chim
Không gian yên tĩnh im lìm
Rưng rưng giọt lệ, con tim đau buồn

Nhìn theo từng chú chuồng chuồng
Bay qua phiền muộn với muôn sự đời
Ước được như mây trên trời
Bay theo làn gió thảnh thơi nhẹ nhàng

Bước đi trên phố lang thang
Ngó về bên ấy lòng càng thêm đau
Ôi thay! Đau xót làm sao
Nở đành đối xử với nhau thế này

Cứ thế ngày lại qua ngày
Thời gian là thuốc chửa trầy vết thương
Hỡi ơi câu chuyện thê lương
Muốn quên nhưng vẫn vấn vương trong lòng.

Với chùm thơ cô đơn ngắn hay nhất viết về nỗi cô đơn, trống trải trên đây hi vọng bạn đã tìm thấy được nỗi lòng của mình ẩn chứa sau từng câu chữ. Một mình luôn đi kèm với nỗi cô đơn. Khi một mình,hãy trải lòng cùng chùm thơ trên đây,bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.

Thơ Hay - Tags: