Tổng hợp những bài thơ buồn một mình cô đơn hay nhất

Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn lờ mờ phản chiếu qua cửa sổ, tôi ngồi lặng lẽ trong góc phòng, hòa mình vào không gian yên bình. Trái tim rối bời trong những cảm xúc không rõ ràng, nhưng từng cảm giác đều hướng về một hình ảnh: thơ buồn một mình. Một tình trạng cô đơn không chỉ tồn tại ngoài đời thực mà còn hiện hữu trong tâm trí, nơi mà mỗi người đều trải qua vào một thời điểm nào đó.

Những dòng thơ buồn trăn trở, nhấp nhô trong biển cảm xúc của tâm hồn, làm cho không gian xung quanh trở nên u ám và nặng nề. Một lời hò hẹn không được gặp, một cánh cửa đóng lại, hay chỉ đơn giản là sự lặng lẽ của trái tim trong cô đơn. Tôi đắm chìm trong những suy tư này, nhưng cũng dần hiểu rằng, thơ buồn không phải là một cuộc hành trình một mình, mà là một dòng chảy vô hình, nối kết mọi người qua những cung bậc cảm xúc và trải nghiệm của cuộc sống.

Nội Dung Chính

Thơ buồn một mình xót xa

Trong màn đêm êm đềm, ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng qua cửa sổ, tôi ngồi đơn độc trong căn phòng nhỏ, nhấm nháp vào từng dòng thơ buồn một mình xót xa. Một cảm giác cô đơn đan xen với niềm đau, nhưng cũng chứa đựng một vẻ đẹp tinh tế của sự đau khổ.

Những bản tình ca buồn vương vấn trong không gian, nhấp nhô trong hồn tôi như những làn sóng uất ức. Từng câu thơ mang theo một góc khuất, một nỗi đau không lời, nhưng cũng là nguồn cảm hứng cho trái tim say đắm vào vẻ đẹp u buồn của cuộc sống.

Trong thế giới của thơ, tôi không cô đơn, mà là hòa mình vào vũ trụ của cảm xúc, chìm đắm trong biển ngôn từ mà không gì có thể sánh kịp. Thơ buồn một mình xót xa không chỉ là niềm đau riêng tôi, mà là một phần của cảm xúc con người, vẻ đẹp của sự lạc quan giữa những khoảnh khắc u tối.

NỖI BUỒN EM MANG

Em ơi đừng có khóc.
Nước mắt chẳng đáng rơi.
Kẻ phản bội em rồi.
Còn gì mà vương vấn.
Em hãy nên bình tĩnh.
Xuy nghĩ kỹ trước sau.
Em hãy tin ở anh.
Lo cho con còn nhỏ.
Mối tình từ ngày đó.
Anh thầm lặng yêu em.
Nếu không chê sang hèn.
Cho anh cùng chia sẻ.

LÒNG NGƯỜI LUÔN SÂU THẲM

Bạn nên làm bản thân mình tốt đã
Đừng cố làm để vừa lòng người ta
Bởi bàn tay năm ngón mình chỉ ra
Có ngắn dài thì sao mà bằng được
Bạn nên làm những gì ở phía trước
Trong tầm tay để từng bước đi qua
Bên cạnh mình người ghét thương bao la
Không thể nào để cho ta hoàn hảo
Cuộc sống này là nghịch cảnh thương đau
Bận tâm chi những lời ra tiếng vào
Đời là thế bởi cuộc đời là thế
Làm tốt nhiều chẳng ai nể mình đâu
Đường qua sông khi ta bắt nhịp cầu
Nếu gãy đổ họ quay đầu nói xấu
Thế cho nên Biển Trời khó nhìn thấu
Như lòng người luôn sâu thẳm ngàn thu.

THAY LỜI MUỐN NÓI

Rất lâu rồi sao anh chẳng đăng thơ
Vừa xuất hiện đã “ lờ “ đi nơi khác
Thơ anh viết biết đâu là lời thật
Bao bông Hồng “ quấn chặt “ lấy anh
Tủi thân mình sao thân quá mong manh
Những tình cảm đẹp dành cho anh tất cả
Nhưng hỡi ơi…đường tình sao dài quá
Ba năm rồi… vẫn xa mãi … người ơi…
Anh bảo rằng đã trao gởi cho em
Trái tim son… sao kiếm tìm ai khác
Dù là thơ…nhưng em xem là thật
Vì đã từng chung nhịp đập “ tim yêu”
Giờ anh nói ra cảm nghĩ thật nhiều
Ý trách em đã làm điều có lỗi
Nhưng anh nghĩ xem ai gây nên tội
Vì “ yêu thơ “ hay yêu vội cho vui
Dù thế nào em cũng mĩm miệng cười
Vì em biết… thế thời phải như thế
Em không buồn… anh thỏa lòng vui vẻ
“Trái tim si… chia xẻ mấy cho vừa…?
Cầu chúc anh…mạnh khỏe có sức thừa
Vui chào đón đong đưa hoa thơ đẹp
Đến khi nào anh cùng ai ghi tên thiệp
Nhớ gởi vào trang em tiếp nhận…Chúc mừng.

HOẠ THƠ

Vài lời em nói qua loa
Nhắc nhẹ bè bạn dù xa hay gần
Người lạ và cả người Thân
Đừng lên ham hố mà sân với đời
Một là Lệ chảy Máu rơi
Hai là gặp vận lên đời Thắng to
Ba là Tai họa Rủi ro
Gia đình tan vỡ gay go thiệt mình
Giờ làm em viết linh tinh
Ai không vừa ý bực mình lướt qua
Chỉ khổ người thân trong nhà
Mình lên cân nhắc khi ra ngoài đường
Đừng gây tang tóc đau thương
Người thân ở lại vấn vương trong lòng
Rượu bia là loại nước trong
Mình nên cân nhắc.. Vợ mong con chờ

ĐIỆN VÀNG CUNG OÁN

Những đóa hoa đào mơn mởn xuân,
Sắc hương đày đọa nẻo đường trần,
Cung vàng khóa chặt niềm mơ ước,
Điện ngọc chôn vùi cả tuổi xuân!…
Xiêm y lộng lẫy…, lòng tan nát…,
Gác tía lầu son…, giấu giọt châu…,
Thăm thẳm lòng sầu như biển rộng,
Má hồng phận bạc, nỗi cơ cầu…
Nương dâu, đồng lúa mong về lại,
Làng quê an lạc phận dân cày,
Tơ duyên vừa lứa, vui chồng vợ,
Không cảnh đêm dài ngậm đắng cay!!!…
Xuân khứ, xuân lai, hoa lại nở,
Tuổi xuân vời vợi chẳng quay về,
Nghiêng mái lầu tây, vầng nguyệt khuyết,
Mây tần khắc khoải.., lạnh cơn mê!!!…

CÓ LẼ NÀO TA ĐÃ QUÊN NHAU

Có lẽ nào… Yêu dấu đã quên anh
Như cơn gió… lướt qua nhanh lạnh lạnh
Cứ từng giọt… mưa Xuân rơi tí tách
Khẽ xao lòng… chắc chỉ chạnh chút thôi
Có lẽ nào…bao kỷ niệm đẹp tươi
Đã lặng lẽ…tràn trôi về vô tận
Đã sạch sẽ…trong lòng không vướng bận
Dấu chân xưa…xóa mất trên đường tình
Có lẽ nào… ngày qua ngày lặng thinh
Áy là lúc… duyên mình đang hấp hối
Tình đã chết… chẳng thể nào cứu rỗi
Thôi thì đành… chấp nhận -phải thế thôi
Thật là buồn… khi mình phải chia phôi
Chẳng thể khác… ta đôi đường…đỡ mệt
Em yêu nhớ… đến đây chưa là hết
Quả đất tròn… tình còn quện vào nhau

Thơ buồn một mình buồn tủi

Trong bóng tối của đêm, tôi ngồi một mình, ngắm nhìn những dòng thơ buồn với cảm xúc buồn tủi. Dưới ánh đèn mờ nhạt, từng từ ngữ như những hòn đá động lòng sông, vẽ nên bức tranh u tối của tâm hồn.

Thơ buồn một mình buồn tủi là một hành trình sâu lắng vào đáy lòng con người, nơi mà cảm xúc dâng trào như những con sóng dữ dội. Mỗi từ vựng, mỗi câu thơ đều mang theo một mảnh vỡ của trái tim, như làm đau đớn thêm cho nỗi buồn.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình không cô đơn, mà là kết nối với những người đã từng trải qua cảm giác tương tự. Thơ buồn không chỉ là nỗi đau của riêng mình, mà còn là điểm giao của những linh hồn thất tình, tìm kiếm sự an ủi và hiểu biết.

BUỒN

Có chiều hiu quạnh không nhau
Có chiều ôm những nỗi đau một mình
Như sông nước chảy vô tình
Lênh đênh một cánh lục bình đơn côi
Nhớ ngày em đến với tôi
Trên con sông nhỏ chia đôi hai bờ
Thương nhau bên đó em chờ
Bên này tôi lái con đò đón em
Trăng tình tỏa sáng về đêm
Thả buông những sợi tơ vàng nhẹ bay
Đò tình lúc tỉnh lúc say
Chợt nghe gà gáy buông tay thẹn thùng
Giờ đây trăng sáng một mình
Dòng sông thiếu vắng đò tình ngày xưa
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa
Không nhau bến vắng.Đò đưa không người

CẦU MONG EM HẠNH PHÚC

Nhiều năm rồi anh buồn lắm em à
Chẳng có ai mà để anh tâm sự
Không hiểu sao trái tim anh nó cứ
Nhớ em nhiều không biết phải làm sao
Viết ra đây để vơi đi phần nào
Anh sẽ cố lao đầu vào công việc
Tình yêu là thứ gì đó cá biệt
Yêu nhiều ta nhận lại được bao nhiêu
Em giờ cùng ai sớm sớm chiều chiều
Tay trong tay chỉ mình tôi cô lẻ
Nhưng em nè anh cầu mong em sẽ
Chồng yêu chiều chuộng hạnh phúc em nha
Đời công nhân anh phải xa quê nhà
Bao năm qua anh nhớ em nhiều quá
Nhờ Facebook anh được gặp em rồi mà
Coi như anh cũng thỏa lòng mong ước
Biết bao giờ em ơi anh gặp được
Người con gái định mệnh của đời mình
Chúc Bé nè mãi mãi thật là xinh
Hãy giữ mãi nụ cười này em nhé.

VIẾT CHO TUỔI BỐN MƯƠI

Kệ đi em..đừng nghĩ nhiều em nhé
Tuổi bốn mươi vẫn trẻ đẹp đó thôi
Dù gian nan, cay, đắng nếm đủ rồi
Nhưng vẫn vui..đừng ngậm ngùi như thế
Tuổi bốn mươi coi như hoa vừa nở
Chưa úa màu..đã tàn lụi đâu em
Vẫn xinh tươi như Liễu rủ bên thềm
Vẫn ngát hương như Quỳnh đêm đang rộ
Tuổi bốn mươi.. tuổi hồi xuân đến đó
Đừng nản lòng cứ thoải mái yêu thương
Đừng tự ti vấp ngã giữa đoạn đường
Mà quên cả tình yêu thương phía trước
Tuổi bốn mươi vẫn vững vàng tiến bước
Còn tình yêu.. còn hạnh phúc tương lai
Đoạn đường kia.. em bước vẫn còn dài
Nên mỉm cười đón ngày mai tươi sáng.

