Tổng hợp những bài Thơ tình Xuân Diệu hay nhất được giới trẻ yêu thích

Xuân Diệu – một trong nhưng nhà thơ thổi sức sống mới, cảm xúc mới, hồn thơ mới vào nền văn chương nước nhà. Ông đã để lại cho đời những áng thơ tình mới mẻ, mạnh mẽ và nồng cháy. Chắc hẳn trong mỗi chúng ta, ai cũng từng được nghe đến bài thơ tình Xuân Diệu ít nhất một lần trong đời. Hãy cùng chúng tôi cảm nhận về những bài thơ tình Xuân Diệu hay nhất, cảm xúc nhất dưới đây nhé!

Thơ tình xuân diệu ngắn

Hãy cùng đắm mình trong những bài thơ tình Xuân Diệu ngắn gọn nhưng chưa đầy cảm xúc yêu đương mãnh liệt. Những câu thơ như đi sâu vào tâm hồn người đọc khiến ta cảm thấy rạo rực, xao xuyến.

Xuân không mùa

Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,

Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu

Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.

Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.

Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;

Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,

Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;

Xuân là lúc gió về không định trước.

Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,

Mây bay đi để hở một khung trời

Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,

Như được nắm một bàn tay son trẻ…

Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé;

Giữa mùa hè khi trời biếc saumưa;

Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa

Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.

Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,

Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;

Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,

Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa?

Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,

Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta

Khi những em gặp gỡ giữa đường qua

Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.

Ấy là máu báo tin lòng sắp nở

Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.

Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian

Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ?

Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ

Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay…

Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;

Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày

Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng…

Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,

Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?

Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,

Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.

Phải nói

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?

Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,

Anh biết rồi , em đã nói em yêu

Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng

Không tỏ hay, yêu mến cũng là không

Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích

Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài

Sự thật ngày nay, không thạt đến ngày mai …

Thì ân ái có bao giờ lại cũ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần

Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân

Đem chim bướm thả trong vườn tình ái

Em phải nói, phải nói và phải nói

Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,

Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!

Cốt nhất là em chớ lạnh như đông

Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng

Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Xa cách

Có một bận em ngồi xa anh quá

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn

Em xích gần thêm một chút , anh hờn

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa

Anh sắp giận, em mỉm cười vội vã

đến kề anh và mơn trớn: “Em đây!”

Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay

Vì anh nghĩ: Thế vẫn còn xa lắm

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!

Ôi trời xa, vầng trán của người yêu!

Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng

Dầu tin tưởng chung một đời, một mộng

Em là em, anh vẫn cứ là anh

Có thể nào qua Vạn lý trường thành

Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất

Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em

Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm

Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió

anh muốn vào dò xét giấc em mơ

nhưng anh dấu em những mộng không ngờ

cũng như em dấu những điều quá thực…

Hãy sát đôi đầu, hãy kề đôi ngực

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài

Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai

Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt

Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt

Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng ;

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng :

“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”

Thơ tình Xuân Diệu – Những vần thơ chất chứa đầy nỗi niềm

Áo em

Áo em để lại dáng hình

Treo trên mắc áo cho mình thấy thương

Đôi vai nho nhỏ bình thường

Khuỷu tay áo gợi hình xương tay gầy.

Sờn sờn đôi chỗ đâu đây.

Áo em nhuộm chắc, xanh tày biển xa,

Mấy khuy cúc áo thật thà.

Ngắn rồi – em để về nhà mặc thêm.

Áo nhìn anh thật thương em

Hiểu còn gian khổ cho nên tay gầy.

Áo em gần với anh thay!

Những khi khoai sắn là ngày cùng nhau.

Áo em thoang thoảng hoa câu

Áo em say đắm một màu trầm hương

Áo em ngày nhớ đêm thương

Áo em chín nắng mười sương anh chờ.

Cảm xúc

Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió

Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây

Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây

Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến

Đây là quán tha hồ muôn khách đến

Đây là bình thu hợp trí muôn hương

Đây là vườn chim nhả hạt mười phương

Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc

Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc

Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm

Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm

Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ

Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ

Nghìn trái tim mang trong một trái tim

Để hiểu vào giọng suối với lời chim

Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động

Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng

Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời

Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi

Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ

Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ

Mà vạn vật là muôn đá nam châm

Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm

Sao lại trách người thơ tình lơi lả?

Thơ tình mùa xuân

Mùa xuân về trong tiếng ca chim,

Trên nước xanh sông, trong liễu rèm.

Chưa hái được hoa mang tặng em

Nên một cành thơ em tạm đem.

Ánh xuân mỗi sớm hồng tươi mướt,

Những ống khói cao bèn nhận trước.

Ruộng xanh đã cấy đến châi trời

Lóng lánh mạ soi mình xuống nước.

Chưa hái được hoa mang tặng em

Nên một cành thơ anh tạm đem.

Cây trồng – ta chẳng trồng nêu tết

Những lá đầu tiên vừa nhú biếc.

Người đi chợ búa tiếng chân ran,

Quần láng mới thâm còn sột soạt.

Chưa hái được hoa mang tặng em

Nên một cành thơ anh tạm đem.

Trên cảnh đồng quê thấy xếp hàng

Chạy dài như tận cuối không gian

Những dàn sắt dựng như ren sắt

Dẫn điện chuyền đi xâyhạnh phúc…

Chưa hái được hoa mang tặng em

Nên một cành thơ anh tạm đem.

Anh muốn mời em bước xuống thuyền,

Thuyền của đôi ta vào hiện thực

Dựa thế đêm tan, ngày sáng rực,

Thuyền ta đi dựng lấy thần tiên…

Đây một cành thơ anh tạm đem

Như nước xanh sông, như liễu rèm…

Vì sao

Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,

Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”

Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp

Một thoáng cười yêu thoả khát khao.

Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,

Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,

Không thể vô tình qua trước cửa,

Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?

Ai đem phân chất một mùi hương

Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,

Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc

Như thuyền ngư phủ lạc trong sương

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!

Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,

Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa

Dầm chân trong nước, đứng say sưa,

Để tôi là kẻ qua sa mạc

Tạm lánh hè gay thế cũng vừa.

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.

Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!

Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá

Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

Một tình yêu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em kèm với một lá thư

Em không lấy là tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ .

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo

Tình thì buồn như tất cả chia ly

Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo

Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới

Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê

Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất

Cười trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em là đã mất đi rồi!

Đàn

Em nâng đàn tới ngang mày

Và em hạ xuống vừa tay, ôm đàn

Ngón tay em nhạc chứa chan

Mến tuôn trên phím, yêu tràn vào dây.

Lâng lâng hồn nhạc hây hây

Đôi ta chắp cánh bạn bầy cùng mơ

Chim reo trong khoảng hoa thưa…

Suối tuôn róc rách, trăng vừa lên cao…

Tình cảm ấy, ước mơ nào,

Bíttôven với ngọt ngào Môda

Tay em thoắt biến thành hoa,

Hồn em lắng lại như là tặng anh.

Những khi xa cách một mình,

Nhớ đàn em, nhớ hồn thanh cây đàn.

Đứa con tình yêu

Anh ước đôi ta có con

Con giống em đẹp nhìn không chán

Giống đôi mắt, giống hình gương trán

Con mang tình xán lạn đôi ta

Con giống em, con cũng giống cha

Giống cái mũi thật thà thẳng sống

Nhìn gần giống trông xa cũng giống,

Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn.

Nhưng con ta nó giống em hơn

Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói,

Duy chẳng giốngcái nư khi dỗi

Lúc em hờn, trời cũng phải thua.

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ,

Muốn thịt xương ta nở vạn mùa

Em hỡi! Đứa con tình ái ấy

“Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”

Giọng nói

Em ngồi ríu rít ở sau xe

Em nói, lòng anh mải lắng nghe

Thỉnh thoảng tiếng cười em lại điểm

Đời vui khi được có em kề.

Ôi! Giọng sao mà rất mến thương

Êm như suối mát đến soi gương

Dù ai tốt tiếng như ca hát

Cũng chẳng bằng em giọng nói thường

Gió thổi nhiều khi giọng nói bay

Không cần nghĩa chữ vẫn nghe hay

Sau xe, những tiếng em phơ phất

Cởi hết ưu phiền gửi gió mây.

Ước được ngàn năm nghư giọng ấy

Đèo em đi mãi cuối không gian!

– Và khi không nói, em im lặng

Anh vẫn nghe hay tựa tiếng đàn

Mặt em

Đã bốn năm trời nghĩa với duyên

Mặt em thay đổi vẫn y nguyên

Nét thêm rờ rỡ như tơ chín

Dáng vẫn thanh thanh tựa nước hiền.

Kể từ sen ngó với đào tơ,

Anh đã thầm yêu vẻ dịu mơ

Trong mắt ngọc đen kì diệu thế,

Nhìn anh như hẹn đã ngàn xưa

Khi mặt em gầy, lại rất yêu,

Niềm thương như bỗng dội lên nhiều,

Mảng nhìn bịn rịn lo em ốm,

Mà mặt em thêm vẻ lệ kiều

Khuôn mặt xinh em mãi rỡ ràng

Là sách nghìn trang sách vạn trang

Sớm mai anh thấy mặt trời mọc

Chiều hôm anh đọc ánh trăng vàng.

Mặt em ở giữa kho trời đất.

Vô tận thời gian có mặt em

Đáy thẳm tâm hồn anh đã cất

Mặt em, hoa vĩnh viễn ngày đêm.

Đa tình

Nghìn buổi sáng, bình minh xe chỉ thắm

Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi.

Thuở xưa kia là con của mặt trời,

Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng.

Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống,

Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;

Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan,

Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội.

Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi

Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời;

Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi,

Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng.

Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng

Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;

Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;

Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục.

Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!

Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau.

Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu,

Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống.

Trong cõi lòng lan đi bao ấm nóng,

Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ

Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ,

Và trong gió phất phơ đi có bạn…

Kẻ đa tình không cần đủ thịt da;

Khi chết rồi thì tôi sẽ yêu ma.

Chiều

Hôm nay, trời nhẹ lên cao

Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn

Lá hồng rơi lặng ngõ thôn,

Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương

Phất phơ hồn của bông hường

Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng

Nghe chừng gió nhớ qua sông,

E bên lau lách thuyền không vắng bờ

Không gian như có dây tơ

Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu

Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,

Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn…

Lời kỹ nữ

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa

Vội vàng chi trăng sáng quá, khách ơi

Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời

Khách không ở, lòng em cô độc quá

Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả

Tay em đây mời khách ngả đầu say;

Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,

Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử

Chớ đạp hồn em! Trăng từ viễn xứ

Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn

Gió theo trăng từ biển thổi qua non

Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn

Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn

Chớ để riêng em phải gặp lòng em

Tay ái ân du khách hãy làm rèm,

Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng

Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng

Trôi phiêu liêu không vọng bến hay gành

Vì mình em không được quấn chân anh,

Tóc không phải những dây tình vướng víu

Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo

Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da

Người giai nhân bến đợi dưới cây già

Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt

Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi

Người viễn du còn bận nhớ xa khơi

Gỡ tay vướng để theo lời gió nước

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt

Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi

Du khách đi. Du khách đã đi rồi

Anh đã giết em

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Từ đây anh không còn được yêu em ở trong sự thật

Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất

Ta nhìn nhau bốn mắt biết làm sao

Ôi! Em mến yếu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất

Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt

Tim anh vẫn đập như vấp thời gian

Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn

Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ

Nhớ trời đất cho anh mở

Nhớ

Muôn thuở thần tiên

Ôi! Xa em, anh như rơi vào vực không cùng

Đời anh không em lạnh lùng tê buốt

Nhưng còn anh, còn em mà đôi ta đã khác

Ta: Hai người xa lạ – phải đâu ta

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Đêm nào anh cũng đi quanh em mà khóc

Anh vẫn ước được em tah thứ

Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu

Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau?

