Tuyển chọn 100 bài thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông đong đầy cảm xúc

Thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông sẽ phần nào giúp bạn xoa dịu đi nỗi nhớ mong da diết. Con tim mong mạnh, lạnh giá sẽ được sưởi ấm bởi tình yêu thương. Khoảng cách được lấp đầy bởi sự quan tâm, chăm sóc ân cần. Bởi mùa đông người ta thường có xu hướng muốn gần nhau hơn. Được cùng nhau tay trong tay gửi trao hơi ấm. Nhưng không phải lúc nào mong muốn đó cũng được thực hiện. Hãy để tình cảm của bạn được gửi trao qua những dòng thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông dưới đây bạn nhé!

Thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông cảm động

Còn gì hạnh phúc hơn khi nhận được lời yêu thương, quan tâm, động viên của người mình yêu thương dành trao mỗi ngày. Đặc biệt những dòng thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông cảm động dưới đây sẽ khiến bạn cảm thấy ấm áp, đầy yêu thương. Tình cảm của hai bạn sẽ càng trở nên khăng khít và tốt đẹp hơn.

KỶ NIỆM MỘT THỜI

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đông đã về nắng không còn gay gắt

Sang sông rồi em quay mặt làm ngơ

Vắng bóng anh cứ than thở ngồi chờ

Gom kỷ niệm…ngày thơ mình sót lại.

Ganh ghét chi trời an bày ngang trái

Đọc trang thơ buồn tê tái chạnh lòng

Nửa câu đầu hồn bay bỗng hư không

Phần còn lại trải lòng theo nước mắt.

Anh phía Nam em đi tìm hướng Bắc

Mòn mỏi chờ tim quặn thắt từng cơn

Phải chi em…ngày ấy chẳng dỗi hờn

Đừng toan tính thiệt hơn làm anh khổ.

Thì giờ đây không trách vào phận số

Đâu đớn đau phải đắp mộ chôn tình

Tháng năm dài cứ dấu kín lặng thinh

Bao nhung nhớ làm tim mình vỡ nát.

Đừng đổ lỗi đời chát chua phận bạc

Tình trao anh…em bát ngát dư thừa

Biết giữ gìn câu hứa chẳng đẩy đưa

Nhưng anh phụ lọc lừa nhau đủ kiểu.

Giờ mình em với chiều buồn đơn điệu

Ôm đắng cay mới thấu hiểu cuộc đời.

NỖI BUỒN ĐÊM ĐÔNG

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Trời vào Đông tuyết rơi đầy trên cát

Bay nhẹ nhàng từng hạt trải đầy sân

Nén đau thương bởi tủi hận mấy lần

Rồi luyến nhớ trào dâng nằm trăn trở.

Buồn em viết những vần thơ tình lỡ

Đêm xuống rồi nức nỡ với niềm đau

Phụ tình em…anh cưới vợ sang giàu

Quên kỷ niệm thời bên nhau sớm tối.

Giờ mình em…giữa dòng đời trôi nổi

Con đường xưa cũng ngược lối đi về

Chuyến đò tình đầy dâu bể nhiêu khê

Đành buông hết lời thề theo gió cuốn.

Trả lại anh bao buồn vui phiền muộn

Xa nhau rồi ước muốn chỉ hoài công

Bọt bèo trôi theo sóng cứ xuôi dòng

Tình đã chết thôi đừng mong gặp lại.

Rồi mai đây bao đêm dài khắc khoải

Em nghẹn ngào tê tái khóc sầu Đông.

ĐÔNG

Thơ: Nguyễn Yến

Anh biết không đông đã tới bao ngày

Mưa kéo đến gió lắt lay từng đợt

Mưa trời ngưng mà lệ em chẳng ngớt

Nhớ một người trao yêu mến về em

Anh biết không trời đã rét hơn thêm

Xa cách anh trong những đêm lạnh giá

Em nhớ anh, nhớ nhiều hơn tất cả

Ước bây giờ được kề má tay ôm

Anh biết không

Em rất ghét

Mùa đông.

đôi tình nhân dưới trời đông tuyết trắng

đôi tình nhân dưới trời đông tuyết trắng.

NẮNG MÙA ĐÔNG

Thơ: Phú Sĩ

Tia nắng lạc mùa

Em có nhớ thương ai

Tóc rẽ buông lơi thả trong chiều ngập lối

Ngắm đàn sáo bay thầm thì như rất vội

Lữ khách say lòng hờn dỗi bóng giai nhân

Tia nắng lạc mùa

Từng vạt cỏ ai hong

Phủ kín phố nâu nỗi lòng hiu hiu nhớ

Còn chiếc lá vàng đu đưa dường chẳng nỡ

Bỏ lại mùa thu bỡ ngỡ buổi đông về

Tia nắng lạc mùa

Len lỏi chốn đê mê

Ve vuốt không gian bốn bề gam trầm lắng

Chút ghi xám màu trên bầu trời tĩnh lặng

Trìu mến qua sân thong thả đến bên người

Tia nắng lạc mùa

Môi hồng thoáng chơi vơi

Chợt nhớ chợt thương nắng mùa đông năm cũ

Nơi ấy bình yên đợi xuân về thắm nụ

Qua nửa đời người ấp ủ chẳng phôi pha

Tia nắng lạc mùa

ấm lại những xót xa

Mới hiểu ngọt ngào của ngày qua hạnh phúc.

ĐÔNG ĐÃ VỀ

Thơ: Võ Ngọc Cẩn

Em đi rồi anh còn ở lại đây

Gió mùa đông đưa mây về giăng kín

Cuối con đường nơi chia tay bịn rịn

Giờ rêu phong phủ kín dấu chân em

Em đi rồi anh nghe nghẹn trong tim

Nhớ thương em anh tìm về lối cũ

Vườn yêu xưa giờ hoa tàn héo rũ

Anh vẫn hoài ấp ủ bóng hình em

Đông đã về em có lạnh không em

Có thao thức từng đêm nghe tiếng vạc

Nghe lá rơi có giật mình ngơ ngác

Tiếng yêu đương trầm mặc buốt linh hôn

Đông về rồi anh hiu quạnh cô đơn

Nước mắt rơi tủi hờn trong cay đắng

Mưa rơi rơi cõi hồn thêm hoang vắng

Giọt sầu như nốt lặng của đời anh.

MƯA ĐÔNG

Thơ: Mạc Uyên Linh

mùa Thu đi xa rồi từ bữa trước

chiếc lá vàng nằm lạnh giữa mùa Đông

em có ấm những đêm dài rét mướt

đắp chăn lòng còn nhớ đến tôi không

đêm ru mộng có mơ người tình cũ

đã bao năm lăn lóc chốn quê người

em vẫn đẹp như mùa thu nằm ngủ

môi nghiêng chờ nằm gối cánh tay tôi

mấy mươi năm rồi bây giờ có lẽ

dễ quên gì son phấn những đêm yêu

mùa mây mưa rã rời trong dâu bể

bờ môi nào ngày tháng vẫn mang theo

đêm nằm ngủ trở trăn cho số phận

đời bạc tiền ngăn cách những bến sông

đêm leo lắt những ngày Đông bất tận

ngày tình đi rét ướt cả cánh đồng

mang đời em làm hành trang lưu lạc

bằng ảnh hình ánh mắt lẫn bờ môi

dẫu mai này có trở về bụi cát

em vẫn còn mãi mãi ở trong tôi.

ĐÔNG TƯƠNG TƯ

Thơ: Diệp Ly

Ta vá lại bài thơ tình năm cũ

Giữa chiều Đông sương phủ ướt vai gầy

Ký ức nào vừa rớt lại chốn đây

Khi nhân ảnh đã bay xa cùng gió.

Thu phai sắc để khung trời vàng võ

Lá rừng thay áo đỏ lúc giao mùa

Bờ môi trầm thấm đẫm vị chát chua

Hoen mắt lệ gió đùa làn tóc rối.

Mộng tàn tạ trong ngỡ ngàng tiếc nuối

Dấu rêu phong khuất lối cổng thiên đàng

Ân tình nồng ngày cũ đã sang trang

Bao thề hẹn bẽ bàng trong ngang trái.

Tiếng bấc gọi vọng chiều hoang khắc khoải

Ngọn lửa lòng đốt cháy cả trăm năm

Tương tư sầu da diết mấy thanh âm

Đông giá buốt thăng trầm khơi nỗi nhớ.

Lời thơ cũ là cuộc tình dang dở

Phút giao mùa trăn trở nỗi niềm riêng..

nỗi nhớ về mùa đông xưa

nỗi nhớ về mùa đông xưa.

MÙA ĐÔNG KHÔNG ANH

Thơ: Dương Lên

Thu đã đi và mùa đông lại về

Cái giá rét làm tái tê tim nhỏ

Ở nơi xa anh yêu ơi có nhớ

Đến một người đang trăn trở hằng đêm .

Mùa đông về nỗi nhớ lại dầy thêm

Ngóng trông ai đứng bên thềm ngơ ngác

Ngoài trời đêm còn mưa rơi lác đác

Nhớ tới anh mà nước mắt nhạt nhoà.

Dấu yêu ơi ! Tình em mãi thiết tha

Mong anh về hai ta cùng hạnh phúc

Anh về đi không lòng em ngã gục

Phút yếu mềm bởi thúc giục con tim.

Đông về rồi sao anh mãi lặng im

Hay anh đã bỏ quên câu hẹn ước

Em chỉ muốn tình đôi ta sau trước

Vẫn vẹn tròn cùng sánh bước bên nhau.

CHUYỆN TÌNH MÙA ĐÔNG

Thơ: Hoa Hồng Vàng

Một mùa đông nữa lại đi qua

Lá vàng phủ kín khắp hiên nhà.

Có người thiếu nữ buồn xa vắng,

Nhớ lại chuyện tình xa rất xa.

Tiễn người năm ấy mấy thu qua

Người hứa đông sang sẽ tới nhà.

Biện sắm trầu cau đem sính lễ

Đón nàng trong đám rước vu quy.

Đã mấy đông về xuân cũng sang

Chẳng thấy người mang đón rước nàng.

Mòn mỏi trông chờ trong xa vắng,

Nỗi buồn bằng lặng nhớ miên man.

Đông này cũng giống bao mùa đông

Có người thiếu nữ bước theo chồng.

Nỗi lòng như muốn đem gửi lại

Một chút giận hờn thoáng mênh mông.

ảnh cô gái và mùa đông tuyết trắng

mùa đông lạnh lẽo.

NHỚ MỘT MÙA ĐÔNG

Thơ: Hoàng Yến

Đông về rồi …nơi ấy có lạnh không

Ở nơi này …thấy mênh mông nỗi nhớ

Thầm ước ao chỉ một lần gặp gỡ

Ở bên ai …cho đông đỡ lạnh lùng

Đông đến rồi …nhớ ai đó vô cùng

Nhớ thủa xưa chúng mình còn chung lối

Hẹn hò nhau chờ mùa đông năm tới

Khoác lên mình …màu áo cưới cô dâu

Bao đông rồi …người ở tận nơi đâu

Để trầu cau héo úa vàng rụng lá

Áo cưới buồn …nằm lặng im trên giá

Bụi thời gian cũng đã nhuộm phai màu

Người đã đi rồi …lâu thật là lâu

Có còn nhớ câu hẹn thề năm cũ

Đông nơi ấy …nắng có vàng rực rỡ

Đông nơi này …lạnh buốt ở trong tim.

ĐÔNG NHỚ

Thơ: Hoàng Yến

Em đã muốn quên chuyện tình đầu dang dở

Tại gió đông về cứ nhắc nhở chuyện xưa

Nhật ký tình yêu đã xưa cũ …phai mờ

Em cố giấu …sao đông về gợi nhớ

Khách qua sông đã quên con đò cũ

Chuyện tình buồn…gãy gánh giữa chừng xuân

Quay bước đi…là đã gọi người dưng

Có nuối tiếc…cũng hai người hai ngả rẽ

Thôi cứ nghĩ …hợp tan do duyên số

Không nợ nần …không đổ lỗi cho nhau

Sao đất trời cứ khơi gợi niềm đau

Lòng cố quên …sao tim sầu cứ nhớ

Cố chôn vùi …sao mùa đông cứ nỡ

Gió lạnh lùng …hiu hắt thổi làm chi

Nhật ký cũ xưa …đông lật giở làm gì

Hãy thôi lạnh …cho lòng người quên lãng

Đêm sẽ dài …cô đơn trống vắng

Em sẽ buồn …sẽ thao thức năm canh

Ước mong sao người ấy mãi an lành

Luôn say giấc những đêm dài lạnh giá.

ảnh đẹp mùa đông (1)

chút nắng mùa đông.

CHÚT LẠNH ĐẦU ĐÔNG

Thơ: Hoàng Yến

Đầu đông rồi …đất trời như chuyển lạnh

Tia nắng vàng cũng mảnh khảnh …mong manh

Bầu trời dường như cũng bớt trong xanh

Hàng cây đứng cũng rũ cành …buồn bã

Lòng chợt thấy sao nhớ ai …nhiều quá

Nhớ dáng hình …nhớ cả đôi môi

Nhớ mắt ai …giọng nói , tiếng cười

Nhớ bàn tay luôn nồng nàn hơi ấm

Ồ lạ quá …dù xa xôi ngàn dặm

Bóng hình ai vẫn in đậm trong tim

Gió lạnh về …nỗi nhớ bỗng dài thêm

Cơn gió đầu mùa cũng u buồn …ngơ ngác

Lạnh đầu đông …hai phương trời có khác

Lạnh nơi này …nơi ấy có lạnh không

Hay nơi ấy vẫn rực rỡ nắng hồng

Chỉ đầu đông nơi này là lạnh lẽo.

SẦU ĐÔNG …!!!

Thơ: Hoàng Yến

Cơn gió đầu đông cứ lang thang , len lỏi …

Mang chút lạnh đầu mùa vào ngõ nhỏ buồn hiu…

Mới đầu đông nên hơi lạnh chưa nhiều …

Nhưng cũng đủ làm lòng người băng giá …!!!

Bầu trời đông sao buồn …u ám quá …!!!

Đám mây bạc màu sũng nước đứng chơi vơi…

Tia nắng mỏng manh giấu tận phía chân trời …

Đàn chim buồn …cũng lười ra khỏi tổ …!!!

Lá cuối thu vẫn vương đầy ngõ nhỏ …

Gió đông lạnh lùng xao xác lá thu bay …

Đông đến , thu đi , con tạo vẫn vần xoay …

Bốn mùa nối nhau …qui luật muôn đời vẫn thế …!!!

Đông vẫn buồn …vẫn lê thê hoài niệm …!!!

Gió lạnh đầu mùa vẫn tê tái con tim …!!!

Cơn gió lang thang như mải miết kiếm tìm …

Kỷ niệm xưa đã nhạt màu dĩ vãng …!!!

Vì đông lạnh …nên lòng người hoang vắng …!!!

Thiếu nắng vàng … nên trống trải , đơn côi …!!!

Mùa đông ơi …tất cả đã chôn vùi …

Đông đừng lạnh … để lòng người thôi nhung nhớ …!!!

ảnh cô gái và mùa đông tuyết trắng

mùa đông nhớ anh.

SƯỞI ẤM TÌNH MÙA ĐÔNG

Thơ: Lê Hoàng

Đông đã về ! Em có thấy hay chưa ?

Gió se lạnh ..trời mưa nhòa khắp lối

Con phố nhỏ lặng thầm như đứng đợi

Hình bóng quen.. vun xới mảnh tình hồng

Ở phương này ! Than thở của dòng sông

Từng kỷ niệm chất chồng lên nỗi nhớ

Nghe trong gió như lời ai nức nở

Tiếng thét gào chan chứa mảng trời thương

Mối tình xa ! Còn cách mấy dạm trường

Anh muốn gửi lời thương về bên đó

Tia nắng sớm một bình minh rực đỏ

Sưởi ấm tim bé nhỏ phút lạnh lùng

Mơ một ngày ! sẽ chẳng có mùa Đông

Đôi tim nhỏ rực hồng trong nắng mới

Môi chím nụ trao tình hồng phơi phới

Đan tay cùng qua lối thỏa đắm say

Đông đã về ! Người hỡi có nào hay

Tuy cách trở những ngày đông giá rét

Ta chẳng sợ và không buồn chi hết

Bởi tình trao …thêu dệt mộng ấm nồng

Rồi một ngày ! Không phải sợ mùa đông

Bởi tim nhỏ duyên hồng đang rực cháy

Ta ước nguyện khơi thêm vào nhịp chảy

Ngọn lửa tình chẳng mấy thuở nào vơi.

GỬI TRỌN CHO NHAU

Thơ: Lê Hoàng

Tiết đông về … lạnh lẽo một vần thơ

Nghe hơi gió rung bờ môi nhạt nhẽo

Mong chút ấm nụ hôn thầm trao khéo

Gửi cho nhau mấy nẻo có xa vời

Đông thì thầm mưa dạo ấy còn rơi

Tim xao xuyến một thời trong dĩ vãng

Dẫu xa khuất …tình chôn vùi năm tháng

Nhưng dễ đâu quên hẳn khát khao chờ

Có đôi lần mong được thỏa cơn mơ

Tay dìu bước ngắm bờ yên sóng lặng

Nghe nhịp thở con tim bừng tia nắng

Sưởi ấm nhau ta chẳng phút lạnh lùng

Ước chi mình đừng cách trở mênh mông

Chung ý nguyện trải lòng đi tất cả

Dù không thể xua canh tàn lạnh giá

Nhưng còn hơn phút lạ lẫm đêm dài

Cuối con đường mới rõ đúng hay sai

Đâu ngần ngại an bài do số kiếp

Đừng lặng lẽ cho tim buồn tội nghiệp

Ta bên mình … cùng tiếp bước ngày mai

Có đôi lần mệt mỏi thấm đôi vai

Con đường lớn từng ngày ta bươn chải

Nuôi khát vọng vườn yêu mình gặt hái

Những trái ngon hoài mãi đến muôn đời

Hãy một lần ! Dẫu chỉ một lần thôi

Trao tất cả ngậm ngùi trong cuộc sống

Người sẽ thấy bầu trời kia có rộng

Biển xa xăm lạc lõng sẽ không còn.

Thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông hay

Những bài thơ thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông hay được chúng tôi chia sẻ hi vọng sẽ giúp cho bạn trong việc thổ lộ tình cảm của mình với người đó. Bởi không phải lúc nào yêu cũng được ở cạnh nhau để nói lời yêu thương. Đó đôi khi là khoảnh cách chứa đầy nỗi nhớ nhung. Đừng để mọi thứ có lỗ hổng mà hãy lấp đầy bằng những quan tâm ngọt ngào nhất bạn nhé.

1, Chiều Đông

Chiều nay mưa gió đổ trắng trời

Nhẹ nhàng xé nát tấm hồn tôi

Dư âm xưa ấy nay òa vỡ

Đưa mảnh duyên thừa trôi xa khơi

Gom bao nhung nhớ dệt vần thơ

Buốt giá trời đông vẫn hững hờ

Đông hỡi phải chăng mùa đông lạnh

Hay tại ngày tháng nặng chờ mong?

Ta đã nín lặng biết bao ngày

Đã mấy đông rồi vẫn hoài say

Đông nay êm ái trao rét mướt

Tỉnh giấc mơ đời mộng tôi – em

Lạnh lẽo đông sang tràn lạnh lẽo

Mùa đông băng giá tràn mọi nẻo

Quên đi ta ơi, quên đi thôi!

Cho lòng thôi khóc thuở chung đôi

Quên đi ta ơi, quên đi thôi!

(Huỳnh Minh Nhật)

2, Tiễn Thu

Thu ơi! Ngày cuối đã sang mùa

Em có buồn không buổi tiễn đưa

Ta tiếc nàng Đông qua sớm quá

Lá vàng xào xạc nắng lưa thưa

Sông xưa đò cũ có còn đâu

Kỷ niệm tàn phai với nỗi sầu

Em níu thời gian thêm chút nữa

Để ta nhẹ lướt bước qua cầu

Ta chờ ai mãi tận mùa sau

Chiếc áo len đan chắc ngã màu

Ngày ấy ra sao ai biết được

Vô thường không hẹn trước ta đâu

Đông về lạnh lẽo lắm thu ơi

Mờ mịt Sương giăng giá buốt trời

Người ấy năm canh sầu lặng lẽ

Làm sao ta ủ ấm tim người

(Hoàng Mai)

3, Gởi Nắng Về Em

Phương ấy bây chừ rét phải không?

Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng

Xót xa xin gởi về thương nhớ

Mong em ấm lại tháng ngày đông

Sáng nghe đài báo nơi ấy gió

Giá rét phong sương ngập trắng trời

Đêm về song cửa lưa thưa tuyết

Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?

Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau

Ngồi nghe em kể chuyện mai sau

Đi qua mùa đông đầy sương giá

Bây giờ buốt lạnh một niềm đau

Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ

Nhờ gió gởi về nơi phương xa

Dẫu biết em đang bên ai đó

Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…

(Huỳnh Minh Nhật)

4, Đông Về Bên Ngõ

Gió đã về trên con ngõ đó em

Đem mùa đông đến bên thềm hoang vắng

Chợt xốn xang rồi lòng anh thầm lặng

Bỗng thấy thèm chút nắng của chiều mưa

Áo ngày xưa anh tặng đã chật chưa?

Chiếc khăn quàng len ấy em còn giữ?

Mùa đông về biết sẽ nhiều tâm sự

Sẽ nhiều dòng tình tự nhớ về em

Em xưa hỡi! Một phút nhé, trời đêm!

Nhớ về anh như những ngày yêu đó

Nghe trong gió: đôi ba lời ru ngỏ

Cho giấc nồng ấm áp mộng em tôi…

Mặc tình mình đã phân ngả chia đôi

Kệ thời gian vẫn hoài rơi như lá

Hoàng hôn tắt, hắt ánh đèn băng giá

Nét bút sầu vẫn gợi nhớ về em

Đông về rồi! Ngoài kia ấy, em xem

Vài người rét gió ùa vào ai áo

Có mấy ai cô đơn: mùa gió rạng

Tay em gầy có ấm một bàn tay?