ĐÔNG THẮP LỬA

Bao ấp áp dâng trào bên dáng ngọc
Trong hương tình si ngốc mặc gió đông
Ta ngả nghiêng dưới mắt biếc má hồng
Dù buốt lạnh nhưng trong lòng chẳng thấy
Đông thắp lửa nồng say đang trỗi dậy
Khơi nhịp bừng nát bấy của con tim
Mùa giáng sinh có lại bóng hình tìm
Bên em đó lặng im nghe tình rực
Chuông vang vọng nắm tay truyền háo hức
Đem tuôn dòng bút mực vẽ đam mê
Mình tựa vai mãi sánh bước đường về
Bao đông buốt tái tê như vụn vỡ
Môi thắp lửa em làm tan nỗi nhớ
Đông nào còn thẩy ở chốn bóng đôi
Từng phút giây sóng ái cứ đắp bồi
Chờ pháo nổ giao bôi mình uống cạn
Chuông vang vọng chúc tình ta lai láng
Đêm giáng sinh đem vạn nỗi vui mừng
Cùng nụ cười tan chảy để sầu lưng
Nồng vung đắp chưa từng nhiều đến vậy
Đông tan biến vì em ngời lộng lẫy
Ánh sao mờ tại thấy nét kiêu sa
Bao giá băng chôn lấp dưới mặn mà
Tay nắm lấy đôi ta cùng bước mãi
Trong ánh mắt anh chìm trong ngây dại
Mong luôn kề chớ hãy vội rời đi
Chúa mãi luôn chẳng thích sự phân kỳ
Để đôi bóng không chi chia cách được

NHÌN MƯA TA LẠI NHỚ NGƯỜI TÌNH XA

Lặng nhìn những giọt mưa rơi
Bỗng nhiên ta lại nhớ người tình xa
Mưa bay gió lạnh nhạt nhòa
Người ơi có biết lòng ta nhớ nhiều.
Bâng khuâng nhớ dáng yêu kiều
Thèm nghe giọng nói thương yêu lúc này
Thèm một ánh mắt mê say
Bờ môi mọng ngọt bàn tay dịu mềm.
Bên nhau những phút êm đềm
Để anh trao hết cho em mặn nồng.
Cuộc đời như nước xuôi dòng
Muốn trao em ngọn lửa hồng trong tim.
Dù cho dâu bể nổi chìm
Vẫn luôn khao khát xâu kim dệt tình
Lời thề tạc dạ đinh ninh
Có ngày Mai Trúc chúng mình sánh đôi.
Sáng nay trời đổ lệ rơi
Phập phồng bong bóng lặng trôi theo dòng
Biết người có nhớ ta không
Có mong giây phút mặn nồng bên nhau.
Để tình bện chặt bền lâu
Vôi nồng hòa quyện trầu cau ấm lòng
Để ta nên vợ nên chồng
Những ngày chờ đợi chắc không còn dài.
Cùng nhau hướng tới tương lai
Sau cơn mưa, nắng ban mai lại hồng
Chung tay ta sẽ vun trồng
Để hoa hạnh phúc nở trong vườn đời.

DỄ “GHÉT”

Thành kẻ ngốc… bởi vì ta mê muội
Thấy bóng Người… là đắm đuối ngất ngây
Hồn bơ vơ…lạc lõng suốt tối ngày
Yêu là thế… là đắm say…xin… chết
Người chẳng đáp…ôi! đời này là hết
Mong người ta… thay cái kết khác cơ
Trong độc đơn…trong mong muốn, đợi chờ
Một cái kết… như mơ…người ban phát
Tim rỉ máu…sao mà người độc ác
Cứ lặng im… trừng phạt một tình yêu
Cứ đẹp xinh…đằm thăm vẻ kiêu kiêu
Đôi mắt sáng…như có điều muốn nói
Chẳng thể nán…chào người…thật đáng tội!
Khi người ta…chẳng mong đợi tình mình
Yêu đơn phương…tôi thành kẻ thất tình
Cứ mang mãi… một bóng hình… dễ “ghét”

Thơ buồn một mình con gái

Trong bóng tối êm đềm của căn phòng, đèn trăng chiếu qua cửa sổ nhỏ, soi sáng bức tranh cô đơn của một người con gái, ngồi lặng lẽ với những dòng thơ buồn một mình con gái. Cô ấy đắm chìm trong biển từ, từng câu thơ là những hồn ma của những suy tư u sầu, làm cho không gian trở nên đầy ánh sáng nhưng cũng chứa đựng một bóng tối sâu thẳm.

