Chùm thơ tình buồn nhất khiến bao trái tim vụn vỡ

Tổng hợp những bài thơ tình buồn nhất dưới đây chính là cách giãi bày nỗi niềm tương tư của mình, vơi bớt đi phần nào những tổn thương sau cuộc tình đẹp tan vỡ, đối mặt với sự cô đơn, lạnh lẽo tận sâu trái tim. Những vần thơ xót xa đến não nề được nhiều bạn trẻ tìm đến và sẻ chia. Với sự cảm thông từ cư dân mạng, bạn sẽ nhanh chóng cân bằng lại cuộc sống và cảm thấy vui vẻ hơn.

Nội Dung Chính

Chùm thơ tình yêu buồn chia tay

“Chia tay”, chỉ hai từ nhưng đó sẽ là bản án cho một mối tình đẹp. Chia tay khiến trái tim đau đớn đến rỉ máu, âm ỉ mỗi ngày, mỗi phút giây chầm chậm trôi qua. Đọc những vần thơ tình yêu buồn chia tay dưới đây, bạn sẽ thấu hiểu được nỗi đau đớn của những người trong cuộc.

Lời cuối cho anh

Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai

Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai
Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc
Nói thế nào cũng không sao thuyết phục
Tranh luận rồi lại ấm ức được thua

Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua
Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý
Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ
Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay?

Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay
Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả
Kể từ đây mình thành người xa lạ
Bước ngược đường nên hóa những người dưng!

Ngọc Hân

Góc nhỏ cho anh

Anh quay về với góc nhỏ nơi tim
Bới kỷ niệm đi tìm hình bóng ấy
Trong ký ức còn đâu anh được thấy
Ánh mắt ai ướt vậy tím hoàng hôn

Hàng mi cong hứng giọt lệ tủi hờn
Chưa một lần nắm tay em thật chặt
Đôi vai gầy dưới chiều mưa cong vắt
Giờ chia tay…ai quặn thắt con tim

Anh quay về căn gác nhỏ ngủ im
Con đường vắng hàng cây buồn rủ lá
Có lẽ nào tình chúng mình vội vã
Để bây giờ đôi ngả đã chia ly

Bước lên xe em không nói câu gì
Anh lặng lẽ nhìn xe đi lần cuối
Màn đêm buông như là đang xua đuổi
Sợi nắng chiều về tận phía chân mây

Thanh Trần

Đắp mộ cuộc tình

Hôm nay là ngày giỗ cuộc tình mình
Anh về thăm nấm mồ chôn kỷ niệm
Con đường yêu vẫn ngập tràn hoa tím
Chợt bâng khuâng khơi dậy chuyện của lòng…

Ở nơi ấy em hạnh phúc lắm không
Có còn nhớ ngày này chiều năm cũ
Mình hẹn hò dưới hàng cây lá đổ
Nói muôn đời yêu mãi có nhau thôi…

Định mệnh không cho hai đứa thành đôi
Mình chia tay một chiều mưa tầm tã
Rồi em đi về phương trời xứ lạ
Anh héo sầu như chiếc lá cô đơn…

Em ra đi mang nửa mảnh tâm hồn
Anh ở lại một nửa hồn tan vỡ
Trách Cao Xanh không cho mình duyên nợ
Lụy trần ai gieo cảnh thế nhân sầu…

Em có nhớ ngày giỗ cuộc tình nhau
Thắp tâm nhang khơi lệ lòng giây phút
Rồi ca bài ngày xưa ta vẫn hát
Để gọi về tiễn biệt thứ đã qua…

Bảo Toàn Thanh Tú

Khúc tự tình

Từ độ em đi nắng cũng buồn
Mi tình luôn ướt nhạt nhòa sương
Có khi một mình cười đau khổ
Người tưởng kẻ điên ở bên đường…

Bàn tay năm ngón mộng còn đan
Chợt thấy lẻ loi đến ngỡ ngàng
Hồn không vẽ nổi hình dung cũ
Nên nhớ trong tim đã dần tàn…

Con đường kỷ niệm vẫn quanh co
Nay cứ nằm im muốn đợi chờ
Chẳng biết người đi mùa thu ấy
Sẽ trở về không…hay hững hờ…

Trước ngõ hàng cây tím bông rồi
Người còn cách biệt mãi xa xôi
Phải thêm bao nhiêu tình xuân lại
Thì tim mới nở đóa hoa cười…

