Xem ngay những bài thơ níu kéo tình yêu rơi nước mắt

Trong vũ trụ văn học, thơ không chỉ là những dòng chữ kỳ diệu mà còn là ngôn ngữ của tình yêu, của cảm xúc sâu lắng mà con người khó lòng diễn đạt bằng lời nói. Thơ níu kéo tình yêu như một sợi tơ mỏng, liên kết những khoảnh khắc đẹp đẽ, những cảm xúc sâu thẳm của trái tim. Mỗi câu thơ là một hình ảnh, một cung bậc của tình yêu, từ những lời ngọt ngào đến những khoảnh khắc đau buồn. Bằng cách thể hiện tình yêu qua thơ, con người có thể khám phá và hiểu sâu hơn về bản chất của tình cảm này, và đặc biệt là khả năng thấu hiểu và chia sẻ những cảm xúc tinh tế nhất.

Nội Dung Chính

LỐI ĐI NÀO CHO TA

Sáng dậy ra..nghe trong lòng hoang hoải
Lại một ngày..bươn trải với cuộc đời
Nào dám mong..cuộc sống thật thảnh thơi
Chỉ mong sao..trời ban cho sức khỏe
Mãi giữ vững..tinh thần luôn mạnh mẽ
Để vượt qua..ngã rẽ của cuộc đời
Không gục ngã..những lúc thấy chơi vơi
Vì thực tế..đời đâu như ta muốn
Chiếc thuyền con..giữa bão giông gió cuộn
Sóng dập vùi..có chìm xuống đáy sông
Lối đi nào..cho ta niềm hy vọng
Để nhẹ lòng..vơi bớt nỗi sầu không
Sống an vui.. tự tại và thong dong
Không ưu phiền..lòng mình không vướng bận
Giữa cuộc đời..hơn thua và thù hận
Chẳng biết buồn.. và hờn giận vì ai.

DẤU YÊU ƠI!

Dấu yêu ơi! anh nhớ em nhiều lắm,
Biết làm sao khi lòng đã khắc ghi,
Giọng nói, nụ cười, ánh mắt, hàng mi,
Làn môi ấm và vòng tay ghì siết
Dấu yêu ơi! anh yêu em tha thiết,
Nghĩ về em là rạo rực xuyến xao,
Tim thổn thức một cảm xúc dâng trào,
Khao khát đến bên em cho thỏa mộng.
Trời thì cao, thế giới này thì rộng,
Tám tỷ người mà rung động riêng em,
Làm anh mong, anh nhớ với khát thèm,
Em có hiểu và yêu anh như thế?
Nếu một mai trong trường đời dâu bể,
Mà duyên mình phải mãi cách xa nhau,
Anh không thể tưởng tượng nổi tim đau
Anh sẽ sống tồn tại ra sao nữa?
Anh biết mình không là nơi nương tựa
Cho cuộc đời em hạnh phúc an yên,
Nên đành lòng lỗi hẹn mộng thuyền quyên,
Và nghẹn ngào ôm nỗi sầu một kiếp.
Dấu yêu ơi! Anh muốn sau giấc điệp,
Mình quên đi những ký ức về nhau,
Chẳng còn yêu, nhung nhớ, xót xa đau,…
Anh như ngày chưa có em xuất hiện…

EM QUEN RỒI

Em đã quen rồi với cô đơn
Nên giờ không vui chẳng dỗi hờn
Chẳng còn mong ngóng khi buổi sáng
Chẳng còn trông đợi lúc canh thâu
Em đã quen rồi với bể dâu
Lời hứa hôm nao đã thay màu
Ánh mắt trao em giờ phai nhạt
Nụ hôn ban đầu hết đậm sâu
Thương nhớ bây giờ đã phai phôi
Hẹn ước chung đôi cũng xa rồi
Vòng tay êm ái không còn nữa
Tình đã xa rồi … bạc như vôi!
Chẳng trách người đâu bởi trên đời
Chẳng có gì là mãi thắm tươi
Tình yêu phai nhạt – thường thôi nhỉ
Đặt nặng làm chi … héo xuân thì …!

GỌI TÊN DẤU YÊU

Từ bây giờ anh sẽ gọi riêng em
Tiếng dấu yêu khi mà lòng thương nhớ
Chắc kiếp trước chuyện tình ta còn nợ
Nên kiếp này trong cách trở thương yêu
Dấu yêu ơi lòng anh nhớ em nhiều
Nơi xa đó từng chiều em có biết
Hoàng hôn rơi trên nỗi niềm tha thiết
Nhớ thương người tình cách biệt lòng đau
Đoạn đường sau mình chẳng thể bên nhau
Một nỗi đau chỉ hai người mới hiểu
Đã bao lần nghe con tim ghì níu
Khúc chân tình bên song cửa đợi trăng
Dấu yêu ơi dù hai đứa cách ngăn
Nhưng tình yêu thì làm sao ngăn cách
Mặc dòng đời nhiều gian lao thử thách
Nguyện cùng người san sẻ những buồn vui.

TÌNH ĐƠN PHƯƠNG

Ngày dài tôi ở bên đường
Chờ em, đợi em nhớ thương vô cùng
Tháng Ngày tôi cứ mông lung
Tình yêu chỉ thế vô cùng xót xa
Thấy em lòng tôi vỡ òa
Hai hàng nước mắt rơi ra nỗi buồn
Dẫu biết là tình đơn phương
Thế mà vẫn giận, vẫn hờn Khôn nguôi
Sao em ngang chỗ tôi ngồi
Cười cười nói nói với người trăm năm
Chẳng kịp một câu hỏi thăm
Em để tôi lại chăm chăm bóng hình
Cuộc tình không ánh bình minh
Trăm năm có lẽ một mình mà thôi!

ĐƯỜNG TÌNH LỐI MỘNG

Đan tay dệt mộng buổi xuân thì.
Thảm cỏ xanh tình dọc lối đi.
Bướm lượn, hoa cười tươi sắc nụ.
Ong ghen, giận dỗi, lén xầm xì…
Chân trời mở ngõ, rộng thênh thang.
Ánh nắng bừng vui, đẹp rỡ ràng.
Những giọt sương nằm phơi lóng lánh
Từng đôi én liệng cánh xòe dang.
Bờ sông lố nhố những thân lau.
Lũ vịt tung mình rượt đuổi nhau.
Sợ quá! Vài ba con cá nhảy
Dềnh dang tiếng nước động chân cầu.
Làn hơi gió nhẹ thổi mơn man.
Cánh nhuỵ nghiêng nghiêng, hương đổ tràn.
Dậy khúc yêu đương mùa luyến ái.
Dòng sâu cảm xúc chảy nồng nàn.
Con tim rối nhịp, đập liên hồi…
Mấp máy môi tình suýt đánh rơi
Trái ngọt, thơm, ngon vừa chín tới
Khi em bất chợt ghé hôn tôi.
Thuyền neo đã gióng sẵn buồm rồi.
Chỉ đợi tình nhân xuống nữa thôi.
Xoải bước em ơi, nhanh tí nữa!
Nhìn kia hạnh phúc vẫy tay mời…!

Thế giới của thơ là thế giới của những cảm xúc không lời, là ngôn ngữ của trái tim mà chỉ những ai có trái tim nhạy cảm mới có thể hiểu được. Trong những dòng thơ, tình yêu không chỉ là sự đắm say, mà còn là sự đau khổ, là sự chờ đợi và hy vọng. Thơ níu kéo tình yêu như là một dấu ấn mãi mãi trong lòng người đọc, làm cho những khoảnh khắc của tình cảm đẹp đẽ và thăng hoa không bao giờ phai nhạt. Nhưng hơn cả, thơ là cầu nối, là một cái cầu vững chắc nối hai trái tim lại gần nhau hơn, dù chúng có cách xa nhau đến đâu, và đó là điều tuyệt vời nhất mà thơ mang lại cho tình yêu.

Thơ Hay -