Thơ buồn một mình con gái là cuộc hành trình vào tâm hồn, nơi mà cảm xúc như một con sóng dữ dội, đánh thức mọi giấc mơ và nỗi đau thầm lặng. Mỗi từ ngữ, mỗi câu thơ đều phản ánh sự nhẹ nhàng, sâu lắng và mạnh mẽ của người con gái, mang theo những khao khát, hy vọng và nỗi buồn riêng biệt. Trong thế giới của thơ, cô gái không cô đơn, mà là một phần của một cộng đồng những linh hồn tìm kiếm ý nghĩa và sự hiểu biết.

CÒN SỐNG CÒN YÊU CÒN MẾN THƯƠNG

Một kiếp nhân sinh vạn nẻo đường
Chiều buông tắt lịm áng tà dương
Thân tàn rách nát như nhau cả
Chẳng vá tim nhau thì hãy thương…
Cuộc chiến mưu sinh thật khó lường
Kẻ thành người thất quá thê lương
Kẻ thì hải vị rung đùi chén
Kẻ kiếm miếng ăn nước mắt vương
Cùng học với nhau một mái trường
kẻ thì ấm cật kẻ thê lương
Trời xanh ngẩng mặt xin cho hỏi
Cắc cớ thế này Ông có thương
Hỏi thế làm chi thật ẩm ương
Giầu nghèo rồi cũng hết cung đường
Mộ phần hai mét như nhau cả
Còn sống ,còn yêu, còn mến thương

CHUỒN ĐI BUỒN NHÉ

Hỡi buồn! mi trốn ở đâu?
Túi thơ ngập nhớ? hay bầu rượu quên?
Reo trong tiếng pháo nổ rền?
Hay lồng áo cưới khoác lên thân ngà?
Chắc buồn quyện gót hài hoa
Thắt cùng dải lụa gói quà vu quy
Rải theo vó ngựa phân kỳ
Chập chờn giữa bóng tà huy ngả vàng
Âm buồn trỗi nhịp tình tang
Ngân nga mộng khúc, mơ màng tỉnh say
Gọi thương nhớ phủ nơi này
Tiếp hồn cạn chén nồng cay rót thừa
Rõ là buồn thích đổ mưa
Loang theo dòng tủi mắt vừa ứa ra
Vẽ nên cảnh sắc nhạt nhòa
Bóng gần ngỡ tưởng hình xa hiện về
Mỗi lần nửa thức, nửa mê
Buồn đem nỗi hận đặt kề nỗi đau
Vò cho cảm xúc nát nhàu
Lại thầm hứa hẹn đêm sau đến tìm
Hẳn là buồn trốn vào tim
Làm cơn thổn thức khó kìm, dễ bung
Khiến xui nỗi nhớ vẫy vùng
Dâng trào như thể xới tung đọa đầy
Khôn hồn chớ ẩn quanh đây
Mang theo phờ phạc, hao gầy biến đi
Chuồn mau kẻo hết xuân thì
Ta mà tóm được… là mi… hết đời.

BỎ BUÔNG…!

Hắn đã ngồi suy nghĩ suốt thâu đêm
Hắn quyết định không thèm thương nhớ nữa
Dù Hắn biết tim lòng đau như cứa
Hắn muốn quên lời hứa kẻ vong tình…
Hết đêm rồi trời sẽ sáng bình minh
Hắn đào huyệt chôn tình vào góc khuất
Bởi Hắn biết tình kia rồi sẽ mất…
Thế còn hơn dằn vật với niềm đau…
Hắn biết rằng cuộc tình kết…không nhau
Tiếc nuối mấy trước sau gì cũng thế
Dù Hắn biết muốn quên là không dễ
Nhưng vẫn hơn cứ để kéo thêm buồn
Suy nghĩ rồi…Hắn quyết định bỏ buông
Tâm thanh thảng lắng buồn lo cuộc sống
Bởi Hắn nghĩ tình như bèo xao động…
Sẽ tan nhanh theo sóng nước vỗ về..
Đã qua rồi thời khát vọng đam mê..
Gạt bỏ hết Lời thề như mây gió…
Hắn đã quyết…ừ thôi thì chối bỏ
Cứ xem như chẳng có khúc tình buồn
Hắn quyết rồi cứ vậy cứ bỏ buông..!

KHÔNG ĐỀ

Đêm buồn gửi nhớ thả vào trăng
Quyện cả bài thơ chữa đặng vần
Lục bát còn vương mơ.. ngõ vắng
Thi đường vướng mộng… nẻo sầu ngân
Đành chôn dấu kín ,ôm tình lặng
Cất kỹ niềm riêng tận chốn Hằng
Lệ ướp canh thâu mềm giọt đắng
Cho lòng mãi đọng chốn bâng khuâng ???

EM LÀ

Em là hoa nồng thắm
Giữa vườn tình ngát hương
Để anh con ong nhỏ
Đến tìm mật yêu thương.
Em là nỗi nhớ thương
Anh dành cho tất cả
Em là những giọt sương
Long lanh trên cành lá
Để những trưa nắng hạ
Cháy khát cả lòng anh
Em là dòng nước xanh
Tắm tình anh mát rượi.
Em tạo nên đắm đuối
Trong suốt cuộc đời anh
Em là sao chỉ lối
Cho đường anh đi nhanh.
Em là ánh bình minh
Trong anh không thể tắt
Em là ánh trăng thanh
Nặng tình anh thề thốt.
Giữa ngàn cơn sóng biếc
Em là cánh hải âu
Anh muốn là con tầu
Cùng em vui với biển.
Yêu em lòng xao xuyến
Như biển chẳng có bờ
Em là nguồn cảm hứng
Để anh viết thành thơ.

Bài Thơ Em Viết Lúc Nhớ Anh.

Bài thơ em viết lúc nhớ anh
Lúc thấy chông chênh mỗi một mình.
Nỗi nhớ được gửi qua câu chữ…
Phải chăng em là người lụy tình…
Yêu anh chẳng giữ lại cho mình.
Để mà nhận lại những lung linh
Bao đêm âm thầm ôm nỗi nhớ!
Của kẻ si tình, yêu hết mình.
Yêu thương cần chi phải tính toán!
Hơn thua ai là người thương nhiều?
Chỉ cần biết rằng trong tình yêu…
Mãi mãi chân thành và chung thủy.
Mình sẽ bên nhau đến tận cùng.
Cho dù đôi lúc chẳng ở chung
Mong rằng ta sẽ luôn tin tưởng.
Chờ đợi một ngày sánh duyên cùng.

Thơ buồn một mình con trai

Trong không gian yên bình của căn phòng, ánh đèn từ bên ngoài lấp lánh qua cửa sổ, soi sáng bức tranh u tối của một người con trai, ngồi lặng lẽ với những dòng thơ buồn một mình con trai. Cậu ấy đắm chìm trong những cung bậc cảm xúc của tâm hồn, mỗi từ vựng, mỗi câu thơ đều là một lời thổ lộ của nỗi buồn sâu thẳm.

Thơ buồn một mình con trai là hành trình phiêu lưu vào thế giới tâm linh, nơi mà cảm xúc tự do lưu trôi như những dòng sông bất tận. Đó là tiếng khóc và tiếng cười, là những cung bậc của sự luyến tiếc và hy vọng. Trong cái cô đơn đó, cậu trai không phải là một người mất mát, mà là một phần của một thế giới đong đầy tình cảm và sự thăng trầm của cuộc sống.

NHỚ EM

Tháng ba gạo lại đỏ hoa.
Nhớ em anh lại về ra chỗ này.
Ngày xưa mình hẹn nhau đây.
Để thương để nhớ những ngày tháng qua.
Bây giờ tuổi cũng đã già.
Nhìn hoa gạo nở nhớ ta với mình.
Bao nhiêu ngày tháng tâm tình.
Để rồi anh phải xa mình nơi đây.
Xa nhau mấy chục năm nay.
Nhớ em anh đến chỗ này năm xưa.
Đứng nhìn anh cứ như mơ.
Hình như em đã ngồi chờ anh sao.

TÔI MUỐN

Tôi muốn mình là một manh áo ấm
Cho trẻ vùng cao được mặc tới trường.
Để các em luôn được yêu thương
Nụ cười sáng trên con đường tìm chữ.

Tôi cũng muốn thân mình thành công sự
Che anh em tránh đạn pháo quân thù.
Sau chiến trận cùng đồng đội lãng du
Đàn ghi ta bập bùng chiều đảo nhỏ.

Cho tôi xin ở bên người nghèo khó
Thành ngôi nhà để che gió che mưa.
Đêm giá lạnh hay nắng rát ban trưa,
Không phải ngủ dưới gầm cầu nhem nhuốc.

Cho tôi xin được làm một ngọn đuốc
Để soi đường cho những bước sai lầm.
Những kẻ giết người, tham nhũng, chém đâm
Biết hối cải đừng nhẫn tâm làm điều ác.

Cho tôi được làm những con sóng bạc
Ở Trường Sa dìm xác những con tàu,
Bọn xâm lăng sẽ phải cuốn xéo mau
Cho biển Việt xanh một màu rời rợi.

Cho tôi làm trang giấy nghiêng chờ đợi
Những vần thơ em sẽ lại viết ra
Lời yêu thương, tha thiết chan hoà
Để cuộc đời sẽ xoá nhoà bất hạnh.

Tôi rất muốn… nhưng tôi đâu là thánh
Để chở che những hoàn cảnh đau thương.
Chỉ là tôi, một người lính bình thường,
Ôm cây súng giữ biên cương phía trước.
….
Điều tôi muốn chỉ là bao mơ ước
Cho dân tôi cuộc sống được bình yên.
Cho Tổ Quốc được tịnh độ an nhiên
Và hạnh phúc đến mọi miền đất nước.

CÁNH ĐÔNG

Buốt về khẻ đến bên thềm
Chỉ tại nửa đêm vòng ấm vội rời
Nụ cười theo gót đi chơi
Lãng tử bên đời cứ đếm gót đơn
Chùng dây lệch phím cung đờn
Để trách thua hơn đong đếm chữ tình
Hồn vùi trên gót phiêu linh
Cố rượt bóng hình vẫn mãi còn xa
Cánh đông trêu cợt mặn mà
Áo tuyết choàng ta khi thiếu tay nồng
Hờn chi mà giận gió giông
Mê sắc má hồng rẻ lối cùng vai
Tình si mắt biếc lưu đày
Sao khởi tim chai mất nhịp bao mùa
Đông còn ướp lạnh đắng chua
Rồi cố xuyên lùa không chút xót thương
Cánh đông gieo nợ đoạn trường
Đem rét mầm ươn trỗ trái vong tình
Ai lem màu áo trắng tinh
Mà thả lục bình theo nước mãi trôi
Cánh đông cứ mãi đấp bồi
Nhịp lỡ tim côi hẩp hối từng giờ
Biết không
quặn thắt tình lơ
Ta hiểu bàn cờ
tàn cuộc gắng chi