Bàn chân muốn bước ngập ngừng buông
Để xóa ưu tư mộng vô thường
Nhưng mỗi đêm về nghe mưa khóc
Còn hoài da diết nặng tâm hồn…

Đông về lành lạnh gió heo may
Chở nỗi niềm thương đến nơi này
Kìa ai khoác cả mùa nhung nhớ
Qua cánh đồng yêu dáng hao gầy…

Có một kẻ điên đứng làm thơ
Nhặt lá vàng rơi lúc chuyển mùa
Xếp lên hàng chữ ngàn năm đợi
Cố nhân nẻo ấy đẹp lòng chưa?

Thiên Gia Bảo

Lỡ một chữ tình

Em cứ tưởng tình mình là muôn thuở
Nào hay đâu duyên nợ lỡ giữa đường
Kỷ niệm này vẫn luôn mãi vấn vương
Giờ thầm trách đời vô thường bão nỗi.

Đường vào yêu muôn đời không có tội
“Lá rớt nhiều…chẳng phải lỗi mùa Thu”
Nhìn khói sương giăng phũ kín mịt mù
Thầm lặng bước…khóc ru tình đã chết.

Mộng trăm năm ôm vết đau thấm mệt
Tình yêu buồn đoạn kết cũng về không.
Đứng bên anh…em bỗng thấy nát lòng
Buồn man mác đếm đong từng giọt lệ.

Khi còn thương đường về đâu nghĩ thế?
Đang ngọt ngào không dễ nói lời quên
Nhưng nay như bèo bỏ bến bồng bềnh
Theo con nước lênh đênh không trở lại.

Rồi mai đây tháng ngày dài khắc khoải
Lỡ chữ tình…đành phải khóc sầu duyên

Cỏ Hoang Tình Buồn

Hoài niệm buồn

Em vẫn biết chúng mình không duyên nợ
Đêm trăng tàn dang dỡ cuộc tình đau
Mộng ngày xưa như nước chảy qua cầu
Cơn Sóng giữ vùi cát sâu đáy biển

Lòng đau nhói lệ rơi chiều đưa tiễn
Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua
Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa
Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng

Anh nào biết ân tình em sâu nặng
Bởi em buồn chỉ thinh lặng mà thôi
Tự dối lòng trái tim hóa mồ côi
Rồi gục ngã giữa đôi dòng lệ đổ

Em lê bước chân buồn về cuối phố
Cành hoa vàng mấy độ đã tàn bông
Con đường xưa bia đá phủ rêu phong
Mưa rơi rớt nghe lòng đau tan vỡ

Thầm an ủi thôi từ đây đừng nhớ
Gửi u buồn hoang hoải với vần thơ
Bước qua nhau trên lối nhỏ tình cờ
Đành thinh lặng giấu giọt sầu li biệt

Hương Nguyễn

Tự tình

Trái tim em dẫu chẳng thể thay lòng
Nhưng sâu thẳm không nhớ mong người nữa
Lời yêu thương từng cùng nhau hẹn hứa
Rồi một ngày hai đứa sẽ lãng quên

Đến một ngày khi nhắc lại cái tên
Chẳng còn thấy thân quen như dạo trước
Cuộc sống chẳng vô cùng…ừ em biết
Nên lặng thầm chôn hết kỷ niệm xưa !

Chuyện tình buồn giờ người đã quên chưa
Dòng ký ức có dư thừa… loang lổ?
Bóng hình em từ khi nào hoen ố
Từ khi nào người thôi nhớ thôi mong ?

Em chẳng cần thứ hạnh phúc đếm đong
Chẳng tiếc nuối khi không là gì cả
Trái tim yêu đã trở nên lạnh giá
Thì mong gì những quả ngọt hoa thơm

Có thể rồi em sống với cô đơn
Thà như thế vẫn hơn tình lạc lối
Khi yêu thương đã chuyển chiều xoay đổi
Ngóng trông gì những chắp nối dối gia

Ngọc Hân

Khép cửa hồn yêu

Mình giờ là hai đường thẳng song song
Chữ tình ái đi đường vòng nên mệt
Người im lặng để trả lời hồi kết
Chuyện chúng ta sao giống hệt trò đùa.

Ván bài này đến phút cuối em thua
Song cửa mở gió chợt lùa vai lạnh
Sắc đã rũ em làm sao dám sánh
Chấp nhận thôi kiếp cô quạnh tủi hờn.

Đêm lại về đối diện với cô đơn
Kỷ niệm đẹp lại chập chờn vây kín
Giờ xa cách sao lòng nhiều bịn rịn
Muốn oán hờn nhưng câm nín chôn sâu

Nếu ngày xưa không có phút bắt đầu
Thì giờ đã chẳng phải đau tim nhỏ
Chắc người nghĩ em dối lừa này…nọ…
Nên lặng im mà chẳng có tạ từ

Nợ duyên mình cau đã héo trầu hư
Nên anh bước chẳng chần chừ gì nữa
Đời hụt hẫng chênh vênh không điểm tựa
Tắt nụ cười,em đóng cửa hồn yêu

Liên Tâm

Một thoáng ngậm ngùi

Em quay về đường cũ để làm chi
Khi chữ nợ chẳng còn gì đâu nữa
Thì thôi em như chưa lần vai tựa
Giữ lời yêu câu hứa chỉ nát lòng.

Tình cạn rồi chớ hi vọng chờ mong
Hãy thầm thả theo dòng đời trôi nổi
Chỉ tiếc thương một thời anh lặn lội
Kiếm tìm em sớm tối bước chung về.

Mình lạc loài giữa dâu bể nhiêu khê
Ôm bóng tối bốn bề đêm trống vắng
Chớ nói chi chuyện thề non biển hẹn
Rồi ước mơ như Trăng khuyết lại đầy.

Em hãy nhìn gió đẩy xuống chân mây
Vờn nhau đuổi tháng ngày bay xa mãi
Anh lặng bước thở dài không quay lại
Gánh đau thương tê tái ngẫn ngơ sầu

Cỏ Hoang Tình Buồn

Nhớ người tình

Chia tay anh! một chiều nơi cuối phố
Lòng xót xa nước mắt đổ thành dòng
Hết một thời hi vọng đứng chờ mong
Tình tan vỡ thấy lòng mình chua xót.

Thuở quen nhau em vẫn còn dại dột
Chuyện gối chăn cũng lỡ trót trao rồi
Chẳng trọn tình lòng bão nỗi chơi vơi
Đêm thiếu ngủ bồi hồi đâu tròn giấc.

Anh cùng em…tình mất còn gang tấc
Dù quên nhau nhưng thật sự nhớ hoài
Kỷ niệm này mãi mãi khó nguôi ngoai
Nhưng thể xác thiệt thòi em cam chịu.

Trên thế gian…còn lắm điều chưa hiểu
Nên đớn đau chẳng thiếu ở chúng mình
Trách cuộc đời! Khóc duyên nợ ba sinh
Khi đêm xuống nhớ người tình day dứt.

Giữa chiêm bao làm nức lòng tiềm thức
Nhưng xót đau bởi tình thực không còn.

Về đi anh

Em nhớ quá….vòng tay người ấm áp
Choàng ôm em tha thiết từ phía sau
Hơi thở anh nồng ấm thật ngọt ngào
Lời yêu thương khẽ thầm thì da diết

Dẫu không chắc… tình anh là bất diệt
Nhưng tim em vẫn trao trọn cho người
Bởi em hiểu chỉ mỗi anh trên đời
Đã nguyện dành riêng cho em tất cả

Bờ môi anh nồng mơn man lơi lả
Làm hồn em bỗng chốc hóa dại khờ
Xa người rồi em chợt thấy bơ vơ
Tim run rẩy theo từng cơn mong nhớ

Bao mộng mơ… ngất ngây theo hơi thở
Rồi ngẩn ngơ ước cùng anh sum vầy
Vui bên nhau trọn hạnh phúc đong đầy
Người yêu hỡi hãy nhanh về anh nhé!

Giữa phố đông… em thấy mình nhỏ bé
Quá lẻ loi… lạc lõng dưới mưa buồn
Về đi anh… kẻo dòng lệ em tuôn
Được bên anh… đối với em…đã đủ.!

