Bộ sưu tập thơ về quê lưu luyến nhất

Thơ về quê là một thể loại thơ đặc biệt, nơi mà tình yêu và lòng kiêu hãnh đối với quê hương được thể hiện một cách tinh tế và sâu sắc. Những bài thơ này thường kể về những cảnh đẹp và bình dị của làng quê, những nét văn hóa truyền thống và những giá trị tinh thần sâu sắc. Từ những dòng thơ, chúng ta như được dẫn dắt vào một thế giới êm đềm và thơ mộng của quê hương, nơi mà tiếng ve râm ran, cánh đồng lúa mênh mông và con người sống gần gũi với thiên nhiên. Thơ về quê không chỉ là lời ca ngợi về vẻ đẹp của quê hương mà còn là niềm tự hào và tình yêu thương sâu sắc đối với nơi sinh ra và lớn lên.

Nội Dung Chính

HÀ GIANG TRONG TÔI

Miền biên viễn, muôn hoa đua nở
Tựa như tranh cứ ngỡ thiên đường;
Đất trời mờ ảo trong sương
Hà Giang cực bắc quê hương tuyệt vời.
Ruộng thành bậc*, thang trời thơ mộng
Khúc nhạc Dao trầm bổng nào lòng;
Thác Tiên Đèo Gió* chờ mong
Miền quê yêu dấu khắc trong tim mình.
Hội nhẩy lửa, Quang Bình đặc sắc
Vùng Bắc Quang, luôn nhắc gọi mời;
Cam sành đặc sản muôn nơi
Trà ngon đãi khách về chơi, làm quà.
Thành phố trẻ, phồn hoa đổi mới
Hà Giang ơi vẫn đợi bao ngày;
Một vùng biên giới đổi thay
Vị Xuyên nổi tiếng nơi đây chiến trường.
Cao nguyên đá, cung đường đẹp nhất
Núi Cô Tiên, ngây ngất tâm hồn;
Nà Luồng, Động Én* truyền ngôn
Dòng sông Nho Quế hoàng hôn đợi chờ.
Đỉnh Lũng Cú, Cột cờ Tổ Quốc
Dáng uy nghi phía trước chủ quyền;
Bắc Mê thoáng cảnh bình yên
Đây Căng* lịch sử lập nên sử vàng.

DÒNG SÔNG LÔ

Dòng sông Lô, ôm trọn đất Hà Giang
Như giải lụa vắt ngang người thiếu nữ;
Nước xanh thẳm, ngỡ Rồng thiêng bất tử
Chảy xuôi dòng, tâm sự với biển khơi.
Bao đời nay, Sông ngỏ với đất trời
Nhớ một thuở nước khơi hồn đáy mắt;
Cũng e ấp, một mầu xanh trong vắt
Khẽ tỏ tình đón vạt nắng nương dâu.
Dòng Sông Lô, khao khát chảy qua cầu
Soi bóng núi Mỏ Neo lồng núi Cấm;
Mây vờn gió, gọi trăng sao đằm thắm
Nơi đầu nguồn ngọt lắm gợi tình riêng.
Bên dòng Sông, núi đá dựng chân kiềng
Xem lũ trẻ nô đùa chiều gánh nước;
Làm xao động, một vùng quê phía trước
Giữa đại ngàn Sông ngược núi mộng mơ.
Ôi tình yêu, nước lặng khẽ hôn bờ.
Gieo khúc nhạc vần thơ dòng phương Bắc
Lúc hờn dỗi, vô tình như gươm sắc
Nước đục ngầu cuộn lắc sóng sầu vương.
Dòng Sông Lô, đan cảm xúc lạ thường
Từng chứng kiến nhiều thương đau biên giới;
Thành phố trẻ, Hà Giang thời đổi mới
Đang từng ngày Sông đợi viết trường ca.

HOA TAM GIÁC MẠCH

Đất trời thoáng cảnh thần tiên
Núi non trùng điệp, Cao nguyên tuyệt vời;
Thiên đường Hoa nở muôn nơi,
Hoa Tam Giác Mạch, sắc ngời mênh mang.
Hoa vờn thửa ruộng bậc thang
Lồng chen nhũ đá, như đang đợi chờ;
Nao lòng du khách ngẩn ngơ,
Loài Hoa của đá, nên thơ mặn nồng.
Ngỡ nàng thiếu nữ H’Mông,
Nhẹ nhàng e ấp, ngóng trông bạn tình;
Váy xòe, cánh mỏng lung linh,
Thảm Hoa khoe sắc, rung rinh vẫy chào.
Mê hồn thắng cảnh vùng cao,
Đẹp như tranh vẽ, gửi trao duyên đầu;
Say tình thắm đỏ hồng châu,
Ngắm Tam Giác Mạch, đêm thâu mơ màng.
Khung trời kỳ ảo ánh trăng,
Cao Nguyên bừng sáng, đông sang đại ngàn;
Sắc màu huyền thoại trời ban,
Hoa Tam Giác Mạch, ngập tràn chân mây.