(Huỳnh Minh Nhật)

5, Đan Áo Cho Chồng

Chậm chân dừng bước hỡi thu ơi

Đừng để đông sang giá buốt trời

Ta khóc người sầu nghe não nuột

Tơ chùng phím lạc nỗi buồn khơi

Đông hỡi! Chậm về chút nhé đông

Đợi ta đan áo gửi cho chồng

Năm nay bão lũ hơn năm cũ

Đừng để đò xuôi… nước ngược dòng

Ta vốn vụng về trước đến nay

Thu ơi chậm bước kéo thêm ngày

Đan xong chiếc áo cho người mặc

Chẳng biết bao giờ mới tới tay

Nhưng mà… đợi chiếc áo may xong

Phải đến tàn đông mới tới chồng

Chắc tại nàng Bân xưa lộn kiếp

Thu tàn chưa hết đã đông phong

Tim hồng ta tặng một người thôi

Cho dẫu phong ba phủ trắng trời

Cũng chẳng đổi dời khi cách biệt

Đông ơi chậm bước nhé… dùm tôi

(Hoàng Mai)

6, Chia Sẻ Cùng Anh

Em gửi cho anh chút nắng hồng

Sẻ chia cái lạnh của ngày đông

Đêm nay đổi tiết trời thêm gió

Lạnh lẽo trong ngoài anh biết không

Anh gửi cho em ít tuyết rơi

Một làn sương mỏng đông vừa khơi

Để em chia sẻ cùng anh nhé

Có lạnh thì ta… lạnh cả đôi

(Hoàng Mai)

7, Mùa Đông Thương Nhớ

Đông đã tỉnh giấc ngủ dài năm cũ

Để chiều nay ủ rũ gió mùa sang

Làn heo may trôi bãng lãng mơ màng

Trong ngơ ngác màu thu tàn còn lại

Đông về chi? Để người thi sĩ nhớ

Vẽ nét kiều qua đôi chữ, vần thơ

Ví hồn em tựa dòng mây trôi lạc

Còn lòng ta xơ xác những đợi chờ

Lạnh lẽo quá! Giá băng từng hơi thở

Mùa đông ơi xin chớ vội vén mành

Để hoàng hôn còn sưởi ấm tình xanh

Trong quá khứ ta chưa đành quên lãng

Tình yêu ấy: đôi ngả đời ly biệt

Cuối đoạn đường da diết tiếng lòng ai?

Tình chưa phai! Xin một phút giận hờn

Ta là ta: đớn đau, rồi òa vỡ…

(Huỳnh Minh Nhật)

8, Chờ Mong … !

Một người lặng lẽ giữa đêm thâu

Lạnh không cứ đếm những hạt sầu?

Mùa đông mới tới bên đầu ngõ

Mà lòng băng giá đã từ lâu

Một người hiu quạnh, ai thấy không?

Biển người vô vạn cứ ngóng trông

Quạnh quẽ thu qua rồi thu chết

Lòng người vẫn một nỗi chờ mong

Mấy tuổi thu rồi hỡi người ơi?

Người ấy còn mãi ở chân trời

Dư hương xưa ấy: niềm trăn trở

Thu rồi thu nữa: vỡ hồn thơ

Người là ai thế? tôi gọi anh!

Sao nỡ hững hờ với tuổi xanh?

Anh có nghe không? Xuân đang gọi

Anh có nghe không? Nghe không anh…

(Huỳnh Minh Nhật)

9, Mùa Đông Của Em

Đông sắp chuyển mình anh biết không

Trời xanh mây trắng nắng thêm trong

Năm nay thời tiết thay màu mới

Em cũng rộn ràng chuyện có… không

Tuy vẫn còn Thu của đất trời (*)

Nên màu ảm đạm lắm anh ơi

Lòng em khao khát như Thu vậy

Anh biết không anh… nửa mảnh đời

Em thích lang thang những tối buồn

Những ngày mưa đổ – nắng chiều buông

Ngắm bờ biển vắng đêm rằm ấy

Để nhớ về anh nỗi vấn vương

Em thích nghe anh kể chuyện lòng

Cho em ôn lại tháng ngày Đông

Cùng ai thủ thỉ đêm thanh vắng

Bẽn lẽn mình em khẽ gọi: Chồng

Ta kể nhau nghe chuyện bụi hồng

Đò tình bao chuyến có rồi không

Trò chơi hôm ấy… Trời cho đó

Ghi khắc vào tim một chữ: Đồng

(Hoàng Mai)

10, Cơn Mưa Đông

Những cơn mưa đông chợt đến vội đi

Sao vô tình chạm vào anh khe khẽ

Bỗng thấy lạnh giữa một trời gió lộng

Đôi bàn tay thiếu mất một bàn tay

Đôi bàn tay cô lẻ giữa đêm nay

Đến đêm mai rồi đến bao giờ nữa?