Xin cho tôi

Tôi xin người… cho tôi những lời thương
Dẫu chỉ là… chút gian dối đời thường
Tôi nguyện lòng… không bao giờ phiền trách
Hay để hồn… buồn ngơ ngẩn vấn vương

Tôi xin người… cho tôi những lời vui
Dẫu chỉ là… chuyện chót lưỡi đầu môi
Tôi xin hứa… chẳng bao giờ hờn dỗi
Hay chạnh lòng… khi gió thoảng mây trôi

Tôi xin người… cho tôi những nụ cười
Dẫu cố gắng…cũng chỉ là gượng gạo
Nhưng trong tôi… sẽ lung linh huyền ảo
Thêm yêu đời… yêu cuộc sống vui tươi

Tôi xin người… cho tôi những bình an
Bởi chẳng mong… mang oán giận buộc ràng
Từ đời này… rồi truyền sang bao đời khác
Để tâm hồn… cay đắng bởi trái ngang

Tôi xin người… đừng thốt những lời đau
Tuy là thật… nhưng lại sắc hơn dao
Để tim tôi… phải thêm lần rỉ máu
Lịm linh hồn… trong vị độc… không màu!

Quán vắng mình anh

Nhìn bóng người thẫn thờ nơi quán vắng
Em chợt thấy lòng đau nhói tái tê
Đứng lặng im mong mưa bão kéo về
Hay hoàng hôn nhanh bao trùm phủ lấp

Em không biết nên quay lưng về gấp
Hay lạnh lùng hờ hững bước qua
Tình chúng mình kiếp này mãi chia xa
Dẫu biết vậy vẫn dâng trào chua xót

Bao kỷ niệm đã một thời chia xớt
Gốc quán xưa ta bên nhau cười đùa
Em bài đủ trò cá độ thắng thua
Giờ còn mình anh bên ly cà phê ủ rũ

Bởi vì ai ta bỗng nhiên thành người cũ
Ai ra đi không hứa hẹn một lời
Bỏ lại em bơ vơ lạc lõng bên đời
Năm tháng dài chẳng mong gì gặp lại

Vâng lời mẹ ngày đêm thúc giục mãi
Giấu vào tim giấc mộng thuở ban đầu
Gạt lệ lòng đành cất bước qua cầu
Chợt từ đâu bỗng dưng anh xuất hiện

Anh trở về chẳng vui mừng đưa tiễn
Lại ngẩn ngơ buông lời chúc thật buồn
Khiến cho lòng tan nát suối lệ tuôn
Còn gì nữa để luyến lưu người hỡi

Nếu đã yêu sao người không nhắn gởi
Một lời thôi cho em hy vọng đợi chờ
Để giờ đây đâu lỡ mối tình khờ
Có nói gì cũng chẳng thể nào thay đổi

Chuyện ngày xưa xin cất vào dĩ vãng
Trọn kiếp này đừng nhắc lại làm chi
Đã lỡ duyên chớ gặp nhau làm gì
Xin chôn chặt vào nấm mồ quá khứ

Người hãy đi vui trọn đời lữ thứ
Tiếc làm chi cho một kiếp má hồng
Em sẽ sống bình an hạnh phúc bên chồng
Đó chính là con đường em đã chọn!

Bài thơ tình dang dở

Em đã viết bao bài thơ trọn vẹn
Có một bài dang dỡ mãi chưa xong
Bài thơ tình nối tiếp những chờ mong
Của hai quả tim đã từng tan vỡ.

Nhưng anh ơi bao ngày em trăn trở
Chuyện chúng mình mãi không thể thành đôi
Lý do đó kiếp này thôi để dạ
Thác xuống mồ chắc vẫn phải mang theo.

Anh đừng buồn và đừng hỏi vì sao
Không đáp lại tình anh dù rất đẹp
Duyên chúng ta chẳng thể nào đến được
Dẫu tim em rung động biết bao lần.

Bài thơ này em viết mãi sẽ chẳng xong
Vì đôi ta biết bao giờ kết thúc
Hợp hay tan không thể nào đoán trước
Em ở đây, còn anh đấy chẳng rời…

Đêm nhớ anh

Anh đi rồi… chỉ còn đây nỗi nhớ
Trong đêm dài… trôi dạt theo ánh trăng
Mơ mộng chi… chú Cuội với cung Hằng
Trong khi anh… nhọc nhằn miền xa thẳm

Tình ta đấy… vẫn còn lơi tay nắm
Bờ môi hôn… vẫn chưa đủ ngọt mềm
Vòng tay người… chưa siết chặt dịu êm
Giờ đã phải… chia đôi bờ ngăn cách

Em yêu anh… chẳng bao giờ hờn trách
Nữa lời thôi… cũng đâu nỡ lòng nào
Anh thở dài… dạ đã thấy xót đau
Cố tìm cách… cho anh cười vui hạnh phúc

Em nguyện lòng… bến dẫu là trong đục
Vẫn an yên… chỉ một chốn đi về
Giờ xa nhau… trong dạ có tái tê
Em vẫn mong… ngày đoàn viên anh hỡi

Cuộc tình nào… lỡ mang nhiều trắc trở
Nếu vẹn nguyên… sẽ mãi đẹp vô cùng
Trên đường đời… ta nguyện nhé bước chung
Bao gian khó… cùng kề vai… anh nhé!