GỬI HUẾ

Tôi biết rằng, chỉ có thể thoáng qua
Nhưng lỡ bước vào tim em băng giá
Dẫu đường đời vẫn có nhiều bản ngã
Tôi thẩn thờ,em cứ thế quay đi.
Tôi biết rằng,chẳng góp nhặt được gì
Giữa được mất chân tình tôi dâng hiến
Là lữ khách một lần tôi đã đến
Huế tình yêu! Nở cướp mất linh hồn.
Gửi lại Huế với tất cả môi hôn
Chiều bịn rịn tiễn hoàng hôn về núi
Em tiễn tôi nụ cười hiền không tuổi
Không luyến lưu như sát muối tim người.
Dẫu mai này trên khắp nẻo đường đời
Tôi vẫn ước một lần quay trở lại
Huế thân yêu! Có tình tôi hoang dại
Rất thật thà! Rất Huế và riêng em…

CAO NGUYÊN ĐÁ

Công viên địa chất, cao nguyên đá
Giải đất hoang sơ trải ngút ngàn;
Danh bất hư truyền lắm cảnh quan
Thiên nhiên hùng vĩ đất trời ngỏ.
Con đường Hạnh Phúc Bác cho mở
Khai sáng văn minh đất nước cần;
Khát vọng ươm mầm Đảng của dân
Cao Nguyên bừng tỉnh kỷ nguyên mới.
Người Mông vất vả trên miền núi
Giờ được ấm no khắp bản làng;
Nghèo đói xa dần đổi giầu sang
Trẻ thơ học chữ, điều lẽ phải.
Niềm tin, khát vọng trường tồn mãi
Đón ánh ban mai thêu dệt đời;
Gấm vóc non sông đẹp sáng tươi
Tương lai gây dựng vững đà tiến…
Cao nguyên truyền thuyết rồng tiên đến
Thắng cảnh thiên đường tuyệt thế gian;
Chuyện cũ tích xưa gieo tiếng đàn
Khèn Mông gọi bạn tình say đắm.
Du dương khúc nhạc huyền thoại lắm
Trầm bổng cung vờn vọng núi thiêng
Hát đối giao duyên bản sắc riêng;
Ngỡ ngàng cảnh giới, cổng trời giữ.
Núi đôi Quản Bạ, động Lùng Khúy
Bóng dáng ngàn năm vẫn đợi chờ;
Du khách sững sờ ngỡ trong mơ
Cung đường nổi tiếng xuyên mây núi.
Lưng trời thảm cải, ruộng chen đá
Tam giác mạch, làm say đắm người;
Đỉnh mã Pì Lèng cảnh sắc khơi
Dòng sông Nho Quế, trong sương hiện.
Chợ tình Khâu Vai miền biên viễn
Đậm nét nhân văn giầu chất thơ;
Nổi tiếng khắp vùng chuyện của Pao
Về thăm Lũng Cẩm làng văn hóa.
Nối dòng lịch sử niềm kiêu hãnh
Dinh thự nhà Vương thời khắc này;
Phố cổ Đồng Văn, Lũng Cú đây
Cao nguyên điểm đến mời du khách.

VŨNG TÀU VỀ ĐÊM

Đêm Vũng Tàu quang cảnh tuyệt làm sao
Gió thổi mát sóng rì rào âm điệu
Dọc ven biển ánh đèn đường đâu thiếu
Chạy xe đi mới hiểu phố đẹp giàu
Một vòng tròn từ bãi trước đến bờ sau
Nhìn điện sáng sắc màu xanh vàng đỏ
Du khách tỏa khắp nơi nhiều con ngõ
Thiếp ôm chàng bày tỏ thích xuyến xao
Ngắm cùng nhau thưởng ngoạn rất dạt dào
Khi tản bộ dạ nôn nao cảm xúc
Ta bước sánh dạo quanh mình tiếp tục
Thỏa rong chơi tận lúc thật khuya về
Vui vẻ nhiều hạnh phúc bởi phu thê
Luôn bên cạnh môi kề vòng tay ấm
Yêu thương mãi ngọt ngào hoài sâu đậm
Men nồng say đã ngấm ở trong lòng.

Trong thơ về quê, chúng ta như được đưa về với những kí ức ngọt ngào và hình ảnh bình dị của quê hương. Mỗi câu thơ như là một bức tranh vẽ lại vẻ đẹp tinh thần và cảnh đẹp tự nhiên của nơi xa xứ. Từng dòng thơ như là tiếng hát của đồng quê, là sự khắc họa tinh tế về cuộc sống giản dị và bình yên. Thơ về quê không chỉ là lời ca ngợi về vẻ đẹp của quê hương mà còn là niềm tự hào và sự ấm áp trong trái tim của mỗi con người, khi nhớ về nơi gắn bó và sinh ra mình.

Thơ Hay -