GIÀ – NHƯNG YÊU THIỆT MÀ

Nếu anh không chê em già
Bên này rất muốn mặn mà từ lâu
Chờ anh bạc cả mái đầu
Yêu anh mãnh liệt rất ngầu đó nha
Nếu anh không chê em già
Tát xong đi chợ mua quà tặng anh
Em thề giữa cánh đồng xanh
Lâu nay chỉ biết có anh thôi mà
Nếu anh không chê em già
Cho em theo nhé về nhà làm thơ
Tối qua ngủ vẫn nằm mơ
Sáng nay tỉnh dậy ngồi chờ gặp anh
Của kia em vẫn để dành
Chỉ mong ai đó lòng thành ngó qua
Chúng mình chẳng phải cách xa
Có hai thửa ruộng với ba cái cầu
Yêu anh chẳng biết từ đâu
Mong người bên ấy gật đầu theo em

CÒN NHỚ ANH KHÔNG

Thời gian qua anh tạm rời Facebook.
Em có buồn trong những lúc vắng anh.
Ánh đèn mạng đã tắt hẳn màu xanh.
Tình của em còn trao anh không hỡi.
Bởi vì anh chưa kịp lời nhắn gởi.
Nhờ bút phây để chuyển tới người yêu.
Anh muốn nói với em một đôi điều.
Trong lòng anh thương em nhiều nhiều lắm.
Tình nầy vẫn trao về em sâu đậm.
Yêu nồng nàn và say đắm em ơi.
Có nhiều đêm dòng lệ cứ tuôn rơi.
Nỗi nhớ nhung có đất trời thấu hiểu.
Phận làm con anh phải tròn chữ hiếu.
Để mặc em thân liễu yếu hao gầy.
Ngày hôm nay anh trở lại bút phây.
Nhờ Nguyệt Lão nối sợi dây duyên nợ.
Để mình được kết thành tình chồng vợ.
Anh và em không cách trở đôi nơi.
Nằm tay nhau ta đi hết quãng đời.
Và hạnh phúc không có lời nào tả.

DẤU YÊU ƠI

Rộn rã lòng… khi gọi dấu yêu ơi
Biết nói sao… với cả trời thương nhớ
Kể từ đây… biết rằng mình sẽ”khổ”
Một tình yêu…món”nợ” của cuộc đời
Bao nhiêu lần…thầm gọi dấu yêu ơi
Mỗi lần nhắc… thấy cuộc đời tươi thắm
Tim rung lên… từ đáy lòng sâu thẳm
Cháy nụ hôn… môi hồng thắm khát khao
Nhớ tới nhau…lòng dạ thấy dạt dào
Tựa vai mềm… muốn trao nhau tất cả
Heo may về…nép vào nhau ấm quá
Tím một màu… đại đóa cúc xinh tươi
Hẹn với nhau… tới cuối đất cùng trời
Dù vẫn biết…cuộc đời không như mộng
Niềm vui về… khi cùng chèo cùng chống
Hạnh phúc tràn… khi “được sống” được yêu

VÌ YÊU

Yêu rồi không lấy được nhau.
Để cho lòng nhớ tim đau tháng ngày.
Đi đâu chỉ thấy ông cười.
Làm ông điên dại chỉ vì người yêu.
Cuộc đời khổ quá ông ơi.
Vì yêu để lại bao điều khổ đau.

Thơ buồn một mình không chỉ là nỗi đau riêng tư của mỗi người, mà còn là nguồn cảm hứng và sức mạnh để vượt qua những thử thách của cuộc sống. Trong những giây phút lặng im, từng dòng thơ như là những dấu vết của quá khứ, nhắc nhở về những kỷ niệm đẹp đẽ và những nỗi đau khó quên.

Thơ buồn một mình là cuộc hành trình vào tâm hồn, nơi mà ta tìm thấy sự hiểu biết và sự đồng cảm từ những người khác. Nó là ngôn ngữ của tâm trạng và cảm xúc, là cầu nối giữa những linh hồn bị lạc lối, tìm kiếm sự an ủi và ý nghĩa của cuộc sống.

Và dù bước đi trên con đường đầy gian truân hay mênh mông bất tận, thơ buồn một mình sẽ luôn là nguồn động viên và sức mạnh để tiếp tục vươn lên, mang theo hy vọng và niềm tin vào ngày mai tươi sáng.

Thơ Hay -