Tổng hợp thơ buồn một mình, tan nát con tim

Dưới đây là những bài thơ buồn một mình hay nhất, xúc động nhất, mời các bạn cùng đọc và hòa mình vào dòng chảy tâm trạng của tác giả để cảm thấy sự đồng cảm, nguôi ngoai dần vết thương trong lòng mình nhé.

Cô Đơn

Thơ: Vũ Thắm

Đơn phòng quạnh quẽ một mình em
Gió thoảng bên song lệ ướt mèm
Rót chén trà thơm hồn vẫn đợi
Trao miền cảnh cũ dạ hoài đêm

Âm thầm tủi lệ bờ mi nhớ
Lặng lẽ hờn tâm mái tóc thèm
Khắc khoải vì sao người lỡ hẹn
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em.

Một Mình

Tác giả: Phùng Thiếu Minh

Buồn ta buồn cũng một mình
Vui thời ấy cũng một mình ta vui
Buồn vui ta cũng vậy thôi
Một mình ta lại buồn vui một mình

Một mình ta một bóng hình
Vào ra cũng chỉ một mình bóng ta
Không ai trò chuyện lại qua
Ta ngồi ta chuyện cùng ta với mình

Lúc Cô Đơn

Lúc cô đơn một mình chân lê bước
Trên lối dài thủa trước đã từng qua
Lạnh vai gày pha lẫn nỗi xót xa
Khi hờ hững người đã yêu tha thiết

Lúc cô đơn mang nỗi đau chì chiết
Chợt âm thầm thấy hối tiếc khôn nguôi
Nhưng giờ đây hạnh phúc đã xa rồi
Theo gió mây về phương trời xa thẳm

Lúc cô đơn chợt bờ môi ướt đẫm
Giận chính mình sao chẳng lắm chặt tay
Để mất rồi lòng mới biết mới hay
Theo thời gian u hoài trong tiếc nuối

Lúc cô đơn mắt ngóng trông mòn mỏi
Nhưng muộn màng lòng khắc khoải chênh chao
Biết tìm đâu hạnh phúc tháng năm nào
Khi tất cả phôi pha vào sương gió

Lúc cô đơn nhớ về ngày xua đó
Nơi đã từng cũng có một tình yêu…

Bơ Vơ Cô Đơn

Bơ vơ làn gió ban chiều
Lắt lay cánh lá hắt hiu nắng vàng
Người ta mong đợi thu sang
Mùa vui hạnh phúc rộn ràng áo xiêm

Còn người đóng cửa cài then
Mơ về ngày ấy người quen năm nào
Chiều thu quấn quýt bên nhau…
Giờ đây ngó trước trông sau riêng mình.

Buồn Cô Đơn

Buồn riêng nên tự vấn mình
Hỏi xem tri kỉ chung tình cùng ai
Để tôi lạnh lẽo u hoài
Như mưa ngâu nhắn gọi ai bên hè

Trái tim thổn thức nằm nghe
Tưởng như ai đó đang về cùng tôi
Nhớ mong nên dạ bồi hồi
Canh sầu tỉnh giấc đơn côi một mình

Trách sao đêm nỡ vô tình
Để tôi tìm bạn một mình trong mơ

Chiều Cô Đơn

Chiều thứ bảy tôi về trong đơn lẻ
Nhớ người ta đôi mắt tôi nhạt nhoà
Cho áo trắng bơ phờ chiều thứ bảy
Họ yêu nhau họ mong chiều thứ bảy
Hoàng hôn về họ đón nhau đi
Còn tôi đây lo sợ chiều thứ bảy
Hàng hôn về tôi phải đón Cô đơn

Em Cô Đơn

Em chọn cô đơn và im lặng
Biết thương mình khi giông bão đi qua.
Chợt nhận ra,
Không có gì là chẳng phôi pha

Thì hứa chi đến bạc đầu.
Sau đoạn đường dài em hiểu được nông sâu
Tất cả phù du, đâu có gì vô hạn.
Dẫu thênh thang,

Chỉ mong giữ lòng thanh thản
Hát khúc yên ả ru đời.