Tại em cồ chấp

Tại anh đã mất

Con đường đi tới trái tim em

Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến

Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu?

Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt .

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

– Yêu là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt

Những người si theo dõi dấu chân yêu

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu

Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít

Một tình yêu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em kèm với một lá thư

Em không lấy là tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ .

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo

Tình thì buồn như tất cả chia ly

Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo

Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới

Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê

Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất

Cười trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em là đã mất đi rồi!

Thơ tình Xuân Diệu biển

Đến với thơ tình Xuân Diệu, chúng ta sẽ không thể nào bỏ qua được bài Biển đây cảm xúc mãnh liệt mà nhà thơ thể hiện. Trong tình yêu, người ta không chỉ mơ ước về một người tình lý tưởng, mà còn là khát vọng được chiếm lĩnh trái tim cảm xúc của người yêu, để từ đó mà tình yêu tự bọc lộ mình ra bằng các trạng thái tình cảm âu yếm, yêu thương. Khát vọng ấy đã hóa thành sóng vỗ bờ mà ông Hoàng ví như những nụ hôn nồng nàn cháy bỏng. Hãy cảm nhận về thơ tình xuân diệu biển dưới đây thôi nào!

Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê…

Bờ đẹp đẽ cát vàng

Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Những bài thơ tình Xuân Diệu hay nhất

Những bài thơ tình Xuân Diệu hay nhất thể hiện qua những lời thơ lãng mạn, những khát khao về tình yêu cháy bỏng. Xuân Diệu là nhà thơ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả không chỉ là thơ yêu nước mà cả bởi những áng thơ tình bất hủ.

1.Xuân Không Mùa

Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,

Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu

Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.

Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.

Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;

Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,

Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;

Xuân là lúc gió về không định trước

Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,

Mây bay đi để hở một khung trời

Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,

Như được nắm một bàn tay son trẻ

Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé;

Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;

Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa

Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.

Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,

Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;

Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,

Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa?

Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,

Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta

Khi những em gặp gỡ giữa đường qua

Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.

Ấy là máu báo tin lòng sắp nở

Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.

Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian

Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ?

Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ

Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay…

Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;

Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày

Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng…

Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,

Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?

Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,

Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.

2.Vội Vàng

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình siVà này đây ánh sáng chớp
hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêngngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

3.Nụ cười xuân

Giữa vườn inh ỏi tiếng chim vui

Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời

Sao buổi đầu xuân êm ái thế!

Cánh hồng kết những nụ cười tươi

Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao

Cây vàng rung nắng lá xôn xao

Gió thơm phơ phất bay vô ý

Đem đụng cành mai sát nhánh đào

Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều

Bên màu hoa mới thắm như kêu

Nỗi gì âu yếm qua không khí

Như thoảng đưa mùi hương mến yêu

Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe

Nhạc thầm lên tiếng hát say mê

Mùa xuân chín ửng trên đôi má

Xui khiến lòng ai thấy nặng nề…

Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người

Chưa từng hẹn đến – giữa xuân tươi

Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy

Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười

4.Một tình yêu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em kèm với một lá thư

Em không lấy là tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ.

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo

Tình thì buồn như tất cả chia ly

Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo

Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới

Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê

Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất

Cười trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em là đã mất đi rồi!

5.Chiều

ôm nay, trời nhẹ lên cao,

Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.

Lá hồng rơi lặng ngõ thôn,

Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương

Phất phơ hồn của bông hường

Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.

Nghe chừng gió nhớ qua sông,

E bên lau lách thuyền không vắng bờ.

Không gian như có dây tơ

Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.

Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,

Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn …

6.Anh là người bạc bẽo

Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,

Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay

Mới hôm kia tình tự đến mê say

Sang bữa nay anh làm như mất hết

Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,

Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?

Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,

Là đất xấu hạt gieo không nảy nở

Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ

Giận hờn như anh chẳng được em yêu

Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều

Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.

7.Đa tình

Nghìn buổi sáng, bình minh xe chỉ thắm

Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi.

Thuở xưa kia là con của mặt trời,

Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng.

Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống,

Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;

Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan,

Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội.

Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi

Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời;

Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi,

Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng.

Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng

Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;

Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;

Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục.

Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!

Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau.

Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu,

Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống.

Trong cõi lòng lan đi bao ấm nóng,

Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ

Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ,

Và trong gió phất phơ đi có bạn…

Kẻ đa tình không cần đủ thịt da;

Khi chết rồi thì tôi sẽ yêu ma.

8.Đàn

Em nâng đàn tới ngang mày

Và em hạ xuống vừa tay, ôm đàn

Ngón tay em nhạc chứa chan

Mến tuôn trên phím, yêu tràn vào dây.

Lâng lâng hồn nhạc hây hây

Đôi ta chắp cánh bạn bầy cùng mơ

Chim reo trong khoảng hoa thưa…

Suối tuôn róc rách, trăng vừa lên cao…

Tình cảm ấy, ước mơ nào,

Bíttôven với ngọt ngào Môda

Tay em thoắt biến thành hoa,

Hồn em lắng lại như là tặng anh.

Những khi xa cách một mình,

Nhớ đàn em, nhớ hồn thanh cây đàn.

9.Đứa con của tình yêu

Anh ước đôi ta có con

Con giống em đẹp nhìn không chán

Giống đôi mắt, giống hình gương trán

Con mang tình xán lạn đôi ta

Con giống em, con cũng giống cha

Giống cái mũi thật thà thẳng sống

Nhìn gần giống trông xa cũng giống,

Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn.

Nhưng con ta nó giống em hơn

Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói,

Duy chẳng giốngcái nư khi dỗi

Lúc em hờn, trời cũng phải thua.

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ,

Muốn thịt xương ta nở vạn mùa

Em hỡi! Đứa con tình ái ấy

“Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”

10.Biển

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng

Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê …

Bờ đẹp đẽ cát vàng

— Thoai thoải hàng thông đứng —

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt ngàn năm bên sóng …

Anh xin làm sóng biếc

Hôn mãi cát vàng em

Hôn thật khẽ, thật êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời

Đến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt …

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng cũng xin làm bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình chung không hết,

Để những khi bọt tung trắng xóa

Và gió về bay tỏa nơi nơi

Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi !

11.Anh thương em ngủ

Anh thương em khi ngủ

Phong thái rất hồn nhiên.

Em ngủ như trẻ nhỏ

Ngon say một giấc liền.

Tay em thả xuôi xuôi

Như bơi vào cõi mộng

Mắt em khép dài dài

Dưới trán em lồng lộng.

Em nằm in trẻ nhỏ

Trong chiếc võng yêu thương

Anh dệt giăng khắp chỗ

Trong phòng, quanh quất giường.

Anh thức nhìn em ngủ,

Anh canh giấc cho em;

Anh lắng nghe nhịp thở

Ngực em điều xuống lên.

Trở mình, tay ấp má

Anh thương em dáng người

Tin cậy vào cuộc sống,

Tin ở anh trong đờị

Sau một ngày đầy việc

Chúc em tôi giấc lành!

Anh vô cùng sung sướng

Nếu em mơ thấy anh.

Hãy thả hồn mình vào những vần thơ say đắm, để thấy được tình yêu thật diệu kỳ. Hi vọng với những bài thơ tình Xuân Diệu hay nhất mà chúng tôi chia sẻ trên đây đã giúp bạn có được những giây phút thư giãn tuyệt vời!

Thơ Hay - Tags: ,