Sao gió ấy không đi về phương ấy

Nhắn người rằng anh lạnh giữa nơi đây

Lạnh không em nơi xa vắng anh tìm

Dẫu mưa rơi và bước chân mỏi mệt

Nếu cô đơn đêm lạnh hoen mi mắt

Ngại chi em anh vẫn đứng nơi này

Đứng nơi đây đợi vòng tay nhỏ ấy

Đợi ánh mắt làm anh vẫn nhớ nhung

Đợi giọng nói – đợi hoài – đợi mãi

Đợi hư vô – đợi mãi – đợi hoài

(Huỳnh Minh Nhật)

Thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông buồn

Thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông buồn chứa đựng tình cảm da diết, nỗi niềm  lắng đọng làm người đọc vô cùng xúc động. Mùa đông, với cái lạnh tràn về khiến ta cô đơn, lẻ loi, cần sẻ chia hơn bao giờ hết. Chính vì lẽ đó, đừng kìm nén cảm xúc của mình bạn nhé. Hãy để những bài thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông buồn xoa dịu đi tất cả. Để yêu thương lại đong đầy nhiều thêm nữa.

1, Gió Lạnh Về

Anh ơi gió lạnh đã về rồi

Người còn biền biệt chốn trùng khơi

Năm tháng lạnh lòng mong mỏi đợi

Dẫu biết ngày về còn xa xôi

Phố vắng mình tôi bước bơ vơ

Ru bao thương nhớ viết dòng thơ

Nhờ gió gửi về phương xa ấy

Hẹn người sẽ đọc ở trong mơ

Lạnh lẽo đông về thêm lạnh lẽo

Hoàng hôn nắng đổ lạnh hoàng hôn

Đông qua lặng lẽ rồi đông chết

Mà bóng người xưa vẫn hững hờ

Anh hỡi, anh ơi! Lòng tôi rét

Đêm về bóng nguyệt xé hồn côi

Một mình tôi khóc nỗi phân đôi

Anh ơi! Gió lạnh sắp về rồi…

(Huỳnh Minh Nhật)

2, Tàn Đêm

Tim ta đã giá tự bao giờ?

Từ thuở thu chiều tím mộng mơ?

Hay buổi hoàng hôn trời lạnh ngắt

Khói thuốc phất phơ bạc ngõ chờ…

Ta hỏi gió buồn em nơi đâu?

Hỏi ánh trăng gầy suốt canh thâu

Gió trốn đằng sau nhành hoa trắng

Trăng nấp làn mây giấu nỗi sầu

Em giận mùa thu lá rơi chăng?

Hay dỗi hoàng hôn mây tím giăng?

Để mùa đông đến cô đơn quá

Vắng cả màn đêm, ánh nguyệt tà

Ta ngồi ngơ ngẩn dưới cây già

Mắt buồn đẫm lệ tựa mưa tuôn

Trách tình duyên thế ưa ly biệt

Tàn đêm quanh quẩn với nỗi buồn…

(Huỳnh Minh Nhật)

3, Chim Lẻ Bạn

Giọt mưa chiều qua lạ lắm

Em nghe réo rắt tâm hồn

Anh đi về phương trời thẳm

Mắt em màu tím hoàng hôn

Anh ơi ! Mùa Đông bên ấy

Không em – có buốt vai gầy

Vầng mây hồng tươi rực rỡ

Có bằng nắng đẹp chiều nay

Nơi em mặt trời ngủ sớm

Bên anh tuyết trắng rơi đầy

Vài con chim chiều lẻ bạn

Lưng trời sải cánh đường bay

Đôi ta chung dòng nước ngược

Rượu hồng chưa thỏa cơn say

Cho em tròn lời nguyện ước

Anh về – tay lại cầm tay…

(Hoàng Mai)

4, Em Bỏ Dòng Trong

Hôm nay trở lại bến sông xưa

Hiu hắt mình tôi dưới bóng dừa

Bóng dáng con đò đâu chẳng thấy

Chạnh lòng: em đã lấy chồng chưa

Ngày ngày em chỉ một dòng trôi

Chèo chống lại qua bến lở bồi

Một buổi tàn thu trên bến đợi

Có người viễn khách ở phương trời

Người về năm trước thuở vào đông

Ngày ấy xôn xao nhuộm pháo hồng

Hoa cưới nhà ai giàn trước ngõ

Nàng se duyên thắm sánh vai chồng

Tôi buồn ngăn lệ đọng rèm mi

Lỡ chuyến đò yêu biết nói gì

Lòng đã dặn lòng… nhưng lại sợ

Phương trời hai lối rẽ phân ly

Hôm nay người ấy đã sang ngang

Chậm bước mình tôi với lỡ làng

Gió rét heo may về lạnh buốt…

Đời tôi – từ ấy …lại qua trang

(Hoàng Mai)

5, Lời Trái Tim

Anh có bao giờ hiểu được em không

Hay anh đợi cho tình yêu lên tiếng

Tim em chông chênh những điều anh biết

Mình yêu nhau chưa từng có bao giờ

Em dại khờ còn anh cứ ngu ngơ

Như chưa thể mình được yêu như thế

Dẫu tim ta đã bao lần nhỏ lệ

Vẫn nồng nàn vẫn chan chứa anh ơi

Tuổi hạc chất chồng – năm tháng dần trôi

Em héo úa ngày con tim rạn vỡ

Khao khát lắm nỗi niềm riêng trăn trở

Giữa dòng đời chuyện được mất có không

Đông phong về người họa vẽ chân dung

Còn em vẽ ngọn lửa lòng bỏ ngỏ

Hãy quên đi con sóng đời vụn vỡ

Ta trao cho nhau một nửa cuộc đời

(Hoàng Mai)

6, Mùa Đông Phố Núi

Cuối đông trở về phố núi

ta con nhạn lạc bóng chiều

lãng tử phiêu bồng mấy độ

ân tình gãy gánh phong rêu.

Tiếng chim nào nghe quen quá

vòng tay còn ấm nhu mì

môi hôn vừa xa vừa lạ

nồng nàn đâu thuở tình si.

Cuối đông trở về phố núi

mẹ già tất tả gieo neo

gội sương ẩn sầu tóc bạc

đồng xa vắt vẻo khói chiều.

Phố núi chập chùng hư ảo

hồn chuông quạnh khách trầm ngân

mẹ ơi, quỳ vàng mấy độ

bước đi… thương quá… ngập ngừng.

(Phan Thanh Minh)

7, Mùa Đông Và Em

Gió ùa về một mùa đông ngập phố

Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng

Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng

Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang

Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang

Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh

Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh

Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông

Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không?

Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ

Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở

Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ

Thành phố trở mình khoác áo mùa đông

Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét

Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết

Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!

(Kẻ Lãng Du)

8, Xa Em Mùa Đông

Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ

Em yêu giờ đang ở nơi xa

Đông mang cái lạnh thấu da

Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi

Phương trời xa em ơi có biết

Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa

Mùa đông gió bấc rét lùa

Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em

Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng

Cho tim anh giấc mộng tan tành

Anh buồn thao thức tàn canh

Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu

Đã xa rồi bao điều mộng ước

Biết bao giờ mình được bên nhau

Mình anh với trái tim đau

Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!

(Nguyễn Quang Long)

9, Nỗi Nhớ Mùa Đông

Hình như hơi gió lạnh về

Phố khuya trở mình thao thức

Cây bàng trùm khăn đỏ rực

Rùng mình se sắt chân qua

Có một mùa đông đã xa

Tay đan trong bàn tay ấm

Bên nhau bước chân chầm chậm

Chuyện vui khúc khích giọng cười

Biết bao mùa đông qua rồi

Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ

Kỷ niệm một thời hoa đỏ

Còn đây góc nhỏ lặng thầm

Khẽ gọi mùa đông… mùa đông!

Bỗng lòng chợt như muốn khóc

Màu sương nào rơi trên tóc

Giọt buồn nào đọng khóe mi?

Ừ rồi đông sẽ qua đi

Rồi một mùa xuân sẽ tới

Và một tình xuân vời vợi

Cựa mình mặt đất hồi sinh!

(Liên Hương)

10, Mùa Đông Buồn

Thế là lại đến mùa đông

Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?

Em vui đùa giỡn với mây

Lối xưa gió hú có hay tôi buồn

Biển khơi sóng vỗ dập dồn

Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu

Chân trời xa tít về đâu?

Sao không lên tiếng một câu yên lòng

Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng

Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi

Khói lam chiều tím lưng đồi

Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu

Đông về giá lạnh đìu hiu

Tái tê nhịp bước cô liêu một mình

Vắng em chỉ bóng không hình

Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang…

(Trung Dũng)

Hãy để mùa đông của bạn luôn ấm áp, tràn yêu thương bằng những bài thơ ngắn nhớ người yêu mùa đông đầy ý nghĩa và cảm động mà chúng tôi gửi tặng trên đây nhé. Sự quan tâm, bày tỏ tình cảm, cảm xúc đúng lúc sẽ khiến bạn luôn thoải mái với tình yêu của mình. Và đó cũng là cách để đối phương hiểu bạn hơn. Đừng quên chia sẽ cảm xúc, nỗi nhớ nhung của mình đến người đó bạn nhé!

Thơ Hay - Tags: ,