Tình Buồn 

Tác Giả: Duong Len

Em rất buồn chỉ muốn khóc thật lâu,
Để quên hết những nỗi sầu hoang hoải
Vẫn biết đó, là tình si vụng dại.
Sao trong lòng vẫn mải miết nhớ mong.

Đã nhiều lần muốn chấm dứt cho xong,
Tình ngang trái trong lòng luôn biết dại.
Cứ yêu hoài chỉ thất bại thương đau.
Và nhận lại trái tim đau nhức nhối.

Em rất buồn muốn khóc quá đi thôi.
Dù ai kia vẫn lời yêu dịu ngọt
Vẫn yêu chiều vẫn nịnh nọt dấu yêu.
Nên trong lòng tơ vương nhiều đắm đuối

Có ai không giúp tôi quên diệu vợi.
Để hết buồn để vơi bớt nhớ mong.
Để quên đi trong lòng tình si ấy.
Để hết buồn hết thấy nhớ người dưng.

Băng Giá

Dù ở nơi nào anh có hay
Tình em nhung nhớ vẫn tràn đầy
Bao đông vẫn mãi hoài mong nhớ
Gởi gió mây trời hương ngất ngây.

Em ở phương này tim xuyến xao
Bao đông day dứt nhớ phương nào
Từng đêm tâm sự cùng trăng gió
Gởi đến cho người ở chốn nao.

Anh biết trong em những đợi chờ
Những ngày luyến nhớ thuở vào mơ
Những chiều độc bước trên đường vắng
Để lạc khối tình trong ý thơ.

Có biết cho em chốn cô phòng
Mõi mòn nhung nhớ với chờ mong
Thu qua đông lại hồn băng giá
Tâm sự riêng mang cứ ngập lòng.

Đã trót yêu nhau sao đợi chờ
Để hồn thao thức chuỗi ngày thơ
Bên nhau anh nhé tròn mơ ước
Để mãi cho mình thôi ngẩn ngơ.
(Tuyết Trang)

Đêm Cô Đơn

Tác Giả: An Giang Bùi
Đêm trở mình làm con tim thức dậy
Vẩn vơ hoài theo dòng chảy thời gian
Nỗi nhớ em đeo đẳng suốt đêm tàn
Em nơi ấy chắc giờ này yên giấc.

Trăng hạ tuần rớt đầu non vàng vọt
Gió âm thầm trên đường vắng đêm hoang
Đêm thẫm đen như vết mực loang
Cứ kéo dài tưởng chừng như vô tận.

Muốn gửi em một dòng tin nhắn
Nhưng ngại ngần làm thức giấc đêm xuân
Mình ta thôi tâm sự với cô đơn
Là tri kỷ chưa một lần phách lối.

Dù ngoài kia vui như ngày hội
Khi ta buồn vẫn ở lại bên ta …
Đêm cô đơn vắng bóng người xa
Nhưng yên lòng khi người xa yên giấc.

Tiếng Lòng Trong Đêm

Nữa đêm thức giấc thở dài
Thấy mình lạc lỏng đêm dài cô đơn
Ngoài trời gió lạnh từng cơn
Lòng ta mới thấy tiếng lòng quạnh hiu

Nhớ về hình bóng người yêu
Bao năm xa vắng em yêu còn không
Giờ này em đã vào mộng
Có hiểu thấu được nổi lòng của anh

Bao đêm vẫn nhớ từng canh
Đoạn trường anh đếm cơn lạnh đêm dài
Vấn vương thục nữ trang đài
Lòng anh vẫn nhớ tháng ngày yêu em

Đêm Cô Đơn

Đêm nằm ôm nỗi cô đơn
Căn phòng hiu quạnh trong cơn mơ tình
Bên tôi thiếu một bóng hình
Đêm nằm vẫn có một mình mà thôi
Không ai nằm cạnh với tôi
Buồn hiu số phận đơn côi đêm trường

Cô Đơn

Cô đơn ta với mình ta
Tìm người nơi ấy đã xa thật rồi
Bâng khuâng ngồi nhớ một người
Yêu thương tan vỡ lệ rơi trong lòng…

Ngày nào ước hẹn tơ hồng
Mà nay ly biệt giữa dòng đời trôi
Sao em chẳng đến tìm tôi
Vầng trăng tình lở tìm nơi em về…

Tựa mình vào khúc sông quê
Thở than con nước mà nghe dạt dào
Bây giờ biết phải làm sao?…
Đường hoa dệt mộng khát khao riêng mình….

Đêm Cô Đơn

Đêm qua trời mưa rỉ rả
Từng giọt rơi trên thềm nhà
Tưởng chừng bước chân anh dã
Tìm về thăm em đêm mưa

Mưa khuya nghe buồn vời vợi
Dâng cao nỗi nhớ trong lòng
Cô đơn mình em thấm lạnh
Thèm một vòng tay anh ơi…

Lời Yêu Cô Đơn

Chắc rằng sẽ độc thân từ đó
Mãi trách ai vội bỏ lìa xa
Lời yêu thuở trước mặn mà
Sao đành giã biệt bước qua cuộc tình

Chẳng cần phải biện minh trách tội
Bước đi mà nặng nỗi đắng cay
Đành buông tất cả tháng ngày
Để giành hạnh phúc từ tay của người

Ráng nhẩn nhịn cười tươi để sống
Xem thói đời ảo mộng vì đâu
Mà ai nỡ bước qua cầu
Chạnh lòng vứt bỏ mấy câu hẹn thề

Xin tiển biệt tình quê ngày ấy
Nguyện với lòng ở vậy cùng con
Dẫu cho nước chảy đá mòn
Khắc vào trong dạ chữ SON để đời.

Đêm Thu Cô Đơn

Thổn thức đêm thu lạnh giá lòng
Khuya về chiếc bóng mãi sầu mong
Ai đem luyến ái ta mơ mộng…!?
Dệt nỗi tương tư với nguyệt vòng…!

Cách trở tơ duyên tình khát vọng
Ôm buồn mộng tưởng kiếp lưu vong
Ân tình gởi trọn theo ai đó
Một nỗi cô đơn…nhớ dáng hồng…!

Đời Cô Đơn

Tác Giả: Nguyên Tươi
Tôi cô đơn giữa dòng đời trôi nổi .
Tôi đang buồn giữa phố chợ đông vui
Tôi muốn khóc nhưng lòng không cho phép
Bởi thế gian lắm việc sự đời

Tôi muốn đi nhưng chân không thể bước
Tôi muốn nghĩ mà lý trí không cho
Đành ở lại muôn ngàn tâm sự
Nổi ôm sầu chất chứa ở trong tim

Kể từ đây trái tim tôi khép lại
Chẳng mong chờ và nhớ nhung ai
Sống 1 mình vô tư không nhung nhớ
Cho tâm hồn ta được thảnh thơi

Cho buồn phiền không gieo trên mi mắt
Cho cuộc đời sống được bình an .

Đêm Cô Đơn

Đêm nay em lại một mình
Phòng không gối chiếc tự tình cô đơn
Trời xanh , mây khóc dỗi hờn
Thả mưa rơi xuống cung đờn ,lệ rơi

Người đi mang cả nụ cười
Để người ở lại buồn rơi lệ sầu
Biết rằng người chẳng về đâu
Sao em vẫn đợi một câu ? Anh về !

Một mình tìm đến cơn mê
Ngày mai thức giấc người về nữa không ?

Giấc Mơ Cô Đơn

Anh lang thang trong vũ trụ cô đơn
Để tìm lại những gì anh đánh mất
Để làm lại những gì không thể được
Ngày xưa ơi…em ở nơi nào?

Anh cứ lang thang bới lật cả trời sao
Mong tìm lại bóng hình thân quen cũ
Muôn vực thẳm, thác ghềnh, bão tố
Ngày xưa ơi…dĩ vãng cuốn đâu rồi…?

Trên đây là những bài thơ tình buồn nhất, nhiều cảm xúc, lay động lòng người. Mời các bạn cùng cập nhật những bài thơ hay trên elead.com.vn để có nhiều chiêm nghiệm hơn về cuộc sống và tình yêu nhé. Hẹn gặp lại các bạn trong bài viết sau.

Thơ Hay - Tags: